Chương 688: Diêm Vương giết tới rồi!
Chương 688: Diêm Vương giết tới rồi!Chương 688: Diêm Vương giết tới rồi!
Là Quân Thiết Anh!
Ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn qua, đồng tử Quân Vô Lâm hơi chấn động, bước chân lùi lại vài bước theo tiềm thức, trong đầu hiện lên cảnh tượng mấy người vừa rồi bị đánh ngã lăn quay trên mặt đất...
Gã hít sâu một hơi khí lạnh.
Rốt cục Quân Thiết Anh đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao đột nhiên cô lại từ một cô gái yếu đuối biến thành một cường giả như vậy.
Lúc này Quân Vô Lâm mới nhớ ra, trong trận đấu của Đại thi đấu thi họa, đột nhiên Quân Thiết Anh tát mình một cái. Đó căn bản không phải ngẫu nhiên mà cô có thực lực như vậy.
- Cô có gan xông tới, tôi sẽ báo thù cái bạt tai hôm qua.
Quân Vô Lâm cố gắng lấy tinh thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Quân Thiết Anh. Sức mạnh Hóa Tượng của Quân Thiết Anh thủ lại rất hoàn mỹ, Quân Vô Lâm cũng không cảm nhận được sự kinh khủng của cô. Theo gã thấy, nếu mình cố hết sức, mà công ty Tường Lâm Thư Họa lại có thiên la địa võng như vậy, nhất định Quân Thiết Anh phải bó tay chịu trói.
Thân hình Quân Thiết Anh vẫn lung lay vài cái như trước, dễ dàng trái khỏi công kích của Quân Vô Lâm, bóng người bay nhanh như sương khói. Quân Vô Lâm mới đạt Thực Khí, căn bản không thể tới gân Quân Thiết Anh chút nào.
Hôm nay mình lại có thể đánh bại bọn họ dễ dàng.
Đôi mắt Quân Vô Lâm càng bùng lên vẻ hận thù, vung quạt lên, bóng dáng đón lấy Quân Thiết Anh như gió. Tiếng quạt xé gió đánh tới, âm thanh như sấm dậy.
Những kẻ thuộc nhà họ Quân!
Châm bạc sắc bén phóng ra từ cơ quan bên trong cây quạt.
Thân thể Quân Vô Lâm bị nện mạnh lên vách tường.
Tung người nhảy lên, trong tay Quân Vô Lâm đã có chiếc quạt binh khí của gã từ bao giờ. Quạt chém ra, bỗng nhiên mấy ánh sáng bạc bắn nhanh ra từ cây quạt.
Đôi mắt bùng lên ánh sáng lạnh. Cổ tay Quân Thiết Anh vung lên, dải ruy băng phóng ra như linh xà, cuộn thẳng vào cổ tay Quân Vô Lâm. Cảm giác đau đớn truyền tới, Quân Vô Lâm buông nhẹ tay, quạt xếp rơi xuống mặt đất. Đồng thời dải ruy băng linh hoạt kia xoạt một tiếng liền cuốn tới yết hâu Quân Vô Lâm, giật mạnh một cái.
Trong tích tắc này, đôi mắt Quân Thiết Anh lóe lên ánh sáng lạnh, thân thể nhoáng lên, giống như khói nhẹ. Châm bạc bay ra ngoài, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ngược lại có mấy tên bên phe Quân Vô Lâm bị trúng châm ngã xuống mặt đất.
Vù! Vùi Vùi
Giờ phút này trong lòng Quân Thiết Anh dâng lên một cái giác vô cùng thoải mái. Chẳng bao lâu trước đây kẻ này còn vô cùng cuồng vọng trước mặt mình, mà mình chỉ có thể ngồi trên xe lăn chịu đựng nhục nhã.
Khó tin nổi.
Vùi Đồng tử Quân Vô Lâm mở lớn tới cực điểm, cũng mơ hồ ẩn chứa một tia sợ hãi.
Âm!
