Chương 708: Mẹ anh không dạy anh phải gõ cửa à?
Chương 708: Mẹ anh không dạy anh phải gõ cửa à?Chương 708: Mẹ anh không dạy anh phải gõ cửa à?
Khách sạn bảy tâng, sắp xếp cho Viêm Hoàng ở tầng thấp nhất, với tính cách của Tiêu trạng nguyên, đương nhiên không thể nào chấp nhận được. Hắn lập tức phất tay muốn đi thẳng lên lầu bảy, đám tinh anh sau lưng hắn đều kiên quyết ủng hộ Tiêu Dương. Mệnh lệnh của Tiêu Dương như núi, không thể nào cãi lại.
Huống hồ, Tiêu Dương vừa hạ lệnh này, bọn họ đều rất hưng phấn.
Có thầy Tiêu, huấn luyện viên Tiêu ở đây thì sợ gì nữa. Thế là cả đám như đàn sói đánh về phía khách sạn.
- Lên tâng bảy?
Lưu Gia Ny không khỏi sửng sốt, cau mày nói.
- Tầng bảy là nơi Đảo quốc sắp xếp cho đội của họ, e là sẽ không đồng ý để cho chúng ta lên đâu.......
- Tôi từng nói phải cần họ đồng ý sao?
Tiêu Dương hỏi ngược lại.
Tiêu Dương đem hai mươi người Tiểu đội Tinh Anh bước vào đại sảnh ở tâng một khách sạn. Lúc này, nhân viên ở đại sảnh lâu một khách sạn nhân ra là đội Viêm Hoàng, lập tức bước đến nghênh đón, ô ô a a trong miệng chẳng biết đang nói gì. Có điều, từ tư thế của họ, có lẽ là đang hoan nghênh đội Viêm Hoàng đã đến. Hơn nữa, còn đưa chìa khóa các phòng.
- Nói với họ, đưa chìa khóa lầu bảy cho chúng tôi.
Nhưng Đội trưởng Lăng Thiên không sợ trời không sợ đất, dường như chẳng thèm để Đảo quốc vào mắt, chỉ cần trong lòng có chút bứt rứt, liền lập tức nói ra.
Tiêu Dương ngoảnh sang, lãnh đạm nói.
Rõ ràng Đảo Quốc làm thế này là muốn hạ uy thế của Viêm Hoàng, điều này dĩ nhiên nhân viên Viêm Hoàng đang làm việc tại Đảo quốc đều biết. Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, cho dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng đành chấp nhận.
Đôi mắt giám đốc lóe lên một tia thiếu nhẫn nại, khoát tay hét oa oa vài tiếng.
Kiêu ngạo!
Lưu Gia Ny hơi chần chừ, sau đó liền làm theo lời Tiêu Dương.
Nếu để xảy ra xung đột, bên phía mình chưa chắc đã có thể đấu qua được bên chủ nhà.
Dường như lúc này Lưu Gia Ny mới lần đầu tiên được gặp vị Đội trưởng Lăng Thiên trong truyền thuyết, ánh mắt ngầm đánh giá hắn. Tên này đúng là một tên không bao giờ chịu thiệt thòi vê phía mình.
- Lưu tiểu thư.
- Hắn nói gì?
Lầu một? Không có cửa đâu.
Tiêu Dương cau mày hỏi.
Lời vừa dứt, vẻ mặt của đám nhân viên phục vụ tâng một khách sạn đều trở nên kỳ quái, nhìn Tiêu Dương. Lúc này, có một người đàn ông mặc trang phục giám đốc đi đến, nhân viên phục vụ chạy sang, nói oa oa gì đó với giám đốc.
Sắc mặt Lưu Gia Ny lập tức trâm xuống. Tiêu Dương đột nhiên cười lạnh, ngẩng đầu lên. Một khí thế lạnh lão lập tức kéo đến.
Thằng nhóc Phong Dương là người đầu tiên không chịu nỗi, giận dữ hét lên.
Nhân viên phục vụ khách sạn nọ vội đỡ giám đốc lên.
Giọng nói của Lưu Gia Ny không vui.
Tiêu Dương lạnh nhạt hỏi, trong mắt hắn tên giám đốc này còn chẳng bằng một con chó. Tiêu Dương chẳng thèm để vào mắt.
- Hắn nói chỗ ở phía quan chức đã sắp xếp xong cả rồi. Nếu Viêm Hoàng chúng ta không nghe theo, có thể rời khách sạn, từ tìm khách sạn khác mà ở.
Ánh mắt Tiêu Dương mang theo tia khen ngợi nhìn Lưu Gia Ny.
Chần chừ một chút, con mắt Lưu Gia Ny đột nhiên lóe lên tia sáng, ngước mắt, ánh mắt nhìn thẳng tên giám đốc kia. Lập tức, tên giám đốc kia liền bảo người xung quanh thả y ra, sau đó đích thân chạy đến trước quầy lễ tân, nhanh chóng cầm một xâu chìa khóa đến, gật đầu cúi người đưa đến trước mặt Tiêu Dương.
