Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 703 - Chương 707: Khách Sạn Bảy Tâng!

Chương 707: Khách sạn bảy tâng! Chương 707: Khách sạn bảy tâng!Chương 707: Khách sạn bảy tâng!

Ba vị các lão Lam Chấn Hoàn nhìn chiếc máy bay lướt qua chân trời, chở Tiểu đội Tinh Anh niềm hy vọng của Viêm Hoàng, bay về phía Đảo Quốc...

- Các ông nói, Tiểu đội Tinh Anh lần này, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Dương, có thể giành được vị trí quán quân của Giải đấu tinh anh không?

Lam Chấn Hoàn nhẹ giọng nói.

- Khó nói lắm.

Âu Thái thở dài nói.

- Giải đấu tinh anh lần này khác trước, tin Đảo Quốc lấy "Bồ Tát xử thai kinh" ra làm phần thưởng đã dấy lên làn sóng lớn. Mấy nước còn lại, e là lần này sẽ vì "Bồ Tát xử thai kinh" mà không từ thủ đoạn. Đáng tiếc lúc trước Tiêu Dương không chịu đích thân tham gia thi đấu, chúng ta đã nộp danh sách tham gia thi đấu lên, không thể thay đổi, nếu không, với thực lực của Tiêu Dương, chắc chắn sẽ là hạc giữa bầy gà, dễ dàng dành phần thắng.

- Nagoya Đảo quốc, giờ giống như một cơn lốc xoáy mang theo nam châm, hút không biết bao nhiêu người lao đến, e là đến lúc đó sẽ có chuyện lớn xảy ra, hy vọng Tiêu Dương có thể xử lý tốt tình huống.

- Thiên Long tộc có cử người qua đó không?

- Đúng là không có tiên đồ, máy bay cũng say.

- Sao ai cũng nhìn tôi vậy?

Phục sức trên người hai Tiểu đội Tinh Anh đều có ký hiệu quốc kỳ Viêm Hoàng. Hơn nữa còn có Thương long tượng trưng cho Viêm Hoàng phương Đông!

Khi "con thỏ tinh" tinh thần uể oải níu cổ áo Tiêu Dương, Tiêu Dương đã dẫn hai mươi tinh anh ra khỏi đại sảnh của sân bay. Lúc này, những ánh mắt nhìn về phía họ càng lúc càng nhiều. Trong đám đông, đột nhiên có một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, thu hút thêm nhiều ánh mắt, ai nấy đều nhìn chằm chằm... Tiêu Dương!

Tiêu Dương nhìn không chớp mắt, đi thẳng về phía trước.

"Chẳng lẽ người dân Đảo quốc đều biết chuyến đi của mình lần này rất có thể sẽ trở thành kẻ địch của Đảo quốc nên chưa gì đã hận mình rồi sao." Tiêu Dương vừa lầm bầm, bước chân cũng không hề dừng lại.

Vẻ mặt mang theo sâu lo, bất an mơ hồ.

Tiêu Dương cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người, không khỏi nghĩ thầm,'Chẳng lẽ "con thỏ tinh" này có thể phụ trợ cho sự anh minh thần võ của mình?"

Lời bàn luận của những người này, đại loại là không biết những người này từ đâu tới, hình như từ Viêm Hoàng gì đó.

Đảo quốc, thành phố Nagoya, trên bầu trời mưa bụi bay lất phất, một cơn lạnh kéo đến. Xuống máy bay, Tiêu Dương dẫn đầu đội ngũ Viêm Hoàng, hấp dẫn sự chú ý của khá nhiều người, tiếng bàn luận khe khẽ vang lên bên tai.

Tiêu Dương thầm thì, thật sự muốn quảng "con thỏ tinh" làm ảnh hưởng hình tượng của mình luôn đi cho rồi.

Ra khỏi đại sảnh sân bay, có vài bóng dáng bước lên trước tiếp đón. Thu hút nhiều ánh nhìn nhất là bóng dáng anh tuấn cao lớn đi đầu tiên, khuôn mặt nở nụ cười nhạt, đang lững thững bước về phía trước, trên vai, còn có một con thỏ trắng nhỏ đang ngủ gà ngủ gật.

