Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 668 - Chương 672: Không Điểm!

Chương 672: Không điểm! Chương 672: Không điểm!Chương 672: Không điểm!

- Hoàn thành!

Hai chữ thốt lên khiến hầu hết mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.

Đại biểu một công ty thi họa đứng cạnh Tiêu Dương không khỏi bật cười, tất tiếng chế nhạo:

- Đây cũng gọi là hoàn thành sao? Cậu cho là trẻ con chơi bùn chắc?

Tiếng xôn xao tại đây lại vang lên, bởi lân thi đấu này ở Minh Châu được truyền hình trực tiếp, còn có một màn hình lớn được bố trí tại đây. Giờ phút này hình ảnh quay tới tác phẩm được Tiêu Dương "hoàn thành", hoàn toàn chỉ là một đống giấy bị mực thấm ướt nhẹp.

Một mảng lớn màu đen thật sự giống như trẻ con cầm bút vẽ lung tung khắp cả tờ giấy.

Tiếng xôn xao kinh ngạc vang lên.

Khó có thể tin nổi.

Tiếng vỗ tay vang vọng lên.

- Đầu tiên chúng ta đến với công ty đứng đầu vòng loại khu vực Minh Châu, tác phẩm của lão tiên sinh Hứa Nhạc Bằng thuộc công ty Vận Phong. Lão tiên sinh Hứa Nhạc Bằng vẫn được coi là người nổi bất nhất trong trận thi đấu khu vực Minh Châu, hôm nay trận chiến tranh tám thứ hạng đầu liệu có giữ được danh hiệu đệ nhất không?

Trên sân khấu, ánh mắt Thủy Tu Trúc cũng phức tạp và nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiêu Dương.

Đánh giá cho điểm dựa trên thứ tự tác phẩm hoàn thành.

Đây không phải là tự bôi nhọ Sơn Hà Thư Họa à?

Diệu nhật đông thăng đồ!

Mọi người thấy dù Sơn Hà Thư Họa có thua cũng không nên thua tới mức khó coi như vậy.

Khi người dẫn chương trình giới thiệu, ba vị giám khảo đã đi tới trước mặt Hứa Nhạc Bằng.

Nếu so với sự xôn xao khó hiểu của mọi người thì tất cả người của Sơn Hà Thư Họa đều trầm mặc. Cho dù bọn họ vô cùng tin tưởng Tiêu Dương nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến bọn họ không biết phải giải thích thế nào.

Tác phẩm như thế mà cũng dám đưa ra sao?

Ba người đi xuống sân khấu, trực tiếp đi về hướng Hứa Nhạc Bằng.

Thủy Tu Trúc là người than thở đầu tiên.

- Trận đấu chấm dứt. Rốt cục hai mươi công ty, ai sẽ được vào tám đội mạnh nhất khu vực Minh Châu. Người đứng đầu sẽ là ai đây? Chúng ta hãy rửa mắt mà nhìn. Hiện tại mời ba vị giám khảo Thủy Tu Trúc, Hoàng Xương Niên, Lý Ngụy Quốc cho điểm các tác phẩm.

- Bút phong của Hứa lão có thể nói đã thể hiện được đặc tính của núi non vô cùng nhuần nhuyễn. Cùng với ánh bình minh lên, họa công càng thể hiện kỹ càng, thật sự là tuyệt không thể tả.

Ánh mắt rơi vào bức tranh trước.

- Lấy bối cảnh dãy núi làm phụ trợ, hình ảnh mênh mông rộng lớn, mặt trời ban mai, uy thế tới thiên địa! Tranh đẹp lắm.

Khuôn mặt Hứa Nhạc Bằng đầy vẻ tươi cười, chắp tay cười nói: Hoàng Xương Niên khẽ vuốt râu mép, cười ha hả:

Tiếng nói của người chủ trì phấn chấn vang lên.

- Đây là một bức tranh thượng đẳng hiếm có.

- Xem ra hôm nay không còn gì đáng lo rồi.

Lý Ngụy Quốc cũng than thở.

Rất nhanh, thành tích thư pháp của Hứa Nhạc Bằng cũng được công bố. Tổng hợp điểm thư pháp cùng tranh vẽ, cuối cùng Hứa Nhạc Bằng đạt chín mươi mốt điểm!

Tiếng bàn tán, than thởi

- Đó là đương nhiên. Hứa lão là danh gia thư họa năm sao duy nhất tại Minh Châu, làm gì có đối thủ tại Minh Châu chứ.

