Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 663 - Chương 667: Diệu Nhật Đông Thăng!

Chương 667: Diệu nhật đông thăng! Chương 667: Diệu nhật đông thăng!Chương 667: Diệu nhật đông thăng!

xkk*xk_

Nữ thần trên Băng thần sơn!

Trên đời chỉ có một người có được danh hiệu này.

Thủy Ngưng Quân!

Bài hát Thiếu nữ nhớ nhung trên Băng thần sơn đã đánh trúng trái tim không biết bao nhiêu thiếu niên nam nữ. Qua cuộc lưu diễn toàn quốc, cái tên Thủy Ngưng Quân đã chấn động cả Viêm Hoàng.

Không ít fan hâm mộ đã đặt cho cô danh hiệu, nữ thần trên Băng thần sơn.

Nữ thần đứng trên Băng thần sơn sừng sững giữa biển mây vạn dặm, nhìn về phía xa xa, nhớ nhung người trong lòng.

Đây là nữ thần khiến người khác có cảm giác muốn che chở một chút, nhìn như ở tít trên cao nhưng dường như lại gần sát trái tim.

Tổng bộ Liên Minh Thi Họa phân công người tới làm giám khảo các thành phố, ông lựa chọn Minh Châu chính là vì muốn nhìn thấy Tiêu Dương, kẻ đã lớn lối trong trang viên của mình ngày xưa.

Mình đường đường là danh gia tranh chữ năm sao, không ngờ bị một thằng nhóc ranh nói như thế. Nếu không phải hắn có ơn cứu mạng cháu gái mình thì mình cũng không thể nương tay cho hắn được.

Người có tên tuổi có khác.

Tranh này đáng xéI

Trận quyết đấu khu Minh Châu, nữ thần Thủy Ngưng Quân đích thân tới khai mạc.

Thủy Tu Trúc không cho phép bức tranh của mình phải chịu sự đánh giá như vậy.

Hình tượng này đã đánh động trái tim vô số người Viêm Hoàng, điên cuồng bị bắt làm tù binh.

Lúc ấy Tiêu Dương còn nói, sớm muộn gì mình cũng sẽ mang bức tranh đó đến nhờ hắn chỉ dạy.

Nhìn cháu gái mình được hoan nghênh như vậy, trên bàn giám khảo, lão gia tử Thủy Tu Trúc cũng không nhịn được cười khẽ.

Cũng khó trách người dẫn chương trình của đại hội lại không thể nén được tâm tình phấn khởi của mình.

Lão gia tử Thủy Tu Trúc còn chưa quên, lúc đầu khi Tiêu Dương bình luận bức tranh của mình, chỉ dùng bốn chữ...

Lúc này tiếng hoan hô nhiệt liệt lại càng tăng vọt.

Chẳng qua khi Thủy Tu Trúc nhìn về phía đội Sơn Hà Thư Họa, vẻ mặt ông không khỏi lộ sự tiếc nuối.

Tiếng nói của người dẫn chương trình không át được kích động, hô lớn.

Hành trình tới Minh Châu lần này, lão gia tử Thủy Tu Trúc thật có mang bức tranh đó đến, chẳng qua cũng không phải muốn xin Tiêu Dương chỉ bảo, mà là lúc gặp Tiêu Dương, lại tranh luận với hắn một hồi nữa.

Đáng tiếc trong đội của Sơn Hà Thư Họa lại không có Tiêu Dương.

Tiếng hoan hô trong tích tắc liền yên tĩnh lại. Mọi người ngừng thở lắng nghe giai điệu quen thuộc này.

Nhất là nữ thần tuyệt mỹ như băng tuyết càng khiến kẻ khác hận không thể kéo tim gan mình ra để biểu đạt sự nhiệt liệt của mình.

Tình cảm nhớ nhung tràn ngập ra.

Tiếng vỗ tay hầu như chấn động bầu trời.

Trái tim cũng rung động theo tiếng hát.

- Xin mời Thủy Ngưng Quân, mở màn cho trận thi đấu này!

Gió lạnh khẽ vuốt qua đôi mắt như nước mùa thu.

