Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 726 - Chương 729: Kiếm Ra Khỏi Vỏ, Giải Quyết Ân Oán!

Chương 729: Kiếm ra khỏi vỏ, giải quyết ân oán! Chương 729: Kiếm ra khỏi vỏ, giải quyết ân oán!Chương 729: Kiếm ra khỏi vỏ, giải quyết ân oán!

Cường giả Tâm Lôi Kiếp dù thế nào mình cũng không đánh lén được.

Chi bằng, đường đường chính chính đánh nhau một trận.

Dùng thực lực Hóa Tượng hai mươi tám biến đi đấu với cường giả Tâm Lôi Nhị Kiếp trở lên, thực lực cách biệt nhau một trời một vực như thế này, trong mắt bất cứ ai, đều cảm thấy quá buồn cười.

Nhưng trong mắt Tiêu Dương giờ phút này vô cùng điềm nhiên, không chút sợ hãi.

Dám dùng chim tước chấn động trời xanhI

Trái tim không sợ kẻ mạnh.

Với tâm cảnh thoải mái như vậy, Tiêu Dương bình tĩnh ngồi trên lưng hổ, nhìn bao quát phía dưới.

Núi sông như họa, tiếng gió như tranh, nước chảy như nét phác thảo, đình nghỉ mát lưu lại trong tranh...

Đôi mắt Tiêu Dương sáng quắc. Từ khi cảm ngộ được thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, trái tim cảnh giác của bản thân dường như cũng giảm đi nhiều, luôn nghĩ, có thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang" rồi, chẳng ai có thể lấy được tính mạng mình.

Giống như tình hình trước mắt, căn bản không để cho mình có thể tránh né.

Nó được cấu tạo từ Họa Đạo lực của Tiêu Dương, nên có vài mối liên hệ.

Thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang" có thể bảo vệ mình mọi lúc, nhưng những người bên cạnh mình thì sao?

Đôi mắt bình tĩnh thâm thúy, như đao, như gương.

Gió lạnh hắt hiu thổi qua, trên đình nghỉ mát, ống tay áo bào xanh vừa động, giương mắt, ánh mắt thoáng nhìn phía xa xa trên núi, bóng hổ thỉnh thoảng ẩn hiện, tiếng hổ gầm truyền đến...

Cảm ngộ Họa Đạo, đột phái

Kiếm, phải tuốt khỏi vỏ!

Đột phá Họa Đạo lực, đối với thực lực của bản thân Tiêu Dương, tạm thời cũng không có quá nhiều ảnh hưởng thực chất. Tuy nhiên, vẻ mặt "thỏ tinh" trên vai Tiêu Dương có chút chấn động.

Kiếm Đạo lực của Tiêu Dương đã tiến vào Nhập vi hậu kỳ. Với tâm cảnh hiện giờ, Họa Đạo lực đã đột phá Nhập vi trung kỳ cũng là chuyện bình thường. Một cảm giác kỳ lạ xông thẳng lên đầu Tiêu Dương, có điều, lúc này Tiêu Dương không rảnh mà để ý.

Mình sai rồi!

Lão chưa từng nghĩ, Tiêu Dương sẽ cưỡi hổ tới.

- Chính diện ứng đối nguy cơ, quanh quẩn giữa sống và chết, thực lực mới phát triển nhanh được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, không chết.

Có khí thế vì nghĩa quên mình.

Hổ khiếu sơn lâm, chấn động bát phương.

Trong mắt lóe lên tia khác thường.

Trường Đào Tôn Tọa uống rượu. Thực lực của Tiêu Dương, lão vừa liếc mắt là đã nhìn thấu, chỉ là Hóa Tượng hai mươi tám biến, vậy mà cũng dám đến khiêu khích mình? Không thấy bóng dáng, nhưng đều cảm nhận được, là hắn tới.

Vụt!

- Anh ấy đến rồi...

Soạt!

- Tiêu Dương...

Kiếm ra khỏi vỏ, giải quyết ân oán!

