Chương 689: Chúng ta tâm sự một chút!
Chương 689: Chúng ta tâm sự một chút!Chương 689: Chúng ta tâm sự một chút!
Quân Vô Lâm cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng trong phút chốc, gân như không thở nổi, sắc mặt đỏ bừng, không dám giãy giụa nữa, hai mắt hoảng sợ trợn to nhìn Tiêu Diêm Vương đằng đằng sát khí kia. Một cảm giác nguy hiểm cực độ từ sâu trong nội tâm tràn lên khắc người gã.
Một cảm giác sợ hãi và lạnh như băng.
Cho đến giờ phút này, Quân Vô Lâm mới thật sự cảm nhận được mình đã sai lầm tới mức nào. Vốn tưởng rằng đã bày thiên la địa võng, hơn nữa còn có quân nhân nhà họ Tôn phái đến, có thể nói là không còn gì sơ hở, Tiêu Dương có gan xông tới thì cũng không thể đi ra nổi.
Nhưng gã không biết Tiêu Dương còn chưa ra tay chính thức, người nơi này không ngờ đã bị Đại tiểu thư Quân Thiết Anh đánh ngã hất.
Quân Vô Lâm hối hận tới ruột gan xanh hết rồi, toàn thân run rẩy.
- Nói maul Rốt cục mày giấu Chu lão ở đâu rồi?
Quân Thiết Anh nhíu mày bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Vô Lâm.
Vẻ mặt Quân Vô Lâm không ngừng thay đổi, ngực bị Tiêu Dương dẫm lên nặng nề cực kỳ:
Bên tai chỉ nghe thấy những tiếng răng rắc.
Chân Tiêu Dương hơi nhấc lên một chút, lại nhìn Quân Vô Lâm:
- Không có... ÁII
Tiếng kêu thảm thiết giống như biến phòng làm việc trở thành mười tám tầng địa ngục.
Một tích tắc này, khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên một tia lạnh như băng, nhìn chằm chằm Quân Vô Lâm:
- Tưởng là hôn mê sẽ tránh được à?
- Tôi... Tôi không có giấu Chu lão.
- Có hay không?
- Quả thật không có à?
Giọng Quân Vô Lâm vang lên lắp bắp.
Là tiếng xương sườn của Quân Vô Lâm gấy nát.
- Đừng... Đừng mà...
Tiếng kêu thảm thiết của Quân Vô Lâm giống như heo bị chọc tiết, vang lên chói tai trong cả căn phòng. Mọi người xung quanh nghe thấy mà câm như hến, không có ai có gan dám đứng ra cả. Sự lợi hại của Quân Thiết Anh bọn họ đã biết rồi. Hiện tại sự tàn nhẫn của Tiêu Dương càng khiến chân bọn họ nhữn ra...
Quân Vô Lâm cảm thấy xương sườn của mình đã bị bẻ gẫy cả rồi, thân thể căn bản không thể đứng dậy nổi. Hơn nữa nếu Tiêu Dương dẫm thêm một lần nữa, rất có khả năng mình sẽ phải đi gặp Diêm Vương rồi.
Giờ phút này Quân Vô Lâm phải chịu đau đớn mãnh liệt, thần kinh bóp nghẹt, nước mắt cũng cuồn cuộn chảy ra từ hai mắt, kêu gào thảm thiết. Nghe thấy một câu hỏi này của Tiêu Dương, lập tức Quân Vô Lâm vô cùng sợ hãi, hai mắt tối sâm, bất tỉnh luôn.
Tiêu Dương cười lạnh, đột nhiên cúi đầu, trên tay đã xuất hiện một cây châm bạc từ bao giờ. Hắn cắm luôn vào trên cổ của Quân Vô Lâm. Giống như được hồi sinh, thân thể Quân Vô Lâm lập tức giật một cái, ý thức lại trở về, lập tức sợ hãi tới run run toàn thân, giọng nói lắp bắp:
- Tôi có thể giao Chu lão ra.
- Tôi... Tôi...
Quân Thiết Anh chau mày.
Giọng Quân Thiết Anh lại vang lên ép hỏi.
Tiêu Dương kết luận nhất định Chu lão đang ở bên trong tòa nhà này.
- Chu lão ở đâu!
- Ai dám động tới Quân Vô Lâm, người đó sẽ chết!
