Chương 668: Sơn Hà Thư Họa nhận thua!
Chương 668: Sơn Hà Thư Họa nhận thua!Chương 668: Sơn Hà Thư Họa nhận thua!
Giờ khắc này, trái tim mọi người trong Sơn Hà Thư Họa đều thắt chặt.
Chu Lão không thể ngã được!
Không có Chu Lão, Sơn Hà Thư Họa căn bản không có ai thay thế ông tham gia trận chung kết Đại thi đấu thi họa khu vực Minh Châu này. Trừ Chu Lão ra, họa thủ tốt nhất của Sơn Hà Thư Họa là Tây Môn Lãng, thiên phú mà dù cao nhưng còn cần thời gian rèn luyện.
Hiện tại gã còn chưa đủ trình độ tham dự trận đấu này.
Vẻ mặt Chu Thạch Điển cô độc, ngồi trên ghế, mặc cho Tây Môn Lãng gọi thế nào cũng không đáp lại nửa lời.
Quân Vô Lâm đang ở đây.
Chính mình căn bản không còn sự lựa chọn nữa.
Nếu vung bút thì cháu trai sẽ chết! Nếu không vung bút thì Sơn Hà Thư Họa sẽ hoàn toàn bại trận.
- Chu Thạch Điển không phải là người của Liên Minh Thi Họa chúng ta sao? Sao lại thi đấu cho đội Sơn Hà Thư Họa?
Một vị nhân viên công tác của khu vực Minh Châu lên tiếng giải thích:
- Vị kia... Sao lại là Chu Thạch Điển?
- Đó là chuyện một tháng trước rồi.
Có thương cảm, có vui mừng.
Ba vị giám khảo đồng loạt kinh hãi.
Trên sân khấu, không ít người tham gia thi đấu cũng thấy được cảnh này.
- Chu Thạch Điển so đấu thư pháp với người của Sơn Hà Thư Họa bị thua, sau đó liên gia nhập Sơn Hà Thư Họa.
Nói thế nào thì nói, Chu Thạch Điển cũng là một đối thủ được mọi người vô cùng coi trọng. Nếu đối thủ như vậy chưa bắt đầu thi đấu đã sụp đổ thì lại có thêm một vị trí trong tám người mạnh rồi.
Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì nhưng sắc mặt bọn họ đều khác nhau.
Lý Ngụy Quốc và Thủy Tu Trúc cũng tạm thời tới từ Bắc Kinh, không biết chuyện giới thi họa Minh Châu.
- Người so tài với ông ta là ai?
Trên bàn giám khảo, Lý Ngụy Quốc cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt không nén nổi hơi kinh ngạc nói:
Hoàng Xương Niên vô cùng tò mò:
- So đấu thư pháp bị thua?
Bọn họ biết Chu Thạch Điển chính bởi thư pháp của ông hơn người, mặc dù chỉnh thể chỉ là danh gia tranh chữ bốn sao nhưng về trình độ thư pháp thì không kém hơn một số danh gia tranh chữ năm sao chút nào.
Lý Ngụy Quốc và Hoàng Xương Niên lộ vẻ khó có thể tin được.
Vừa nói tới đây, ba người đồng thời kinh hãi.
- Bọn họ so cái gì? Có người tận mắt chứng kiến không? - Người thanh niên kia tên là Tiêu Dương...
Ánh mắt người nọ hiện lên một tia phẫn nộ không cam lòng.
- Nếu người nọ đánh bại Chu Thạch Điển, tại sao không tự mình tham gia thi đấu?
Ba người âm thầm hít sâu một hơi.
- Một chữt
- Ngày đó Tiêu Dương mang theo người của Sơn Hà Thư Họa đi thẳng tới khiêu khích Liên Minh Thi Họa chúng ta. Ông lão Chu Thạch Điển ra nghênh chiến, bị một chữ đánh bại.
- Cái gìl!
Hoàng Xương Niên hỏi thêm một tiếng.
Ông quả thật không tin nổi.