Chính giữa là một cô gái mặc áo sơ mi rất chuyên nghiệp màu kem, tóc vàng xoăn nhẹ, mang theo hơi thở của một người phụ nữ phương Đông trưởng thành, đôi môi đỏ gợi cảm đang hé cười, đôi mắt phượng sáng rực câu hồn người, là một cô gái cực kỳ có sức hút, mang giày cao gót thì cao đến vai Tiêu Dương.

Tuy nhiên, Tiêu Dương mơ hồ cảm nhận thấy ánh mắt củ những người này khi nhìn mình vừa mang theo sự khiếp sợ, nhưng cũng chứa địch ý, cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, những âm thanh kinh ngạc vang lên.

Hai mươi tinh anh đi sát sau lưng hắn, nhìn không chớp mắt, vì họ cũng như Tiêu Dương, hoàn toàn không hiểu những người xung quanh đang hét cái gì.

Tiêu Dương có thể khẳng định được.

Tiêu Dương mỉm cười giơ tay ra, trong khoảnh khắc bắt tay, một cảm giác mềm mại lan tràn trong tim. Tuy nhiên, vẻ mặt Tiêu Dương thoáng chấn động, khiến luông sức mạnh này biến mất không dấu vất.

Lưu Gia Ny mỉm cười nhìn Tiêu Dương.

- Xin chào, tôi là Lưu Gia Ny. Tôi chịu trách nhiệm hỗ trợ cuộc sống của các anh trong thời gian Tiểu đội Tinh Anh thi đấu ở Đảo quốc.

- Tuy tôi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài nhưng không phải tôi chỉ ở Đảo quốc. Phần lớn thời gian tôi đều ở Mỹ. Lần này sau khi sang đây hỗ trợ công việc của các anh, tôi sẽ trở vê nước.

Cô gái mỉm cười dừng lại trước mặt Tiêu Dương, đưa bàn tay trắng nõn như ngọc ra.

Tiêu Dương không biết Lưu Gia Ny đang nói đùa hay nói thật, chỉ cười ha hả cho qua chuyện, sau đó lập tức đổi chủ đề.

- Tôi còn chưa gia nhập tiểu đội nào, không biết Đội trưởng Lăng Thiên có ngại thu nhận một cô gái như tôi không.

Lưu Gia Ny cười, nháy mắt với Tiêu Dương.

- Xin chào!

- Tiêu Dương đội trưởng Lăng Thiên làm rung trời chuyển đất ở Minh Châu trong thời gian vừa qua quả đúng là danh bất hư truyền.

Tiêu Dương cười khiêm tốn, khoát tay lắc đầu.

- Những người như Lưu tiểu thư phải làm việc nơi đất khách quê người mới khiến người ta phải khâm phục.

Tiểu thư Lưu Gia Ny này chắc chắn là Thuộc tính giả. Hơn nữa, thuộc tính của cô ta có liên quan đến tinh thần lực.

- Trong thời gian này, tôi sẽ là trợ lý kiêm phiên dịch của anh.

Phụ nữ xinh đẹp chưa chắc dễ chọc.

Nhất cử nhất động trên người cô gái này dường như phát ra một sức mạnh thu hút như có như không. Nếu là người bình thường, e là đã để mặc cho cô ta sắp xếp rồi.

- Lưu tiểu thư, cô phiên dịch trước giúp tôi đi, những người xung quanh đang bàn luận gì vậy?

Lưu Gia Ny mở miệng cười, dáng vẻ đầy quyến rũ đứng trước mặt Tiêu Dương.

- Chẳng phải là vì Tiêu đại thần y anh sao? Tiêu Dương ngẩn ra.

Lưu Gia Ny cười nói tiếp, không thèm để ý đến những ánh mắt tràn đầy địch ý xung quanh.

