Chương 687: Tiên nữ hạ phàm!
Chương 687: Tiên nữ hạ phàm!Chương 687: Tiên nữ hạ phàm!
- Quân Vô Lâm?
Quân Thiết Anh cũng đoán được Quân Vô Lâm nhất định sẽ có động tác nhằm vào mình. Động tác đêm nay trên phố đồ cổ vốn cũng khiến Quân Thiết Anh nghi hoặc không thôi. Hiện tại xem ra chỉ sợ Quân Vô Lâm đã hiểu rõ vấn đề trong hợp đồng kia rồi.
Nhưng đã muộn rồi, giờ chỉ có không từ thủ đoạn để đánh cược một lần.
- Đáng tiếc, nhà họ Quân, các người không biết tôi đã không còn là Quân Thiết Anh ban đầu từ lâu rồi.
Đôi mắt Quân Thiết Anh lóe lên ánh sáng lạnh. Chỉ mấy tên lưu manh hạng ba này, căn bản không phải là đối thủ của mình.
- Hiện tại Quân Vô Lâm ở đâu? Còn nữa, động tĩnh đêm nay trên phố đồ cổ có phải đều do Quân Vô Lâm gây ra không?
Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh như băng nhìn đám người đang nằm kêu thảm thiết trên mặt đất.
Những người này cũng không phải loại cứng rắn gì, dưới sự uy hiếp của Quân Thiết Anh, lập tức phun hết toàn bộ mọi chuyện mình biết ra.
Hiện tại với thực lực của Tiêu Dương, trong thế tục gần như đã vô địch rồi. Chỉ có các cường giả của Hồng Lăng Tôn Tọa, Thiên Long tộc trung tâm trong Thiên Tử Các cùng với cường giả trên Viêm Hoàng bảng thì có lẽ mới có thể địch nổi Tiêu Dương. Đương nhiên cũng không loại trừ một số cao thủ lánh đời.
- Tiêu Dương đã làm quá nhiều việc vì mình rồi.
- Bảy thiên la địa võng, muốn dụ Tiêu Dương tự chui đầu vào lưới sao?
Chẳng qua lúc này Quân Thiết Anh cũng không có ý định gọi Tiêu Dương tới đây.
- Người nhà họ Tôn không ngờ dám dúng tay vào việc này.
Lần đầu tiên Quân Thiết Anh nảy ra ý định ra tay.
- Không ngờ lại kinh động cả đến người của quân đội?
Ánh mắt Quân Thiết Anh kiên định:
Quân Thiết Anh cười lạnh.
Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh như băng. Nhà họ Tôn thuộc quân đội ở Minh Châu, Quân Thiết Anh hiển nhiên cũng từng có tiếp xúc. Lúc ấy Tiêu Dương bị nhà họ Tôn mang đi, cô hiển nhiên cũng biết rồi. Mà ân oán của Tiêu Dương với nhà họ Tôn cô cũng biết một chút.
Thực lực bên ngoài, có thể nói Tiêu Dương ở Minh Châu hoàn toàn đi ngang, không ai kháng cự nổi.
Sau vài phút, một đám cảnh sát vội vã xông vào phòng làm việc.
Quân Thiết Anh đương nhiên biết thiên la địa võng này đối với Tiêu Dương mà nói chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to. Tiêu Dương muốn trực tiếp xông vào công ty Tường Lâm Thư Họa, căn bản chẳng ai ngăn cản nổi.
- Mấy người này xông vào Sơn Hà, mưu đồ làm loạn. Các anh biết phải làm gì rồi chứ?
- Càng huống chỉ lúc này bởi mình sơ sẩy để Chu lão rơi vào trận địa địch. Nếu như vậy thì, để mình... Giải quyết chuyện đêm này đi.
Trước kia cô cũng không tin tưởng vào thực lực của mình lắm. Khi thấy mấy người đàn ông cao to này bị mình đánh ngã không tốn sức, lòng tin của Quân Thiết Anh đã bành trướng rồi.
Tiêu Dương không biết chuyện ở phố đồ cổ. Chẳng qua hắn tính toán thời gian, thấy mình cũng nên xuất phát rồi.
Bóng dáng Quân Thiết Anh nhoáng lên, vọt lên nóc nhà trong màn đêm, vô cùng nhẹ nhàng di chuyển trên cao, thi triển thân pháp Quý Phi Túy Tửu. Giải ruy băng trên người cô bay múa, giống như một tiêu nữ đang nhẹ nhàng tiến về phía trước...
Tiêu Dương cũng gật đầu:
Những cảnh sát này đều thuộc khu của Bạch Khanh Thành, hiển nhiên biết thân phận của Quân Thiết Anh, lập tức gật đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn thoáng qua đám đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất, sau đó lập tức lôi bọn họ ra ngoài.
- Vâng.
Quân Thiết Anh nói với phía cảnh sát.
Đôi mắt Tiêu Dương lóe sáng lạnh rồi biến mất, lập tức khởi động chân ga. Chiếc xe nhanh chóng chạy ra xa lộ, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm...
