Chương 686: Tử thủ Tường Lâm!
Chương 686: Tử thủ Tường Lâm!Chương 686: Tử thủ Tường Lâm!
Quả nhiên Quân Hoa Minh đã bị đứa con phá gia chi tử này làm cho tức giận tới sắp ngất, thậm chí giận quá mà rống lên "mày là cái đồ con lợn"! Quân Vô Lâm chính là con trai lão mà.
Thế này vòng vo lại mắng cả mình.
Giờ phút này Quân Hoa Minh cũng không nghĩ được nhiều, trong lòng cực kỳ tức giận, đồng thời đầu óc lóe lên cách thức chống chọi.
Phía Pháp đã xảy ra biến cố, vô cùng có khả năng là do Tiêu Dương có động tác.
- Không ngờ Tiêu Dương lại có năng lực lớn như vậy, cứu người từ mãi tận nước Pháp?
Ánh mắt Quân Hoa Minh lạnh như băng, nắm chặt bàn tay. Vừa mới mắng một trận ầm ï xong, suy nghĩ của lão từ từ tỉnh táo lại:
- Nói như vậy thì nhất định hành động tiếp theo của Tiêu Dương sẽ là...
- Vô Lâm! Lập tức điều động tất cả lực lượng có thể điều động tại Minh Châu, phải dùng hết sức bảo vệ Chu Thạch Điển. Cha không biết con dùng biện pháp gì, nhất định phải giữ được Chu Thạch Điển. Nhất định không được để ông ta xảy ra chuyện gì.
Nội tâm Quân Vô Lâm không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi:
- Chu Thạch Điển không thể rời đi.
Khi chứng kiến Chu Thạch Điển vẫn đang ở trong phòng trên tâng ba, Quân Vô Lâm mới tạm thở phào một hơi.
Nếu dời đi thì còn liên quan tới đơn hàng kia.
Hôm nay là lúc cạnh tranh địa vị trưởng tộc nhà họ Quân đang kịch liệt nhất. Một khi Quân Hoa Thừa, gia chủ hiện tại từ chứ, sự cạnh tranh này sẽ càng kịch liệt hơn. Hai tỷ này, Quân Hoa Minh không thể tổn thất được.
Đôi mắt Quân Vô Lâm lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Quân Hoa Minh có dự cảm, ngay tối nay, nếu quả nhiên phía Pháp xảy ra vấn đề là do Tiêu Dương giải quyết, vậy thì tối nay hắn cũng sẽ thuận thế cứu Chu Thạch Điển ra.
Lông mày Quân Vô Lâm nhíu chặt. Mặc dù cả phòng bốn phía đã có mười mấy người nhưng cuối cùng cũng không cho Quân Vô Lâm một chút cảm giác an toàn nào.
Toàn thân Quân Vô Lâm giật mình, sắc mặt tái nhợt, không ngừng gật đầu, sau khi tắt điện thoại, căn bản không dám ở lại trong nhà của tiểu tình nhân thêm một giây, chạy như điên xuống lầu, lái xe trở vê công ty Tường Lâm Thư Họa. Mỗi bước đi, Quân Vô Lâm cảm thấy sởn hết gai ốc, giống như đang bị bao vây tứ phía vậy.
Cứ như vậy thì cái hợp đồng giá trên trời kia sẽ trở thành một củ khoai lang phỏng tay, trở thành một đòn đánh trí mạng. Bồi thường hai tỷ sẽ trở thành một đòn đả kích trâm trọng vào chi của lão.
- Phải chuyển Chu Thạch Điển tới địa điểm an toàn hơn hay phải người tử thủ công ty Tường Lâm Thư Họa?
Quân Vô Lâm tích cực gọi điện điều động người. Người đi đường tại phố đồ cổ lúc tối không nhiều, lúc này lại càng không ngừng có xe lái tới, tiến vào công ty Tường Lâm Thư Họa. Thành viên bình thường của công ty Tường Lâm Thư Họa dường như cũng cảm thấy có mùi vị khác thường rồi, chẳng qua lại không dám quan tâm, chỉ âm thâm mong sao cho hết giờ làm mà thôi.
