Chương 726: Phiên dịch đoạn ghi âm!
Chương 726: Phiên dịch đoạn ghi âm!Chương 726: Phiên dịch đoạn ghi âm!
Anh hùng một nước, truyền khắp mạng internet.
Không ai biết thân phận thực sự của hai gã bịt mặt cướp cả một thành phố Đảo quốc, mục đích họ cướp những thứ đó làm gì, nhưng do họ có liên quan đến Viêm Hoàng, nên trên mạng đã phong cho họ danh hiệu “Anh hùng một nước”.
Ngọn lửa bùng lên.
Nhưng lúc này, còn có một tin tức gây chấn động mãnh mẽ không kém cũng mọc cánh bay đi khắp nơi, chấn động cả Đảo quốc.
Đêm qua Thần điện Nagoya xuất hiện "Thần triệu", trong đêm đã tan thành mây khói, trở nên suy đồi.
Đỉnh núi đặt Thân điện Nagoya, đã cháy đen không còn một mảnh.
Dường như Thần hỏa trên trời giáng xuống, đã nuốt sạch Thần điện Nagoya.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Các quan chức thành phố Nagoya cũng đau đầu. Chuyện này họ căn bản cũng không biết phải trả lời như thế nào. Gần như đã huy động cảnh sát của toàn thành phố, nhưng vẫn không thể điều tra được gì. Hai tên trộm bịt mặt tối qua dường như đã biến mất khỏi thành phố Nagoya.
Chỉ khi đưa ra công bố như vậy mới có thể xóa bỏ những thuyết quỷ thần trong lòng dân chúng, tạm thời áp chế được khủng hoảng. Tất cả nỗi hoảng sợ lập tức biến thành phẫn nộ, vì phía quan chức đã công bố tin tức thứ hai. Thực sự hầu hết các gia tộc tông phái Nagoya tối qua đã bị trộm.
Chỉ có một số ít người mới biết, Thân điện Nagoya tối qua đã xảy ra một trận đại chiến không ai có thể tưởng tượng nỗi. Quái thú hình dạng con thỏ đã cấu xé những cường giả cấp bậc Hóa Tượng.
Cho đến khi một mệnh lệnh hạ xuống, phía quan chức Nagoya mới công bố với bên ngoài, tối qua vì Thần điện Nagoya nghiên cứu một thí nghiệm nên mới dẫn đến cháy nổ. Không hề có liên quan gì đến những cách giải thích không chút thực tế như "Thần triệu"/'sao quả tạ".
Một cơn kinh hoàng lập tức lan ra.
Dân tình kêu gào phía quan chức phải nhanh chóng truy bắt được hung thủ.
Nhất là những tín đồ tối qua còn quỳ trên mặt đất hét lớn "Thiên chiếu đại thần" hạ phàm, ai nấy đều trố mắt, ngây ra như phỗng. Thiên chiếu đại thân đang trừng phạt con dân của mình sao?
- Nhất định phải bắt cho được tên trộm này.
Sao quả tạ giống như sương mù dày đặc bao phủ trong lòng hầu hết mọi người.
- Là tai nạn, sao quả tạ đã chiếu xuống Nagayo rồi!
Trong mắt mọi người, phạm tội nghiêm trọng như vậy, chắc chắn phải lập tức rời đi, không dám ở lại thành phố Nagoya này nữa.
Sau khi nhận được đơn hàng lớn của Vũ Phong Quán, Quân Thiết Anh đã táo bạo mở rộng quy mô Sơn Hà Thư Họa, thuê toàn bộ những gian hàng bên cạnh Sơn Hà Thư Họa,
Liên hệ chuyện cướp bóc các đại gia tộc và tông phái, cùng với những chuyện xảy ra trong một đêm, một sự sợ hãi tràn ngập thành phố Nagoya, ai nấy đều cảm thấy bất an. Thậm chí vừa sáng sớm đã có người tổ chức đội diễu hành, muốn chính phủ cho dân chúng một câu trả lời vê chuyện này.
