Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 723 - Chương 727: Không Nhịn Được Nữa!

Chương 727: Không nhịn được nữa! Chương 727: Không nhịn được nữa!Chương 727: Không nhịn được nữa!

Tai vách mạch rừng.

Vẻ mặt Lưu Gia Ny lóe lên tia kỳ dị.

- Thanh niên Tổ chức Huyết Dạ chấp hành nhiệm vụ gì?

Tiêu Dương hỏi.

- Anh hiểu được à?

Lưu Gia Ny ngẩn ra.

Vẻ mặt Tiêu Dương thản nhiên, không chút liêm sỉ gật đầu.

- Chỉ hiểu một chút, không hiểu hết toàn bộ.

- Bọn họ có nói giành chiến thắng như thế nào không?

- Tổ chức Huyết Dạ là tổ chức tà ác thần bí nhất trên quốc tế. Nếu tổ chức này nhúng tay vào Giải đấu tỉnh anh bảy nước, chúng ta có cách gì để ứng phó không?

- Quả nhiên như thế.

Lưu Gia Ny lắc đầu, vẻ mặt hiện lên chút lo lắng.

Lưu Gia Ny thoáng nhìn Tiêu Dương, dừng lại, nói.

- Sẽ có thôi.

Nếu là Bạch Khanh Thành và Lam Hân Linh, e rằng không kìm được khinh bỉ tên này một trận rồi. Rõ ràng là biết được chuyện này từ một đoạn ghi âm khác, hơn nữa còn do hai cô gái kia dịch cho hắn. Giờ qua miệng hắn, thành ra hắn hiểu một chút tiếng Hàn.

- Ứng phó...

- Quả thật, hình như Tổ chức Huyết Dạ đã có một thỏa thuận với huấn luyện viên Hàn quốc. Tổ chức Huyết Dạ sẽ giúp Hàn quốc giành thắng lợi trong Giải đấu tinh anh bảy nước.

Đúng là phùng má giả làm người mập mà.

- Không.

Tiêu Dương không quấy rầy hòa thượng Giát Giát, thoáng nhìn mãnh thú thượng cổ 'Hống". Sau khi ăn xong bữa sáng, thỏ tinh" này dường như lập tức rơi vào trạng thái ngủ say. Xem ra tối qua đánh một trận đã hao phí gần hết năng lượng của nó.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo, lập tức hỏi.

Phụ ảnh Hóa Tượng của Tiêu Dương vẫn đang tu hành, đã đạt đến Hóa Tượng hai mươi bảy biến.

Tiêu Dương cười khẽ, đứng dậy.

Cô nam quả nữ, để tránh tị hiềm, Tiêu Dương không muốn ở lại lâu trong phòng, mà quay về phòng mình, hơn nữa còn tiến vào thế giới "Thượng cổ hồng hoang”. Hòa thượng Giát Giát đang chìm đắm trong tu luyện, cả người tràn ngập kim quang, vô cùng thần thánh.

Tam lão Ngũ, Thất, Cửu, chỉ có tiền bối Tiểu Cửu này lúc nào cũng duy trì tỉnh táo, hai người kia lại một lần nữa tiến vào tu luyện. Vì Kiếm Tông, họ muốn khôi phục thực lực với tốc độ nhanh nhất.

- Chậm, vẫn còn chậm quá. Tiêu Dương hậm hực không dám đáp lại Tiểu Cửu đang phẫn nộ.

Tốc độ này đối với người bình thường mà nói đã cực kỳ kinh khủng, muốn đạt đến Hóa Tượng ngàn biến, chẳng qua chỉ tốn có ba năm.

Nếu như có được một đội quân mãnh thú thượng cổ...

Dường như dùng tốc độ đột phá hàng ngày thong thả phát triển.

Tiêu Dương vẫn chưa từ bỏ ý định thử vẽ ra vài mãnh thú thượng cổ mạnh hơn một chút, nhưng kết quả vẫn thế, vẽ được vài nét, vẫn ầm một cái vỡ tan.