- Làm sao bây giờ?
Nhìn càng ngày càng nhiều người tới đây, trái tim Quân Vô Lâm mới thoáng yên tâm hơn một chút.
- Không được. Phải điều động người, điều động tất cả lực lượng có thể điều động tại Minh Châu, tử thủ công ty Tường Lâm Thư Họa.
- Chỉ có chống được qua thời gian một tháng, cho dù đây là một cái bẫy thì Tạ Chấn Vinh cũng phải ngoan ngoãn chuyển hết tiền cho mình.
Chỉ có Quân Thiết Anh rơi vào tay mình, Tiêu Dương sợ ném chuột vỡ đồ mới không dám ra tay.
Mục tiêu của Quân Vô Lâm là Quân Thiết AnhI
Quân Vô Lâm đứng ở cửa công ty Tường Lâm Thư Họa. Không có một góc nào không có người đang đứng thủ, hơn nữa Chu Thạch Điển cũng đã bị Quân Vô Lâm mang tới một gian phòng bí mật trong phòng làm việc của gã. Đó là nơi Quân Vô Lâm phòng ngừa có kẻ địch tới nhà, hiện tại vừa vặn phát huy tác dụng.
Ánh mắt Quân Vô Lâm liếc về một phía khác của phố đồ cổ, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
- Người của quân đội Minh Châu?
- Chẳng qua nếu như vậy thì cuối cùng cũng vẫn bị động một chút...
- Vô Lâm, cha liên lạc với người nhà họ Tôn trong quân đội Minh Châu. Tôn Độc Sơn lại từng có mâu thuẫn với Tiêu Dương, rất vui vẻ giúp chúng ta lần này.
Lúc này điện thoại của gã lại đổ chuông.
Đồng tử Quân Vô Lâm co rút nhanh chóng, vẻ mặt cảnh giác nhìn đám quân nhân đang tiến về phía mình.
- Nếu tôi đã mất đi một lợi thế, tôi hoàn toàn có thể lại bắt lấy một lợi thế khác...
Bỗng nhiên, đột nhiên trên phố đồ cổ có mươi mấy chiếc xe .JJeep quân đội vọt tới.
Két! Két! Két
Xe dừng lại ngay cửa công ty Tường Lâm Thư Họa. Từng bóng giới nội mặc quân phục lạnh lùng bước xuống xe, hơn nữa trên tay đều là võ trang hạng nặng.
Ở nhà họ Quân, Quân Vô Lâm đã từng chứng kiến thực lực của Tiêu Dương. Nơi này tuy nhiều người, cũng không thiếu cao thủ của nhà họ Quân nhưng nếu so với Tiêu Dương thì Quân Vô Lâm vẫn chưa đủ tự tin.
- Tôi không tin Tiêu Dương thật sự có bản lĩnh thông thiên.
Mưa gió sắp tới rồi.
Ý nghĩ trong đầu chuyển đến đây, bóng dáng Quân Vô Lâm lại đứng lên, lập tức gọi mấy vị tâm phúc, thì thào nói nhỏ. Sau đó bóng dáng mấy vị tâm phúc liên nhanh chóng biến mất.
Giọng Quân Hoa Minh vang lên.
Người quân đội tới hỗ trợ sao?
Ánh mắt Quân Vô Lâm sáng lên, nhìn đám quân nhân võ trang hạng nặng đang tiến tới. Lập tức gã có cảm giác an toàn hơn gấp mấy lần.
Mặc dù thực lực đám quân nhân này kém vệ sĩ hộ vệ của nhà họ Quân nhưng thân phận bọn họ đặc thù mài Nói thế nào thì đây cũng là quân đội đại biểu cho Viêm Hoàng. Lúc này bọn họ đứng ra, uy phong lâm liệt, khiến người ta e dè. Tiêu Dương có gan xông thẳng tới thì không phải sẽ hoàn toàn đắc tội với quân đội Viêm Hoàng sao?