Lúc này Quân Thiết Anh đang ở bộ phận thư họa. Nhìn bóng dáng bận rộn ngập tràn sức sống của từng người, Quân Thiết Anh không khỏi cười khẽ. Đột nhiên, hai tay Quân Thiết Anh đột nhiên run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, lạnh băng, cơ thể bất giác dựa vào tường.
- Hành vi ti tiện, nghe nói là người Viêm Hoàng, không thể bỏ qua cho bọn chúng.
Minh Châu, công ty Sơn Hà Thư Họal
Quân Thiết Anh lắc đầu,
- Tam tiểu thư, sao vậy?
Mọi người khiếp sợ.
- Sao có thể như vậy?
- Không phải tôi vui vì người khác gặp họa đâu, mà vì hầu hết đồ bị mất ở Đảo quốc, đều là văn vật từng thuộc về Viêm Hoàng chúng ta.
Một luồng khí lạnh từ trong tim tràn ra, như hàn độc trong cơ thể muốn đột phá sự áp chế của Thiên Tiên Hoa, phá cơ thể xông ra.
Xung quanh, đều là những lời bàn luận.
kkk**& ...........
- Tôi cũng có đọc trên mạng rồi... Cướp một thành phố, anh hùng một nước! Mạng internet đúng là thông tin nhanh nhạy, không ít người đều tin rằng người Viêm Hoàng đang lấy lại đồ của mình.
Môi Quân Thiết Anh lập tức trắng bệch. Đây đã là lần thứ ba xảy ra hiện tượng kỳ lạ như vậy trong hai ngày qua. Cô luôn cảm thấy hàn độc trong cơ thể dường như đang bị một bàn tay vô hình điều khiển...
- Thành phố Nagoya?
Quân Thiết Anh khẽ nói, trong đầu hiện lên một bóng dáng.
- Anh ấy giờ không phải đang ở thành phố Nagoya sao?
Lúc này, một nhân viên của Sơn Hà đi ngang qua, hỏi.
- Thông báo với một người một tin tốt, haha, mọi người biết gì không, tối qua thành phố Nagoya Đảo quốc, trong một đêm, hầu hết các doanh nghiệp gia tộc lớn đều bị trộm.
Người nọ a một tiếng, gật đầu bước nhanh về phía trước, lớn tiếng nói.
- Không sao đâu.
Lúc này, Tiêu Dương, kẻ khởi xướng, lại đang đánh khò một giấc trong khách sạn, hồn nhiên không hề biết những chuyện xảy ra bên ngoài.
Người của Tiểu đội Tinh Anh lần lượt rời khỏi giường. Bọn họ đang ở thành phố Nagoya, nên dĩ nhiên càng chịu ảnh hưởng mãnh liệt của hai chuyện vừa xảy ra tối qua. Đặc biệt là thành phố thành phố Nagoya hôm nay thực sự như nồi nước sôi ùng ục, căn bản không thể bình yên được.
- Thầy còn đang ngủ à?
Trong nhà hàng tầng một, đám người Tiểu đội Tinh Anh nhỏ giọng bình luận. Phong Dương cười hì hì nói,
- Mọi người nói chuyện tối qua, có phải là do thầy...
- Thằng nhóc thối, họa từ miệng mà ra, đừng ăn nói lung tung.
Trương Kiều Trí trừng mắt nhìn Phong Dương. Phong Dương liếc nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện không ít ánh mắt vô tình cố ý nhìn về phía mình.
Hôm nay tất cả những người Viêm Hoàng xuất hiện ở thành phố Nagoya đều bị chú ý gắt gao.
Thần điện đứng thứ hai, thứ tư của Đảo quốc đều bị tên này đích thân phá hoại.
Chắc là còn ngại ít đấy nhỉ.
- Mới đốt mỗi hai Thần điện.
Tiêu Dương cảm khái.
