Chương 669: Trên trời có người tới!
Chương 669: Trên trời có người tới!Chương 669: Trên trời có người tới!
Giờ khắc này, trong lòng Chu Thạch Điển chỉ có áy náy và cảm kích vô tận với sự khoan dung của Quân Thiết Anh.
Lệ rơi đầy mặt.
Chảy nước mắt trước mặt bao nhiêu người vây xem như vậy, nội tâm của vị lão tiên sinh này phải chịu đựng sự dày vò lớn tới đâu? Ông bàng hoàng bất lực, trái tim chịu khiển trách. Chỉ có Quân Thiết Anh đứng ra, trong lòng ông mới không bị dày vò kịch liệt như vậy.
- Xin lỗi, tam tiểu thư, tôi xin lỗi mọi người.
Giọng nói của Chu Thạch Điển hơi khàn khàn.
Tâm thần Quân Thiết Anh càng không nén nổi run rẩy.
Sâu trong mi mắt cô lóe lên vẻ tức giận.
Rốt cục là kẻ nào nhà họ Quân lại vì đối phó với mình mà hành hạ một ông lão gần đất xa trời thế này.
- Tỷ lệ đặt cược Sơn Hà Thư Họa tiến vào tám thứ hạng đầu ở sòng bạc ngầm là bao nhiêu rồi?
- Đúng là bởi tỷ lệ đặt cược cao, hơn nữa tiếng ủng hộ Sơn Hà Thư Họa thăng cấp rất cao cho nên số lượng đặt cược đã lên tới năm triệu rồi.
Không ngờ lại trực tiếp nhận thua sao?
Một người đứng bên cạnh cười hắc hắc:
Cô quyết đoán nhận thua, chính là không hy vọng Chu Thạch Điển phải chịu sự dày vò đau đớn như vậy. Mình là thanh niên thế này, có chịu khổ một chút không sao. Ông lão đã sống quá nửa đời người rồi, trừ chuyện làm việc mình thích ra thì hiện tại hẳn phải đến lúc hưởng phúc rồi.
- Kiếm tiền thật sự quá đơn giản rồi.
Quả thực không phải là người!
- Năm triệu.
Ngay lúc này, tiếng xôn xao trên toàn trường lập tức vang vọng lên. Nhất là những người lúc trước còn ủng hộ hết mình cho Sơn Hà Thư Họa vào tám thứ hạng đầu, giờ càng nhìn về phía trước, khó mà tin nổi.
Ánh mắt Quân Thiết Anh lóe lên vẻ tức giận. Cô tuyệt đối không để Chu Thạch Điển phải chịu đựng sự dày vò vô duyên vô cớ này.
- Bẩm Quân thiếu gia, là một ăn năm rồi.
Trong một ngày ngắn ngủi đã thu được tới năm triệu, lại có thể đả kích Quân Thiết Anh, tâm tình Quân Vô Lâm thật sự quá thích ý.
Trong đám người, khuôn mặt Quân Vô Lâm lộ rõ vẻ tươi cười.
- Nhận thua rời trận đấu sao?
Quân Vô Lâm cười thoải mái.
Đứng sau sòng bạc ngầm chính là Quân Vô Lâm sử dụng sản nghiệp gia tộc giao cho mình phụ trách chống đỡ.
- Tam tiểu thư... Không có công ty nào nhận thua sớm cả.
Tiếng xe ô tô phanh gấp vang lên.
Bọn họ chưa từng gặp phải tiên lệ như vậy bao giờ.
Lúc này mấy người phía trước lập tức quay đầu lại.
Ba vị giám khảo Thủy Tu Trúc ngẩn ra, không khỏi nhìn nhau.
- Đã đến năm nào rồi mà còn dùng cái trò lừa trẻ con ba tuổi ấy nữa.
Mọi người dùng ánh mắt bác ái khinh thường nhìn Tiêu Dương:
Hiện tại còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ kết thúc trận đấu, coi như là thua cũng phải ở lại đến hết trận mới đúng.