Ánh mắt Lưu Gia Ny mang chút khác lạ nhìn Tiêu Dương. Ban nãy, tuy khí thế Tiêu Dương lộ ra không nhằm vào cô, nhưng cô cũng cảm nhận được khí tức khiến người a phải run rẩy.
- Mẹ kiếp! Thầy, đây rõ ràng đang chèn ép chúng ta mài
Miệng oa oa gì đó không biết.
Có điều, ánh mắt nhìn Tiêu Dương của giám đốc nọ, đã mang theo sự kiêng ky mãnh liệt, không dám lên tiếng, nhưng cũng không nhượng bộ.
- Lưu tiểu thư, với thủ đoạn của cô, muốn lấy chìa khóa lầu bảy chắc cũng không khó đâu nhỉ.
- Chèn ép?
Lúc này, hai chân tên giám đốc nọ lập tức mềm nhữn, cả người tê liệt ngồi trên mặt đất. Lập tức, sau lưng y đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, như bị ác ma nhìn chằm chằm, linh hồn run rẩy.
PhịichI
Khí thế như núi, đột nhiên bao phủ lên người tên giám đốc nọ.
Chắc chắn, hành vi của gã giám đốc hiện giờ đang chịu sự khống chế tinh thần lực của Lưu Gia Ny.
- Đi thôi
Tiêu Dương lấy chìa khóa, dẫn người của Tiểu đội Tinh Anh đi về phía thang máy.
Người quá đông nên chỉ có thể chia nhóm để đi. Đợi nhóm thứ hai đi rồi, sau khi Tiêu Dương cùng Lưu Gia Ny bước vào thang máy, giám đốc nọ mới lập tức giật mình tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng, nhìn xung quanh, nghiến răng nghiến lợi, hỏi:
- Đám người ghê tởm kia đâu?
Nhân viên phục vụ xung quanh khó hiểu, nghi hoặc nói,
- Ngài Fukuda, ban nãy không phải ngài đích thân đưa chìa khóa lầu bảy cho tên dẫn đầu của Viêm Hoàng sao?
- Cái gì?
Fukuda lập tức nhảy dựng lên, kinh ngạc hét toáng.
Tiêu Dương đặt tư liệu xuống, thuận miệng nói. - Lưu tiểu thư, có phải cô đang lo người Đảo quốc sẽ đến quấy rối không?
Lưu Gia Ny nhìn bộ dạng nhàn nhã của Tiêu Dương lúc này, định nói rồi lại thôi.
Lưu Gia Ny bước vào, Tiêu Dương đóng cửa, bước đến ngồi lên sofa, ngồi đối diện Lưu Gia Ny, tay cầm xấp tư liệu đặt trên bàn nhìn lướt qua.
- Vào đi.
- Đây đều là tư liệu anh cần.
Fukuda thì thào, ánh mắt mang theo tia hận.
- Đám người ghê tởm kia, không biết rốt cuộc chúng đã đầu độc tôi thế nào, tôi... sao tôi có thể giao chìa khóa lầu bảy cho chúng, như vậy biết ăn nói sao đây, ăn nói sao đây.
Tầng bảy.
Khách sạn vô cùng xa hoa rộng lớn, hai mươi người của hai Tiểu đội Tinh Anh, cộng thêm Tiêu Dương và đám nhân viên Viêm Hoàng, bình quân cứ hai người ở một phòng mà vẫn còn dư phòng. Tiêu Dương khoát tay, đưa chìa khóa ra.
- Mọi người tự chia ra nghỉ ngơi đi, một tiếng sau, tập trung ở nhà ăn dưới lầu ăn cơm.
Căn phòng cạnh cửa thang máy, Tiêu Dương thuận tay mở ra, liếc mắt nhìn một lượt, nhất là sau khi bước đến trước cửa sổ nhìn, vẻ mặt nở nụ cười hài lòng,
- Đứng ở nơi cao nhất, mới có thể nhìn thấy được phong cảnh đẹp nhất.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tiêu Dương bước ra mở cửa, là Lưu Gia Ny ở căn phòng bên cạnh hắn. Trên tay Lưu Gia Ny đang cầm một vài tư liệu, mỉm cười nói.
- Xong rồi, xong rồi.
- Nghe nói, tiểu đội Thiên Hoàng của Đảo quốc chúng ta đang trên đường đến rồi.
Một nhân viên phục vụ cẩn thận lên tiếng.
- Ngài Fukuda, thế này thì ngài ăn nói với cấp trên thế nào đây?
Nhưng, đám người xung quanh đều nói với y đáp án không thể xảy ra này.
- Sao có thể như vậy được! Tôi... sao tôi có thể làm thế được!
- Tư liệu này, đúng là ít đến đáng thương.
- Công tác bảo mật của các nước đều làm rất tốt.
Đôi mắt Lưu Gia Ny nhìn sâu vào mắt Tiêu Dương, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
- Hẳn anh biết, người của Đảo quốc sẽ không cam tâm chịu thiệt thòi này.
- Tôi cũng vậy.
Tiêu Dương cười, lạnh nhạt nói.
- Còn phải xem thử, ai là người có thể cười cuối cùng.
