Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 662 - Chương 666: Xin Lỗi!

Chương 666: Xin lỗi! Chương 666: Xin lỗi!Chương 666: Xin lỗi!

xkk*xk_

Mắt hơi sưng, đầy tơ máu, giống như thức trắng đêm không ngủ, tinh thân vô cùng uể oải.

Thấy trạng thái hiện tại của ông lão Chu Thạch Điển, Quân Thiết Anh không nén nổi kinh hãi, vội vàng mở miệng hỏi.

- Chu Lão, ông làm sao thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Vẻ mặt mọi người trong Sơn Hà Thư Họa đều lộ vẻ lo lắng. Thần thái của ông lão Chu Thạch Điển lúc này thật sự rất tiều tụy.

- Không sao cả.

Giọng Chu Thạch Điển hơi khàn khàn già nua, lắc đầu đáp.

Ở sâu trong mắt ông lại hiện lên vẻ đau đớn.

Đây là vấn đề mọi người trong Sơn Hà Thư Họa vô cùng quan tâm.

Quân Thiết Anh nói:

Quân Thiết Anh để ông lão Chu Thạch Điển ngồi nghỉ tạm, khóe mắt ẩn hiện một tia lo lắng. Ông lão Chu Thạch Điển càng nói không sao thì chỉ sợ đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng với ông ấy rồi.

- Chu Lão, nếu có chuyện gì khó khăn thì Sơn Hà Thư Họa chúng ta sẽ rất vui vẻ giúp ông giải quyết.

Ông cũng hơi không dám tới, không dám đối mặt với những khuôn mặt đáng yêu của Sơn Hà Thư Họa này.

Tây Môn Lãng cười ha hả.

Ngay tối qua, Quân Vô Lâm lại tìm tới gặp ông một lần nữa, không chỉ bảo ông phải cố ý để Sơn Hà Thư Họa thua trận này, từ nay về sau còn phải rời khỏi Sơn Hà Thư Họa, không được viết thêm nửa chữ cho Sơn Hà Thư Họa nữa.

- Sơn Hà Thư Họa chúng ta là người một nhà.

- Chu Lão, ngồi xuống đã nào.

Khi thời gian càng tới gần trận đấu, cả đêm ông lão Chu Thạch Điển không ngủ, trằn trọc đau khổ, tới hừng đông mới nhắm mắt một chút. Nếu không phải Tây Môn Lãng gọi điện đến thì chỉ sợ Chu Thạch Điển còn chưa tới.

Bởi với sắc mặt của Chu Thạch Điển thế này, người sáng suốt cũng nhận ra là ông đang có rất nhiều tâm sự. Chỉ là Chu Thạch Điển không nói, mọi người cũng không biết nên đặt câu hỏi như thế nào.

Tối hôm qua Quân Vô Lâm lại tới nhà lân nữa, cũng mang thêm một tấm ảnh nữa, là cháu Chu Phát của ông, đã bị Quân Vô Lâm khống chế bắt đi. Nếu ông không làm theo lời Quân Vô Lâm thì tính mạng của cháu ông khó nói rồi.

Không biết có ảnh hưởng tới việc phát huy trong trận đấu ngày hôm nay không?

Đơn truyền ba đời, làm sao ông có thể trơ mắt nhìn cháu mình bị nguy hiểm được?

- Không sai. Chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

Ông lão Chu Thạch Điển nhắm hai mắt lại. Ông sợ hãi phải đối mặt với ánh mắt của mọi người. Ông sợ mọi người thấy được ánh mắt giấy giụa đau khổ của mình. Bước chân ông càng lúc càng nặng nề.

Buổi sáng có mua bụi, không khí giữa trưa rất mát mẻ, trời đây mây.

- Chu Lão, không cần quá áp lực.

Thời gian từ từ trôi qua.

Chẳng qua Quân Thiết Anh không biết là một âm mưu lớn nhằm vào Sơn Hà Thư Họa đã triển khai xung quanh cô rồi.

Cảm giác bị dày vò tràn ngập trong lòng ông lão tóc bạc này.

Nhưng ông lại không dám nói ra.