Không thể chờ đợi phác họa hình mãnh thú trong đầu mình.

Tiêu Dương vừa nghĩ đã thấy hưng phấn.

Ba năm đạt Hóa Tượng ngàn biến, quả thực là phát triển với tốc độ tên lửa. Nhưng trong mắt Tiêu Dương, tốc độ tăng trưởng như vậy vẫn chưa đủ.

Khoanh chân tĩnh tọa chốc lát, Tiêu Dương lại mở mắt.

- Tiểu Cửu tiền bốn, Họa Đạo lực tôi tích lũy được hiện nay nhiều hơn trước đây khá nhiều rồi, có lẽ có thể vẽ ra thêm một mãnh thú nữa.

Uy lực "Thỏ tinh" Tiêu Dương đã được nhìn thấy.

Tiêu Dương không thèm để ý đến tiền bối Tiểu Cửu đang đấm ngực dậm chân đau khổ bên cạnh, lắc đầu cảm thán.

Tiểu Cửu bi phẫn nhìn Tiêu Dương.

- Thế này mà cậu còn kêu chậm, có phải ta nên đập đầu chết đi cho rồi không!

Chỉ chờ đến lúc xây dựng lại Kiếm Tông.

Tiêu Dương cố ý nghĩ ra một loài chim, hắn suy tưởng một chút, một con đại bàng giương cánh, một hình ảnh hùng vĩ đồ sộ xuất hiện, nếu mình có thể đích thân cảm nhận thì tuyệt biết mấy.

Có điều, Tiêu Dương đã thử vài loại chim trông có khí thế nhưng đều kết thúc thất bại.

- Cù Như, trên có nhiều kim ngọc, dưới có nhiều vảy, nhiều tượng. Mặt người, đầu trắng, ba chân.

Tiêu Dương lầm bầm.

- Chim Cù Như này đúng là quá đặc biệt.

Ngón tay Tiêu Dương khẽ động, mặc kệ thế nào, giờ cứ vẽ ra được mãnh thú thượng cổ là được.

- Chim Cù Như, thành!

Tiêu Dương quát!

Lập tức, một ánh sáng bạc lóe lên.

Trong bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, Tiêu Dương cũng cảm nhận được biến cố bên ngoài, lập tức biến sắc.

Trong lòng mọi người dấy lên làn sóng kinh hãi, vẻ mặt vô cùng chấn động.

- Sao tôi không thể nào cử động được?

- Ai?

Trong phút chốc, giống như một chiến thân cường đại trực tiếp ép xuống. Sắc mặt của các thành viên Tiểu đội Tinh Anh tâng bảy đồng thời thay đổi, bóng dáng ngay lập tức bị giam cầm không thể nhúc nhích được.

Đứng trên hành lang tâng bảy, khí thế của Trường Đào Tôn Tọa bao khủ khắp nơi.

Nhưng tốc độ trưởng thành của Cù Như khiến Tiêu Dương đang thất vọng có được tia an ủi.

Khoảng chừng nửa tiếng, nó đã có thể tự do bay lượn giữa không trung, thỉnh thoảng còn kêu to "cù như cù như”.

Tiêu Dương còn muốn vẽ thêm vài mãnh thú thượng cổ nữa, nhưng kết quả đều không thành công. Nhưng khi thử vẽ thêm mãnh thú thượng cổ "Hống”, vẫn có thể vẽ thành công liên tục ba con. Nhưng ba con "Hống" mới sinh thiên tư chẳng thể bằng "thỏ tinh" đầu tiên.

- Họa Đạo lực vẫn chưa đủi

Tiêu Dương thở dài, nếu như Họa Đạo lực của mình vô cùng vô tận, mười đại mãnh thú thượng cổ gì đó như Thao Thiết, Bạch Hổ, Phượng Hoàng... đều sống dậy, cảnh tượng thống soái vạn thú đó, chắc chắn vô cùng uy phong lẫm lãm.