Hồng quang xẹt qua bầu trời bao la, giống như những bông hoa bung nở, ánh sáng ngọc chói mắt sặc sỡ bắn ra. Kiếm hồng uốn lượn ngập trời xanh, một đạo cầu vòng màu sắc vắt ngang trong gió lạnh, tư thế xinh đẹp chói mắt tràn ra kiếm ý vô tận.

Kiếm quang trên lưng Tiêu Dương tuốt ra khỏi vỏ, xông thẳng trời caol

Trên đình nghỉ mát, hai cô gái không thể động đậy, nhưng ánh mắt lại đồng thời nhìn về phía đỉnh núi.

Tốc độ cực nhanh, uy thế mãnh hổ hạ sơn kinh người. Mãnh thú núi rừng này, bước ra từ thế giới "Thượng cổ hồng hoang” của Tiêu Dương, thực lực kinh khủng hơn những con hổ bình thường nhiều.

Tên đã lên dây, cung tên lập tức bắn ra.

Trong nháy mắt đã đứng cách đình nghỉ mát khoảng hơn trăm thước.

- Hahal Thú vị, thú vị.

Điều duy nhất khiến Trường Đào Tôn Tọa cảm thấy kinh ngạc, đó là không biết vì sao Tiêu Dương có thể cưỡi một con hổ sặc sỡ như vậy xuất hiện. Không thể nghĩ ra, một dã thú trong rừng như vậy sao đột nhiên lại xuất hiện ở Nagoya, hơn nữa còn bị Tiêu Dương cưỡi.

Vô tril

Đúng là nghé không sợ cọp.

Áo trắng bị gió thổi tung, bóng người xông thẳng đến, duỗi tay cầm chuôi kiếm, dương kiếm, vẽ thành từng luồng sáng giữa không trung, giống như những làn sóng trùng điệp trong hồ nước màu ngọc bích.

Trực tiếp tấn công Trường Đào Tôn Tọa đang ở trong đình nghỉ mát.

- Tuổi còn trẻ, đã có được kiếm ý kinh người như vậy.

Trường Đào Tôn Tọa thoáng kinh ngạc, tuy nhiên, cũng không thèm để ý đến mấy đòn tấn công cỡ này. Bình rượu trong tay vung mạnh, lập tức vù một tiếng đánh về phía trước. Rượu tung tóe ra khỏi miệng bình, từng giọt rượu lập tức ngưng kết thành băng, những tảng băng dày đặc giữa bầu trời nhắm thẳng vào Tiêu Dương mặc đồ trắng đang dương kiếm.

Không hề có sát khí.

Mục đích của Trường Đào Tôn Tọa là bắt sống Tiêu Dương về, để Hàn Tiên Tiên nhân xử trí.

Cường giả Tâm Lôi Kiếp đối phó với một Hóa Tượng hai mươi tám biến nhỏ nhoi, có thể nói là dễ như trở bàn tay, không tốn chút sức lực. Trường Đào Tôn Tọa cảm thấy vậy.

Nhưng Tiêu Dương không phải Hóa Tượng hai mươi tám biến bình thường.

Hóa Tượng bình thường phải vài trăm đến gần ngàn biến mới bắt đầu cảm ngộ sức mạnh của Đạo, còn Tiêu Dương, Hóa Tượng hai mươi tám biến, đã cảm ngộ được hai Đạo! thậm chí cảnh giới Kiếm đạo lực của Tiêu Dương chưa chắc đã thua kém cảm ngộ Tiên Đạo của Trường Đào Tôn Tọa.

Thân thể hai người đã đi ra khỏi đình nghỉ mát, lúc này, con hổ rực rỡ nọ đã xông lên đình nghỉ mát. Nó được Tiêu Dương giao nhiệm vụ, đưa hai cô gái rời đi.

Trường Đào Tôn Tọa bước đến trước từng bước.

Dưới va chạm, bóng dáng Tiêu Dương đột nhiên lui về phía sau. .

Leng keng!

Lấy tay thịt đấu với kiếm quang.

Thân ảnh Trường Đào Tôn Tọa vội lao đi, một quyền bất ngờ đánh thẳng về phía mũi kiếm Tiêu Dương.

