Chương 670: Có biến!
Chương 670: Có biến!Chương 670: Có biến!
Khinh khí cầu thổi qua, khiến cho dân chúng hô to một trận, đều ngẩng đầu nhìn bóng người ở dưới khinh khí cầu kia, hai mắt mở lớn...
- Đó là ai vậy?
- Hình như là người của Sơn Hà Thư Họa ... AI Nhớ rồi, chính người thanh niên này ngày trước đã đánh bại Chu Thạch Điển trước cửa Liên Minh Thi Họa.
- Hắn tên là Tiêu Dương!
- Thời gian vừa qua Tiêu Dương biến mất tăm mất tích, không ngờ giờ lại xuất hiện rồi. Chậc chậc, xem ra mạng Sơn Hà Thư Họa chưa tuyệt rồi. Thực lực của Tiêu Dương còn trên cả Chu Thạch Điển đấy.
Mọi người của Sơn Hà Thư Họa đều ngẩng đầu nhìn bóng người phiêu dật tiêu sái dưới khinh khí cầu, ai nấy vô cùng kích động.
Thậm chí bọn họ còn muốn hoan hô.
Bọn họ giống như nhìn thấy được ánh rạng đông trong đêm tối.
- Tôi thật sự muốn xem thực lực của cậu rốt cục có tư cách để cuồng ngạo như vậy hay không.
- Tiêu! Dương!
- Quả nhiên cậu ấy đã tới.
Cuồng ngạo cũng phải có vốn liếng!
- Cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ khiến mình thất vọng. Cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ khiến mình phải chịu uất ức.
Vẻ mặt mọi người rất khác nhau. Mà lúc này bóng dáng Tiêu Dương đã nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Quân Thiết Anh, thả quả khinh khí cầu trong tay ra, khiến nó bay thẳng lên bầu trời.
- Tại lúc em cần anh nhất, anh sẽ tới.
Quân Vô Lâm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lóe lên vẻ oán hận.
Ánh mắt Quân Thiết Anh không nén nổi rung động, trong mắt lóe lên bóng người kia, giống như xuyên thấu tâm linh nhau.
Bên tai Quân Thiết Anh dường như vang vọng câu nói lúc đầu của Tiêu Dương, hoặc còn có thể nói đó là một lời hứa hẹn.
Tại trang viên của nhà họ Thủy, ấn tượng Tiêu Dương để lại cho Thủy Tu Trúc là cuồng ngạo.
- Đại tiểu thư, anh không tới trễ chứ.
Đồng tử trong mắt lão gia tử Thủy Tu Trúc lóe lên, nhìn chằm chằm vào bóng người Tiêu Dương.
Đại tiểu thư là cách xưng hô đặc biệt của Tiêu Dương với Quân Thiết Anh. Hắn tình nguyện làm tiểu thư đồng cho cô.
Lúc đầu tại Bắc Kinh, Tiêu Dương đánh bại mình không chút nương tay, thù này với tính cách chấp nhặt của Quân Vô Lâm, đương nhiên sẽ giữ mãi trong lòng.
Tiêu Dương cười bình thản với Quân Thiết Anh:
Tâm thần Quân Vô Lâm vô thức run rẩy, vội vàng lui lại phía sau vài bước. Tiêu Dương đột nhiên giương mặt, nhìn thoáng qua Quân Vô Lâm.
Ý ngầm là nhắc Tiêu Dương đừng có ra tay.
Có Tiêu Dương ở đây, Quân Thiết Anh cảm thấy toàn thân thoải mái, giống như căn bản chẳng có gì đáng để lo lắng cả.
Huống hồ người trong Sơn Hà Thư Họa đâu có phải để kẻ khác tùy tiện bắt nạt được?
Mi mắt Quân Thiết Anh gợn sóng, gật đầu, ý là sau đó liên giao cho anh đấy.
- Chu Lão, ông cứ đi theo Quân thiếu gia một chuyến đi.