- Đương nhiên là có người nhìn thấy, bởi lúc đó là ở ngày cửa Liên Minh Thi Họa.
- Là một thanh niên sao?
Có thể đánh bại thư pháp của Chu Thạch Điển, vậy thì tài nghệ cũng cao phi thường rồi.
Ông không ngờ Tiêu Dương lại thật sự lợi hại như vậy.
Mà Tiểu Thanh khiếp sợ là bởi cái tên Tiêu Dương này.
- Chữ gì?
- Vĩnh! Tiêu Dương viết một chữ Vĩnh xong, Chu Thạch Điển liền nhận thua.
Ba người nhìn nhau...
- Không ngờ Minh Châu còn ẩn dấu một vị cao thủ thanh niên thế này!
Lý Ngụy Quốc than thở, chợt nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Nhưng sao hắn không tham gia thi đấu?
- Trong thời gian này nghe nói rất nhiều người tìm Tiêu Dương nhưng hắn giống như biến mất trong không khí, chẳng thấy tung tích nữa.
Mất tích!
Vèol!I
- Thi đấu chung kết rồi à?
- Cậu nhóc, cậu mới từ nước ngoài về sao? Đại thi đấu thi họa khu Minh Châu hôm nay đã đến vòng chung kết rồi đấy.
Tài xế cười ha hả:
- Bắt đầu?
Trên đường đi, Tiêu Dương lại hỏi thăm.
- Đúng rồi, Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng đã bắt đầu chưa?
Tiêu Dương bắt một chiếc taxi.
- Đại ca, đến công ty Sơn Hà Thư Họa.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, lo tài xế không biết, vội vàng nói thêm một câu:
- Ngay ở phố đồ cổ ấy... - Ôi, cậu nhóc, không cần phải nói tôi cũng biết rồi.
Tài xế là một trung niên, cười rồi đạp chân ga.
- Hôm nay tôi đã chạy mấy cuốc tới phố đồ cổ rồi.
Tiêu Dương mỉm cười.
- Xem ra Sơn Hà Thư Họa đã trở nên khá nổi tiếng Minh Châu.
Hắn đã sớm coi Minh Châu là nhà mình rồi.
Đó là Tiêu Dương!
- Không khí khi về nhà quả nhiên có khác.
Một bóng người dong dỏng đẹp trai cất bước đi ra, thâm thở phào một hơi.
Cửa ra phi trường Minh Châu.
Máy bay từ từ hạ xuống trên đường băng, sau đó dừng lại.
Tiêu Dương kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Có Sơn Hà Thư Họa không?
- Đương nhiên là có rồi. Sơn Hà Thư Họa là một con hắc mã đấy! Cả đường gây bất ngờ mài
Người trung niên này dường như cũng là fan của Sơn Hà Thư Họa, vẻ mặt hơi phấn chấn, sau đó chợt ảm đạm.
- Đáng tiếc tôi mới nhận được tin của ông bạn đang xem thi đấu tại chỗ, nói hôm nay trạng thái của ông lão Chu Thạch Điển của Sơn Hà Thư Họa hôm nay rất tồi tệ, khả năng rất lớn là sẽ bị loại.
- Đại ca, có thể lái nhanh lên một chút được không?
Tiêu Dương không hỏi thêm, vội vàng nhíu mày thúc giục.
xxx
Nửa giờ sau.
Thời gian thi đấu đã qua một phần tư, Chu Thạch Điển vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Trên sân khấu, ông lão Hứa Nhạc Bằng là người đứng dậy đầu tiên, vẻ mặt mỉm cười tự tin, nói với trợ thủ bên cạnh:
- Mài mực!
Ông chuẩn bị động bút rồi.
Hứa Nhạc Bằng có động tác xong, trên sân khấu, vài đại biểu của các công ty thi họa cũng không kiềm chế được nữa, đều đứng lên, cầm ngọn bút, bắt đầu chuẩn bị vẽ nét đầu tiên.
Mọi người xung quanh ngắm nhìn, vô cùng chờ mong.