Nước mắt băng tuyết là bông tuyết.

Từ trên trời nhớ nhung hồng trần.

Hiệu ứng ngôi sao.

- Đoạn đàn tranh lúc ban đầu nghe thật quen thuộc...

Quân Thiết Anh tự nhủ, rất nhanh liên nghĩ ra. Khúc cổ tranh kia cô đã từng nghe Tiêu Dương đàn qua. Tiếng đàn quanh quẩn, ánh mắt cô không nén được một tia nhớ nhung.

Mọi người giương mắt nhìn lên sân khấu, si ngốc ngắm nữ thần trên băng tuyết.

Một khúc nhạc uyển chuyển vang lên.

Chỉ thoáng nhìn đã khiến cả thiên hạ yêu say đắm.

Mắt Quân Thiết Anh cũng liếc nhìn lại. Trên sân khấu, cô gái mặc quần áo trắng nõn hiện ra, giống như đang đứng trên Băng thần sơn, nhìn về phía xa xa...

- Nỗi nhớ của thiếu nữ trên Băng thần sơn.

Từng chút tưởng niệm tích tụ lại.

xxx

Giai điệu đã vô cùng quen thuộc, tới khúc sau, toàn trường cũng không nhịn được thì thào theo tiếng hát...

- Em thầm hỏi trái tim, có phải đã động phàm niệm hay gì, đụng phải dây tơ hồng.

- Em hỏi tiên tử, có phải đã rơi xuống phàm gian, bị gẫy đôi cánh cao quý.

Giai điệu ca khúc vừa dứt, một đám bong bóng bay lên từ đám người.

Tiếng hát chấm dứt.

Thủy Ngưng Quân đã thu lại khuôn mặt của nữ thần lạnh như băng từ bao giờ, thay thế là nụ cười thân thiết.

- Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng, vòng chung kết khu vực Minh Châu chính thức bắt đầu.

- Thủy huynh, Lý huynh, các người nhìn xem, trong Minh Châu bát cường, có thể sinh ra một trong mười đội đứng đầu của cả nước không?

Trên bàn giám khảo, ba vị chủ khảo ngoài Thủy Tu Trúc, còn hai vị khác cũng đều là danh gia tranh chữ năm sao. Một người tên là Lý Ngụy Quốc, một người là Hoàng Xương Niên. Lúc này ba người đều đang nói chuyện nho nhỏ về những trận đấu. Chỉ chốc lát, bọn họ đồng gật đầu. Hoàng Xương Niên đảo mắt nhìn hai mươi công ty, mỉm cười nói:

- Chuẩn bị chuyện tiếp theo. Lúc này phải cho Quân Thiết Anh một đòn thật đau đớn.

Trong đám người, vẻ tươi cười của Quân Vô Lâm càng rõ, giơ tay ra hiệu cho một người bên cạnh. Tương phản như vậy làm sao không khiến những người trong Sơn Hà Thư Họa không lo lắng cho được.

Ông lão Chu Thạch Điển lên sân khấu đã lâu nhưng vẫn ngồi lẳng lặng trên ghế như trước, không động tĩnh chút nào, khác thường cực độ. Nếu trước kia, ông lão Chu Thạch Điển sẽ lập tức bận rộn chuẩn bị giấy mực và bút viết rồi.

Trong thời gian quy định, vung bút vẽ tranh viết chữ tại đây.

Một bức tranh, một bức thư pháp!

Bình luận ưu khuyết điểm của cả hai bức, tám người đạt điểm cao nhất liền thăng cấp tiến vào đợt thi đấu tiếp theo.

- Hiện tại đã là mười hai giờ năm phút trưa rồi.

Người dẫn chương trình trầm giọng nói:

- Xin mời các đại biểu tham gia thi đấu chuẩn bị tốt tới phút cuối cùng. Trong mười lăm phút đồng hồ nữa, sau tiếng kẻng là trận đấu sẽ bắt đầu.

- Thời gian trận đấu là hai giờ.

- Trong thời gian quy định, cần phải chú ý những chuyện sau...