Còn nữa, những quân nhân này được võ trang hạng nặng, súng trong tay bọn họ cũng không phải là đồ chơi, lúc nào cũng có thể nổ súng.
Có nhóm quân nhân này trợ giúp, hơn nữa mình tạm thời bố trí tất cả, rốt cục Quân Vô Lâm cũng buông được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Khuôn mặt mỉm cười, chắp tay với người cầm đầu:
- Làm phiền các anh em muộn như vậy, thật là ái ngại quá.
Vị quân nhân cầm đầu chính là người được Tôn Độc Sơn ra lệnh dẫn Tiêu Dương tới trang viên nhà họ Tôn trước kia, Thiết Quân.
- Hắc, một cô gái nửa đêm một mình ở lại làm tăng ca, thật sự không thể không bội phục dũng khí của tam tiểu thư nhà họ Quân mà.
Quân Thiết Anh đứng bật dậy.
- Các người là ai?
Cửa phòng làm việc của Quân Thiết Anh bị đá văng, mấy bóng đàn ông bịt mặt vọt vào.
Rầm!
Đêm nay Sơn Hà Thư Họa không tăng ca, tất cả mọi người đều đã rời công ty.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tất cả đều đã được bố trí xong.
- Đến đây đi, Tiêu Dương!
Ngược lại lúc này lòng tự tin của Quân Vô Lâm đã bành trướng hẳn:
- Tốt nhất là có thể đánh gục mày tại chỗ, từ nay về sau yên tâm thoải mái, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.
Gã cười nanh ác...
Phố đồ cổ, Sơn Hà Thư Họa.
Phòng làm việc của Quân Thiết Anh vẫn sáng đèn. Quân Thiết Anh mặc quần áo nhạt ngồi trên ghế, đọc tài liệu công ty, chỉ chốc lát hơi nhướn mày. Quân Thiết Anh nghe thấy trong hành lang truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ...
- Ai đấy?
Lông mày Quân Thiết Anh nhíu lại.
Hôm nay khi Tiêu Dương bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các, lại có nhà họ Quân liên kết, Tôn Độc Sơn cảm thấy đây là cơ hội báo thù cho cháu gái Tôn Thiến Thiến của mình, không chút do dự cho Thiết Quân dẫn người tới đây. Trong đám quân nhân này còn ẩn dấu vài vị cường giả thuộc tính của nhà họ Tôn, cũng đến để đối phó với Tiêu Dương.
Sau đó từ miệng lão gia Tôn Độc Sơn mới biết, Tiêu Dương đã gia nhập cơ cấu mạnh mẽ và thần bí nhất Viêm Hoàng - Thiên Tử Các. Sau đó nhà họ Tôn cơ bản liên không dám có động tĩnh gì nữa.
Lúc nầy tại trang viên của nhà họ Tôn, tất cả mọi người đều bị hắn nắm mũi xoay vòng, cuối cùng còn để hắn thong dong rời đi. Sau đó Thiết Quân cũng biết, lão gia Tôn Độc Sơn còn lập tức sử dụng không ít quyền lực, thông qua một số thủ đoạn khác muốn đối phó với Tiêu Dương nhưng đều vô ích. Thiết Quân đã từng chứng kiến thực lực của Tiêu Dương.
Khi biết chuyến đi này phải đối phó với Tiêu Dương, vẻ mặt Thiết Quân đã vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này mặt Thiết Quân không chút thay đổi gật đầu với Quân Vô Lâm, sau đó bắt đầu bố trí người mình mang tới, bảo vệ các nơi của công ty Tường Lâm Thư Họa.
Người bịt mặt cười nanh ác:
- Theo chúng tôi một chuyến đi.
