Chương 685: Mày là cái đồ con lợn!
Chương 685: Mày là cái đồ con lợn!Chương 685: Mày là cái đồ con lợn!
Hợp tác vui vẻ.
Mặt hai người đều lộ vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại đều có tâm tư.
Cầm hợp đồng mỏng dính như nặng tựa ngàn cân kia, Quân Vô Lâm cảm thấy giống như có một ngọn núi vàng đang đặt trước mặt mình. Gã không ngờ được là giám đốc Tạ của Vũ Phong Quán lại liên kết với Tiêu Dương đặt bẫy mình.
Sau khi đi ra khỏi Vũ Phong Quán, còn đang ở trên đường, điện thoại của Quân Vô Lâm đã vang lên.
Nhìn thoáng qua, là tài khoản của công ty Tường Lâm Thư Họa đã được cộng thêm bảy mươi triệu chuyển khoản.
Khóe miệng gã hơi nhếch lên.
Khoản tiền này hiện tại đối với gã mà nói chẳng qua chỉ là vài số thứ tự thôi.
Quân Vô Lâm nghĩ đến cảnh tương lại đẹp hơn nhiều.
- Cha, không cần lo lắng nữa. Đã hoàn toàn không có vấn đề gì rôi. Đừng nói là ba mươi triệu, cho dù có gấp đôi thì hiện tại con cũng đối phó dễ dàng rồi.
Không ai hiểu con bằng cha mẹ, lão không tin con trai mình lại có năng lực như vậy.
- Ha hai
- Có chuyện gì?
Giọng nói của Quân Hoa Minh trầm thấp vang lên, hơi nghiêm trọng:
- Một đơn hàng giá trị tới tỷ rưỡi!
Đọc tin xong, Quân Vô Lâm gọi điện cho cha mình là Quân Hoa Minh...
- Con nhận được một đơn hàng cực lớn.
- Dường như gia tộc đã hơi hoài nghi chuyện của con ở đấy rồi. Bằng mọi cách, nhất định phải giải quyết chuyện này nhanh lên.
- Vô Lâm, có chuyện gì rồi?
Nghe vậy, Quân Hoa Minh kinh hãi:
Quân Hoa Minh mở to hai mắt:
Quân Vô Lâm cười rất tùy ý, thoải mái nói:
- Của công ty nào?
Mặt Quân Vô Lâm khó nén nổi vui mừng. Trước đó gã chưa nói cho cha mình vì hiện giờ muốn cho lão một niềm vui bất ngờ.
- Một tỷ rưỡi?
- Vâng.
- Nói cụ thể một chút xem.
- Đơn hàng lớn như vậy, không ngờ Tạ Chấn Vinh lại yên tâm giao cho một công ty mới đăng ký như của con?
Quân Vô Lâm mỉm cười nói. - Chính bởi Chu Thạch Điển ở trong tay con mà. Tạ Chấn Vinh rất coi trọng tài năng thư họa của Chu Thạch Điển, liền đưa miếng bánh ngọt này tới bên mép con. Hơn nữa tối nay con đã ký kết hợp đồng rồi. Trong một tháng là con hoàn thành xong đơn hàng này.
- Chính là công ty Tường Lâm Thư Họa vừa mới đăng ký không lâu.
- Sao lại nhanh như vậy?
Đồng tử Quân Hoa Minh mở lớn, thất kinh thốt lên:
- Đã ký hợp đồng rồi?
- Thật không ngờ rằng thị trường vốn đã bị Liên Minh Thi Họa độc bá lại còn có một miếng bánh ngọt như vậy.
Đây là một điểm đáng nghi.
Quân Hoa Minh tự hỏi, nếu đổi lại là mình thì tuyệt đối phải chọn cự phách như Liên Minh Thi Họa để liên kết. Như thế mới có thể có tác dụng tạo tiếng vang lớn.
Quân Vô Lâm cười ha hả nói:
Vẻ mặt Quân Hoa Minh cẩn thận.
Quân Hoa Minh lấy làm kinh hãi, mày hơi nhíu lại:
- Vũ Phong Quán muốn tiến quân vào giới thư họa, khai thác thị trường hải ngoại?
Quân Vô Lâm kể lại mọi chuyện một lần.
- Cha, còn không nhanh được sao?
Quân Vô Lâm nói:
- Hiện tại con sắp không khống chế được sòng bạc ngầm rồi. Đêm nay ký hợp đồng, bên Vũ Phong Quán lập tức chuyển khoản bảy mươi triệu tiền đặt hàng, hoàn toàn có thể giải quyết khó khăn trước mắt. Cha, cha không cho rằng đây là một trò lừa bịp đấy chứ?
