Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 687 - Chương 691: Đêm Nay Đừngvề Nữa!

Chương 691: Đêm nay đừngvề nữa! Chương 691: Đêm nay đừngvề nữa!Chương 691: Đêm nay đừngvề nữa!

Niềm vui bất ngời

Đương nhiên trong lòng hai người biết, Tạ Chấn Vinh cũng sẽ không tính kế mình như Quân Vô Lâm. Chẳng qua không ngờ được là vốn chỉ bất ngờ bày kế lại trùng với kế hoạch tương lai của Vũ Phong Quán, tiến quân giới thư họa.

Vũ Phong Quán là một con thuyền lớn tại Minh Châu, thực lực khổng lồ. Nếu Sơn Hà Thư Họa có thể trở thành đối tượng hợp tác của Vũ Phong Quán, dắt tay nhau khai thác thị trường nước ngoài thì đây tuyệt đối là một chuyện cực kỳ tốt.

Quả thực không thể tin được.

Việc vui đến liên tiếp, Sơn Hà Thư Họa phát triển, nghênh đón một cơ hội thật lớn.

Ba người bàn bạc không ít nội dung trong hợp đồng xong, mặc dù còn chưa ký hợp đồng chính thức nhưng trên cơ bản đơn hàng này sẽ do Sơn Hà Thư Họa nhận rồi. Thật ra đây là nể giao tình giữa Tạ Chấn Vinh và Tiêu Dương, nếu không thì chuyện bánh rơi từ trên trời xuống cũng không dễ gì rơi vào Sơn Hà Thư Họa.

- Trong thời gian này hai người cũng phải chú ý một chút.

Trước khi đi Tạ Chấn Vinh dặn dò một tiếng, vẻ mặt hơi trịnh trọng:

Nếu so ra thì ở phía Bắc Kinh, trang viên nhà họ Quân lại đang nổi giận đùng đùng!

Quân Hoa Minh tức giận tới mức tóc sắp dựng thẳng đứng, tròng mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói tràn ngập hận thù như rít qua kẽ răng, gằn từng chữ một:

Sau khi Tạ Chấn Vinh rời đi, đang lái xe chở Quân Thiết Anh rời khỏi Sơn Hà Thư Họa, đi tới một căn phòng lãng mạn ăn mừng thắng lợi đêm nay. Chỉ có hai người, không khí thật yên tĩnh và đẹp đẽ.

Từng tiếng bình sứ cổ vỡ nát vang lên liên tiếp.

- Tôi đã bố trí người bảo vệ ông lão Chu Thạch Điển và người nhà bọn họ suốt đêm rồi. Chỉ cần bọn họ không sao thì công ty Tường Lâm Thư Họa hủy hợp đồng đã là chuyện chắc chắn.

Lão hận lắm!

- Nhà họ Quân là một gia tộc mạnh mẽ. Lần này Quân Vô Lâm bị hai người đặt bẫy, chưa chắc bọn họ đã cam tâm tình nguyện bồi thường hai tỷ tiền hủy hợp đồng. Tuy nói về pháp luật bọn họ sẽ không có đường khác nhưng chưa chắc không kiếm cách né tránh, chó nóng nhảy tường.

- Tiêu Dương!

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo.

Tiêu Dương hiểu rõ ý của Tạ Chấn Vinh, gật đầu cám ơn.

Loảng xoảng!

Đó là con trai duy nhất của mình!

xxkxk**%

Đứa con trai duy nhất tàn phế, địa vị nhà họ Quân mình khổ tâm muốn tranh đoạt còn có tác dụng gì nữa? Vô dụng, vô dụng!

Giống như lão muốn nghiền nát hai chữ này vậy. Lão mới nghe báo cáo từ miệng thủ hạ ở Minh Châu, con mình đã bị đánh trọng thương rồi, hơn nữa bác sĩ chuẩn đoán, sợ rằng cả đời này không còn khả năng đứng lên được, từ đó về sau thành tàn phế rồi!

Điên cuồng giải tỏa một hồi, không biết bao lâu sau Quân Hoa Minh mới có thể từ từ tỉnh táo lại, gọi điện thoại hỏi tình huống của con trai, lòng trầm thấp như nước, sắc mặt càng khó coi, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi:

- Chúng mày sẽ phải hối hận vì tất cả những gì đã làm đêm nay. Nhất định chúng mày sẽ phải trả giá đắt!

- Chờ xeml

Hai tròng mắt Quân Hoa Minh đằng đẳng sát khí:

Bóng người trên mặt bàn, rượu nhỏ thơm tràn ngập.

- Tiêu Dương! Quân Thiết Anh!

Nhìn Quân Thiết Anh uống xong chút rượu, khuôn mặt hồng hào như hoa lê nở rộ, giờ phút này Tiêu Dương không uống rượu cũng say, than thở một tiếng.

- Thơm thật đấy.

Tiêu Dương hít sâu một hơi.

- Tao muốn giết mày, tao nhất định phải giết chúng mày!