Tiêu Dương xoay người, bỏ lại một câu:
- Mày cho rằng mày không nói thì tao sẽ không tìm được Chu lão sao?
Môi Quân Vô Lâm run run:
Quân Vô Lâm lập tức gật đầu.
Nghe vậy, khóe miệng Tiêu Dương hiện nụ cười lạnh:
- Hiện tại Chu lão là cái cây hái ra tiên của Quân Vô Lâm. Không có Chu lão, làm sao gã hoàn thành được đơn hàng của Vũ Phong Quán.
Hiện tại Chu lão là lợi thế cuối cùng của gã, làm sao gã có thể tùy tiện nói ra được.
- Chu lão không ở công ty Tường Lâm Thư Họa sao?
- Nhưng... Tôi muốn sau khi tôi an toàn trở lại nhà họ Quân mới... Mới có thể giao ông ta ra.
Giọng Quân Vô Lâm run rẩy.
Quân Thiết Anh đi theo Tiêu Dương ra khỏi phòng làm việc.
Hắn không sợ người bên trong có gan cứu Quân Vô Lâm đi. Chỉ cân có người dám động tới Quân Vô Lâm, sợ rằng còn chưa ra tới cửa thì Quân Vô Lâm đã trở thành tử thi rồi.
Tiêu Dương chưa bao giờ nói dối.
- Tiêu Dương, thần thức của em đã điều tra một lần rồi, căn bản không tìm được Chu lão bị giấu bên trong tòa nhà này.
Quân Thiết Anh nhíu mày.
- Có đôi khi thần thức cũng sẽ bị che đậy.
Tiêu Dương cười nhỏ, bước chân chậm chạp đi dọc theo hành lang.
- Giống như một số căn phòng bí mật, chỉ cần che đậy hơi thở của người bên trong, muốn tìm ra cũng không dễ dàng...
Tiêu Dương vừa dứt lời, bước chân liên ngừng lại.
Hai bóng người hét lên rồi ngã gục.
Bịch bịch!
- Đạn yêu hiến tửu túy đãng bộ, câm oản khung hung túy xuy tiêu!
Loại mai phục ở trình độ này căn bản không làm gì được hắn. Lúc này bóng dáng hắn khựng lại, bước chân trượt đi, loạng choạng như say rượu né tránh toàn bộ công kích, một quyền tung ra trong hỗn loạn. Đáng tiếc đêm nay bọn họ đụng phải Tiêu Dương.
Ba thanh đao bạc xeẹt tới như tia chớp trong màn đêm, đột nhiên phong tỏa ba nơi yếu hại trên người Tiêu Dương. Nếu đánh trúng, tuyệt đối Tiêu Dương sẽ tắt thở tại chỗ.
Quân Thiết Anh thoáng giật mình.
- Cửa vào phòng ngầm không ở đây, chẳng qua bị anh phá ra ở nơi này thôi. Càng tiện, tiện đi vào.
Tiêu Dương cười hắc hắc. Vách tường này giống như là đậu phụ, bị từng nắm đấm của Tiêu Dương phá tan nát.
Lúc này ở một mặt khác của phòng ngầm, một bóng người vội vã đi tới. Ánh mắt Tiêu Dương nhìn xuyên qua căn phòng tối tăm, khuôn mặt liền hiện ra vẻ vui mừng:
- Chu lão.
Bóng dáng Tiêu Dương tiến vào.
- Cẩn thận...
Chu lão kinh hãi hô lên.
Vù vù vùi
- Không ngờ lại ở đây...
Một lỗ thủng tối om lập tức xuất hiện trong tâm mắt.
Tiếng chấn động ầm ầm, một đòn nặng nề đánh lên vách tường.
Bóng dáng Tiêu Dương bất ngờ xông mạnh vào một bên vách tường.
Âm!
- Nhưng... Có đôi khi lại hoàn toàn đơn giản thôi.
Vẻ mặt Tiêu Dương như có ý say, bóng dáng nghiêng ngả, đột nhiên chân đá mạnh.
- Túy tửu phao bôi thích liên hoàn, túy tửu đề hồ lực thiên cân.
Âm!
Tất cả những người vừa phục kích đều bị đánh ngã xuống mặt đất, không còn tiếng động, chẳng biết sống hay chất.
Ánh mắt Chu Thạch Điển khiếp sợ nhìn Tiêu Dương.