Tiêu Dương ném một tờ Nhân dân tệ đỏ rực ra xong, mặc kệ tiếng hô trả lại tiền của ông chú trung niên kia, lao vọt vê phía quảng trường. Lúc này đám người trên quảng trường đã vây quanh tới ba mươi tâng trong, ba mươi tầng ngoài. Tiêu Dương muốn chen thẳng vào quả thực là không có khả năng.
- Cẩn thận nước sôi!
Đột nhiên Tiêu Dương hét lớn một tiếng về phía trước.
Làm thế thì càng mất tiếng tăm hơn so với cuối cùng mới nhận thua.
Két!
xi
Lúc này vẻ mặt đám người Tây Môn Lãng cũng lo lắng nhìn Quân Thiết Anh.
Bên cạnh sân khấu thi đấu.
- Hy vọng được phê chuẩn.
Lúc này Quân Thiết Anh lại cất tiếng nói lần nữa.
- Tam tiểu thư!
Trái tim Chu Thạch Điển chấn động rất mạnh, giọng nói nặng nề, từ tốn tiếp lời:
- Sau khi rời khỏi trận đấu, Sơn Hà Thư Họa sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội này...
- Sơn Hà Thư Họa làm gì đủ tư cách có được cơ hội như vậy chứ?
Lúc này, một loạt tiếng cười lạnh vang lên, Quân Vô Lâm mang theo mấy người bước ra từ trong đám đông.
- Hóa ra là anh.
- Nằm mơ à?
Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh lẽo.
- Anh nằm mơ đi!
- Thật sự anh tới đây để chia sẻ với em mà. Sơn Hà Thư Họa vừa mới khôi phục một chút nguyên khí, em ba nóng lòng phát triển, đây thật sự chỉ có chút lợi trước mắt. Anh vốn có lòng muốn chia sẻ với em, để một số đơn hàng của Sơn Hà Thư Họa chuyển dời tới công ty mới đăng ký của anh...
Quân Vô Lâm lắc đầu than thở: - Em ba hiểu lâm anh sâu quá đấy.
- Thủ đoạn thối tha?
Quân Vô Lâm cười ha hả.
- Tôi không rõ ý của em ba lắm. Thật ra lần này tôi đến là để nói cho em ba một câu, trưởng lão trong gia tộc lo lắng một mình em ba không chống đỡ nổi sản nghiệp của Sơn Hà Thư Họa nên cố ý phái tôi tới hỗ trợ. Tôi đã đăng ký một công ty thi họa rồi, đặc biệt tới chia sẻ lo lắng với em ba đấy.
- Phì! Anh là ai, toàn nói những lời điên cuồng.
Tây Môn Lãng không nhịn nổi, mở miệng mắng to một tiếng.
- Tây Môn Lãng.
Quân Thiết Anh quát khẽ, ngăn Tây Môn Lãng nói tiếp. Quân Vô Lâm là một kẻ tiểu nhân, ghi thù từ chuyện nhỏ, cô cũng không muốn Tây Môn Lãng đắc tội với gã, bị gã trả thù.
- Anh không kiêm chế nổi, muốn đến đây gây chuyện à?
Đôi mắt Quân Thiết Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Quân Vô Lâm.
- Quân Vô Lâm, anh không cảm thấy dùng loại thủ đoạn thối tha này đối phó với một ông lão thì sẽ bị thiên lôi đánh chết à?
Bước chân cô nhẹ nhàng bước tới gần, lạnh lùng nói:
Con ngươi Quân Thiết Anh lóe lên ánh sáng mãnh liệt.
- Em ba, lâu quá không gặp.
Mặt Quân Vô Lâm đầy tươi cười, nhìn Quân Thiết Anh.
Sắc mặt Quân Thiết Anh sâm xuống.
Quân Vô Lâm cười.
- Nếu anh nói không sai thì đơn đặt hàng của Sơn Hà Thư Họa phải có tới sáu mươi phần trăm là muốn Chu Thạch Điển tự mình viết chữ.