Cảm giác đau tới tận tim khiến Quân Vô Lâm không nén nổi nhe răng nhếch miệng, hít sâu một hơi khí lạnh, toàn thân run rẩy, giương ánh mắt hoảng sợ nhìn Quân Thiết Anh.
Quân Vô Lâm khinh thường.
Thấy trợ thủ tới kịp thời, cuối cùng Quân Vô Lâm cũng thâm thở phào một hơi. Cố nén đau đớn trên người, ánh mắt gã mang theo tức giận nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh.
- Lên đi, đừng nương tay.
Lúc này vẻ mặt Quân Thiết Anh lạnh như băng, quát lạnh một tiếng với Quân Vô Lâm.
Từng bóng người mắt lộ vẻ hung ác, thậm chí còn có chút binh khí phát sáng, điên cuồng tấn công Quân Thiết Anh.
- Chu lão ở đâu?
Có lẽ tại phía công ty Tường Lâm Thư Họa gây ra động tĩnh khá lớn, bốn phía đều có quân nhân vũ trang hạng nặng vây quanh, cầm súng trong tay lóe sáng trong đêm tối khiến người khác sợ hãi, hầu như không có mấy người dám có gan đi qua gần phía này.
Tối nay phố đồ cổ lạnh lẽo quạnh hiu.
Bước thay bộ pháp Quý Phi Túy Tửu huyền diệu, giống như quý phi bắt đầu múa...
Một loạt tiếng bước chân vang lên. Một đám người mặc trang phục hộ vệ nhà họ Quân nhanh chóng vọt vào, thấy Quân Vô Lâm ngã xuống đất đều lộ vẻ kinh hãi, đồng thời bao vây Quân Thiết Anh lại.
Quân Vô Lâm dữ tợn quát một câu.
- Có chuyện gì thì Quân Vô Lâm tôi sẽ phụ trách.
Vùi! Vùi Vùi
- Hừ, Quân Thiết Anh, cô cho rằng cô có kỳ ngộ thì có thể vung tay vung chân trước mặt Quân Vô Lâm tôi sao?
Một lời không hợp, ra tay tức thì.
Trán Quân Thiết Anh hơi nhíu lại, dải ruy băng trong tay bay múa.
- Cô còn không xứng đâu.
Lúc này một chiếc Cherry màu đỏ lại từ từ đi về phía công ty Tường Lâm Thư Họa.
Nó khiến những quân nhân trước cửa cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Xe dừng ngay trước mặt bọn họ, chỉ cách vài mét.
Cửa xe mở ra...
Xoạt!
Hầu hết mọi ánh mắt đều tập trung lại.
Dưới ánh đèn đường hơi âm u, một bóng người dong dỏng đứng lên, hai hàng lông mày dài hẹp như kiếm, đôi mắt sáng lấp lánh tựa sao trời, khuôn mặt đẹp trai, khóe môi nhếch lên ý cười nhạt...
Hắn cất bước đi về phía công ty Tường Lâm Thư Họa.
- Là... Vùi
Năm người đứng phía sau Thiết Quân mặc dù cũng mặc trang phục quân nhân nhưng không giống những người còn lại, trên tay không có súng. Đợi Thiết Quân ra lệnh một tiếng, năm bóng người vọt tới như báo đen, bước chân dẫm một cái, sàn nhà rắn chắc bất ngờ xuất hiện vết rách.
- Bắt lấy hắn.
Giờ phút này Quân Thiết Anh mang theo mấy người chạy lại, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về hướng Tiêu Dương đang xông tới với thế như chẻ tre, đồng tử cả kinh, khuôn mặt lại lạnh như băng, vung tay lên:
- Hắn chính là người chúng ta cần đối phó đấy.
- Lên đi
- Không ngờ đại tiểu thư tự mình đánh tới.
