Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 705 - Chương 709: Cho Mày Thêm Trăm Năm Nữa!

Chương 709: Cho mày thêm trăm năm nữa! Chương 709: Cho mày thêm trăm năm nữa!Chương 709: Cho mày thêm trăm năm nữa!

Tiêu Dương biết, người đến đều là những kẻ muốn gây rắc rối, khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn. Từ khí thế hung hăng của gã, vừa đến đã đá bay cửa, Tiêu Dương cũng không ngại tiên hạ thủ vi cường, nhằm hạ chút uy thế của đối phương.

Tên này trông rất to con, nhưng trong mắt Tiêu Dương thực sự lại là một tên yếu đuối chỉ biết khoa tay múa chân. Bị một cái tát của Tiêu Dương đánh ngã xuống mặt đất, gã cuộn người kêu lên đau đớn.

Khuôn mặt gã bỏng rát, kêu lên vài tiếng oa oa.

Gã là một thành viên trong tiểu đội Thiên Hoàng của Đảo quốc, tên Yamano Hashira! Khi thành viên tiểu đội Thiên Hoàng đến khách sạn, nghe giám đốc nọ khóc tố xong, Yamano Hashira lập tức nổi cơn thịnh nộ, không đợi những người khác, gã đã xông lên trước, trùng hợp một cước đá bay cửa phòng Tiêu Dương...

Không ngờ, còn chưa kịp giáo huấn người khác, bản thân đã bị đánh ngã xoài dưới đất.

Trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân rối loạn, là đám người Tiểu đội Tinh Anh bị quấy nhiễu lao ra.

- Thầy.

- Thầy.......

Tiêu Dương cười, cúi người xuống.

- Khéo thật.

- Học trò của anh, cũng khá tin tưởng anh đấy nhỉ.

Vừa nói, một tay Tiêu Dương chụp Yamano Hashira lên, cất bước đi đến cửa thang máy. Lưu Gia Ny vội theo sau, lúc này thang máy vừa khéo lên đến lầu sáu, vẫn còn lên nữa...

Lời vừa dứt, đám người của Tiểu đội Tinh Anh đều nhìn nhau, rồi nhanh chóng biến mất như làn khói.

Cửa thang máy đóng lại, lại đi xuống.

Tiêu Dương nhướng mắt khoát tay, lãnh đạm nói,

Lúc số của thang máy nhảy đến số "bảy", cửa thang máy mở ra, vài bóng dáng xuất hiện trước tâm mắt Tiêu Dương. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Dương đã ném Yamano Hashira trong tay sang, những tiếng kêu kinh ngạc lập tức vang lên.

Dường như hoàn toàn không lo lắng cho Tiêu Dương.

- Vẫn mệnh lệnh cũ, tất cả quay về nghỉ ngơi, một tiếng sau tập hợp.

- Không có chút uy tín, sao làm thầy được?

- Khốn kiếp!

Lúc này Lưu Gia Ny bước đến, ánh mắt mang chút khác lạ nhìn Tiêu Dương. Yamano Hashira ngã trên mặt đất dĩ nhiên là bị Tiêu Dương sử dụng ám kình công kích, cho nên đến giờ vẫn chưa thể đứng dậy được.

Thang máy vừa mở cửa, một người đàn ông mặt trắng ở đại sảnh lầu một giận dữ rống to, oa oa mắng,

Tiêu Dương lập tức ấn cửa thang máy, một người vừa chuẩn bị lao tới, đã bị một cước của Tiêu Dương tàn nhẫn đá lại vào trong.

Có lẽ là tâng dưới vừa khéo có người muốn đi xuống, cho nên, mấy thành viên tiểu đội Thiên Hoàng này chỉ có thể nghẹn khuất đợi trong thang máy, xuống lầu một lần nữa...

Dưới sự dẫn dắt của Shibata Tanaka, đúng là thực lực của Tiểu đội Thiên Hoàng tăng lên rất nhiều.