Quân Vô Lâm cười ha hả:
- Với danh tiếng Vũ Phong Quán của Tạ Chấn Vinh, sao lão phải đưa con vào bẫy chứ. Huống hồ con không có oán thù gì với lão.
Quân Hoa Minh suy nghĩ kỹ càng chuyện này một lần, không bỏ qua bất cứ chỉ tiết nào.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, với tính cách của Quân Hoa Minh thì tuyệt đối không có khả năng ký hợp đồng nhanh như vậy.
Đây không phải trò đùa.
Chẳng qua mặc dù trong lòng Quân Hoa Minh đã sinh nghi nhưng cũng không nghĩ ra rốt cục vấn đề nằm ở đâu.
Ánh mắt Tiêu Dương hơi lạnh lẽo. Thứ nhất là Chu lão ở tại công ty Tường Lâm Thư Họa không có giờ khắc nào không bị nội tâm dày vò, thứ hai là tránh để đêm dài lắm mộng.
- Tiếp theo là đưa Chu lão ra thôi.
Mọi sự đều được chuẩn bị kỹ càng rồi.
Trong lúc đi, Tiêu Dương nhận được điện thoại của Tạ Chấn Vinh, nói hợp đồng đã ký xong.
Trong thời gian này để người phụ nữ duy nhất thuộc về mình từ trước tới nay phải cô đơn, nội tâm Tiêu Dương khó nén nổi cảm giác có lỗi, mang theo Lăng Ngư Nhạn đến con đường phồn hoa nhất Minh Châu đi dạo. Đi dạo phố dường như là bản tính của phụ nữ, hoặc có thể là vì đi với người trong lòng nên khuôn mặt má lúm đồng tiền của Lăng Ngư Nhạn luôn hiện nụ cười cả buổi.
Uống trà nói chuyện gần một giờ, lúc hơn tám giờ, Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn liền đi ra ngoài dạo phố.
- Quân thiếu gia, rốt cục anh cũng nhớ tới tìm người ta rồi.
Quân Vô Lâm cười ha hả, một tay ôm cô gái, bàn tay duỗi thẳng vào áo vuốt ve vị trí khiến người ta say lòng kia:
- Không phải thiếu gia nhớ tới tìm em, mà là tới xử em đấy, ha hai
Rầm!
Cửa phòng đóng sầm lại, trong phòng đầy cảnh xuân.
Chú chim nho nhỏ của Quân Vô Lâm rốt cục cũng tìm được cơ hội giải tỏa rồi, lập tức không thể chờ đợi mà lao tới tiểu tình nhân gã bao nuôi.
*xxk*k**
Ăn cơm xong, Tiêu Dương theo cả nhà Lăng Ngư Nhạn ra ghế salon ngồi uống trà tán dóc, ấm áp và hoàn thuận phi thường.
Ánh mắt Lâm Xuân Yến nhìn Tiêu Dương đúng là của mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa ý.
Quân Vô Lâm ngắt điện thoại, vẻ mặt khó nén nổi nét mừng như điên, tất cả uất ức trong thời gian vừa qua bị quét sạch, sắc mặt lại trở lên hăng hái. Gã lái xe thẳng tới một khu dân cứ mới dừng lại, đi lên lầu ba. Người mở cửa là một cô gái rất xinh đẹp, vừa thấy Quân Vô Lâm liền lập tức lao vào ôm ấp:
- Vâng, con biết rồi.
- Cha sẽ phái một số hộ vệ trong gia tộc, đi suốt đêm tới hỗ trợ con. Trong khoảng thời gian này, công ty Tường Lâm Thư Họa phải như thành đồng vách sắt, tuyệt đối không để xuất hiện sơ hở gì.
Vẻ mặt Quân Hoa Minh trịnh trọng nói:
- Vô Lâm, con phải để ý cẩn thận việc này.
Nếu phương diện này không có vấn đề gì, hợp đồng này đối với Quân Vô Lâm hay chi của bọn họ mà nói cũng là chuyện cực kỳ tốt.
Đêm nay phải đưa Chu lão ra ngoài.
Bắc Kinh, nhà họ Quân.
Quân Hoa Minh nghe điện của con trai xong vẫn có cảm giác bất an vô cùng.
Làm gì có chuyện có miếng bánh rơi từ trên trời xuống, trúng miệng con trai mình chứ?