- Bức tranh này đáng chín mươi điểm.

- Thật không hổ là hy vọng của khu Minh Châu chúng ta trong trận thi đấu toàn quốc! Chín mươi mốt phẩy năm điểm, thành tích này đã vượt qua thành tích tốt nhất của chính lão tiên sinh Hứa Nhạc Bằng rồi.

Tiếng vỗ tay, hoan hô như sấm.

Đứng đầu lần lượt từng vòng thi, đương nhiên fan hâm mộ cũng rất nhiều.

- Tôi liền cho chín mươi mốt điểm đi. Điểm tăng thêm là coi như tôi ủng hộ Hứa lão, hy vọng Hứa lão có thể biểu hiện tranh chữ trong trận đấu tiếp theo thật tốt.

- Bức tranh của lão tiên sinh Hứa Nhạc Bằng cuối cùng đạt được... Chín mươi mốt phẩy năm điểm!!

Sau đó Thủy Tu Trúc và Lý Ngụy Quốc cũng đồng thời cho điểm.

- Nhất định, nhất định.

- Chín mươi mốt điểm! Tin rằng đây là thành tích đủ để một người cười tới cuối cùng ngày hôm nay!

Người dẫn chương trình cất cao giọng:

- Hiện tại ba vị giám khảo đi tới công ty Thuận Ý Thư Họa. Công ty Thuận Ý Thư Họa có thực lực không kém trong số các công ty tham gia. Bọn họ là công ty hoàn thành tác phẩm thứ hai...

Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu một hồi, thành tích cuối cùng của công ty Thuận Ý Thư Họa cũng được công bố.

Tám mươi mốt điểm!

So với Hứa Nhạc Bằng của công ty Vận Phong thì đúng là rất thấp rồi.

Điểm đánh giá tiếp theo đều không gây được sóng gió gì. Đương nhiên đó chỉ là đối với ba vị giám khảo mà nói. Đối với quân chúng vây xem, giai đoạn cho điểm này là kích động lòng người nhất. Mỗi khi đánh giá một bức tranh, màn hình lớn tại hiện trường đều chiếu hình ảnh tương ứng. Giám khảo chưa chấm điểm thì mọi người xung quanh đã tự chấm rồi.

Khi thành tích cuối cùng giống kết luận của mình, đương nhiên bọn họ không tránh được khoe khoang một hồi.

Vô cùng náo nhiệt.

- Khách sạn năm sao cao cấp. Tôi không phải là ông chủ hẹp hòi đâu.

Mặt Quân Vô Lâm tươi cười nói: - Giờ đã không còn sớm nữa, Chu Lão, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm khoái trá đi.

Hiện tại hy vọng duy nhất của ông là Tiêu Dương.

Chu Thạch Điển bị lửa giận công tâm, nắm chặt bàn tay. Nếu không phải nghĩ tới lời nói của Tiêu Dương trước khi mình rời đi thì sợ rằng Chu Thạch Điển đã không nhịn nổi mà hộc máu rồi.

- Cậu...

Lòng Quân Vô Lâm đã bình tính vô cùng.

Gã đã chuẩn bị vài thủ đoạn, cho dù Chu Thạch Điển lựa chọn không để ý tới cháu mình mà dốc sức tham gia thi đấu thì cũng không có khả năng thay đổi kết quả cuối cùng được.

- Chu Lão tiên sinh. Sự thật sẽ chứng minh, ông gia nhập công ty Tường Lâm Thư Họa là lựa chọn phi thường sáng suốt.

Quân Vô Lâm mỉm cười nhìn Chu Thạch Điển đang ngồi cạnh, mặt không còn một giọt máu.

Ánh mắt Chu Thạch Điển oán hận nhìn chằm chằm vào Quân Vô Lâm, giọng nói không cam lòng, trầm thấp khàn khàn.

- Hiện tại Sơn Hà đã thua, cậu cũng có thể thả cháu Phát ra rồi chứt

- Tôi đâu có giam cầm y.

Quân Vô Lâm cười gian xảo nhìn Chu Thạch Điển.

- Không chỉ có vậy, Chu Lão, sau này tôi còn phái người chuyên môn ở cạnh bảo vệ y, tránh cho y bị tổn thương đấy.

- Thật đáng tiếc là không ở hiện trường chứng kiến vẻ mặt uất nghẹn không cam lòng, đúng là tiếc nuối quá.

Trong công ty Tường Lâm Thư Họa, Quân Vô Lâm há to miệng nửa ngày, không nén nổi nụ cười:

- Cái gì? Tiêu Dương chỉ tùy tiện vung bút vẽ vừa, tùy tiện vẽ lung tung thôi à?