- Trước đây anh khiêu chiến Hán y học Đảo quốc ở thành phố Osaka Đảo quốc đã dấy lên một làn sóng lớn. Sau đó, ở Minh Châu, lại đánh bại tứ đại y thánh Đảo quốc, danh tiếng càng thêm vang dội. Hán y học vì chịu sự đả kích của anh nên đã mất đi sự kiêu ngạo ngày trước. Giờ anh lại xuất hiện ở Đảo quốc, dĩ nhiên là nhận phải không ít địch ý rồi.

Thì ra là thế.

Tiêu Dương không thèm để ý chỉ cười lắc đầu.

Đoàn người cất bước ra khỏi sân bay, chia nhau lên mấy chiếc xe. Lưu Gia Ny là trợ lý của Tiêu Dương nên ngồi bên cạnh hắn. Dọc đường, cô giới thiệu với Tiêu Dương về các loại phong thổ nhân tình liên quan đến thành phố Nagoya. Dĩ nhiên, cô ta nắm rõ mọi thứ như trong lòng bàn tay.

Thực lực của người bảo vệ như vậy, nếu mình muốn dựa vào thủ đoạn để cướp được "Bồ Tát xử thai kinh", e là rất khó khăn. Huống hồ, đây chỉ là thực lực công khai của Đảo Quốc. Trong này có ẩn chứa bí mật gì? Là nước chủ nhà, phía Đảo quốc dám đưa "Bồ Tát xử thai kinh" ra làm mồi nhử, chắc chắn đã có phương án bảo vệ chu toàn cho nó.

Trong lòng Tiêu Dương khẽ run sợ.

- Tương đương với thực lực Thiên Long tam trảo của Thiên long tộc Thiên Tử Các chúng ta vậy. Có đạt tới Hóa Tượng hơn trăm biến cũng chẳng có gì lạ.

Lưu Gia Ny suy nghĩ một chút, nói.

- Có thực lực gì?

Tiêu Dương ngẩn ra,

- Khụ.

Tiêu Dương ho nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nói.

- Lưu tiểu thư, cô hãy giới thiệu với tôi những chuyện liên quan đến Giải đấu tinh anh bảy nước trước đi.

- Được.

Lưu Gia Ny gật đầu.

Đây vốn là công việc thuộc bổn phận của cô. Cô dừng lại một chút, sắp xếp câu từ, chợt nói:

- Vì tính chất đặc biệt của phần thưởng Giải thi đấu tinh anh lần này, cho nên quy tắc cụ thể của từng trận đấu cũng được quy định lại. Phía Đảo Quốc nói đợi ngày mốt khi trận đấu chính thức bắt đầu mới công bố. Đương nhiên, là nước chủ nhà, họ có đặc quyền này, chúng ta cũng không thể có ý kiến gì.

- Tiếp theo, Giải thi đấu tinh anh bảy nước lần này sẽ bắt đầu vào mười hai giờ trưa ngày mốt, được chính thức cử hành trên Thần sơn của Thần điện Nagoya. Nghe nói, để bảo vệ phần thưởng, Đảo quốc còn cử cả Thiên hoàng vệ ba sao đi bảo vệ.

- Thiên hoàng vệ ba sao?

Còn Lưu Gia Ny dường như hết lần này đến lần khác muốn thăm dò thực lực của Đội trưởng Lăng Thiên Viêm Hoàng nổi tiếng này, tiếng cười như chuông bạc mang theo mùi nước hoa hoa hồng nồng nàn tràn ngập trong mũi Tiêu Dương.

Loại sức mạnh thuộc tính này thường khiến người ta khó lòng phòng bị được. Tuy Lưu Gia Ny là người của mình, nhưng suốt đoạn đường Tiêu Dương vẫn giữ cảnh giác, chỉ cân không cẩn thận trúng phải thuộc tính mị hoặc của cô, như vậy thì mất mặt lắm.

Còn Lưu Gia Ny bây giờ, lại cuốn hút mê người.

Chẳng hạn như Đạm Thai Diệc Dao, cao quý lạnh lùng.