Quân Hoa Minh không tin tưởng chút nào.
Lúc này lão ngồi trước máy tính, xem thật kỹ tư liệu về Vũ Phong Quán, hơn nữa còn lập tức phái người đi điều tra xem Vũ Phong Quán và Quân Vô Lâm có quan hệ thù địch gì hay không.
Phương thức xử sự của Quân Hoa Minh cực kỳ cẩn thận, đáng tiếc con trai lão lại không kế thừa được sự trầm ổn này.
- Vũ Phong Quán thật không hổ là hội sở cao cấp nhất tại Minh Châu.
Quân Hoa Minh lật từ trang tư liệu, trong lòng càng không nén nổi than thở. Không xem xét từng chỉ tiết một thì không cảm nhận được thế lực của Vũ Phong Quán ở Minh Châu lại nằm ngoài dự đoán của mình như vậy.
- Vũ Phong Quán là một cái máy đẻ ra tiền thật lớn mà.
Quân Hoa Minh cảm thán.
- Không biết chủ tích phía sau màn rốt cục có thân phận gì?
Đang lúc Quân Hoa Minh xem tư liệu chi tiết vê Vũ Phong Quán, một cửa sổ thông báo xuất hiện.
Một bức thư.
- Có tin tức rồi?
Quân Hoa Minh mở thư ra, ánh mắt đảo qua, vẻ mặt hoảng sợ kinh hãi!
Đồng tử trợn tròn xoel
Bóng người đứng bật dây, tay chân lạnh ngắt.
- Tháng chính, giám đốc Tạ của Vũ Phong Quán tặng quán cà phê Thượng Đảo cho Tiêu Dương, đổi tên thành quán cà phê Túy VũI
- Tạ Chấn Vinh Vũ Phong Quán! Tiêu Dương!
Không ngờ hai cái tên này lại liên hệ chặt chẽ với nhaul
Chuyện này sao không khiến Quân Hoa Minh khiếp sợ cho được.
Một cảm giác nguy cơ rất lớn ập tới, khiến sắc mặt Quân Hoa Minh trầm thấp tái nhợt.
- Với quan hệ của Tạ Chấn Vinh Vũ Phong Quán và Tiêu Dương, làm sao lão không biết ân oán của Tiêu Dương và Vô Lâm được? Sao có thể mang một đơn hàng lớn tới vậy đưa cho đối thủ cạnh tranh của Sơn Hà Thư Họa?
- Nhất định có chuyện rồi!
Quân Hoa Minh cảm thấy trái tim đập nhanh, mặt liên quan co quắp lại:
- Chẳng lẽ trong hợp đồng có nguy hiểm gì mà Vô Lâm không nhận ra sao?
Vốn Quân Hoa Minh không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi điện cho Quân Vô Lâm.
- Cha, cha... Tìm con à...
Tiếng Quân Vô Lâm thở hổn hển, bên trong điện thoại còn có tiếng rên rỉ như có như không truyền đến.
Quân Hoa Minh cảm thấy tức không chịu nổi, gâm lên giận dữ:
- Con mẹ nó mày còn có thời gian chơi gái. Mở máy tính lên cho ông, lập tức gửi hợp đồng đến đây cho ông xem. Xảy ra chuyện lớn rồi.
Trên chiếc giường mềm mại, toàn thân Quân Vô Lâm giật nảy, con chim nho nhỏ bên dưới lập tức héo rút rời khỏi động đào nguyên, nhìn thoáng qua vưu vật dưới thân, liếm mép thèm thuồng. Chẳng qua cha đã ra lệnh, mình cũng không dám làm trái, vội vàng vâng dạ rồi cúp máy, thì thâm một tiếng:
- Mẹ con không phải là bà xã của cha sao?
Vuốt ve hai khối thịt đang rung rinh trước mắt, Quân Vô Lâm tiếc nuối bỏ từ trên giường dậy, nhanh chóng mặc quần áo:
- Chờ anh xử lý xong chút chuyện sẽ lại tới giải quyết em.
- Quân thiếu gia, anh phải nhanh lên một chút đó.
Giọng nói yểu điệu vang lên. Quân Hoa Minh lo lắng chờ đợi, vài phút ngắn ngủi mà dài dằng dặc như cả một thế kỷ vậy.
Rốt cục cũng chờ được Quân Vô Lâm gửi hợp đồng tới rồi.
Quân Hoa Minh đọc kỹ từng chỉ tiết của hợp đồng, cố gắng nén tâm tình lo lắng không thôi lại, cố khiến mình tỉnh táo phân tích từng chữ một trong hợp đồng.