Nghe Quân Thiết Anh nói xong, đồng tử hiện đầy tơ máu của Chu Thạch Điển không nén nổi chấn động kịch liệt, nắm chặt bàn tay. Suýt nữa Chu Thạch Điển đã không nhịn nổi mà nói ra mọi chuyện.

Họ Quân không để Quân Thiết Anh phát triển dễ dàng thuận lợi như vậy. Nói tới bây giờ, Quân Thiết Anh đã hoàn thành thử thách của con cháu trung tâm trong gia tộc, thay đổi hướng thua lỗ của Sơn Hà Thư Họa. Nhưng còn chưa tới thời gian công bố kết quả, trong khoảng thời gian này mà Sơn Hà Thư Họa bất ngờ sụp đổ tiếp, Quân Thiết Anh cũng thất bại.

Mười một giờ rưỡi trưa, Quân Thiết Anh vung tay. Đội ngũ Sơn Hà Thư Họa oai vệ đi ra, hướng về phía quảng trường tổ chức thi đấu.

Quân Thiết Anh hơi nghiêng mặt, hạ thấp giọng nói.

- Hiện tại chúng ta đã tiến vào hai mươi đội mạnh nhất, bị để ý tới. Cho dù không vào được tám thứ hạng đầu cũng không sao cả.

Mình muốn phát triển Sơn Hà Thư Họa tốt chưa chắc nhất định phải dựa vào thứ hạng của Đại hội thư họa lần này.

Trong nháy mắt khi Chu Thạch Điển ra khỏi Sơn Hà Thư Họa, cảm nhận từng luồng gió lạnh thổi qua, không tự chủ được run lên một cái.

Trong quá trình đi tới quảng trường, trên đường có không ít người chú ý tới. Chuyện họ bàn luận đại đa số đều là nói về thi họa của Chu Thạch Điển và vị tam tiểu thư truyên kỳ Quân Thiết Anh của nhà họ Quân.

Chẳng qua cô cũng không thể ngờ được Chu Thạch Điển đang phải chịu đựng gánh nặng tâm lý lớn tới mức nào.

Quân Thiết Anh đi bên cạnh Chu Thạch Điển, đôi mắt thỉnh thoảng lại đảo qua, trên trán bình tĩnh không dấu nổi vẻ lo lắng nhàn nhạt.

Quân Vô Lâm đã uy hiếp trước, nếu mình nói ra việc này là cháu mình gặp nguy hiểm ngay.

Giờ phút này trên quảng trường đã tấp nập người qua lại rồi. Nơi này giống như vào một ngày lễ vô cùng long trọng, người qua lại náo nhiệt, khí cầu bay cao treo một tờ băng rôn dài...

- Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng!

Sáu chữ viết đại khí mênh mông, khí thôn thiên hạ. Nghe nói đó là một bức tranh chữ của một danh gia năm sao của Liên Minh Thi Họa viết.

Sơn Hà Thư Họa đến khiến cho mọi người trên quảng trường chú ý.

Tiếng bàn tán náo nhiệt vang lên theo. Sau đó, đội ngũ một công ty khác chạy đến, đối tượng bàn tán liền lập tức dời đi.

Vĩnh viễn đừng đánh giá thấp sự thay đổi thất thường của dân chúng. Đội ngũ tham gia thi đấu được ban tổ chức bố trí chỗ ngồi riêng. Chẳng qua giờ phút này Quân Thiết Anh cũng không có tâm tư ngồi xuống. Trạng thái đột nhiên bất thường của ông lão Chu Thạch Điển khiến cô cảm thấy vô cùng bất an.

Trong đám người, tiếng bàn tán náo nhiệt hơn vài phần.

Giờ phút này, có thể nói địa vị của Sơn Hà Thư Họa trong lòng người xem rất nặng.

Tiếng vỗ tay vang lên chấn động trời đất.

Âm!

- Xin mời, Sơn Hà Thư Họa.

Tên từng công ty lần lượt được đọc lên. Tiếng vỗ tay khi mạnh khi yếu, nói rõ mức độ nổi tiếng của các công ty.