Nghe lời này, khuôn mặt Chu Thạch Điển trên sân khấu lại càng nặng nề.
Lông mày Quân Thiết Anh nhíu chặt.
- Chu Lão tiên sinh.
Quân Vô Lâm giương mắt cười nói:
- Chẳng lẽ ông quên rằng hôm nay ông có chuyện muốn công bố sao?
Chính bởi chuyện này nên Quân Vô Lâm mới không kiềm chế nổi rồi đứng dậy. Muốn đả kích Sơn Hà Thư Họa thì phải đả kích trước mặt mọi người. Mà công ty mình mới thành lập cũng có thể nương theo đó để quật khởi.
Khí thế của Sơn Hà Thư Họa hiện giờ chẳng qua chỉ dựa vào Chu Thạch Điển. Hiện tại Chu Thạch Điển bị mình đào đi, tương đương với trụ cột của Sơn Hà Thư Họa sụp đổ rồi.
Ngay lúc này, ông lão Chu Thạch Điển cảm thấy trái tim mình nặng nề vô cùng.
Muốn ông nói ra trước mặt mọi người, làm sao ông có thể mở miệng được?
Nhưng nhìn thấy chiếc đồng hồ trong tay Quân Vô Lâm, trái tim Chu Thạch Điển lại càng đau khổ hơn.
Đó là chiếc đồng hồ đeo tay của cháu mình, tết năm ngoái chính mình đưa cho nó. Quân Vô Lâm mỉm cười. Gã không lo lắng Chu Thạch Điển không đồng ý.
Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh lẽo, tiến lên vài bước, đứng trước mặt Quân Vô Lâm, giọng nói lạnh lùng:
- Quân Vô Lâm, anh có giỏi thì ra tay với tôi, giở thủ đoạn như vậy với một ông lão, loại súc sinh như anh uổng làm người họ Quân.
- Uổng hay không uổng làm người họ Quân không phải Quân Thiết Anh cô quyết được.
Giọng điệu Quân Vô Lâm cũng trở nên lạnh lẽo, hai mắt mang theo vẻ trêu tức của người thắng cuộc.
Chát!
Bỗng nhiên, hầu hết mọi người ở đây đều có thể nghe được một tiếng bạt tai vang dội.
Đồng tử ai nấy không nén nổi, mở lớn.
Bất ngờ Quân Vô Lâm bị Quân Thiết Anh tát một cái, phải lùi lại mấy bước.
Một cái bạt tai quá nhanh khiến Quân Vô Lâm căn bản không kịp phản ứng.
Gương mặt nóng rực.
Bên tai truyền tới giọng nói lạnh như băng của Quân Thiết Anh.
- Đánh hay không đánh anh thì tôi nói lại có thể tính rồi.
Lúc này dường như Quân Thiết Anh đã hơi rõ, tại sao Tiêu Dương lại thích tát người khác như vậy. Loại cảm giác nay thật sự có thể giải tỏa một chút.
- Quân Thiết Anh! Cô dám đánh tôi!
Quân Vô Lâm ôm mặt, khuôn mặt trở nên dữ tợn, lập tức mất luôn vẻ giả vờ thân sĩ như vừa rồi.
Mình bị một ả đàn bà thối tha tát trước mặt cả mấy ngàn người!
Quả thực là một sự sỉ nhục!
Quân Vô Lâm bị lửa giận công tâm, càng không ngờ tại sao hiện tại Quân Thiết Anh lại có thể tát ngã một cổ vũ giả như mình dễ dàng như vậy.
Sau khi Quân Thiết Anh ăn Thiên tiên hoa xong, lực lượng toàn thân ẩn hết trong máu. Nói về sức mạnh thì cô đã đạt cấp bậc Hóa Tượng. Chỉ một mình Quân Vô Lâm, dù Quân Thiết Anh không học tập bất cứ võ học gì thì cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm.
Ba vị giám khảo trên sân khấu nhìn nhau.