- Đúng vậy.
Tiêu Dương xoay người đi rửa mặt rồi quay lại ăn bữa sáng nóng hổi. Một lúc sau, nhìn hai cô gái, thấy ánh mắt hai cô gái đều đang đánh giá mình, không khỏi sửng sốt. Hắn bất giác sờ mặt mình.
- Hôm nay tôi đẹp trai hơn à?
Nghe vậy, hai cô gái đồng thời đỏ mặt, giận giữ trừng mắt với Tiêu Dương.
- Chuyện xảy ra tối qua, cậu sẽ không định nói không liên quan gì đến cậu đấy chứ.
Bạch Khanh Thành đi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Dương bình bĩnh ăn xong bữa sáng của mình, lau miệng, đùa với hai cô gái.
- Hai người cảm thấy sao?
- Hừ, anh đã từng đốt Thiên Bảo Sơn thần điện Đảo quốc, đốt thêm một Thần điện Nagoya có gì là không thể chứ.
Lam Hân Linh mở miệng.
- Là hai người à, vào trong đi.
Tiêu Dương mở mắt ra mở cửa, là Lam Hân Linh và Bạch Khanh Thành đem bữa sáng đến.
Tiếng gõ cửa.
Phong Dương vội xua tay, câm miệng không nhắc đến chuyện đó nữa.
- Mọi người ăn cơm đi, sau khi ăn xong Linh nhi sư tỷ đóng gói đem về cho thầy.
Huống hồ, Tiểu đội tham gia thi đấu của Viêm Hoàng vừa đến thành phố Nagoya, thành phố Nagoya lập tức xảy ra chuyện, sao có thể không khiến người ta nghi ngờ được?
- Đúng rồi, sao hai người biết...
Vẻ mặt Tiêu Dương đầy nghi ngờ.
Hai cô gái trợn mắt, không nói gì nhìn Tiêu Dương.
Chẳng lẽ tên này cho rằng đốt Thần điện Đảo quốc giống như đốt khúc gỗ không ai chú ý đến sao?
- Giờ ở thành phố Nagoya có ai mà không biết?
Tiêu Dương sững sờ, lập tức không kìm được bật cười ha hả, không bình luận gì thêm.
- Chị hai, Linh nhi, hai người nghe thử đoạn ghi âm này đi.
Tiêu Dương không nhắc đến chuyện tối qua nữa, chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì với hắn. Nếu hai cô gái đã ở đây, Tiêu Dương muốn họ phiên dịch giúp đoạn ghi âm hôm qua Tiêu Dương thu lúc theo dõi người thanh niên đồ đỏ của Tổ chức Huyết Dạ thần bí kia. Đoạn thứ nhất, trong khách sạn, thanh niên áo đỏ nói chuyện với huấn luyện viên Hàn Quốc.
Sau khi nghe xong, hai cô gái nhìn nhau.
- Hình như là... tiếng Hàn.
Lúc này đến lượt Tiêu Dương trợn mắt, hắn cũng biết là tiếng Hàn, nhưng rốt cuộc có nghĩa là gì.
Hai cô gái đều lắc đầu.
Không hiểu.
- Còn một đoạn ghi âm nữa.
Tiêu Dương mở đoạn ghi âm cuộc đối thoại của thanh niên áo đỏ với Huyết linh sứ ba sao Kane.
Đây là tiếng Anh, hai cô gái hiểu được.
- Hình như là đang... báo cáo nhiệm vụ gì đó.
Lam Hân Linh chần chừ nói.
- Giọng thanh niên kia nói, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, sau đó, giọng trung niên nói thưởng cho hắn, nói cái gì, thưởng cho anh "Nước sinh mệnh'.
Nước sinh mệnh, Tiêu Dương hiểu, đó chính là túi nước màu máu kia.
- Nhiệm vụ...
Tiêu Dương khế mở miệng,
- Xem ra, mấu chốt là phải phiên dịch đoạn ghi âm thứ nhất.