- Lên.
Mấy người phía sau lập tức xông tới.
Đối phó với một cô gái yếu đuối như Quân Thiết Anh, đương nhiên bọn họ sẽ không cảm thấy có áp lực gì. Chẳng qua mấy người này còn đều có chung tâm tư, lúc bắt Quân Thiết Anh có thể âu yếm một chút, như vậy thật là sung sướng.
Đáng tiếc, cảm giác tuyệt vời lại không xảy ra.
Hôm nay Quân Thiết Anh không còn là cô gái yếu đuối ngồi trên xe lăn nữa. Mặc dù cô không thích tập võ nhưng đã có nội khí cấp Hóa Tượng. Thấy vài người đàn ông cao lớn bịt mặt vọt tới như hung thần ác sát, Quân Thiết Anh không có bất cứ kinh nghiệm chiến đấu gì, theo tiềm thức mà hoảng hốt, tiện tay câm chén cà phê trên bàn, ném mạnh một cái.
Vùi
Cái chén xé gió bay tới.
Rầm!
Người đàn ông xông tới đầu tiên hét thảm một tiếng, bị cái chén đánh trúng chân. Tiếng xương gãy răng răng vang lên, bóng người lảo đảo ngã xuống mặt đất.
- ÁII
Anh chàng ôm bắp đùi, kêu thảm thiết không thôi.
Vẻ mặt mấy người còn lại lập tức kinh hãi, bước chân xông tới hơi chậm lại.
- Con ả này không đơn giản, lên đi
Vùi! Vùi! Vùi
Mau chóng xông tới.
Bóng dáng Quân Thiết Anh chợt nhoáng lên, thi triển Quý Phi Túy Tửu theo tiềm thức. Bóng dáng xinh đẹp giống như đang bay múa, nhẹ nhàng xuyên qua mấy người như làn khói. Sau đó một giây, cô xuất hiện phía trước một cái ghế sa lon, tiện tay cầm mấy cái chén nữa, vù vù vù mà ném.
Xoảng!
Xoảng!
Xoảng!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Quân Thiết Anh ném chén đều trúng vị trí chân, lập tức tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Không tới mấy giây sau, mấy gã đàn ông đều ngã xuống mặt đất, kêu thê thảm, ánh mắt nhìn Quân Thiết Anh như bà La Sát, sợ hãi vô cùng.
Bọn họ không thể nào ngờ được, một cô gái yếu đuối như vậy lại có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người thế.
Quả thực là gặp phải nữ sát tinh mà.
Quân Thiết Anh có thực lực Hóa Tượng, hơn nữa còn tu luyện thân pháp tuyệt thế như Quý Phi Túy Tửu, đối phó với mấy vị còn chưa đạt tới Hư Khí thế này, căn bản chẳng tốn sức.
Quân Thiết Anh thấy những người này đều đã ngã xuống mặt đất, hơi bất ngờ nhìn thoáng qua hai tay mình, nửa ngày sau mặt mới từ từ hiện lên ý cười, chậm rãi đi tới, giọng nói lạnh như băng:
- Nói, là ai phái các người tới đây!
Mỗi bước tiến lên của Quân Thiết Anh, tiếng kêu rên của mấy người này lại tăng lên mấy phần.
Nhưng bọn họ đều hai mặt nhìn nhau.
- Không nói sao:
Quân Thiết Anh cầm một cái chén trong tay, lạnh nhạt cười khẽ:
- Không biết ném cái chén này vào đầu thì sẽ có hiệu quả gì nhỉ?
Mọi người đều giật nẩy mình!
Hiệu quả gì?
Đương nhiên là đầu bị đập nát mà chết rồi!
- Anh muốn thử một lần không?
Đột nhiên Quân Thiết Anh lạnh lùng hỏi một người.
- Không, không... Không!
Người nọ lập tức bị dọa tới kinh hãi.
- Là... Là Quân thiếu gia phái chúng ta tới.