Thân ảnh Trường Đào Tôn Tọa soạt một cái, đứng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, dáng người phiêu dật toát ra khí tức như say rượu, thất sắc.

- Là Quý Phi Túy Tửu! Thân pháp Quý Phi Túy Tửu của mạch Kiếm tôn!

Trường Đào Tôn Tọa chấn động!

Lão không thể ngờ được, kẻ mà hôm nay mình phải đích thân đuổi bắt lại là dư nghiệt của mạch Kiếm tôn. Hơn nữa, với trình độ thành thục của "Quý Phi Túy Tửu" mà Tiêu Dương thi triển, e là trong Kiếm tông, địa vị của kẻ trước mắt không hề thấp.

- Đụng phải dư nghiệt mạch Kiếm Tôn rồi!

Khuôn mặt Trường Đào Tôn Tọa lập tức sắc lạnh, thậm chí còn có chút dữ tợn.

- Nói vậy, càng không thể bỏ qua cho mày rồi!

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng, kiếm mang trong tay hạ xuống.

Âm!

- Không đúng, không phải phụ ảnh Hóa Tượng.

Đồng tử Trường Đào Tôn Tọa co rút, đột ngột chấn động.

- Phụ ảnh Hóa Tượng?

Xuyên qua những tảng băng ngập trời, giống như cơn mưa phùn chỉ có thể tạt đến bên cạnh Tiêu Dương, không thể làm Tiêu Dương có chút thương tổn nào. Bóng dáng Tiêu Dương như mị ảnh, khoảng cách với Trường Đào Tôn Tọa càng lúc càng gần, mũi nhọn của kiếm quang cũng càng lấp lánh...

Thân ảnh Tiêu Dương khẽ lắc, trong phút chốc xuất hiện hơn mười tàn ảnh Tiêu Dương giữa không trung.

Vù vù vùi

Nhìn thấy một con hổ lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, sắc mặt hai cô gái đồng thời thay đổi. Hai cô không biết con hổ này đến để cứu các cô, nhưng huyệt vị đã bị Trường Đào Tôn Tọa điểm huyệt rồi, hai cô gái căn bản không thể nào nhúc nhích được.

- Chị Bạch, không ngờ... chúng ta không chết trong tay địch, mà lại táng thân trong miệng hổ.

Ánh mắt Lam Hân Linh đã không còn nhìn thấy được trận chiến bên ngoài.

Hống!

Con hổ đi đến trước mặt hai người, gầm rú với hai người vài tiếng.

- Linh nhi, hình như... nó không có địch ý với chúng ta.

Bạch Khanh Thành chần chừ một chút, hơi không dám tin.

Một mãnh thú như vậy xuất hiện trước mặt, là người thì ai cũng sẽ sợ hãi.

- Không có địch ý? Lam Hân Linh sững sờ, nhìn con hổ trước mặt, mở miệng nói.

- Thật sao?

Nói ra rồi, Lam Hân Linh không kìm được đỏ mặt, sao tự nhiên mình lại đi hỏi một con hổ nó không có địch ý với mình thật không.

Mặc dù hai cô gái biết Tiêu Dương đến, nhưng không biết hắn cưỡi hổ đến.

Một cảnh khiến hai cô gái kinh ngạc đã xuất hiện, con hổ gật dầu với hai người, hơn nữa còn quẩy quẩy đuôi.

- Ý nó là... bảo chúng ta ngồi lên lưng nó?

Lam Hân Linh vừa mừng vừa sợ hãi.

- Sao con hổ này có linh tinh như vậy.

- Nhưng chúng ta không động đậy được.

Bạch Khanh Thành chau mày, màn đêm cũng từ từ buông xuống, kiếm quang cũng không ngừng chớp lóe trước mắt hai người.

Con hổ đột nhiên lui ra sau vài bước, rồi rống lên một tiếng với hai cô gái.

Một sức mạnh vương giả phóng ra, trong phút chốc, cái miệng to như chậu máu của con hổ há to khiến hai cô gái đồng thời thất sắc, còn tưởng con hổ này đột nhiên nổi cơn hung dữ.

Tuy nhiên, các cô lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Âm! Âm!