- Tường Lâm Thư Họa.
Lăng Ngư Nhạn gật đầu, xoay người đi vào khu nhà ngay.
Quân Thiết Anh cất bước ra khỏi phòng làm việc, suy nghĩ một chút, tìm một giải ruy băng cầm trong tay. Muốn xông vào công ty Tường Lâm Thư Họa, mình có thể thừa dịp cầm binh khí, ngay lập tức không tìm thấy. Dải ruy băng này nhìn cũng có vẻ không tồi.
- Được.
Đưa Lăng Ngư Nhạn về cửa khu nhà xong, Tiêu Dương hôn nhẹ lên hai má cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lăng Ngư Nhạn, mỉm cười:
- Em nghỉ sớm đi.
Thành phố nào nhiệt, hai tay Tiêu Dương cầm đầy túi. Mà dường như Lăng Ngư Nhạn đã đi dạo mệt, hai người ngồi xuống một ghế đá, uống chút nước tán dóc, nhàn nhã cực kỳ.
- Tiêu Dương, em hơi mệt rồi, hay anh đưa em về nhà nhé.
Lăng Ngư Nhạn rất hiểu ý, nhận ra Tiêu Dương có chuyện, uống một ngụm nước, mỉm cười nói:
Cứu ông lão Chu Thạch Điển ra, sau đó ngắm bắn công ty Tường Lâm Thư Họa.
Vùi
Tiếng gió thổi qua bên tai, Quân Thiết Anh mặc một bộ quần áo màu lam nhạt nhẹ nhàng rơi xuống tâng cao nhất của công ty Tường Lâm Thư Họa...
- Ai đói
Bốn phương tám hướng của công ty Tường Lâm Thư Họa đều được Quân Vô Lâm bố trí người, mái nhà cũng không ngoại lệ. Hiện tại người phụ trách canh giữ mái nhà đột nhiên cảm thấy có bóng người từ trên bay tới, lập tức kinh hãi.
Không ngờ có người từ trên trời giáng xuống!
Đồng tử mở to kinh hãi, còn chưa kịp có bất cứ động tác gì, một dải ruy băng từ trên bầu trời ập xuống mang theo ánh sáng sắc bén, lập tức cuốn lấy hai người ở gần nhất, giật một cái ngã lăn ra đất. - ÁI
- ÁI
- Có người đánh lén!
Lúc này ở phía cầu tháng, đột nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Mấy quân nhân võ trang hạng nặng lập tức xuất hiện.
Quân Thiết Anh hạ xuống sân thượng như tiên nữ hạ phàm, dải ruy băng trong tay công kích khiến từng bóng người ngã xuống nhanh chóng. Kỹ xảo vận dụng nội khí của Quân Thiết Anh và khả năng sử dụng thân pháp Quý Phi Túy Tửu càng ngày càng thuần thục, bóng dáng bước tới gần cầu thang...
Trong lòng Quân Vô Lâm vẫn luôn tràn ngập với cảm giác bất an...
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mà Tiêu Dương còn chưa xuất hiện.
Người khiến Quân Vô Lâm kiêng ky chính thức là Tiêu Dương!
- Còn nữa. Những nơi còn lại cũng không được buông lỏng cảnh giác.
Cứ việc đã chuẩn bị tốt mọi chuyện nhưng giờ khắc này gã vẫn cảm thấy kinh hãi sợ sệt, bóng người đứng bật dậy:
- Có phải là Tiêu Dương không.
- Không... Là một cô gái...
Người báo cáo có vẻ ngờ vực, chần chừ một chút, nói có vẻ không khẳng định:
- Nhìn từ xa xa thì thấy hình như là... Tam tiểu thư.
- Quân Thiết Anh?
Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh lẽo, lập tức lắc đầu.
- Không có khả năng! Quân Thiết Anh chẳng qua chỉ là một cô gái trói gà không chặt, làm sao đột nhiên tấn công từ sân thượng xuống được. Anh lập tức báo cho Thiết Quân, bảo gã phải người đi trợ giúp.
Quân Vô Lâm trầm giọng nói.
Trong phòng làm việc tại lâu ba, Quân Vô Lâm nhận được báo cáo, vẻ mặt lập tức hoảng sợ kinh hãi.
- Trên sân thượng!
Quân Thiết Anh cầm dải ruy băng trong tay, vung lên như tiên nữ bay múa nhẹ nhàng, mặc dù chưa cố gắng học tập võ công công kích gì nhưng bằng vào thực lực Hóa Tượng của cô và thân pháp Quý Phi Túy Tửu tuyệt diệu, Quân Thiết Anh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chẳng mấy chốc cả đám người trên sân thượng ngã lăn ra mặt đất.
Tiếng kêu rên liên tục vang lên.
Toàn bộ tâng thượng lập tức hỗn loạn lên. Lúc này bóng người Quân Thiết Anh di chuyển nhẹ nhàng, mũi chân nhún một cái như chuồn chuồn điểm nước, bóng dáng nhảy lên, dải ruy băng trong tay cuộn vù vù ra ngoài. Từng bóng người cố gắng tới gần Quân Thiết Anh đều bị cuốn lên rồi ngã lăn xuống mặt sàn lạnh như băng.