Hứa Nhạc Bằng cười ngồi trên ghế. Lão đã chuẩn bị tốt cho việc quần chúng xung quanh hoan hô cuối cùng, ăn mừng lần này được đứng đầu lần nữa.

Công ty Vận Phong một mình một cõi, như hạc đứng giữa bầy gà.

Chẳng qua thành tích của những công ty thư họa phía sau đều chỉ trên dưới tám mươi, thực lực không khác nhau nhiều.

Lúc này trong ván cược tám đội mạnh, tiên cược đặt cho Sơn Hà Thư Họa tại sòng bạc ngầm đã khiến gã lời được năm triệu rồi.

Hiện tại lại đả kích Sơn Hà Thư Họa thành công, đồng thời chính thức khởi động công ty Tường Lâm Thư Họa rồi.

†r

Người gặp việc vui tinh thân sảng khoái, đương nhiên Quân Vô Lâm cũng không giận chuyện nhỏ nhặt.

Cần phải mượn sức Chu Thạch Điển nên gã cũng hiểu rõ mình không thể quá mạnh bạo với ông. Phải dùng phương pháp củ cà rốt và cây gậy, nhất định có thể đối phó với ông lão này.

- Công ty Đan Mặc Thư Họa cuối cùng đạt được... Bảy mươi tám điểm!

Sau khi người dẫn chương trình công bố, toàn trường thoáng cái không còn tiếng động.

Xoạt xoạt. Ánh mắt đồng thời nhìn về một phương hướng...

Tới bức tranh cuối cùng rồi.

Công ty Sơn Hà Thư Họa.

Trước trận đấu ngày hôm nay, Sơn Hà Thư Họa dùng tư thế mạnh mẽ của hắc mã xông vào hai mươi đội đứng đầu!

Dang tiếng đang cao.

Nhưng biến cố ngày hôm nay lần lượt xảy ra, kết quả cuối cùng dĩ nhiên là do Tiêu Dương tại mấy phút cuối cùng trước khi hết giờ, vung bút vẽ bừa, vạch loạn trên đám giấy gió.

Bức họa đó có thể được bao nhiêu điểm?

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Ba vị giám khảo đi tới, ánh mắt nhìn về phía bức tranh, lông mày đồng thời nhíu lại.

Lập tức trên quảng trường cũng vang lên tiếng cười chế nhạo.

Tiếng cười vang lên liên tiếp.

Màn hình trên quảng trường chiếu một đám giấy gió thấm đầy mực đen, còn mơ hồ lan sang hai bên.

- Bức tranh thế này thì để tôi tới vẽ còn hơn.

- Sơn Hà có phải hết người rôi không? Không ngờ lại phái một người ra vẽ bậy vẽ bạ.

- Chu Thạch Điển đã rời khỏi Sơn Hà Thư Họa rồi, xem ra cuối cùng Sơn Hà cũng đi đến hồi kết.

Vô số tiếng nói châm chọc, cười nhạo vang lên.

Một ít người ủng hộ cho Sơn Hà Thư Họa giờ phút này cũng chỉ có thể nín nhịn, âm thầm cắn răng không nói. Căn bản bọn họ không có lý do để phản bác.

Đôi mắt Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm về phía trước. Cô chỉ nhìn vẻ mặt Tiêu Dương. Chỉ cần Tiêu Dương còn bình tĩnh là cô vẫn yên tâm.

- Tác phẩm này của Sơn Hà Thư Họa đáng được bao nhiêu điểm đây?

Lúc này tiếng nói của người dẫn chương trình vang lên, không tự chủ được nhấn thêm một câu trêu chọc:

- Có thể đạt được một kỷ lục trong Đại thi đấu thi họa hay không?

Tiếng cười trên quảng trường lập tức rộ lên.

Kỷ lục này đương nhiên là kỷ lục số điểm thấp nhất.

- Bức họa này...

Trong ba vị giám khảo, Lý Ngụy Quốc mở miệng đầu tiên, mặt không chút thay đổi.

- Không thể gọi là một bức họa được. Tôi cho không điểm.

Không điểm!!!

Đầu óc của mọi người trong Sơn Hà Thư Họa chấn động ầm ầm.

Không điểm. Thế này chói mắt tới đây, là một cái tát tai tàn nhẫn tới đâu!