Tiêu Dương có thể nắm chắc được một điều, Đảo quốc là đội chủ nhà, không dễ chọc. Nhưng chính vì họ là đội chủ nhà, để thể hiện bản thân và để đạt được mục đích khác trong giải đấu lần này, chưa chắc họ đã vì vị trí tầng lầu mà sống chết với mình.
Còn về chuyện gây chút ồn ào đánh đấm nho nhỏ, dĩ nhiên đến kẻ nào Tiêu Dương sẽ không từ chối kẻ đói
AI sợ ai?
Ánh mắt Lưu Gia Ny đầy phức tạp đánh giá người đàn ông này.
- Nói một chút vê "Bồ Tát xử thai kinh" đi.
Tiêu Dương tìm trong tư liệu này, cũng có vài chỗ liên quan đến "Bồ Tát xử thai kinh". Dù sao, chính phần thưởng này của trận đấu đã khiến tính chất của cả trận đấu này khác đi.
Tiêu Dương lật sơ qua tư liệu về "Bồ Tát xử thai kinh", khẽ cau mày, nói.
- "Bồ Tát xử thai kinh", giờ đang trên đường bí mật vận chuyển đến thành phố Nagoya?
- Trong khoảng thời gian gần đây ở thành phố Nagoya có rất nhiều tin đồn, khó có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Lưu Gia Ny lên tiếng nói.
- Có tin đồn,'Bồ Tát xử thai kinh" hiện đang đặt ở tông phái hàng đầu của thành phố Nagoya, trong sơn môn của Đoạn Đao tông, Đảo quốc. Đoạn đao tông cao thủ nhiều như mây, nếu như "Bồ Tát xử thai kinh" được đặt ở đó, cũng khá an toàn.
Điều Tiêu Dương quan tâm nhất, vẫn là "Bồ Tát xử thai kinh". Còn tư liệu của các nước khác sau khi xem qua một lượt, lại quay lại tìm những manh mối về "Bồ Tát xử thai kinh", hy vọng có thể điều tra được chút gì đó.
- "Bồ Tát xử thai kinh", hẳn giờ đã đến thành phố Nagoya rồi. Nhưng có bao nhiêu người nhòm ngó như vậy, rốt cuộc Đảo quốc để nó ở đâu?
Tiêu Dương thầm nghĩ,
- Xem ra, tối nay phải đi dò xét vài nơi rồi.
So với những người khác, Tiêu Dương có ưu thế để tìm kiếm "Bồ Tát xử thai kinh" hơn. Dù sao, Tiểu Cửu cũng đã vỗ ngực nói trước mặt hắn, chỉ cần "Bồ Tát xử thai kinh" ở gần ông, ông có thể cảm nhận được khí tức của nó. Tuy Tiêu Dương không biết rốt cuộc có thể nắm chắc được bao nhiêu, nhưng vẫn cứ thử xem.
- Đúng rồi, còn một việc nữa.
Lưu Gia Ny suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mở miệng.
- Có một người, trước khi anh đến, đã lấy một bản tư liệu liên quan đến "Bồ Tát xử thai kinh'.
- Ai?
Tiêu Dương hỏi.
- Một trong Thất sát tướng bên cạnh thái tử, Hồ Uy.
Lưu Gia Ny thoáng nhìn Tiêu Dương.
Ân oán giữa Tiêu Dương với Tiểu đội Thiên Tử, cô cũng có nghe nói đến, cho nên lúc này mới đột ngột đề cập đến chuyện này.
- Hắn đến Đảo quốc nhanh vậy sao?
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, bại tướng dưới tay, chẳng có gì đáng sợ.
Hơn nữa, Tiêu Dương đoán, Hồ Uy cũng chẳng có gan xuất hiện trước mặt mình.
Tiêu Dương chuẩn bị lên tiếng, ánh mắt đột nhiên nhìn vê phía cửa. Tiếng bước chân dồn dập nặng nề vang lên, trong vài khắc ngắn ngủi, căn phòng này của Tiêu Dương, cách thang máy gần nhất, bất ngờ bị đá văng cửa.
Một tiếng ầm vang lên, chợt, một người đàn ông thân hình cao lớn trừng mắt lao vào, đằng đằng sát khí, xông thẳng về phía Tiêu Dương hét rống lên mấy tiếng.
Sắc mặt Lưu Gia Ny trầm xuống, vừa định mở miệng...
- Không cần phiên dịch.
Tiêu Dương đứng dậy, lúc này, tên này nói gì, đương nhiên Tiêu Dương có thể hiểu được.
Mắt híp lại đi đến bên cạnh tên đàn ông thân hình cao lớn. Đột nhiên, Tiêu Dương khẽ nở nụ cười, giọng nói ôn hòa.
- Trước khi vào phòng người khác... mẹ anh không dạy anh phải gõ cửa sao?
Người đàn ông to lớn sửng sốt, dĩ nhiên không hiểu Tiêu Dương nói gì, chỉ giận dữ gâm lên,
- Ba ka.......
Chát!!!
Tiêu Dương đã tát mạnh một cái khiến gã ngã nhào xuống đất.
- Ba ka cái hàm răng nhà mày!!!