Cùng với tiếng hoan hô và võ tay, đại biểu thi đấu của công ty Kiệt Thư cất bước đi lên sân khấu, tiến về vị trí của công ty mình.

Có một số danh gia tranh chữ bốn sao cũng cố gắng ẩn dấu thực lực, cố ý không đi tới thẩm định tại Liên Minh Thi Họa để tăng cấp.

Càng ngày càng gân thời điểm mười hai giờ trưa, trên quảng trường có bố trí một sân khấu tạm thời, bên trên đặt bàn rộng, giấy gió, bút mực đầy đủ.

- Xin mọi người bình tính một chút, xin bình tính một chút.

Lúc này một người mỉm cười bước lên trên sân khấu, trong tay cầm mic, cất giọng nói:

- Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng do Liên Minh Thi Họa tổ chức rất được chú ý, đợt đầu tiên của vòng chung kết tại khu Minh Châu lập tức sẽ bắt đầu!

Tiếng hoan hô của người xem vang lên ầm ï.

Bọn họ cũng đang tham gia một lễ hội lớn.

Tận mắt chứng kiến một đám danh gia thi họa vung bút vẽ tranh là một quá trình khiến người ta cảm thấy vui mắt sướng lòng.

- Hiện tại, đầu tiên chúng ta mời hai mươi đội mạnh của khu vực Minh Châu chúng ta vào! Đội đầu tiên, công ty Kiệt Thư! Xin mời!

Chẳng qua cách tính sao cũng chỉ có tác dụng tham khảo, không phải là tuyệt đối. Trong dân chúng cũng có chút cao thủ lánh đời, chưa từng đi tiến hành bình định cấp bậc tại Liên Minh Thi Họa, nhưng có ngẫu nhiên xuất hiện cấp bậc năm sao cũng không phải chuyện gì lạ.

Con hắc mã Sơn Hà Thư Họa tất nhiên cũng rất có hy vọng thăng cấp.

Còn mười chín nhà còn lại, kể cả ông lão Chu Thạch Điển thì có sáu nhà có danh gia tranh chữ bốn sao, còn lại đều là danh gia tranh chữ ba sao đại biểu thi đấu.

Ông vốn cũng là danh gia tranh chữ bốn sao, trước khi Đại thi đấu thi họa bắt đầu mới thông qua thẩm hạch của Liên Minh Thi Họa, trở thành danh gia tranh chữ năm sao. Danh gia tranh chữ năm sao vốn rất thưa thớt, hơn nữa đại đa số tập trung bên trong Liên Minh Thi Họa. Bởi vậy công ty Vận Phong đã trở thành quán quân vòng loại của khu vực Minh Châu.

Trong các công ty thi họa tại khu vực Minh Châu, chỉ có một danh gia tranh chữ năm sao, đó là Hứa Nhạc Bằng lão tiên sinh của công ty Vận Phong.

Công ty đứng đầu vòng loại, Vận Phong Thi Họa đã tới. Thứ nhất, Sơn Hà Thư Họa là một con hắc mã mà trước đó không ai đoán trước được. Trong tâm lý người xem, đương nhiên là hy vọng hắc mã tiếp tục xông lên. Như vậy trận đấu mới hấp dẫn. Thứ hai, người phụ trách của Sơn Hà Thư Họa là một mỹ nữ chính cống. Mỹ nữ dù ở đâu cũng được hoan nghênh cả.

Đám người trên quảng trường vây quanh bốn phía sân khấu tới mức nước cũng không lọt. Đừng nói là một người, một con kiến cũng khó chen chân vào được. Giờ phút này, ở vị trí phía trước, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nhìn cảnh này.

Quân Vô Lâm đã tới hiện trường.

Khóe miệng gã cười lạnh:

- Hiện tại tiếng hoan hô càng to, đợi lát nữa ngã xuống, tiếng giãm đạp sẽ càng nhiều.

Tất cả đều đã được sắp xếp xong rồi, Quân Vô Lâm đang rửa mắt đợi kế hoạch diễn biến.

- Chu Lão, Chu Lão.