Trước đó ông còn không biết tại sao Quân Vô Lâm lại lo lắng đưa mình vào bên trong phòng ngầm, hơn nữa còn bố trí người tới trông coi mình. Vốn ông cho rằng điều này không cần thiết.
Hóa ra là Tiêu Dương... Không, còn có cả tam tiểu thư. Chu Thạch Điển thấy Quân Thiết Anh đứng ngoài. Không ngờ hai người lại đánh tận vào công ty Tường Lâm Thư Họa, cứu mình ra.
Trong lòng Chu Thạch Điển chỉ có cảm động vô tận.
Nhưng ánh mắt ông lại giãy giụa kịch liệt, tràn ngập đau đớn.
- Tiêu Dương, tôi... Sợ rằng phải phụ ý tốt của hai người rồi.
Nội tâm Chu Thạch Điển nặng nề vô cùng.
- Là bởi cháu trai Chu Phát của ông nên ông không dám rời đi hả?
Tiêu Dương dương mặt hỏi một tiếng. Chu Thạch Điển nắm chặt nắm tay, đau khổ không thôi:
- Tôi già rồi, cho dù Quân Vô Lâm giết tôi tôi cũng không sợ. Nhưng mà...
Đó là đứa cháu trai duy nhất của mình mài
Lúc này Tiêu Dương cười khẽ đưa di động tới:
- Ông gọi số của Chu Phát đi.
- Vô ích thôi.
Vẻ mặt Chu Thạch Điển lộ vẻ đau khổ. Trước đó ông đã từng thử gọi số điện thoại quen thuộc đó vô số lần rồi nhưng đều không gọi được.
Chẳng qua Chu Thạch Điển vẫn bấm số theo lời Tiêu Dương...
Tiếng chuông vang lên.
- Ông nội, là ông nội sao?
Tiếng nói hưng phấn vang lên.
Trong chốc lát, Chu Thạch Điển ngẩn ra.
Lệ nóng tràn mi, vẻ mặt vô cùng kích động, môi càng không ngừng run rẩy.
Mấy ngày mấy đêm nay, mỗi thời mỗi khắc ông đều bị dày vỏ giống như núi lửa thiêu đốt. Ông lão Chu Thạch Điển vốn tinh thần đang lên, hôm nay nhìn lại giống như sắp sửa xuống lỗ, lung lay sắp ngã.
Có cảm giác như phải tới cả thế kỷ rôi ông chưa được nghe giọng cháu trai mình.
Bất chợt nghe được, quả thực Chu Thạch Điển cảm thấy như mình vừa nằm mộng.
Không, mấy ngày vừa rồi mới là một cơn ác mộng.
Căn bản không thể có giấc mộng nào tốt đẹp như bây giờ được.
- Phát ơi, Phát ơi...
Giọng Chu Thạch Điển vô cùng run rẩy, môi càng không ngừng run run, bóng người run lên, suýt nữa ngã gục. Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt, vội vàng tiến tới đỡ Chu Thạch Điển.
Vận một luồng nội khí, truyền vào cơ thể Chu Thạch Điển, trong phút chốc tinh thân hắn chấn kinh.
May mắn.
May mà đến sớm một chút.
Tiêu Dương cảm nhận được trước tiên là tình trạng cơ thể Chu Thạch Điển hiện giờ thật sự đã đến mức dầu cạn đèn tắt. Với loại trạng thái này, ông lão Chu Thạch Điển căn bản không thể kéo dài hơn nữa, rất có khả năng đi đời nhà ma bất cứ lúc nào.
Chuyện này đối với ông là một sự đả kích rất lớn.
Lúc này nội khí của Tiêu Dương xoa dịu thân thể ông, hơn nữa có tin vui của Chu Phát từ điện thoại, vẻ mặt Chu Thạch Điển càng kích động, khuôn mặt tái nhợt cũng rốt cục khôi phục chút máu.
Lệ già tràn mi, dính đầy khuôn mặt.
- Trở về, mau trở về đi.
Nói mấy câu cuối cùng xong, Chu Thạch Điển tắt điện thoại, xoay người nhìn Tiêu Dương. Bỗng nhiên Chu Thạch Điển quỳ sụp xuống lạy hắn.
Tiêu Dương nhanh tay đỡ ông, căn bản không cho Chu Thạch Điển cơ hội này. - Chu lão, ông... Ông làm gì vậy?