- Mau xông lên!
Trong tích tắc này, đồng tử trong mắt Quân Thiết Anh lập tức co rút lại. Nhìn thấy những quân nhân này giơ súng trong tay lên, cô vung dải ruy băng nhanh hơn, giống như cuốn một vòng tròn vọt về phía trước. Chát! Chát! Chát!
Hầu như chỉ trong chớp mắt, từng bóng người câm súng đã bị đánh rơi xuống mặt đất. Đồng thời Quân Thiết Anh vung nhanh dải ruy băng trong tay, khiến mọi người vừa xuất hiện tại cửa xuống cầu thang đều ngã lăn ra.
Dưới nội khí của Quân Thiết Anh, dải ruy băng mềm dẻo giống như vũ khí sắc bén, không gì cản nổi. Nếu không phải Quân Thiết Anh không muốn giết chóc thì sợ rằng những người bị đánh ngã đã bị thương và chết vô số rồi.
Bóng dáng Quân Thiết Anh nhoáng lên đi xuống cầu thang. Lúc này vừa vặn có một đám người xông lên phía trên. Cổ tay Quân Thiết Anh rung lên liên tục. Dải ruy băng đâm về phía trước giống như một thanh trường côn, đánh trúng người thứ nhất. Dưới lực công kích mãnh liệt, những người còn lại cũng bị va chạm và ngã nhào xuống cầu thang, kêu rên liên tục.
Lầu ba là một đại sảnh rộng rãi, bóng dáng Quân Thiết Anh nhoáng lên. Từ lúc đi xuống, thân thức của cô đã không ngừng tìm kiếm vị trí của Chu lão, chẳng qua tạm thời chưa có thu hoạch gì.
- Không ngờ lại dấu Chu lão đi rồi.
Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh lẽo:
- Nếu như vậy thì chỉ có thể tìm Quân Vô Lâm trước.
Sau đó lại ép hỏi Chu lão ở nơi nào.
Bóng dáng Quân Thiết Anh tiến vê phía trước từng bước, thỉnh thoảng lại có người xông lên, lại càng có người không ngừng bị đánh bại ngã xuống.
Khi tới cầu thang xuống lầu hai, dù Quân Thiết Anh bị nhiều người vây quanh nhưng đồng tử đám người lại sợ hãi kịch liệt nhìn cô.
Bọn họ khó có thể tin nổi, thân thể trong yếu đuổi kia lại ẩn chứa lực bộc phát kinh người tới vậy.
Một cái ruy băng bình thường, không ngờ lại phát ra sức mạnh kinh khủng tới thế.
- Lại là Quân Thiết Anh thật à?
Đồng tử của Quân Vô Lâm cũng lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt mang theo vẻ vô cùng khó tin, đồng thời giọng nói giận dữ vang lên:
- Thiết Quân đâu, tại sao không tiếp tục phái người tới trợ giúp chứ?
- Quân thiếu gia, Thiết Quân trả lời, lúc ra lệnh Cổ Hải gã tới là để bắn hạ Tiêu Dương. Trước khi Tiêu Dương xuất hiện, gã không muốn tốn sức đi đối phó với những người khác.
- Đồ khốn nạn!
Quân Vô Lâm tức giận đập bàn, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. Vốn còn muốn trông cậy vào đám quân nhân đến giữ thể diện một chút, hiện giờ xem ra căn bản không có chút tác dụng gì rồi.
- Không có khả năng thực lực của Quân Thiết Anh trong một đêm lại tăng vọt tới mức kinh người như vậy.
Quân Vô Lâm lạnh lùng ra lệnh:
- Anh lập tức bố trí, để một tiểu đội hộ vệ của nhà họ Quân tới đây đối phó với Quân Thiết Anh.
- Vâng, thưa Quân thiếu gia.
Người nọ nghe lệnh liên vội vã chạy ra ngoài. - Quân Thiết Anh, không ngờ lại là Quân Thiết Anh.
Quân Vô Lâm nắm chạt nắm tay. Gã không sao ngờ nổi làm hỏng chuyện hôm nay lại là do vị tam tiểu thư ngồi xe lăn hai mươi một năm kia.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì với cô ta chứ?
Nội tâm Quân Vô Lâm vô cùng lo lắng.
Lúc này, đột nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập hướng về phía phòng gã.
- Quân Vô Lâm giết tới đây nhanh như vậy sao?
Đồng tử Quân Vô Lâm mở lớn, vô cùng kinh hãi.
Dường như để khẳng định lời của gã, lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy bật mở.
Vài bóng người lập tức ngã lăn xuống mặt đất, cuộn mình kêu rên, không đứng dậy nổi.
Mà cửa cửa, một tiên tử mặc áo lam nhạt, tay cầm dải ruy băng, lắng lặng đứng đó...