Lúc Tiêu Dương tu luyện trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, ngoài khách sạn bảy tuần xa hoa có một vị khách không mời mà đến.

Cường giả Tâm Lôi Kiếp Thần Tiên Môn, Trường Đào Tôn Tọal

Lúc này, Trường Đào Tôn Tọa giống như đang nhàn rỗi tản bộ tiến vào trong khách sạn, một nhân viên khách sạn chuẩn bị bước lên, ánh mắt Trường Đào Tôn Tọa thoáng nhìn sang, lập tức, nhân viên nọ cảm thấy cả người mình như bị đóng băng, lập tức giật mình, không dám động đậy nữa.

Trường Đào Tôn Tọa đi thẳng lên cầu thang, đến tầng bảy.

Lực chú ý của Tiêu Dương tập trung trên Cù Như, khóe miệng thỉnh thoảng co giật, còn trông mong vẽ ra một con đại bàng, có thể đứng trên lưng nó bay lượn giữa trời cao. Giờ con Cù Như này chẳng qua chỉ to bằng hai nắm tay mình, Tiêu Dương sợ chỉ cần mình lỡ chân không cẩn thận sẽ giẫm chết nó.

Cù Như ra đời không hề bám dính lấy Tiêu Dương như thỏ tinh, mà nó không ngừng thử giương cánh trên mặt đất. Cù Như con này đang tập bay.

Tiêu Dương thầm thì nói.

- Nếu nửa đêm mà mày chạy ra ngoài, chắc chắn mày sẽ dọa chết người đó.

Ba chân, đỉnh đầu có lông vũ màu vàng, khuôn mặt là mặt người, vô cùng tái nhợt.

Một tiếng kêu to, phát ra âm thanh giống như "cù như cù như”, con chim này có tên như vậy là vì tiếng kêu này của nó. Trước tâm mắt Tiêu Dương, con chim kỳ quái xuất hiện.

- Vẫn là cường giả Thần Tiên Môn kia.

Giọng Tiểu Cửu ngưng trọng vang lên.

- Xem ra lão ta đến là vì cậu.

Tiêu Dương nhướng mày.

Tuy mình và Thần Tiên Môn có thù oán, nhưng Thân Tiên Môn không hề biết thân phận mạch Kiếm Tôn của mình, theo lý, không nên vượt ngàn dặm xa xôi đến Đảo quốc để giết mình mới phải.

Tiêu Dương không biết, hắn đã phá hủy một Tiên Lô quan trọng nhất của Hàn Tiên Tiên Nhân. Mặc kệ hắn có thân phận gì, Hàn Tiên Tiên Nhân hận không thể băm hắn thành vạn mảnh để giải hận.

- May quá, tôi không ở trong phòng. Tiêu Dương cảm thấy may mắn.

Nếu không với thủ đoạn của Trường Đào Tôn Tọa, vừa nãy chỉ trong nháy mắt thần thức đã trải khắp tầng bảy, khóa chặt tất cả mọi người. Cho dù mình có công cụ gian lận thế giới "Thượng cổ hồng hoang”, e cũng chưa kịp trốn vào.

- Lão ít nhất là Tâm Lôi Nhị Kiếp trở lên.

Tiểu Cửu trâm giọng nói.

- Thực lực của cậu căn bản không thể đối phó lão.

Tiêu Dương chau mày.

Nếu cường giả Thần Tiên Môn này thật sự như âm hồn bất tán cứ muốn đuổi giết mình, tất cả mọi hành động của mình ở Đảo quốc sẽ trở nên rất gian nan.

Căn bản không dám lộ diện.

Một khi lộ diện, sẽ rơi vào tâm ngắm của cường giả này.

- Trực tiếp cử một cường giả Tâm Lôi Kiếp đến đối phó tôi, Thần Tiên Môn đúng là để mắt đến tôi quá.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng, siết chặt nắm tay.