Tiêu Dương nhìn Chu Thạch Điển trên sân khấu, cười:
- Công ty Tường Lâm Thư họa sao?
- Là mày quấy rối hả?
Tiêu Dương cười nhìn Quân Vô Lâm, cũng không trả lời ngay lập tức. Bởi giờ phút này Quân Thiết Anh đang âm thầm báo chuyện xảy ra với ông lão Chu Thạch Điển cho Tiêu Dương...
Ý cười trên mặt Tiêu Dương từ từ mất đi, thay vào đó là vẻ lạnh như băng.
Chu Thạch Điển là người bề trên Tiêu Dương kính nể.
Ánh mắt sắc như kiếm đâm vào mắt Quân Vô Lâm.
- Tiêu Dương, đây là giữa công chúng đấy.
Dừng lại một chút, Quân Vô Lâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
Gã cực hận Tiêu Dương, nhưng cũng cực sợ Tiêu Dương.
Đồng thời một loạt tiếng nói nhỏ như muỗi kêu truyền vào tai Chu Thạch Điển.
- Hãy đi trước để ổn định Quân Vô Lâm, trong vòng một ngày sau khi cháu ông bình an rồi, Sơn Hà Thư Họa lại hoan nghênh ông trở vê. Nhưng ông phải nhớ không được ký bất cứ hợp đồng nào với Quân Vô Lâm.
Ánh mắt Chu Thạch Điển hơi nặng nề nhìn Tiêu Dương, gật đầu rất khẽ.
Bước chân như đeo chì, bước về phía trước...
Ánh mắt mang theo vẻ vô tận và áy náy, khom người với mọi người trong Sơn Hà Thư Họa, lập tức cất bước đi tới cạnh Quân Vô Lâm.
Ánh mắt Quân Vô Lâm lạnh lếo, bóng người đứng xa Tiêu Dương ở một vị trí tương đối an toàn, cười lạnh:
- Quân Thiết Anh, nếu tôi là cô thì sẽ lập tức về chuẩn bị tiền đền bù.
- Chúng ta đi.
Có Tiêu Dương ở đây, Quân Vô Lâm cảm thấy toàn thân mình đều bị một luồng sức mạnh vô hình áp chế, cảm giác khó chịu tràn ngập, hận không thể quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Sau đó Quân Thiết Anh lập tức xoay người đi, gọi điện thoại cho Hạng Kiệt, dặn dò gã chuyện này.
- Nhất định gã sẽ phải hối hận tới chết!
Mắt Quân Thiết Anh lóe lên ý lạnh.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một ngày là đủ rồi. Đại tiểu thư, hiện giờ điều em cần lo lắng là làm sao phản kích Quân Vô Lâm! Tiêu Dương gật đầu tự tin, nhìn Quân Thiết Anh:
Hai mắt Quân Thiết Anh như phát sáng.
Quân Thiết Anh nói nhỏ.
- Không, không cần nước xa.
Tiêu Dương cười cười thần bí.
- Có cả nước gần.
Quân Thiết Anh ngẩn ra.
- Đại tiểu thư.
Tiêu Dương nói tiếp.
- Trong thời gian ngắn nhất, em đưa tất cả tư liệu và ảnh của cháu trai Chu Lão tới cho anh.
- Anh có thể cứu y thật sao?
- Tiêu Dương, cháu trai của Chu Lão đang ở Pháp, bị Quân Vô Lâm bắt cóc, bọn em muốn cứu nhưng nước xa không cứu được lửa gần...
Đối mặt với đám người hung thần ác sát của Quân Vô Lâm, mọi người xung quanh đều né tránh. Đám người Quân Vô Lâm mang Chu Thạch Điển rời khỏi hiện trường trận đấu.
Nếu thua thì Quân Vô Lâm phải bồi thường hơn hai mươi triệu đồng. Chẳng qua Quân Vô Lâm lại vô cùng bình tĩnh, thoải mái thu năm triệu tiên đặt cược này vào túi.
Tỷ lệ cược là một ăn năm.