Động tác mài mực của Tây Môn Lãng cũng không dừng lại, nhìn Chu Thạch Điển, lo lắng mở miệng:
- Chu Lão, tôi không biết ông đã gặp phải chuyện gì nhưng có thể thi đấu trước được không?
Tây Môn Lãng vô cùng hiểu rõ lần Đại thi đấu thi họa này là cơ hội quan trọng thế nào để giúp Sơn Hà Thư Họa nổi lên.
Nhưng gã không ngờ được tâm sự của ông lão Chu Thạch Điển lại liên quan tới vấn đề này.
Nhưng ông có nỗi khổ mà lại không dám nói ral
Chu Thạch Điển từ từ ngước lên, ánh mắt nhìn về phía Tây Môn Lãng, yết hầu như có đá nặng ngàn cân chặn lại. Chỉ chốc lát sau, giọng nói của ông mới nặng nề vang lên:
- Tây Môn Lãng, hôm nay, tôi ... Có lỗi với Sơn Hà Thư Họa, có lỗi với ... Tam tiểu thư, với... Các người.
Đầu óc Tây Môn Lãng chấn động kịch liệt.
Chỉ chốc lát, yết hâu gã khô khốc, khổ sở nói:
- Chu Lão, ông nói gì vậy. Cho dù hôm nay chúng ta thua thì chúng ta vẫn là người của Sơn Hà Thư Họa như trước. Không có chuyện ai có lỗi với ai cả.
Tây Môn Lãng càng nói như vậy, nội tâm Chu Thạch Điển càng đau khổ, giống như cảm thấy mình bị lương tâm giày vò, không thể an tâm. Nếu Sơn Hà Thư Họa đối xử tồi tệ với mình, ngược lại mình sẽ không có gánh nặng tâm lý lớn như vậy. Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại, mỗi người trong Sơn Hà Thư Họa đều coi mình như người nhà.
Dù mình có thua, Chu Thạch Điển biết trở về Sơn Hà Thư Họa, vẫn không có ai trách cứ mình, ngược lại còn tới an ủi mình.
- Nhưng mà tôi còn lựa chọn nào khác đâu?
Chu Thạch Điển tuyệt vọng nhắm mắt lại. Thời gian thi đấu mấy giờ này đối với ông mà nói quả thật là sự giày vò lớn nhất trên đời.
Ở đội Sơn Hà Thư Họa, đôi mắt Quân Thiết Anh nhìn về phía trước, đột nhiên di động đổ chuông.
- Hạng Kiệt.
Quân Thiết Anh lập tức nhận điện thoại.
Hạng Kiệt là một trong những người thanh niên Quân Thiết Anh phái tới hỏi thăm tình huống gia đình ông lão Chu Thạch Điển.
- Tam tiểu thư, quả nhiên trong nhà Chu Lão xảy ra chuyện rồi.
Giọng nói của Hạng Kiệt vang lên nặng nề:
- Chúng tôi đến nhà Chu Lão, vừa vặn con trai ông ấy ở nhà. Chúng tôi gặng hỏi mãi, ông tôi mới nói cho chúng tôi biết, Chu Lão... Bị người ta uy hiếp!
Đồng tử Quân Thiết Anh co rút lại:
- Nói tiếp đi.
- Người uy hiếp Chu Lão là ai thì con ông ấy không biết, bởi Chu Lão không nói cho ông ấy biết. Ông ta chỉ biết đối phương lấy đứa cháu duy nhất của Chu Lão để áp chế. Mà ông ta cố gắng liên lạc với con trai đang học ở Pháp, phát hiện ra không liên lạc được.
- Ở Pháp à?
Quân Thiết Anh cau mày.
Dù mình có muốn trợ giúp Chu Lão nhưng hiện tại không thể vươn xa như vậy rồi.
- Thảo nào Chu Lão lại như vậy...
Sau khi điều tra rõ mọi chuyện xong, lông mày Quân Thiết Anh nhíu chặt. Cháu trai ba đời độc truyện gặp chuyện, nếu Chu Lão vẫn có duy trì được ánh mắt tự nhiên thì đó mới là việc lạ.