Tiêu Dương hơi giật mình, bóng dáng căn bản không chần chừ chút nào, sải bước bước tới. Tất cả quân nhân đứng trước cửa giờ phút này chỉ nghe ầm một cái, từng luồng máu tươi phun ra. Đợi tới khi Tiêu Dương nhảy vào trong công ty Tường Lâm Thư Họa rồi, những bóng người kia đều phun một ngụm máu tươi rồi ngã lăn ra đấy.
Ai nấy đều bị trọng thương.
Tiêu Dương cũng không ra tay nhân từ như Quân Thiết Anh.
Hắn trải qua quá nhiều cuộc chiến, nếu nhân từ một chút với kẻ địch thì vô cùng có khả năng sẽ trở thành sai lầm mà cả đời mình cũng không sửa chữa được. Cho nên hắn vừa ra tay liền khiến kẻ địch không còn khả năng giơ súng.
Những nơi có bóng Tiêu Dương lướt qua đều để lại một mảng lớn tiếng kêu rên, máu tươi nhuốm đỏ đại sảnh lầu một của công ty Tường Lâm Thư Họa. Đại đa số người bảo vệ ở nơi này đều là quân nhân tinh nhuệ nhà họ Tôn mang đến, hôm nay đụng phải Tiêu Dương có thể nói là bất hạng của bọn họ.
Nếu Quân Thiết Anh giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Thì hôm nay Tiêu Dương lại giống như Diêm Vương giết tới.
Một Tiêu Diêm Vương hung thần ác sát, uy áp công ty Tường Lâm Thư Họa.
Bởi một khắc khi hắn xuống xe đã nhận ra tiếng đánh nhau trên lầu rồi.
Tiêu Dương ra tay trong nháy mắt.
Tâm thần đám người run rẩy.
- Chuyện gì xảy ra vậy...
Có người nhận ra, đồng tử mở to. Hầu như đám người đều rút súng theo tiềm thức, nhưng trong khoảnh khắc lại hoảng sợ phát hiện ra thân thể mình không thể động đậy được.
- Là Tiêu Dương!
Dao găm trong tay lóe lên, cắt vào không khí, mang theo hơi thở lạnh như băng.
Năm người này đều là Thuộc tính giả.
Trời sinh thân lực, Thuộc tính giả Lực, có được lực lượng mạnh mẽ vô cùng.
Giống như năm người khổng lồ, dao găm sắc bén vẽ từ những hướng khác nhau về phía Tiêu Dương.
- Thuộc tính giả sao?
Bước chân Tiêu Dương hơi chậm lại nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấu thực lực của năm người. Cũng chỉ gần Hư Khí Cửu Vân, ngay cả Thực Khí còn chưa đạt.
Trời sinh thân lực thì đã sao, nói về lực lượng thuần túy thì Tiêu Dương cũng có tính áp đảo, nghiền nát tất cả.
Tiến lên ba bước, nắm tay Tiêu Dương vung tới giống như cối xay gió.
Âm!
Một quyền đánh vào cổ tay một người, lập tức tiếng xương cánh tay vỡ răng rắc truyền ra.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bóng người đầu tiên đã ngã xuống.
Âm!
Âm!
Âm!
Giống như pháo nổ liên thanh, nắm tay của Tiêu Dương dường như càng có lực uy hiếp hơn dao găm sắc bén, từng đòn đánh ra. Tiếng gió rít mang theo hơi thở vô cùng cứng rắn, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác, toàn bộ đều nện vào cổ tay của năm người.
Kinh mạch cánh tay hầu như bị chấn nát, phun một ngụm máu lớn, ngã xuống mặt đất không dậy nổi.
Không chịu nổi một đòn!
Đồng tử Thiết Quân không nén nổi chấn động mãnh liệt, trái tim lạnh ngắt.
- Thực lực của hắn không ngờ lại kinh khủng như vậy.
Thiết Quân vô cùng rung động.
- Năm người này đã là lực lượng mạnh nhất mà quân đội nhà họ Tôn tại Minh Châu có thể vận dụng rồi. Không ngờ chỉ như người giấy với Tiêu Dương.
Gã hít thật sâu một hơi khí lạnh.