Sòng bạc ngầm của gã đã thu đặt ược trên năm triệu rồi, đánh cuộc Sơn Hà Thư Họa sẽ xông được vào tám thứ hạng đầu.
Gã đã đạt được hơn phân nửa mục đích, kế tiếp không có Chu Thạch Điển, Quân Vô Lâm đã có thể đoán trận này Sơn Hà Thư Họa sẽ thất bại rồi. Chẳng qua gã không chú ý tới việc mọi người bàn luận xung quanh, Tiêu Dương đã từng đánh bại Chu Thạch Điển.
Bên ngoài đám người, ánh mắt Quân Vô Lâm oán hận nhìn về hướng sân khấu:
- Tiêu Dương, Quân Thiết Anh! Không mấy ngày nữa, các người sẽ đến đường cùng rồi.
Gương mặt gã vẫn nóng bỏng như cũ. Một cái tát của Quân Thiết Anh vẫn chưa hết rát.
- Lưu lại một người quan sát, những người còn lại đi theo tôi trở về.
Quân Vô Lâm không muốn ở lại nơi này một khắc nào nữa.
Nhìn thoáng qua đồng hồ.
- Đến kết thúc trận đấu chỉ còn tới bốn mươi phút nữa thôi.
Quân Vô Lâm cười lạnh.
- Bốn mươi phút sau, tôi liền thu năm triệu vào túi rồi.
Quân Vô Lâm không tin Sơn Hà Thư Họa còn có ai có thể ngăn cơn sóng dữ trong phòng bốn mươi phút, kéo Sơn Hà Thư Họa vào tám thứ hạng đầu.
- Càng huống chỉ...
Quân Vô Lâm cười cười lạnh lùng, đôi mắt lộ vẻ trêu tức.
Quân Vô Lâm xoay người rời đi. Lúc này bóng dáng Tiêu Dương đã lên tới sân khấu thi đấu, lễ phép gật đầu với lão gia tử Thủy Tu Trúc, sau đó lập tức đi tới bên cạnh Tây Môn Lãng.
- Tiêu khách khanhl
Vẻ mặt Tây Môn Lãng mơ hồ kích động.
Tiêu khách khanh xuất hiện quả thật quá kịp thời, quả thực giống như nắng hạn gặp mưal
Trừ kích động và hưng phấn ra, giờ phút này tâm tình Tây Môn Lãng lại vô cùng bình tĩnh. Theo gã thấy thì thực lực của Tiêu khách khanh đủ để đứng đầu thi đấu trong cả nước. Tám đội mạnh khu Minh Châu, làm sao có thể là đá cản đường hắn được.
Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua giấy và bút trên bàn, nói:
- Quy tắc trận đấu là gì?
Đại biểu của mấy công ty bên cạnh lúc này cũng chẳng biết nói gì, ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt và trêu tức.
- Còn tưởng nhân vật tới thế nào, hóa ra là loại còn chả biết tới quy tắc.
- Nghe nói Sơn Hà Thư Họa từng xuất hiện một danh gia tranh chữ thần bí năm sao, xem ra đó chỉ là lời đồn mà thôi.
Một bên, Hứa Nhạc Bằng cũng không khỏi ngẩng đầu đảo qua Tiêu Dương, sau đó khẽ lắc đầu.
Ánh mắt lão lộ nụ cười tự tin.
Bức tranh của lão trên cơ bản đã hoàn thành rồi, trận đấu còn bốn mươi phút, thời gian rất đầy đủ.
Xông vào tám thứ hạng đầu cũng không phải mục tiêu của Hứa Nhạc Bằng. Mục tiêu của lão là danh hiệu đệ nhất!
Mỗi một vòng, lấy tư thế đứng đầu xông lên.
Tây Môn Lãng không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, Tiêu Dương tất nhiên càng chẳng thèm để ý.
- Trong thời gian quy định, vẽ một bức tranh, một bức thư pháp, do giám khảo bình luận, người được đánh giá cao sẽ thắng.