Nhẫn nại không hành động.

Hắn sẽ không lấy trứng chọi đá.

Trả thù Thần Tiên Môn, phải chờ khi có thực lực, có cơ hội.

Hữu dũng vô mưu là hạ sách.

- Không có trong khách sạn.

Lúc này, Trường Đào Tôn Tọa bất giác nhíu mày.

Lão thật sự không có kiên nhẫn chơi rượt bắt với Tiêu Dương ở Đảo quốc.

Hàn Tiên Tiên Nhân giao cho mình cơ hội lập công chuộc tội, nếu mình không nhanh chóng hoàn thành, để Hàn Tiên Tiên Nhân quở trách, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nỗi.

"Tiêu Dương!" Trường Đào Tôn Tọa nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh như băng.

- Chẳng lẽ hắn ý thức được nguy hiểm, nên đã trốn đi trước?

Trường Đào Tôn Tọa lại quét thân thức cả tâng bảy thêm lần nữa, nhưng không có thu hoạch gì.

Soạt!

Trường Đào Tôn Tọa đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía thang máy.

Lúc này, thang máy đang chầm chậm đi lên...

- Nguy rồi!

Trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, sắc mặt Tiêu Dương đột nhiên thay đổi.

Một dự cảm không hay.

Hắn lập tức nhớ ra, lúc này thang máy đang từ dưới chạy lên, rất có khả năng, là hai cô gái Bạch Khanh Thành và Lam Hân Linh.

Năm...

Sáu... Thang máy vẫn đi lên.

Bước chân Trường Đào Tôn Tọa nhẹ nhàng di chuyển, tia sắc bén trong mắt lóe lên.

Trong mắt lão, rất có thể là Tiêu Dương quay vê.

Cửa thang máy mở ra...

Đúng là Lam Hân Linh và Bạch Khanh Thành!

Hai cô gái vừa bước ra khỏi thang máy, đã lập tức cảm thấy như rơi vào hố băng, mặt biến sắc, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo bào xanh trước mặt, trước mặt hai cô gái giống như một tòa núi băng nguy hiểm.

- Ông là ai?

Vẻ mặt Lam Hân Linh vô cùng cảnh giác.

Nhưng cô lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tất cả Thực Khí trong cơ thể mình, ngay lập tức đã bị áp chế gắt gao đến mức không thể nào động đậy được.

Thực lực của người trước mặt, sâu không thể lường.

- Không phải Tiêu Dương!

Trong mắt Trường Đào Tôn Tọa lóe lên tia tức giận, lão đã không còn đủ kiên nhẫn đi tìm Tiêu Dương.

Thân ảnh chợt lóe lên, hai cô gái lập tức thấy trước mắt tối sâm, mất đi ý thức.

Trường Đào Tôn Tọa mỗi tay nhấc một cô gái, thân ảnh chợt biến vào trong thang máy, giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.

- Nói với Tiêu Dương, bảy giờ tối nay, mười dặm phía Đông Nagoya, nếu không đến, khặc khặc... chuẩn bị nhận xác hai con bé yêu kiều này đi!

Giọng nói vang vọng khắp tâng bảy, vô cùng chấn động!

- Đừng kích động! Bình tính! Bình tính!

Trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, khi Trường Đào Tôn Tọa động thủ với hai cô gái, Tiêu Dương không kìm được muốn xông ra, nhưng may là Tiểu Cửu nhanh tay lẹ mắt giữ lại, hét lên.

- Cậu xông ra cũng chỉ chịu chết thôi!

Tiêu Dương siết chặt nắm đấm, tiếng rắc rắc vang lên!

Cả người như một thùng thuốc nổ cực mạnh, lửa giận dâng cao.

- Tiểu Cửu tiền bối, tôi... không thể nhịn được nữal
Bình Luận (0)
Comment