Khi người dẫn chương trình nói chuyện, vẻ mặt mọi người Sơn Hà Thư Họa đều lo lắng cau mày nhìn về phía trước.

Điểm khác đó là lúc này thi đấu loại, hai mươi chọn tám.

Thật ra cũng giống như quy tắc của những trận đấu trước.

Đợi tới khi Thủy Ngưng Quân rời đi, người dẫn chương trình lập tức công bố quy tắc trận chung kết khu vực Minh Châu.

Tiếng võ tay nhiệt liệt lại vang vọng.

Trong lòng thâm than.

Vừa nói, ánh mắt của Thủy Ngưng Quân không nén nổi, liếc mắt vê phương hướng Sơn Hà Thư Họa.

- Một trong mười đội mạnh trong cả nước?

Lý Ngụy Quốc suy nghĩ một chút, lại cười nói:

- Hứa Nhạc Bằng của công ty Vận Phong kia cũng không tôi lắm, vừa mới thăng cấp lên năm sao.

Cho dù cùng là năm sao nhưng thực lực cũng có sự chênh lệch rất lớn.

Lời nói của Lý Ngụy Quốc có ý ngầm, dựa vào một Hứa Nhạc Bằng của công ty Vận Phong kia thì cũng có cơ hội tiến vào mười người đứng đầu cả nước.

- Lúc này Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng khiến không ít cao thủ xuất hiện ở các nơi trong cả nước. Nghe nói Chiết Hàng còn có một thanh niên thần bút, một tiếng hót kinh người. Cao thủ rất nhiều.

Lão gia tử Thủy Tu Trúc than thở:

- Tới trận đấu khiêu chiến của mười người đứng đầu, liên minh chúng ta cũng không thể coi thường được.

- Ý của Thủy huynh là ông cũng không coi trọng thi đấu của khu Minh Châu này sao?

Lý Ngụy Quốc hỏi.

Thủy Tu Trúc cười ha hả: - Khó nói, khó nói lắm.

Tại một khắc khi trận đấu chưa chính thức chấm dứt, tất cả đều khó khẳng định được.

Rửa mắt mà xem.

Coongl!!

Tiếng kẻng vang lên.

Hiện trường lập tức yên tĩnh hẳn.

- Hiện tại mời lão tiên sinh Thủy Tu Trúc ra đề tài cho trận đấu hôm nay.

Tiếng nói của người dẫn chương trình vang lên, Thủy Tu Trúc đứng lên, cũng không nói dông dài, giơ thẳng tay phải lên.

- Trận đấu hôm nay, đề tài của bức tranh là...

VùiI

Trên một quả khí cầu, một dải lụa dài hạ xuống.

Bốn chữ ánh vào mi mắt của mọi người nơi này...

Diệu nhật đông thăng!

Đây là một bức tranh phong cảnh.

Bức tranh với chủ đề cảnh bình minh.

Chẳng qua sau khi chứng kiến đề tài, hơn một nửa số người tham gia thi đấu hôm nay đều nhướn mày.

Đề tài càng đơn giản thì càng khó có thể thể hiện.

Bức tranh rất bình thường, lại khó phân ra cao thấp. Nhưng nếu thể hiện ở phương diện khác thì khó có thể phù hợp với tiêu đề Diệu nhật đông thăng.

Tiếng xôn xao của quân chúng xung quanh vừa dừng lại, giờ lại bắt đầu bàn tán nhỏ, đồng thời ánh mắt đầy chờ mong.

Không biết hai mươi vị đại biểu sẽ thể hiện bức Diệu nhật đông thăng thế nào!

Hai tay Thủy Tu Trúc hạ xuống, mọi người lập tức yên tĩnh hẳn.

- Đề tài thư pháp là...

Ánh mắt Thủy Tu Trúc đảo qua, lạnh nhạt nói:

- Cũng là Diệu nhật đông thăng!

ồ.

- Thư pháp, Diệu nhật đông thăng?

- Phải biểu đạt ý nghĩa của Diệu nhật đông thăng sao? Dùng chữ viết ngụ ý hay là thư pháp thể hiện ý cảnh?