- Đây là chuyện riêng của nhà họ Quân, để cho bọn họ tự xử lý đi, không ảnh hưởng đến Đại thi đấu thi họa là được.
Lão gia tử Thủy Tu Trúc nói.
Vẻ mặt Quân Vô Lâm dữ tợn, phẫn nộ, xoay mặt nhìn thoáng qua Chu Thạch Điển.
- Ông còn không công bố thì để tôi nói đi! Bắt đầu từ hôm nay, lão tiên sinh Chu Thạch Điển chính thức rời khỏi Sơn Hà Thư Họa, gia nhập công ty Tường Lâm Thư họa của tôi!
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người trong Sơn Hà Thư Họa trở nên tái mét.
Ánh mắt nhìn về hướng Chu Thạch Điển, thấy ông cúi mặt im lặng không nói. Trái tim mọi người càng thêm buồn bã.
Chu Thạch Điển rời Sơn Hà Thư Họal Chuyện này là một sự đả kích rất lớn đối với Sơn Hà Thư Họa chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Đúng như lời Quân Vô Lâm, hơn sáu mươi phần trăm đơn hàng của Sơn Hà Thư Họa đều yêu cầu phải có chữ viết của ông lão Chu Thạch Điển.
- Quân Thiết Anh, cô cứ chờ bồi thường một khoản lớn tiền vi phạm hợp đồng đi!
Vẻ mặt Quân Vô Lâm lạnh như băng, cười nanh ác.
- Sau đó lại nhìn đám khách hàng vốn thuộc về cô lao về công ty Tường Lâm Thư họa của tôi đi. Không biết cô có tiên bồi thường nổi không đây?
Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh như băng:
- Chuyện này không cần anh phải quan tâm.
- Hiển nhiên là thế rồi.
Quân Vô Lâm đưa mắt nhìn Chu Thạch Điển, quát lớn:
- Còn không nhận thua, theo tôi về công ty Tường Lâm Thư họa báo cáo đi.
- Quân Vô Lâm, việc này xong rôi mà anh còn dám gây khó dễ cho cháu Chu Lão, tôi sẽ cho anh tiệt đường con cái.
Giọng Quân Thiết Anh hạ thấp xuống, ầm ầm truyền vào tai Quân Vô Lâm.
Nếu không có Quân Vô Lâm dùng việc này uy hiếp, Quân Thiết Anh lo cho Chu Lão nên chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Sắc mặt Quân Vô Lâm thay đổi một chút, thầm hừ lạnh một tiếng.
- Chu Lão, ông xuống đi.
Quân Thiết Anh đưa mắt nhìn vê phía ông lão, cười với một ông một chút.
- Nếu như vậy...
Thủy Tu Trúc thấy chuyện tranh chấp giữa bọn họ dường như đã xong, cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa, cất tiếng nói:
- Sơn Hà Thư Họa coi như nhận...
- Chờ một chút!
Một tiếng nói vang như chuông đồng đột nhiên vọng tới!
Giống như bao phủ từ trên trời xuống.
Giọng nói vô cùng quen thuộc này trong tích tắc khiến đôi mắt Quân Thiết Anh rung động, ánh mắt lóe sáng.
Đồng thời đám người cũ của Sơn Hà Thư Họa, đôi mắt cũng trợn to, không nén nổi kích động...
- Là... anh ấy tới!
- Khách khanh cao cấp nhất Sơn Hà Thư Họa! Là giọng của anh ấy!
Giọng nói như từ trên trời giáng xuống, còn chưa thấy bóng người.
Bên trong một căn phòng, nữ thần trên Băng thần sơn đứng bật dậy, mi mắt gợn sóng.
Cô lẩm bẩm:
- Anh ấy... Trở về rồi. Vùi
Bỗng nhiên, phía sau đám người, ở hướng đông, có một quả khí cầu rất lớn bay lên, mang theo một thân người dong dỏng.
Khinh khí cầu bay qua trên đầu đám người.
Bóng người phiêu nhiên bay tới.
Như từ trên trời giáng xuống.