Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 724 - Chương 728: Thiếu Niên Vác Kiếm, Cưỡi Trên Hổ, Thỏ Đứng Vail

Chương 728: Thiếu niên vác kiếm, cưỡi trên hổ, thỏ đứng vail Chương 728: Thiếu niên vác kiếm, cưỡi trên hổ, thỏ đứng vailChương 728: Thiếu niên vác kiếm, cưỡi trên hổ, thỏ đứng vail

Không thể nhịn được! Không thể nhịn được!

Cường giả Thần Tiên Môn đến vì mình, nhưng không tìm được mình, nên đã đụng chạm đến người phụ nữ bên cạnh mình, chuyện này đã chạm đến vảy ngược của Tiêu Dương.

Mười ngón tay vang lên tiếng rắc rắc, ban nãy nếu tiên bối Tiểu Cửu không ngăn cản, chắc chắn Tiêu Dương sẽ bất chấp tất cả lao ra. Dù không địch lại đối phương, cũng phải dốc hết sức lực, ngọc nát đá tan.

Bảy giờ tối, mười dặm đông thành!

Đôi mắt Tiêu Dương bắn ra tia lạnh dày đặc, nhấn mạnh từng câu từng chữ,

- Thần Tiên Môn, tối nay không phải ông chết thì tôi chết

Hắn đã quyết định, bất chấp tất cả rồi!

Cường giả Tâm Lôi Kiếp là một tôn tại vượt xa mình!

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh băng, kiên định.

- Cậu nói đi.

Giọng Tiểu Cửu kêu lên, trâm giọng nói.

Tiểu Cửu cảm nhận được tia lạnh lùng cùng sự trang trọng trong giọng nói của Tiêu Dương, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng, gật đầu.

- Có lẽ, cơ thể tôi có thể chịu thêm một lần đoạt xá nữa... ...

- Ông hãy lập tức tiếp quản thân thể của tôi, giết chết cường giả Thần Tiên Môn kia, cứu hai cô gái ra.

- Tiểu Cửu tiền bối...

- Nếu thân tôi chết...

- Tuyệt đối không thểi

Tiêu Dương nghiến răng.

- Tiểu Cửu tiền bối, hãy đồng ý với tôi một việc.

Đáng tiếc, ông không thể hiện thân, nếu không, khốn cục trước mắt, không đáng kể chút nào.

- Tình trạng cơ thể cậu tôi hiểu rõ, đoạt xá linh hồn không phải trò đùa, nếu đoạt xá lần nữa, e rằng kẻ địch không chết, cậu đã hồn phi phách tán!

Tâm thần Tiểu Cửu chấn động, nhìn Tiêu Dương.

Giọng Tiêu Dương châm chậm vang lên.

Tiêu Dương biết, với thực lực của Tiểu Cửu, muốn đánh chết cường giả Thần Tiên Môn rất dễ dàng.

Nghĩ cách.

Một lát sau, đợi Tiêu Dương dần tỉnh táo một chút, Tiểu Cửu mới mở miệng.

Tất cả chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân.

Ông biết, dù mình nói gì, Tiêu Dương cũng không thay đổi quyết tâm này.

Tầng bảy, sau khi Trường Đào Tôn tọa rời đi mọi người trong phòng mới lần lượt lao ra, vẻ mặt ai cũng hoảng sợ lo lắng, lao về phía phòng Tiêu Dương. Muốn nói lại thôi.

- Đúng là thây không ở đây.

- Làm sao bây giờ?

Gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời, cả đám nhìn nhau. Tông cửa vào, thấy quả nhiên trong phòng không có ai.

Hắn tình nguyện chịu chết, chứ không để người phụ nữ của mình rơi vào nguy hiểm.

Không còn cách nào khác.

Tiêu Dương ngồi khoanh chân trên mặt đất dày đặc linh khí lượn lờ, cố gắng tu luyện. Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, làm cho thực lực của mình bộc phát mạnh hơn.

Áp lực biến thành động lực.

- Tiêu Dương, giờ vẫn còn nửa ngày, còn có thể nghĩ cách.

Nhưng đây là Đảo quốc.

Nếu ở Minh Châu, có lẽ mình còn có thể cầu xin sự giúp đỡ của Thanh Liễu tiền bối.

Tiêu Dương siết chặt tay.

- Bạch Khanh Thành và Lam Hân Linh bị bắt đi rồi, điện thoại của thầy cũng không gọi được.

Tất cả mọi người vô cùng lo lắng, ánh mắt cầu cứu cuối cùng đều dồn lên Lưu Gia Ny.

Lưu Gia Ny cười khổ.

- Người đến cường đại, chúng ta căn bản không thể đấu lại được. Y đã đặt thời gian là bảy giờ tối nay... nước xa không cứu được lửa gân. Cho dù có xin cứu viện trong nước cũng không kịp. Chúng ta mau tìm Tiêu Dương trước đi.

Lưu Gia Ny vung tay lên.

- Mọi người chia nhau ra ngoài tìm đi.

- Đúng, việc này không thể chậm trễ, mau đi tìm đi.

Không ai ngờ, Tiêu Dương đang ở trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang”, chuẩn bị cho trận chiến đêm nay.