Trong tích tắc này, vẻ mặt Thiết Quân nhìn Tiêu Dương chỉ có kiêng ky vô tận.
Thậm chí gã bắt đầu hoài nghi, nhà họ Tôn đắc tội với Tiêu Dương, hôm nay trả thù Tiêu Dương rốt cục có phải là một sự lựa chọn sáng suốt hay không. Có lẽ đây căn bản là một con đường không lối và...
Thiết Quân càng cảm thấy đánh lòng lạnh lẽo, không có phát ra bất cứ mệnh lệnh gì ngăn cản Tiêu Dương nữa. Quả thực là gã không dám có ý định này. Năm thuộc tính giả thức tỉnh Lực kia cũng không chịu nổi một đòn, những người khác căn bản chỉ đi lên chịu chết.
Trong lúc hỗn loạn thế này, tác dụng của súng ngược lại là rất nhỏ, lúc nào cũng có thể làm bị thương cả người nhà. Huống chi theo Thiết Quân thấy, thực lực của Tiêu Dương như vậy, súng bình thường căn bản chẳng tạo thành chút uy hiếp nào đối với hắn.
Bất động mới là sự lựa chọn sáng suốt.
Nhìn bóng lưng Tiêu Dương biến mất ở cầu thang lên lầu hai, ánh mắt Thiết Quân đảo qua đại sảnh lầu một, càng không nén nổi hít sâu một hơi khí lạnh. Những nơi bóng dáng Tiêu Dương vừa đi qua, không có ai còn đứng lên nổi.
- Tiêu Dương... Tiêu Diễm Vương.
Thiết Quân thì thào nói, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, vội vàng vung tay lên.
- Đi mau.
Đám quân nhân còn lại cũng kinh hãi vô cùng, vội vàng nâng người đang nằm trên mặt đất dậy, vội vã chạy ra ngoài.
Tiếng đánh nhau trong phòng làm việc của Quân Vô Lâm, bóng dáng Tiêu Dương tung người vài bước lên tới. Lúc này một dải ruy băng vung lên mang theo gió lạnh, cuốn từng bóng người ngã xuống như lá vàng mùa thu.
Bóng dáng Quân Thiết Anh hạ xuống phiêu nhiên. Bốn phía cô đã không còn người nào dám xông đến.
Lúc này nghe tiếng bước chân, Quân Thiết Anh giương mắt nhìn theo tiềm thức, ánh mắt lóe lên vẻ trông mong, sau đó cười nhỏ:
- Anh đến rồi.
Tiêu Dương nhảy vọt vào trong.
Trong tích tắc này, Quân Vô Lâm vốn đứng một bên kinh hãi không thôi, giờ lại giật mình, vẻ mặt hoảng sợ, hai chân theo tiêm thức mềm nhữn ra...
Một mình Quân Thiết Anh đã kinh khủng thế rồi, hiện tại Tiêu Dương lại tới nữa. Trong phút chốc, nội tâm Quân Vô Lâm rơi xuống đáy vực. Mặc dù xung quanh còn có người của mình nhưng Quân Vô Lâm đã không còn chút ý chí chiến đấu, bóng người thỉnh thoảng lại lui về phía sau...
Tiêu Dương không ngờ Quân Thiết Anh lại tự mình đánh tới đây. Sau khi đi vào trong phòng làm việc, thấy Quân Thiết Anh không bị tổn thương lông tóc gì, ánh mắt đột nhiên nhìn thoáng qua Quân Vô Lâm.
Bóng người nhoáng lên, năm ngón tay chộp tới. Hầu như chỉ trong chớp mắt, hắn đã túm lấy Quân Vô Lâm, ném mạnh xuống mặt đất. Quân Vô Lâm lăn lộn, một chân Tiêu Dương đã dẫm lên ngực gã.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng:
- Mày có tin còn động đậy thì tao sẽ khiến tâm mạch mày vỡ nát, đi gặp Diêm La Vương thật không!