Nhưng, đối mặt với lời khiển trách của gã đàn ông mặt trắng, đám người này không dám cãi lại nửa lời.

- Hừ, không thử nghĩ xem, đây là địa bàn của ai, đến phiên Viêm Hoàng các người kiêu ngạo à?

Thang máy không thể một lần đưa tất cả mọi người lên được, cho nên, người đàn ông mặt trắng mới cho một vài người lên trước. Không ngờ, sau khi cửa thang máy mở ra, đám người đi lên này, lại đi xuống lại.

- Huấn luyện viên Shibata là người mạnh nhất trong số những người tôi từng gặp. Thậm chí Điện vương của Thần điện Tokyo, thực lực vẫn kém huấn luyện viên Shibata một chút.

- Sao các người lại xuống?

Ban nãy gây ra động tĩnh lớn như vậy, vốn tưởng lúc đám người mình lên, sẽ có quân địch chờ sẵn, nào ngờ, lúc này trên hành lang lại vô cùng yên tĩnh.

Sắc mặt Shibata Tanaka âm trầm, ánh mắt như điện quét về phía trước.

Mọi người vừa bàn luận, vừa mong chờ, vừa nở nụ cười khinh miệt. Thang máy lại một lần nữa lên lầu bảy.

Đám người này đúng là khóc không ra nước mắt. Rõ ràng cửa thang máy vừa mới mở ra, đã bị một người ném Yamano Hashira vào, rồi lại đá một người. Sau đó cửa thang máy đóng lại, ngay cả lửa giận trong lòng còn chưa trút đi được, giờ lại bị huấn luyện viên của mình mắng té tát.

Đám thành viên tiểu đội Thiên Hoàng bên cạnh Shibata Tanaka ai nấy đều cảm nhận được khí lạnh, đồng thời câm như hến, vẻ mặt mang theo chút mong chờ.

- E là huấn luyện viên Tiểu đội Tinh Anh Viêm Hoàng gặp phiền phức rồi. Huấn luyện viên Shibata sẽ không động đến đội viên của hắn, nhưng, huấn luyện viên kia e là phải chịu khổ rồi.

- Gieo gió gặt bão thôi, ai bảo hắn không biết lượng sức mình.

Tên của người đàn ông mặt trắng này là Shibata Tanaka, ở Thần điện Đảo quốc có thân phận vô cùng tôn quý, còn trên cả Điện vương, là một Thiên hoàng vệ một sao! Lần này, để đảm bảo không xảy ra chút gì sai sót trong Giải thi đấu tinh anh, Đảo quốc đã cử Thiên hoàng vệ dẫn đội đi thi đấu, có thể nói đây là lân đầu tiên phá lệ.

Tia lạnh trong mắt Shibata Tanaka lóe lên, thân ảnh tiến vào thang máy, giống như một khối băng lạnh, khí tức lạnh tận xương tủy.

- Người đó kiêu ngạo đấy!

Ngày mốt đấu, hôm nay Shibata Tanaka mới dẫn đội vào khách sạn ở, không ngờ vừa vào đã xảy ra biến cố như thế này.

Không một bóng người.

Mọi người không kìm được hai mắt nhìn nhau.

- Chẳng lẽ tiểu đội Viêm Hoàng biết có điều không ổn, nên đã trốn đi bằng thang bộ rồi?

- Nếu như chúng tự biết mình như vậy thì tốt, có điều chuyện này không thể nào bỏ qua như vậy được.

- Hành vi trước đó của chúng đã khiêu thích uy nghiêm Đế quốc đại đảo chúng ta, sao có thể bỏ qua cho chúng dễ dàng như vậy được. Ít nhất cũng phải dạy cho chúng một bài học sâu sắc.

Yamano Hashira đứng sau lưng Shibata Tanaka dĩ nhiên nói chuyện cũng tự tin hơn. Cả đám la hét.

- Xông ra, giáo huấn Viêm Hoàng!