- Chi bằng đi tìm tiểu thư Lưu Gia Ny?
Lam Hân Linh nói.
- Cô ấy biết nhiều thứ tiếng, có lẽ cũng biết tiếng Hàn.
Hai cô gái không hỏi Tiêu Dương hai đoạn ghi âm này từ đâu mà có. Dù sao trong mắt các cô, có chuyện gì, Tiêu Dương đều sẽ xử lý, mình không cần phải bận tâm.
- Đi, em với chị Khánh Thành muốn đi mua ít đồ.
Lam Hân Linh kéo Bạch Khanh Thành ra khỏi khách sạn.
Phòng Lưu Gia Ny ở ngay cạnh phòng Tiêu Dương.
Sau khi Tiêu Dương suy nghĩ, vẫn quyết định cầm điện thoại sang phòng bên trái.
Sau khi gõ cửa hai tiếng.
Cửa phòng mở ra, hình như Lưu Gia Ny cũng mới dậy không lâu, mái tóc xoăn còn hơi rối, dính lên gương mặt, trên người mặc váy ngủ màu vàng gạo, hai dây trong suốt, để lộ bả vai gợi cảm, cổ áo chữ V trước ngực, để lộ rãnh ngực mê người...
Lúc này, suýt chút nữa Tiêu Dương kích động đến phun máu.
Bất giác ngẩng đầu di chuyển tâm mắt, sờ sờ mũi.
- Ngại quá, quấy rầy rồi...
Lưu Gia Ny cười khẽ, xoay người.
- Vào đi.
Quả nhiên giáo dục Phương Tây cởi mở hơn chúng ta nhiều. Trong lòng Tiêu Dương thâm nghĩ, Lưu Gia Ny nói rồi, trước kia cô ấy chấp hành nhiệm vụ ở Mỹ, sau Giải đấu bảy nước lần này, cô sẽ về nước.
Trong mắt Tiêu Dương, cô ăn mặc như vậy đã vô cùng gợi cảm, quả thực là điên đảo chúng sinh, mê hồn nhiếp phách.
- Uống chút trà gì không?
Lưu Gia Ny ngồi đối diện Tiêu Dương. Chiếc váy ngủ màu vàng gạo đã kéo lên bắp đùi. Vóc người cô cao gây, giờ để lộ đôi chân dài trắng nõn, khiến người ta cứ phải liên tưởng lung tung.
- A di đà Phật.
Tiêu Dương âm thâm niệm thiền ngữ của hòa thượng, cô gái này đúng là như một con hồ ly tinh. Tiêu Dương oán giận, sao cấp trên lại sắp xếp một cô gái gợi cảm như vậy làm trợ thủ của mình. Đây... đây không phải đang làm khó mình sao?
- Lưu tiểu thư?
Ánh mắt Tiêu Dương rời khỏi đôi chân của Lưu Gia Ny, cầm điện thoại ra.
- Lưu tiểu thư hiểu tiếng Hàn không?
Lưu Gia Ny cười lười biếng.
- Chuyên ngành của tôi là phiên dịch, tiếng Hàn cũng nằm trong phạm vi của tôi.
- Vậy thì tốt.
Tiêu Dương vui mừng, lập tức mở đoạn ghi âm.
- Phiên Lưu tiểu thư dịch giúp tôi cuộc nói chuyện này.
Đoạn ghi âm phát lên, vẻ mặt lười biếng của Lưu Gia Ny lập tức bị quét sạch. Đôi mắt cô đột nhiên mở to, một tia sáng lóe lên rồi biến mất, thất sắc nhìn Tiêu Dương,
- Sao anh...
- Là cuộc nói chuyện giữa Tổ chức Huyết Dạ và Huấn luyện viên Hàn quốc.
Tiêu Dương cười hì hì.
- Sao tôi có được hả? Vì tai vách mạch rừng ấy mà.