Tây Môn Lãng nhanh chóng mô tả đơn giản, không đợi Tiêu Dương tiếp tục đặt câu hỏi liên lập tức nói tiếp:
- Hiện tại tới lúc kết thúc còn bốn mươi phút đồng hồ, đề tài của tranh và thư pháp đều là bốn chữ "Diệu nhật đông thăng '!
Lấy Diệu nhật đông thăng làm đề tài sao? Tiêu Dương suy nghĩ một chút, tự tin cười:
- Bốn mươi phút là đủ rồi.
Trái tim Tây Môn Lãng lập tức thoải mái.
Gã hưng phấn gật đầu.
- Tôi tới mài mực.
Tây Môn Lãng nhanh chóng giơ tay lên. Lúc này ánh mắt Tiêu Dương nhìn bốn phía xung quanh. Mỗi một đại biểu đều có tấm ván gỗ ngăn lại, chỉ nhìn thấy người chứ không nhìn thấy tranh họ vẽ.
- Không biết trong khu thi đấu Minh Châu có đối thủ khiến kẻ khác hưng phấn hay không?
Tiêu Dương lẩm bẩm tự nhủ một câu. Lúc này Quân Thiết Anh đã bỏ điện thoại xuống, đi lên phía trước, gật đầu với Tiêu Dương.
Cô đã lấy được tư liệu của cháu trai Chu Thạch Điển rồi.
- Cũng ổn rồi.
Lúc này Tây Môn Lãng nói:
- Tiêu khách khanh, xin mời dùng bút.
Tây Môn Lãng vừa mài mực, lông mày vừa hơi nhíu lại:
- Mực hôm nay như hơi khác bình thường.
- Khác?
Tiêu Dương giương mắt nhìn lại, tiện tay câm cây bút lông lên, điểm một chút mực, lấy tay di nhẹ một chút, ánh mắt lại nhìn vết mực trên ngón tay, trán lộ ý lạnh:
- Có người giở trò với bút mực rồi.
- Cái gì!
Tây Môn Lãng lập tức kinh hãi, vẻ mặt lo lắng:
- Không thể dùng mực sao?
- Có thể nhưng chất lượng suy giảm hẳn, hiệu quả tranh thể hiện ra sẽ thay đổi hoàn toàn.
Khuôn mặt Tiêu Dương lạnh như băng:
- Nhà họ Quân muốn đồn Sơn Hà Thư Họa vào chỗ chết mài
Tây Môn Lãng lo lắng, không biết phải mở miệng thế nào cho phải.
Giấy và mực là thứ không thể thiếu trong thi họa Viêm Hoàng. Bất cứ thứ nào đều sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tác phẩm.
Hôm nay mực đã xảy ra vấn đề, đây rõ ràng giống như sét đánh giữa trời quang rồi.
- Mấu chốt là quy tắc của đại hội là chỉ được dùng giấy và bút mực bọn họ chuẩn bị, số lượng có hạn, dùng hết là thôi.
Tây Môn Lãng vội vàng lấy ra một vài khối mực khác, Tiêu Dương kiểm tra một chút liền lắc đầu.
- Đều giống nhau.
Sắc mặt Tây Môn Lãng âm trầm tái nhợt, đôi mắt lóe lên vẻ hận thù:
- Nhà họ Quân thật hèn hạ, không ngờ lại giở trò ở cả đây!
Tây Môn Lãng cầm cây bút dính mực, vẻ lên tay mình một cái.
Sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Vết mực thế này làm sao vẽ ra tranh đẹp nổi.
Sai một nước cờ, thua cả bàn cờ.
Hy vọng vừa dâng lên trong lòng Tây Môn Lãng liên lập tức bị bóp nát.
Lúc này tay Tiêu Dương cầm ngọn bút, trầm tư một chút, ánh mắt rơi trên giấy gió trước mắt. Đột nhiên đồng tử hắn co lại, tay chạm xuống giấy, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
- Giấy cũng bị giở trò rồi!