- Đúng, chắc chắn phải giáo huấn bọn chúng.

Một khí thế lớn tản ra, lúc này Tiêu Dương lại uống thêm chén trà nữa, chợt than thở.

- Nếu hôm nay nhường một bước, Tiêu Dương tôi uổng công là Long tôn Hoa Hạ rồi!

Tiêu Dương mỉm cười lạnh nhạt.

- Thì sao?

Thiên hoàng vệ Đảo quốc, địa vị tôn quý.

- Tiêu Dương, đây... người đến là Shibata Tanaka, là người của Thiên hoàng vệ Đảo quốc!

Dường như đang đánh giá thực lực của tên này, nhưng không thể nắm bắt được chút khí tức nào. Dường như người trước mặt y chỉ là một người bình thường.

Một cảm giác bất an mơ hồ bất giác dâng lên trong lòng Shibata Tanaka. Nhưng, y lập tức lắc đầu vứt cảm giác này một bên.

Buồn cười, mình đường đường là Thiên hoàng vệ, ở Đảo quốc, cũng đứng trong hàng ngũ nhân vật đỉnh cao, vậy mà phải kiêng ky một huấn luyện viên tiểu đội Viêm Hoàng nhỏ nhoi như hắn sao?

- Khốn kiếp!

Yamano Hashira đứng sau Shibata Tanaka rống lên. Tiêu Dương chỉ hiểu được hai chữ đầu, còn mấy tiếng oa oa đằng sau, Tiêu Dương nghe cứ nghe tiếng heo kêu.

Một hơi uống cạn chén trà.

Tiêu Dương cầm ấm trà, rót cho Lưu Gia Ny ngồi đối diện trước, lãnh đạm nói.

- Lưu tiểu thư, nói với họ, tầng bảy, đã thuộc về Tiểu đội Tinh Anh Viêm Hoàng, bảo họ đi đi.

Lưu Gia Ny dường như bị vẻ thản nhiên tự tin của Tiêu Dương lây nhiễm, bất giác gật đầu, đột nhiên 'a” nhẹ một tiếng, trong mắt không dấu được tia kinh ngạc.

Lúc này, đồng tử Shibata Tanaka khẽ co rút, đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương.

Ra vẻ trấn định, hay đã tính toán trước?

Trong ngoài phòng, dường như có một cỗ khí tức vô hình ngăn cách. Người bên trong vẫn không hề phát hiện một đám người đang hùng hổ kéo đến, chỉ thoải mái ngồi đấy phẩm trà.

Trong phòng là một thanh niên anh tuấn, trên mặt còn treo nụ cười mỉm ôn hòa, lúc này đang nhấp ngụm trà thơm, gật đầu mỉm cười với một mỹ nữ phương Đông tràn ngập mị lực ngồi đối diện hắn, như đang tán thưởng.

Lúc này, ánh mắt Shibata Tanaka di chuyển đến cánh cửa phòng đang mở, đôi mắt khẽ híp lại, bước chân nhẹ nhàng đi sang đó, những người còn lại đi sát theo sau. Đến trước cửa phòng, ánh mắt đều nhìn sang, cả đám không khỏi xôn xao.

Giống như tiểu đội Viêm Hoàng đã làm chuyện gì trời giận người oán, bọn họ hận không thể thay trời hành đạo vậy.

- Trà ngon. Tài nghệ pha trà của Lưu tiểu thư đúng là rất đặc biệt.

Lúc này Lưu Gia Ny đã phiên dịch xong lời Tiêu Dương nói không thiếu một chữ.

Sắc mặt Shibata Tanaka lập tức trâm xuống, một khí thế hùng hậu mênh mông bộc phát, một cổ sát khí lập tức tràn ngập cả căn phòng, tay đánh ra một trảo, một hư ảnh khí lập tức nhào về phía Tiêu Dương!

- Cẩn thận......

Lưu Gia Ny kinh ngạc kêu lên.