Đôi mắt Quân Hoa Minh lóe lên từng luồng sáng lạnh.

xxx

Tiêu Dương đưa Quân Thiết Anh đi vào bên trong một nhà hàng sang trong, phong cảnh đẹp. Tuấn nam mỹ nữ khiến không ít người nhìn lại. Chẳng qua trong nhà hàng xa hoa này, mỗi người đều có vẻ thân sĩ, không ai dám tiến gân.

- ÁIIH

- Tôi đường đường là Quân tứ gia, chẳng lẽ không đấu lại một tam tiểu thư tàn phế sao?

- Không thể nhận thua như vậy được.

- Hai tỷ tiền bồi thường hợp đồng! Không được, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.

Không biết là nói rượu thơm hay là người thơm đây.

Đôi mắt Quân Thiết Anh ướt át như nước chảy, hơi liếc nhìn Tiêu Dương một cái, nâng chén rượu, nhấp một ngụm trên bờ môi gợi cảm.

- Đại tiểu thư, em đẹp quá.

Quân Thiết Anh cười bình thản:

- Nếu ở thời cổ đại, mạo phạm Đại tiểu thư là sẽ bị gia pháp trừng trị đấy.

Tiêu Dương cười hắc hắc:

- Như vậy thì xin Đại tiểu thư sử dụng gia pháp, hung hăng xử phạt anh đi.

Quân Thiết Anh khẽ gắt một tiếng, lườm hắn một cái:

- Đồ mặt dày.

Tiêu Dương mỉm cười đạp chân ga. Chiếc xe đi về phía bãi đỗ tối mịt, đèn xe tắt ngóm.

Bảo vệ trực đêm lập tức nhận đồ, cười gian với Tiêu Dương. - Ha ha, cám ơn anh Tiêu.

- Anh em, mang đồ ăn tối cho cậu đây.

Đêm nay tâm tình hai người vô cùng thoải mái, xe từ từ đi vào cửa trường Phục Đại, dừng lại bên cạnh phòng bảo vệ. Tiêu Dương hạ cửa sổ xe xuống, đưa một cái túi ra ngoài:

Lái xe thẳng về trường Phục Đại.

- Có hắn đây...

Ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua Tiêu Dương. Tiêu Dương lập tức dỏng tai nghe ngóng.

- Vâng, tốt, em biết rồi.

Quân Thiết Anh cúp điện thoại:

- Còn muốn nghe lén. Chị Tố Tâm gọi bảo ngày mai chúng ta đến nhà ăn cơm.

Tiêu Dương gật đầu mỉm cười, uống một hơi cạn sạch chén rượu vang.

Hai người dùng xong bữa tiệc hoa nến ấm áp thì đã gần mười hai giờ đêm.

Đèn xe sáng lên, Tiêu Dương nhìn thoáng qua Quân Thiết Anh ngồi ghế phụ, sắc mặt hông hào như hoa, trong lòng không khỏi nổi lên ý xấu. Hơn nữa đôi môi đỏ mọng kia giờ phút này khiến trái tim người ta gia tốc, sắp hít thở không thông rồi. Tiêu Dương hận không thể lập tức áp tới, hôn hít một hồi.

Đè nén xúc động trong lòng lại.

- Mình có phải người không hồn nhiên như vậy đâu.

Trong óc Tiêu Dương hiện lên hình ảnh cô giáo mỹ nữ, không nén nổi thâm cảm thán một tiếng. Cuộc sống của mình thật quá vội vã, còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm, ví dụ như gần gũi cô giáo mỹ nữ chẳng hạn... Ấy, Tiêu Dương đạo mạo trang nghiêm ngồi ưỡn ngực, tự nhủ:

Tố Tâm?

Quân Thiết Anh nói xong liên nghe điện thoại.

- Điện thoại của chị Tố Tâm.

Tiếng điện thoại di động đổ chuông.

Tiêu Dương nghiên mặt qua, lúc này Quân Thiết Anh cũng vừa cởi dây an toàn, đẩy mở cửa xe chuẩn bị xuống xe. Trong bãi đỗ tối mịt, đột nhiên một bóng đen nhoáng lên...

- ÁI

Quân Thiết Anh hô lên sợ hãi theo tiềm thức, thân thể ngã về phía sau, trực tiếp ngã vào lòng Tiêu Dương.

- Có chuột.

Mỹ nhân vào ngực.

Đêm nay vốn đầu Tiêu Dương đã đầy ý nghĩ linh tinh, đột nhiên lại được ôm lấy thân thể mềm mại không xương này, lập tức không nén nổi xúc động trong lòng, hai tay ôm nhẹ lấy cô, cúi đầu xuống, rốt cục hôn lên đôi môi gợi cảm đỏ mọng kia.

-Ư...

Quân Thiết Anh nhúc nhích vài cái từ chối tượng trưng, sau đó nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, từ từ ôm cổ Tiêu Dương. Sau khi Tiêu Dương cố gắng một phen, cuối cùng cũng mở được hai hàm răng của mỹ nữ Đại tiểu thư, cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt thơm. Thân thể Quân Thiết Anh càng ngày càng mềm ra, càng không ngừng phối hợp với sự truy kích bá đạo kia.