Mỗi một cô gái có thuộc tính tinh thân đều có vài điểm đặc biệt.

Tiêu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe cộ như nước trên đường, đầu mũi truyền đến hương thơm hoa hồng mê người, đó là mùi thơm phát ra từ người Lưu Gia Ny. Mùi thơm này nồng nàn nhưng lại không hê hắc mũi, có ẩn chứa mùi vị hấp dẫn say lòng người.

Chắc chắn không thể hành động lỗ mãng được.

Huống hồ, số người nhòm ngó "Bồ Tát xử thai kinh", không phải chỉ có một người.

"Tiểu Cửu tiền bối, ông thật sự có thể cảm nhận được khí tức của "Bồ Tát xử thai kinh"?" Lúc này, thần thức của Tiêu Dương không kìm được lại liên hệ với tiền bối Tiểu Cửu đang ở trong Kim Phủ ở mi tâm của mình. Trước khi xuất phát, tiền bối Tiểu Cửu đã nói với Tiêu Dương, nếu là "Bồ Tát xử thai kinh" thật, chắc chắn sẽ ẩn chứa áo nghĩa của Phật đạo. Hơi thở này nếu ở khoảng cách gần một chút, Tiểu Cửu tiền bối có thể cảm nhận được.

- Yên tâm đi, nếu có, ta sẽ không bỏ qua đâu.

Giọng nói lười biếng của Tiểu Cửu vang lên.

- Có tư liệu của sáu đội nước khác không?

Tiêu Dương hỏi.

- Đều đang ở khách sạn.

Lưu Gia Ny đáp.

- Nhưng, theo tính chất đặc biệt của giải đấu lần này, bảy nước đều rất coi trọng, công tác bảo mật làm rất tốt. Tin tức mà nhân viên tình báo của chúng ta điều tra được cũng rất giới hạn, hơn nữa, chưa thể đảm bảo được tính chân thật của nó.

Tiêu Dương gật đầu. Lúc này, xe đã dừng trước cửa một khách sạn xa hoa.

- Đây là nơi ở tạm thời của những người tham gia thi đấu bảy nước trong thời gian diễn ra thi đấu, do phía Đảo quốc sắp xếp. Khách sạn có đúng bảy tầng, mỗi một tầng được sắp xếp cho đội ngũ tham gia thi đấu của mỗi nước.

Đoàn người Tiểu đội Tinh Anh cùng xuống xe.

- Vậy tiểu đội Viêm Hoàng chúng ta ở tâng mấy?

Tiêu Dương giương mắt nhìn thoáng tòa khách sạn xa hoa, gương mặt nở nụ cười,

- Trông khách sạn này cũng không tệ.

Nghe vậy, Lưu Gia Ny thoáng chân chờ.

- Viêm Hoàng chúng ta... được sắp xếp ở lầu một.

Lâu một!

Sắc mặt Tiêu Dương khẽ thay đổi.

Đây không phải chỉ là vấn đề lầu nào!

Khách sạn vừa vặn có bảy tầng, lại xếp Viêm Hoàng ở tầng một, nếu nói trong chuyện này không có thâm ý gì khác, Tiêu Dương chẳng thể nào tin được. Bảy nước, cho dù sắp xếp theo trình tự gì, Viêm Hoàng cũng không thể nào xếp cuối cùng được.

Ánh mắt Tiêu Dương hơi lạnh, bước chân vừa bước đi liên dừng lại, sau khi nhướng mắt quét qua tòa khách sạn xa hoa này, giọng nói lạnh nhạt vang lên.

- Bảy tầng, giờ các đội của những nước khác đều đã ở rồi sao?

- Có năm nước đến rồi.

Lưu Gia Ny đáp.

- Giờ chỉ còn tâng bảy, Đảo quốc để giành tâng đó lại cho đội của mình.

- Tốtl

Tiêu Dương phất tay,

- Vậy thì chúng ta ở tâng cao nhất.
Bình Luận (0)
Comment