Nếu là vậy thật thì đây đúng là một kỷ lục mà đời sau không thể vượt qua nổi. Không điểm là không còn gì thấp hơn rồi. Sắc mặt Tây Môn Lãng tái mét, suýt nữa không đứng thẳng nổi. Những ánh mắt xung quanh khiến gã hận không thể tìm được một kẽ nứt mà chui vào.

- Bình tính đi.

Giọng Tiêu Dương đột ngột vang lên bên tai Tây Môn Lãng.

Vẻ mặt Tây Môn Lãng hơi chấn động, ngước mắt, đôi mắt mang theo vài phần không thể tin nhìn Tiêu Dương.

Gã thấy ánh mắt Tiêu Dương dưới tình huống này vẫn duy trì vẻ bình tĩnh tự tin.

Không chỉ có Tây Môn Lãng, lúc này Hoàng Xương Niên và một số người ít lời cũng chú ý tới, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc, cúi đầu xuống nhìn kỹ bức tranh một chút.

Chẳng lẽ tranh nhìn như vẽ bậy vẽ bạ lại có ẩn giấu gì?

Hoàng Xương Niên đi vòng quanh bàn theo tiềm thức, cố gắng đổi một góc độ quan sát. Chẳng qua cuối cùng ông cũng lắc đầu. Kết quả vẫn thế, bức họa này căn bản còn không có tư cách được gọi là tranh.

- Không điểm sao?

Khóe miệng Tiêu Dương hơi nhếch lên, xoay mặt nhìn Thủy Tu Trúc.

- Thủy lão gia tử, ông cảm thấy sao?

Thủy Tu Trúc hơi cau mày.

Ánh mắt ông lại nhìn xuống bức tranh một lần nữa. Ấn tượng của Tiêu Dương tại Bắc Kinh đối với Thủy Tu Trúc là không phải kẻ hoàn toàn không biết gì về tranh. Hắn căn bản không có khả năng vẽ với tệ hại như vậy.

Thủy Tu Trúc tiến lên từng bước, lấy tay chạm vào giấy, sau đó dùng ngón tay điểm vào vết mực một chút.

Sắc mặt ông âm trâm, nói nhỏ:

- Giấy và mực của Sơn Hà quả nhiên bị tráo rồi.

Nghe thế, vẻ mặt của Hoàng Xương Niên cũng hơi đổi, tới kiểm tra rồi gật đầu.

- Đúng thế.

Đồng thời Hoàng Xương Niên cũng bình thường trở lại. Có lẽ bởi nguyên nhân giấy mực nên Sơn Hà Thư Họa mới dùng loại tranh vẽ bậy bạ này để thể hiện sự bất mãn trong lòng.

Hứa Nhạc Bằng nhìn nhau. Chuyện này xuất hiện trong trận đấu do Liên Minh Thi Họa tổ chức cũng không phải việc vinh dự gì.

Nhất định phải điều tra rõ, nhưng tuyệt đối không thể công khai vào lúc này.

Như vậy thì chỉ có thể khiến Sơn Hà Thư Họa chịu uất ức rồi.

Hoàng Xương Niên thầm than.

Lúc này Thủy Tu Trúc đưa tay tới, cầm tờ giấy trên cùng lên.

Lại cúi đầu xuống, vẫn là một mảng mơ hồ đen kịt.

- Xem ra ba vị giám khảo chấm điểm cũng không có gì khác nhau. Chẳng lẽ hôm nay thật sự Sơn Hà Thư Họa sẽ ghi kỷ lục không điểm sao?

Giọng của người dẫn chương trình vang lên. Tiếng cười nhạo của mọi người tại đây cũng từ từ lắng xuống, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Thủy Tu Trúc liên tiếp câm mười mấy trang giấy lên, càng xuống phía dưới thì mức độ mơ hồ trên trang giấy càng rõ rệt.

Thậm chí tờ đầu tiên lại là tốt nhất.

Lắc đầu thở dài, Thủy Tu Trúc đưa mắt nhìn Tiêu Dương...

Lúc này Tiêu Dương cũng đồng thời nhìn vê phía Thủy Tu Trúc, lắc đầu:

- Lão gia tử, còn nhớ lời tôi nói với ông ở nhà họ Thủy không?

Vẻ mặt Thủy Tu Trúc hơi sâm xuống nhìn Tiêu Dương, không hiểu ý hắn.

- Ông chẳng tiến bộ chút nào.

Tiêu Dương bước lên từng bước một, tay cầm tập giấy dây, sau đó nhấc mạnh lên...

xkx+*«
Bình Luận (0)
Comment