- Cũng bốn chữ đó, trên tranh rất đơn giản, trên thư pháp lại rất khó! Đề tài như vậy, chậc chậc, người tham gia thi đấu phải đau đầu rồi đây.

- Như vậy mới đặc sắc chứ!

Tất cả mọi người đều không tự chủ được, nhón chân quan sát.

Người đứng đông nghịt, đến giọt nước cũng không lọt. - Trận đấu, bắt đầu.

Thủy Tu Trúc ngồi xuống, cười nhìn nhau với hai vị giám khảo còn lại.

Bọn họ cũng rất hài lòng với đề tài này.

- Diệu nhật đông thăng đồi!

Vẻ mặt Tây Môn Lãng lo lắng nhìn ông lão Chu Thạch Điển. Gã vẫn luôn chú ý tới ánh mắt của ông lão Chu Thạch Điển. Từ sau khi Thủy Tu Trúc tuyên bố đề tài, không ngờ vẻ mặt của ông lão Chu Thạch Điển cũng chẳng thay đổi một chút nào.

Giống như căn bản không quan tâm tới bất cứ đề tài gì.

Người ngồi trên ghế, giống như đã bị rơi vào trạng thái tự phong tỏa.

- Chu Lão, Chu Lão...

Tây Môn Lãng gọi vài tiếng, thấy căn bản Chu Lão không có phản ứng gì, căn bản càng lo lắng, vẻ mặt cầu cứu nhìn vê hướng Sơn Hà Thư Họa, nhìn Quân Thiết Anh.

Lông mày Quân Thiết Anh hơi nhíu lại.

Trạng thái của Chu Lão hôm nay khó coi cực kỳ, sau khi ra khỏi Sơn Hà Thư Họa, Quân Thiết Anh đã âm thâm phái mấy thanh niên tới nhà Chu Lão một chuyến, hy vọng của thể thông qua người nhà ông để hiểu rõ tình huống một chút.

Chẳng qua hiện tại vẫn chậm chạp chưa có tin tức trở về, Quân Thiết Anh cũng chỉ có thể chờ đợi.

Diệu nhật đông thăng!

Đại biểu cho hai mươi công ty cau mày tự hỏi. Trận đấu kéo dài hai giờ, chưa có ai lập tức lựa chọn cách hùng hục vẽ ngay. Kể cả vị danh gia tranh chữ năm sao duy nhất kia, Hứa Nhạc Bằng của công ty Vận Phong, mặc dù vẻ mặt tự tin nhưng cũng vẫn không tùy tiện hạ bút.

Lão đang tự hỏi bố cục cho toàn bộ bức tranh.

Dân chúng xung quanh cũng vô cùng phối hợp, yên tĩnh hẳn, lắng lặng chờ đợi.

Không ít người thấy vẻ mặt của Chu Thạch Điển, cũng nghi hoặc không thôi.

- Chu Lão.

Tây Môn Lãng vừa mài mực, vừa liên tục gọi vài tiếng. Sau một lát, ông lão Chu Thạch Điển mới ngẩng đầu nặng nề lên, hai mắt đầy tơ máu nhìn Tây Môn Lãng:

- Trận đấu bắt đầu rồi sao?

Tây Môn Lãng gật đầu:

- Đề tài của trận đấu là Diệu nhật đông thăng! Đề tài thư pháp cũng như thế.

- Diệu nhật đông thăng.

Chu Thạch Điển lẩm bẩm, thân thể đứng lên, đột nhiên lảo đảo một cái, lập tức khiến trái tim Tây Môn Lãng đập thịch một cái, vội vàng tới dìu ông, hỏi ngay:

- Chu Lão, ngài không sao chứ?

Chu Thạch Điển lắc đầu, đưa tay gian nan cầm ngọn bút, ánh mắt đảo qua đám người bốn phía, đột nhiên rơi vào Quân Vô Lâm trong đám người.

Đầu ông chấn động kịch liệt. CạchI

Ngọn bút rơi xuống đất, thân thể Chu Thạch Điển ngã ngồi lại ghế. - Chu Lão!

Vẻ mặt Tây Môn Lãng kinh hãi.
Bình Luận (0)
Comment