- Phần hợp đồng này có vấn đề ở đâu chứ?
Ánh mắt Quân Hoa Minh đang nhìn chằm chằm, đột nhiên đồng tử co rụt lại!
Chấn động lớn.
- Chu Thạch Điển!!!
Quân Hoa Minh hít sâu một hơi khí lạnh.
- Mỗi tác phẩm đặt hàng đều có liên quan tới Chu Thạch Điển. Nếu như không có Chu Thạch Điển...
Nhất định phải hủy hợp đồng!
- Tiền bồi thường hủy hợp đồng...
Quân Hoa Minh cảm thấy mi mắt truyền tới cảm giác đau nhói.
Tiền bồi thường do hủy hợp đồng... Hai tỷ!
Trái tim Quân Hoa Minh lạnh ngắt.
Gọi điện cho Quân Vô Lâm ngay.
- Từ bây giờ trở đi, con phải phái người có thực lực cực mạnh, bảo vệ Chu Thạch Điển hai tư trên hai tư, nhất định không được để xảy ra bất cứ chuyện gì!
Giọng Quân Hoa Minh vô cùng trịnh trọng vang lên.
- Cha yên tâm đi.
Quân Vô Lâm nói vẻ thản nhiên.
- Nhược điểm của lão già đó bị con nắm rồi, lão ta căn bản không dám cãi bất cứ mệnh lệnh nào của con đâu.
- Nhược điểm?
Quân Hoa Minh ngẩn ra:
- Nhược điểm gì chứ?
Quân Vô Lâm chần chừ một chút, lại nói chuyện mình phái người đi Pháp bắt cháu Chu Thạch Điển là Chu Phát ra.
Mặc dù chuyện này không vinh quang gì nhưng cũng là một lợi thế thật lớn.
Quân Hoa Minh lập tức cẩn thận nói:
- Con liên lạc ngay lập tức với phía Pháp, nhắc nhở bọn họ không được sơ hở.
- Vâng.
Quân Vô Lâm cúp điện thoại, suy nghĩ một chút liên lập tức gọi điện cho người phụ trách bên Pháp.
Không thể liên lạc được!
Lông mày Quân Vô Lâm hơi nhíu lại, lại bấm gọi lần nữa. Vẫn không liên lạc được.
Trong lòng gã dâng lên dự cảm xấu. Quân Vô Lâm lại gọi điện cho mấy người khác.
Tắt máy, không thể liên lạc, không ai nghe điện thoại.
Cạch.
Di động rơi xuống mặt bàn, sắc mặt Quân Vô Lâm trắng bệch, trong lòng lạnh ngắt.
- Sao lại đều mất liên lạc cả được? Không có khả năng. Không có khả năng đồng thời đều quên di động được!
Quân Vô Lâm thì thào nói, toàn thân trên dưới lạnh như băng.
Môi run run, Quân Vô Lâm lại cầm di động, gọi điện cho cha mình.
Quân Hoa Minh đã chờ đợi từ lâu, lập tức nhận cuộc gọi:
- Thế nào, nhắc nhở chuẩn bị tốt chưa?
Quân Vô Lâm trầm mặc không nói gì tại đầu dây bên kia.
Trái tim Quân Hoa Minh lập tức căng thẳng, hít sâu một hơi, một lúc sau mới nói:
- Có phải có biến cố gì rồi không?
- Con...
Yết hâu Quân Vô Lâm giống như bị tảng đá nặng ngàn cân ngăn lại, chỉ trong chốc lát liền lắc đầu, giọng điệu nặng nề nói:
- Con không liên lạc được với bọn họ.
Không liên lạc được, ý nghĩa là đã xảy ra biến cố lớn rồi.
Rầm!
Quân Hoa Minh đấm mạnh nát mặt bàn, nắm chặt tay trước ngực, hô hấp dồn dập.
Thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!
Đều do thằng con này, không ngờ lại bất cẩn như vậy.
- Con lợn ngu ngốc này!
Quân Hoa Minh hận rèn sắt không thành thép, tức giận mắng to, hai mắt trợn tròn. Vừa nghĩ tới số tiên phải bồi thường do hủy hợp đồng, lồng ngực Quân Hoa Minh không nén nổi lửa giận mãnh liệt, không kìm nổi phẫn nộ, rít gào lên:
- Lợn! Đồ con lợn ngu ngốc! Mày là cái đồ con lợn!