Không có bất cứ chống cự gì, từ đầu là trúc trắc đến sau đó là phối hợp tận tình.

Mặc dù Tiêu Dương say mê nhưng tâm thần cũng không dám hoàn toàn đắm chìm. Hắn vẫn phân ra một tia tâm thần dò xét tình huống thân thể Quân Thiết Anh. Hắn cũng không dám cam đoan hàn độc kia có thể lại xâm lấn phát tác hay không.

Sức mạnh của Thiên Tiên Hoa có thể trấn áp hàn độc không.

Đồng thời Tiêu Dương cũng phong kín ba thân binh thông linh trong Đan điền mình. Cảnh tượng kiều diễm này, Tiêu Dương cũng không muốn cho tam lão già mà không nên nết Ngũ Thất Cửu đột nhiên xuất hiện.

Ôm nhau hôn nồng nhiệt.

Hàn độc trong cơ thể Quân Thiết Anh cũng không xảy ra điều gì khác lạ, ngược lại một luồng hơi thở khiến người ta hơi nóng lên xuất hiện. Trong quá trình hôn nhau nồng nhiều, tay hai người lại âm thâm "chiến đấu". Tiêu Dương trèo non lội suối, muốn xốc lên quần áo bên trong của Đại tiểu thư. Đại tiểu thư ngượng ngùng, không ngừng ngăn cản Tiêu Dương.

Rốt cục Tiêu Dương cũng thừa giúp Đại tiểu thư không chú ý, tay phải lọt vào trong áo, chui vào trong khe rãnh khiến người ta mê người kia. Trong chốc lát, cảm giác tê dại khiến Đại tiểu thư rên rỉ một tiếng theo tiêm thức, nhẹ như hơi thở, toàn thân như bị điện giật mà run rẩy.

Còn chưa kịp có phản ứng, đôi bàn tai ma mãnh kia chui từ khe rãnh, đặt lên Thánh Nữ Phong. Bàn tay nóng như lửa vuốt ve, làm cho toàn thân Quân Thiết Anh co giật không ngừng.

-Ư...

Hôn hít nồng nhiệt, vuốt ve ướt át đến cực điểm kéo dài tới chừng nửa giờ, Tiêu Dương mở nhẹ nhàng thả đôi môi đỏ mọng của Quân Thiết Anh ra, cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đang mê ly như say kia, cười rất khẽ:

- Đại tiểu thư, còn muốn gia pháp hầu hạ không?

- Anh dám mạo phạm Đại tiểu thư, đương nhiên... Ừ!

Đang nói, đôi môi đỏ mọng của Quân Thiết Anh lại bị ngăn chặn bá đạo lần nữa, giống như có một cơn sóng triêu đánh tới, trực tiếp bao phủ lấy cô trong thủy triều.

Khoảng vài phút sau, hai bóng người lại tách ra trong xe. Sắc mặt Quân Thiết Anh ửng hồng sửa sang lại quần áo vừa bị Tiêu Dương lại cho lộn xộn, không dám nói tới chuyện "mạo phạm Đại tiểu thư" nữa. Tiểu thư đồng này thật sự quá ghê tởm, mình còn chưa nói dứt lời đã bị hắn bắt nạt rồi.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp hấp dẫn của Quân Thiết Anh khi sửa sang lại quần áo, trong lòng Tiêu Dương càng không nén nổi xúc động, muốn hạ gục luôn Quân Thiết Anh, dùng gia pháp hầu hạ.

Gia pháp này là gia pháp của nhà họ Tiêu.

Hai người xuống xe, tay trong tay đi bình thản về phía phòng ngủ tòa nhà A ký túc xá nữ.

Gió đêm hây hẩy, đã có chút ý lạnh đầu đông.

Tuy nói hiện tại thực lực của Quân Thiết Anh còn không ngại chút rét lạnh ấy như Tiêu Dương lại vô cùng thương hướng tiếc ngọc, ôm cô vào lòng, đi trên con đường nhỏ trong trường. Con đường nhỏ yên tĩnh, hai bóng người lắng nghe nhịp đập của tim nhau, bước chân trùng khớp ăn ý.

Phòng ngủ tòa nhà A đã gần trong trước mắt, cửa sắt bên ngoài còn chưa khóa. Tiêu Dương mở nhẹ, mang Quân Thiết Anh đi lên tầng. - Nghỉ sớm một chút nhé.

Quân Thiết Anh nhón nhẹ chân, hôn lên mặt Quân Thiết Anh, đôi môi đỏ mọng mang theo mùi thơm tràn vào tâm hồn Tiêu Dương, trong khoảnh khắc khiến hắn không tự chủ được rung động tâm hồn.

Quân Thiết Anh đi về phía trước vài bước.

Bỗng nhiên tay Tiêu Dương nắm lấy cổ tay cô.

Quân Thiết Anh quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau...

Chỉ trong chốc lát, bỗng tay Tiêu Dương kéo luôn Quân Thiết Anh về phía mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ, nói khẽ:

- Đêm nay đừng về nữal

xkx+*
Bình Luận (0)
Comment