Gió lạnh hiu hắt.

Vẫn là "thỏ tinh", nó hoàn toàn không để ý đến lời chửi mắng của Tiêu Dương, lại vọt lên lần nữa, lần này níu chặt áo Tiêu Dương, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Lúc này, không còn chút hung tàn, chỉ còn kiên định.

Vùi

Đồng thời, hít sâu một hơi.

Tiêu Dương tức giận hét lên, lập tức vứt "thỏ tinh" bay ra xa.

- Biến sang một bên.

Là "Thỏ tinh", nó đã tỉnh lại, dường như cảm giác được gì đó, nên không cần phải gọi đã nhảy thẳng lên vai Tiêu Dương.

Nơi đó, lại có một phân thân vừa được sinh ra.

Dưới áp lực to lớn, Tiêu Dương đã đạt được Hóa Tượng hai mươi tám biến! Nhưng so với cường giả Hóa Tượng ngàn biến vẫn còn cách xa một trời một vực!

Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng lạnh lùng, hai mươi tám phân thân đồng thời dung hợp với nhau, toàn bộ đều quay về bổn tôn.

Trận chiến này, Tiêu Dương phải tập trung toàn bộ sức mạnh của mình.

Cho dù là kiến càng lay đại thụ, thì cũng phải để con kiến càng này bước vào tình trạng mạnh nhất!

Cơ thể cao lớn từ từ đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước...

Vùi

Một bóng dáng như mũi tên xông đến, tung người nhảy lên, xuất hiện trên vai Tiêu Dương.

Trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, hai mươi bảy phân thân Hóa Tượng của Tiêu Dương đột nhiên đồng thời mở mắt, trong mắt lóe lên như điện, chợt lóe rồi biến mất.

Thời gian châm chậm trôi qua.

Trường Đào Tôn tọa uống rượu, mỉm cười.

- Tiêu Dương, hẳn mày là người trong tình trọng nghĩa.

Độc ẩm, chờ đợi.

Mười dặm thành Đông là một sườn núi hoang phế, có một đình nghỉ mát nhỏ. Trên đình, bóng dáng hai cô gái bị đặt một bên, dựa vào cột. Còn Trường Đào Tôn tọa thì ngồi trên một chiếc ghế đá, tay cầm chai rượu.

- Biến! Ông đây bảo mày biến mày không nghe thấy à?

Tiêu Dương trừng mắt rít lên, câm tai "thỏ tinh".

- Mày là con thỏ ngu! Thỏ ngốc! Mày có biết mày đang làm gì không! Cút xa một chút!

Tiêu Dương chụp "thỏ tinh" cổ áo bị xé rách một tiếng.

Vụt!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lại ném "Thỏ tinh" đi lần nữa.

Hống.

"Thỏ tỉnh" rên lên một tiếng, như một tia chớp vọt trở lại, lần này nhào thẳng vào ngực Tiêu Dương. Đôi mắt đỏ đáng thương nhìn Tiêu Dương.

Nó cảm nhận được chuyến đi lần này của chủ nhân sẽ nguy hiểm.

Chủ nhân có mắng nó thế nào, nó cũng phải đi theo!

Bề ngoài Tiêu Dương vô cùng lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất cảm động!

Nhưng biểu hiện của "thỏ tinh" càng thông linh, trong lòng hắn, càng không đành lòng đưa nó theo mình để chịu nguy hiểm.

Nhưng, thỏ tinh" cứ quấn lấy mình không chịu buông, Tiêu Dương cũng không nỡ vứt nó đi nữa.

Trong lòng thâm thở dài, Tiêu Dương nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của "thỏ tinh". Lúc này "thỏ tinh" ngoan ngoãn bò lên vai Tiêu Dương. Lần này nó thông minh hơn rồi, hừ hừ, còn định vứt tôi đi à, tôi chụp tóc của anh đấy.

Ánh mắt "thỏ tinh" còn liếc nhìn phía dưới của Tiêu Dương, như đang tính toán, nếu Tiêu Dương không thèm để ý đến tóc, vẫn vứt nó đi, có lẽ nó nên đổi mục tiêu...

Sau khi Tiêu Dương vô thức rùng mình, thân thể lóe lên, đi đến nơi hòa thượng Giát Giát tu luyện.

Kim quang tràn ngập xung quanh người.

- Hóa Tượng mười ba biến!

Tiêu Dương thoáng giật mình, từ Hóa Tượng mười biến, đã thành Hóa Tượng mười ba biến, hòa thượng rượu thịt này ở trong bức tranh "Thượng cổ hồng hoang" đúng là như cá gặp nước.

Nhưng Tiêu Dương phải cắt ngang tu luyện của gã, vừa ra tay, lập tức kinh động hòa thượng Giát Giát. Hòa thượng Giát Giát mở mắt, cơ thể nhảy dựng, vẻ mặt kinh dị nhìn quân áo Tiêu Dương bị xé rách.

- Đại ca, anh...

Ánh mắt hòa thượng Giát Giát nhìn "thỏ tinh" trên vai Tiêu Dương, nếu "thỏ tinh" này là một mỹ nữ, chắc chắn hòa thượng Giát Giát đã liên tưởng linh tinh rồi.