Lúc này Tiêu Dương đang châm trà, cảm nhận được hư ảnh nọ đang biến thành trảo đánh qua, trán Tiêu Dương khẽ nhíu, quăng chén trà trong tay sang.

Âm!

Va chạm với hư ảnh nọ giữa không trung, một tiếng nổ mạnh vang lên.

Nhìn có vẻ chỉ hời hợt ném sang, nhưng lực đạo ẩn chứa bên trong, quả thực vừa đủ.

- Người Đảo Quốc đúng là chẳng chút phong độ.

Lúc này Tiêu Dương đứng dậy, Lưu Gia Ny đi bên cạnh hắn.

Lúc này, trong ánh mắt Shibata Tanaka lộ chút kinh ngạc.

Tuy ban nấy mình chỉ thử dò xét, đối phương lại có thể nhẹ nhàng tiếp được, điều đó chứng tỏ, thực lực vị huấn luyện viên tiểu đội Viêm Hoàng trước mặt không tâm thường. .

Bình thường, nếu không có chút bản lĩnh, sao dám khiêu thích tiểu đội Đảo quốc mình.

- Đáng tiếc, đối thủ của mày lần này, là tao!

Khóe môi Shibata Tanaka nở nụ cười.

- Viêm Hoàng? Mày nghĩ vẫn còn là Thiên triều khổng lồ mấy trăn năm trước sao? Viêm Hoàng bây giờ sớm đã bị Đảo Quốc vượt qua rồi, hơn nữa còn bị vứt lại một đoạn xa.

Lưu Gia Ny dịch lại lời Shibata Tanaka, ánh mắt và vẻ mặt ôn hòa của Tiêu Dương lập tức biến mất, thay vào đó, là một tia lạnh lẽo.

- Phải vậy không, tao muốn xem thử, mày dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?

Shibata Tanaka dường như có thể hiểu được tiếng Viêm Hoàng. Lời Tiêu Dương vừa dứt, trong mắt Shibata Tanaka lóe lên tia âm lệ, đột nhiên, hai tay thành trảo đánh về phía trước.

Lúc này, hai tay Shibata Tanaka dường như được bao bởi một lớp băng bén nhọn, khí tức vô cùng sắc bén, xuất hiện giữa hai trảo.

- Vù! Vùi

Sức mạnh thuộc tính của Shibata Tanaka, đó là mười đầu móng tay. Lúc này móng tay sắc bén đã dài hơn mười phân, giống như mười con dao nhọn đâm thẳng về phía Tiêu Dương.

Bóng dáng Tiêu Dương bất động như núi, đứng yên tại chỗ, quần áo bị công kích mang theo khí lưu của Shibata Tanaka thổi bay phần phật, đôi mắt như dao, lạnh lùng nhìn phía trước.

Móng tay sắc bén càng lúc càng đến gần Tiêu Dương, dường như đã gần trong gang tấc.

Khóe miệng Shibata Tanaka nở nụ cười.......

Đám người sau lưng y, ánh mắt đều lộ ra tia mong chờ.

Tim Lưu Gia Ny khẽ thắt lại.

Tiêu Dương đứng yên, tâm niệm vừa động, vụt một cái như hàn ngọc giáng thế, Thiên Hoàng kiếm lập tức xuất hiện!

Trong giây lát, kiếm thế vẽ qua. Lóe lên như điện.

Bẽ gãy nghiền nát!

Leng keng! Leng keng! Leng keng!

Móng tay sắc bén lập tức bị cắt trụi.

Giây tiếp theo, lưỡi kiếm sắc bén của Thiên hoàng kiếm trong tay Tiêu Dương đã đặt bên yết hầu của Shibata Tanaka.

Hàn khí lập tức như bị đóng băng.

Một âm thanh thiên uy lãm lãm âm ầm vang lên...

- Vượt qua Viêm Hoàng? Cho mày thêm một trăm năm nữa đấy!
Bình Luận (0)
Comment