Tây Môn Lãng vội vàng thúc giục Chu Thạch Điển vài tiếng.

Chu Thạch Điển giống như căn bản không nghe thấy phía trước có người gọi to, toàn thân rơi vào trạng thái mơ màng, hoặc có thể nói là hoàn toàn trống rỗng. Đừng nói là mọi người thuộc Sơn Hà Thư Họa và Quân Thiết Anh, những người đứng gân đội Sơn Hà Thư Họa cũng mơ hồ chú ý tới, âm thâm hạ giọng bàn tán nhỏ.

Tây Môn Lãng liên tục thúc giục mấy tiếng, ông lão Chu Thạch Điển mới phản ứng lại, bước chân nặng nề tiến lên.

Tây Môn Lãng đi sát phía sau. Mỗi vị đại biểu thi đấu đều có thể mang theo hai vị trợ thủ. Sơn Hà Thư Họa từ trước tới nay vẫn do Tây Môn Lãng làm trợ thủ cho ông lão Chu Thạch Điển.

Chu Thạch Điển bước lên trước vài bước xong, bước chân như đeo chì, nặng nề ngừng lại, thân hình dường như già nua lầm lũi thêm vài phần, quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập tơ máu đầy vẻ xin lỗi, áy náy nhìn Quân Thiết Anh.

Trong thời gian này, Chu Thạch Điển hiểu không ít chuyện về Quân Thiết Anh. Chuyện cô gái kiên cường này khiến Chu Thạch Điển nghe xong cũng mơ hồ đau lòng. Trong cả quá trình này, Chu Thạch Điển đã sớm coi Quân Thiết Anh như cháu gái mình rồi.

Không ngờ hôm nay chính mình lại muốn xát muối lên vết thương sắp đóng vảy của cô.

- Tôi... Xin lỗi.

Lòng ông lão Chu Thạch Điển đau quặn, nhìn Quân Thiết Anh xa xa, đôi môi cử động khẽ, yết hâu giống như có tảng đá ngàn cân chặn lại. Giờ phút này, ngoài ba từ này, căn bản ông không biết mình có thể làm gì.

Chu Thạch Điển xoay người bước nặng nề đi lên sân khấu.

Giờ phút này, vẻ mặt Quân Thiết Anh thay đổi hẳn!

Xin lỗi!

Ba chữ này mặc dù ông lão Chu Thạch Điển không nói ra miệng nhưng Quân Thiết Anh lại có thể nhìn môi mà đoán được...

Tại sao lại phải xin lỗi?

Trái tim Quân Thiết Anh không nén được co thắt lại, đôi mắt nhìn ông lão Chu Thạch Điển. Lúc này trong lòng cô càng lo lắng là rốt cục mình có thể giúp được cho biến cố trên người Chu Lão hay không? Đại biểu của từng công ty lên sân khấu, xong đâu đấy đã gần mười hai giờ.

Trận đấu sắp bắt đầu.

- Hiện tại tôi muốn giới thiệu với mọi người giám khảo cho vòng quyết đấu tại khu vực Minh Châu. Bọn họ lần lượt là... Danh gia tranh chữ năm sao, Thủy Tu Trúc lão tiên sinhI

Tiếng võ tay, hoan hô lại vang lên.

Thủy Tu Trúc, Thủy lão gia tử, lân này từ Bắc Kinh tới đây đảm nhiệm chức vụ giám khảo trận chung kết khu vực Minh Châu.

Ngoài Thủy Tu Trúc Thủy lão gia tử ra còn có hai vị giám khảo khác, đều là danh gia năm sao, đến từ Liên Minh Thi Họa.

Đây chỉ là trận đấu tại khu Minh Châu, vậy có thể thấy được nội tình của Liên Minh Thi Họa.

- Kế tiếp...

Tiếng nói của người dẫn chương trình kia cũng không nén nổi phấn khởi, kích động nói lớn.

- Xin mời Nữ thần trên đỉnh Băng sơn...

ÂmIII

Tiếng nói còn chưa dứt, tiếng hoan hô nơi này đã vang lên chấn động trời xanh!
Bình Luận (0)
Comment