- Giát Giát, e là... cậu phải tạm rời nơi này.

Tiêu Dương mở miệng.

Nghe vậy, hòa thượng Giát Giát liền trợn mắt.

- Đại ca, xảy ra chuyện gì?

Anh ta biết... Tiêu Dương sẽ ng vô duyên vô cớ bắt mình rời khỏi nơi này.

Tiêu Dương cười khẽ.

- Có chút chuyện cần xử lý.

- Đại ca, em đi cùng anh, có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Hòa thượng Giát Giát mở miệng không chút do dự.

Chuyện Tiêu Dương cần xử lý, chắc chắn rất khó giải quyết. Nếu không sẽ không bắt mình rời khỏi không gian này trước.

Nhưng thông qua sóng vai tác chiến tối qua, sau khi hòa thượng Giát Giát phục Tiêu Dương, cam tâm tình nguyện gọi một tiếng "đại ca". Nếu đại ca cần giúp đỡ, anh ta sẽ vì nghĩa không từ.

Tiêu Dương lắc đầu.

Hình ảnh trước mắt xoay chuyển, hai người một thú xuất hiện trong phòng.

- Giát Giát, cậu ở đây chờ tôi.

Tiêu Dương xoay mặt sang.

Hòa thượng Giát Giát còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh Tiêu Dương đã biến mất.

- Đại ca.......

Hòa thượng Giát Giát kêu lên một tiếng, vẻ mặt lo lắng.

Lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Bịch một tiếng, cửa phòng lại được đẩy ra.

- Thầy!

Thân ảnh Phong Dương vọt vào, Tiểu đội Tinh Anh gần như đã lục soát khắp nơi nhưng vẫn không tìm được tung tích Tiêu Dương. Phong Dương vừa hay quay về có việc, nghe thấy âm thanh trong phòng, tưởng Tiêu Dương đã về, nhưng vẻ mặt lập tức ngạc nhiên, nhìn người đàn ông hơi quen mắt này. Hòa thượng Giát Giát không mặc áo cà sa như tối qua, dĩ nhiên rất khó khiến ngươi ta liên tưởng được. Hòa thượng cao tăng đắc đạo tối qua, sẽ không thể ăn mặc model như thế này.

- Anh là ai?

Tiêu Dương lập tức cảnh giác.

- Bạn của Tiêu Dương.

Hòa thượng Giát Giát gở mũ của mình xuống.

- Tiểu hòa thượng tối qua.

- Là anh?

Phong Dương quýnh lên,

- Anh biết thây đâu không?

Hòa thượng Giát Giát bất giác gật đầu.

- Nhanh! Nhanh nói với thây, Linh nhi sư tỷ và Bạch Khanh Thành đã bị một cường giả thân bí bắt đi rồi!

Phong Dương vội nói.

- Yêu cầu thầy bảy giờ tối nay, nhất định phải đến mười dặm thành Đông!

Bảy giờ tối nay, mười dặm thành Đông!

Trong mắt hòa thượng Giát Giát lóe lên tia sắc lạnh.

Cuối cùng anh ta đã hiểu dụng ý của đại ca. Rõ ràng, đại ca đã biết chuyện hai cô gái, hắn không muốn mình cùng hắn dính vào nguy hiểm.

Nếu Tiêu Dương chết, không gian mà hắn tạo ra dĩ nhiên cũng biến mất. Vì vậy, hắn mới bảo hòa thượng Giát Giát ra ngoài trước.

- Tôi sẽ thông báo lại với Tiêu Dương.

Hòa thượng Giát Giát trầm giọng nói.

- Cậu thông báo với những người khác trong tiểu đội, tối nay không được đến bên đó, các cậu không giúp được gì đâu.

Sau khi nói xong, bóng dáng hòa thượng Giát Giát nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Cuồng phong, gào thét!

Sườn núi yên tĩnh, cổ đình thê lương, hương rượu bay tán loạn trong gió.

Trường bào thanh y, lãnh đạm ngồi đó, nhấc rượu độc ẩm.

Lúc này, trên đỉnh núi đối diện, thân ảnh Tiêu Dương xuất hiện. Trên vai, vẻ mặt của "thỏ tinh" cũng vô cùng nghiêm túc, níu chặt tóc Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, cẩn thận.

Giọng nói từ mi tâm truyền đến, Kim phủ đã một lần nữa di chuyển về, giọng nói ngưng trọng của Tiểu Cửu vang lên.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, đôi mắt như dao, lóe lên sắc bén, quan sát bên dưới, tâm nhìn dừng trên đình nghĩ mát.

Hét dài một tiếng!

Hổ chấn núi rừng! Một con mãnh hổ da đốm nhảy ra.

Thân ảnh Tiêu Dương phóng đến, ngồi trên lưng hổ. "Thỏ tinh" trên vai hai mắt bắn ra hồng quang.

VùI

Mãnh hổ lao đi, phóng xuống chân núi.

Trên lưng hổ, thiếu niên lưng đeo kiếm.
Bình Luận (0)
Comment