- Lợi dụng cháu trai của Chu Lão, muốn ông ấy thua trận đấu này...
Ánh mắt Quân Thiết Anh âm thầm lạnh lẽo.
- Người nhà họ Quân! Cô có thể khẳng định!
Ngoài người nhà họ Quân ra, không có ai lại tốn hết tâm tư muốn bày mưu với Sơn Hà Thư Họa như vậy.
Mục tiêu của người nhà họ Quân chính là mình.
Chu Lão chỉ là người bị liên đới thôi!
Ánh mắt Quân Thiết Anh liếc qua bốn phía.
Thời gian trôi qua từng giây một, trận đấu đã tiến hành bốn mươi phút đồng hồ.
Tốc độ nhanh như Hứa Nhạc Bằng đã sắp hoàn thành bức tranh Diệu Nhật Đông Thăng, khuôn mặt tươi cười càng đậm. Theo Hứa Nhạc Bằng thấy, mục tiêu của mình đã đặt tại trận quyết đấu toàn quốc từ sớm rồi. Thi đấu khu Minh Châu, không có ai xứng làm đối thủ của mình.
Tổng giám đốc công ty Vận Phong, một người mập mạp cũng đang cười tới thịt mỡ bay ngang.
Gã mời Hứa Nhạc Bằng về đúng là vì hiệu quả hiện tại như vậy.
Tuyệt đối đáng giá.
Trên bàn giám khảo, ba vị giám khảo nhìn nhau, đồng thời đứng lên, đi xuống nhìn tranh của hai mươi vị đại biểu. Đây chỉ là dò xét mang tính tượng trưng trong trận đấu mà thôi. Đây chỉ là thông lệ, cũng không khiến bất cứ kẻ nào chú ý, chỉ khiến mọi người xung quanh nghỉ hoặc là...
- Chu Thạch Điển của Sơn Hà Thư Họa không ngờ còn chưa động bút.
- Nhìn ông ấy đầy tâm sự thế kia, xem ra là gặp chuyện gì rồi.
- Đáng tiếc thật. Con hắc mã Sơn Hà Thư Họa này cũng chỉ đi tới đây thôi.
Tiếng bàn tán càng ngày càng nhiều, hình thành một dòng chảy ong ong tràn vào tai ông lão Chu Thạch Điển.
Giờ phút này Chu Thạch Điển ngồi trên ghế, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy khẽ.
Có thể tưởng tượng được, nội tâm ông ấy giờ phút này đang phải chịu sự giày vò lớn đến đâu.
Tiếng bàn tán của mọi người xung quanh càng lớn, sự đau khổ trong lòng Chu Thạch Điển càng tăng.
Thấy thế, ánh mắt Quân Thiết Anh đưa lại, quyết định thật nhanh, cất bước tiến lên, cất giọng nói:
- Ba vị giám khảo, tôi có một yêu cầu.
Ba người Thủy Tu Trúc vừa vặn đi tới đó, nghe vậy dừng chân.
- Yêu cầu gì?
Thủy Tu Trúc vẫn rất coi trọng vị tam tiểu thư nhà họ Quân này.
Ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn Chu Thạch Điển, bình thản cất tiếng nói:
- Trận đấu hôm nay, Sơn Hà Thư Họa nhận thual
Nhận thual
Nhận thual
Nhận thual
Hai tiếng này giống như tiếng chuông lớn gõ vang trong lòng Chu Thạch Điển.
Trong tích tắc này, Chu Thạch Điển mở bừng hai mắt, vẫn mờ mịt trải rộng tơ máu như trước, thừ người ra nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh. Quân Thiết Anh mỉm cười, gật đầu ra hiệu cho Chu Thạch Điển.
Giống như chẳng hề để ý tới thắng thua chút nào vậy.
- Tôi...
Giờ phút này, yết hầu Chu Thạch Điển nặng nền, toàn thân run rẩy, hai mắt rơi đây nước mắt.