- Tiêu Dương, cậu để ông lão tôi làm chút chuyện đi!
Nước mắt Chu Thạch Điển đầy mặt, kích động khóc như một đứa trẻ:
- Cả đời ông lão này ghi khắc đại ân đại đức của cậu.
- Thôi ngay!
Đột nhiên giọng Tiêu Dương to hơn vài phần, quát một tiếng khiến Chu Thạch Điển ngưng bặt.
- Chu lão.
Tiêu Dương nhìn Chu Thạch Điển, nghiêm túc nói từng chữ một.
Ông là người của Sơn Hà, càng là người duy nhất tôi cảm thấy là bề trên. Trợ giúp bề trên của mình chẳng lẽ còn cần báo ân sao? Đây là ông muốn tôi phải chịu tội bất hiếu à?
Chu Thạch Điển không nói lên lời. Nhưng phần tình cảm này, đúng như lời ông nói, cả đời này ông sẽ ghi nhớ trong lòng.
- Chuyện của Chu lão chính là chuyện của chúng tôi. Chúng ta chỉ giải quyết vấn đề trong nhà mình thôi.
Vẻ nghiêm túc trên mặt Tiêu Dương biến mất, cười với Chu lão:
- Sau đây chúng ta là người một nhà, cùng sáng tạo tương lai tươi đẹp cho Sơn Hà.
Cùng sáng tạo tương lail
Đôi mắt Chu Thạch Điển vô cùng kiên định.
Ông đã quyết định đem hết thời gian còn lại cống hiến cho Sơn Hà Thư Họa.
Tiêu Dương dìu Chu lão ra khỏi phòng ngầm.
- Chu lão...
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Chu Thạch Điển, trong lòng Quân Thiết Anh lo lắng, sắc mặt càng âm trầm:
- Cái tên súc sinh Quân Vô Lâm kial
Nếu không phải vì Quân Vô Lâm thì làm sao Chu lão phải chịu khổ như vậy!
- Đại tiểu thư, em đưa Chu lão về trước đi.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói:
- Chuyện nơi này để anh xử lý hết cho.
Sâu trong mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ lạnh như băng!
Quân Vô Lâm!
Ba chữ này chợt nhoáng lên trong óc hắn, mang theo sát khí mãnh liệt!
Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua Chu Thạch Điển tiêu tụy vô cùng, biết ông cũng không muốn ở lại nơi như ác mộng này một khắc nào nữa, lập tức gật đầu, mang theo Chu lão đi về phía cầu thang.
Bước chân Tiêu Dương từ từ trở về phòng làm việc của Quân Vô Lâm.
Đẩy cửa ra.
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.
Quân Vô Lâm nằm trên mặt đất kêu rên, đám người xung quanh cũng không dám nhúc nhích.
- Đám phế vật này, phế vật! Quân Vô Lâm cố nén đau đớn gào thét. Sau khi Tiêu Dương rời đi, gã muốn thử để đám thủ hạ lén lút mang mình rời đi nhưng câu nói của Tiêu Dương trước lúc đi khiến tất cả mọi người đều vô cùng e ngại.
Chẳng có ai có gan dám hành động cả.
- Phế vật...
Ánh mắt Quân Vô Lâm di động, giọng nói tắt ngấm, đồng thời kinh hãi, trong lòng run rẩy.
Cửa bị đẩy ra, bước chân tiến vào, là ác ma kinh khủng kia lại trở vê.
- Không... Đừng... Đừng...
Quân Vô Lâm cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.
Tiêu Dương tiến vào phòng làm việc, nghiêng mặt, giọng nói lạnh nhạt:
- Ra ngoài.
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng làm việc yên tĩnh một hồi, sau đó từng bóng người điên cuồng chạy vọt ra ngoài như chim sợ cành cong. Rất nhanh, bên trong phòng chỉ còn lại hai người là Tiêu Dương và Quân Vô Lâm.
Bước chân Tiêu Dương tới gần, giống như gõ lên linh hồn Quân Vô Lâm. Toàn thân gã run rẩy kịch liệt:
- Đừng... Đừng tới đây...
- Sợ cái gì chứ?
Khuôn mặt Tiêu Dương đầy nụ cười, mắt gian xảo tới ngồi cạnh Quân Vô Lâm:
- Nào, chúng ta tâm sự một chút...