Hai luông sức mạnh đánh lên người hai cô gái, lập tức giải huyệt trên người các cô.

Con hổ này còn có thể giải huyệt?

Hai cô gái bật dậy, vẻ mặt rất kinh ngạc, đồng thời lo lắng nhìn về phía xa.

Lúc này, Tiêu Dương đã dẫn dắt trận đấu ra ngọn núi cách xa đình nghỉ mát. Hai cô gái không thể nhìn thấy được tình hình. Mục tiêu của Trường Đào Tôn Tọa là Tiêu Dương, sống chết của hai cô lão không thèm để ý.

- Hống!

Con hổ xuất hiện trước mặt hai cô gái, gầm nhẹ một tiếng, vẫy đuôi.

- Hổ à, mày có thể đưa chúng ta đi xem không?

Lam Hân Linh không kìm được hỏi.

Con hổ gầm nhẹ một tiếng, vẫy đuôi lắc đầu, trong mắt nó lộ ra vẻ sợ hãi hơi giống người.

- Ý mày là... kẻ địch rất mạnh?

Tim Bạch Khanh Thành đập mạnh.

Con hổ gật đầu, đầu hổ cọ xát về phía hai cô gái, như đang thúc giục hai cô gái.

- Linh nhi, làm sao bây giờ?

Bạch Khanh Thành lo lắng.

Lam Hân Linh cắn chặt môi,

- Thực lực của người thần bí đó đúng là quá mạnh. Cho dù chúng ta có đến cũng chỉ khiến Tiêu Dương thêm trói buộc. Con hổ này có lẽ là do Tiêu Dương phái đến đưa chúng ta đi. Lam Hân Linh vừa dứt lời, con hổ đã không thể chờ được nữa, lập tức gật đầu.

- Đúng là. .

Hai cô gái không do dự nữa, trước sau ngồi lên lưng hổ, hơi run rẩy núm lấy lông hổ.

Hai cô gái chưa từng nghĩ, đời này mình sẽ có cơ hội cưỡi trên lưng hổ.

Vùi

Sau khi hai cô gái ngồi lên, bóng dáng con hổ nhoáng lên, thân thể đã nhanh chóng lao đi vê phía ngược lại với đỉnh núi.

Tiêu Dương đã dặn, bất chấp mọi chuyện, đưa hai cô gái về thẳng khách sạn.

Trên đỉnh núi, một tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Thân ảnh Tiêu Dương nhanh chóng rơi xuống, ngã rầm trên mặt đất. Lúc này "thỏ tinh" trên vai hắn túm chặt lấy áo hắn.

- Quá mạnh mất

Tiêu Dương cắn răng, chống lợi kiếm xuống đất, nhìn chằm chằm Trường Đào Tôn Tọa trước mặt.

Sức mạnh Tâm Lôi Nhị Kiếp thật sự quá mạnh!

Mình đúng là kiến càng lay đại thụ, như thiêu thân lao vào lửa.

Nếu không phải Trường Đào Tôn Tọa căn bản không thực sự ra tay, hắn chắc chắn không chống đỡ được lâu như vậy. Hơn nữa, Tiêu Dương cũng cảm nhận được, Trường Đào Tôn Tọa không có sát ý với hắn, muốn bắt sống hắn vê!

- Giết tôi thì dễ, bắt sống...

Tiêu Dương nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng, kiếm trong tay đã có mấy vết nứt, không thể sử dụng được nữa, đương nhiên, đây không phải thân kiếm nhận chủ "Thiên Hoàng" của Tiêu Dương.

- Bắt sống mày, dễ như lấy đồ trong túi thôi.

Vẻ mặt Trường Đào Tôn Tọa đầy khinh miệt, vô cùng xem thường, cười lạnh nói.

- Xem ra, võ học mạch Kiếm Tôn, ngoại trừ "Quý Phi Túy Tửu", những thứ khác, chẳng qua chỉ hiểu sơ sơ thôi. Mạch Kiếm Tôn quả nhiên đã nghèo nàn sa sút rồi!

Ánh mắt Tiêu Dương thoáng nhìn sang chân núi, bóng dáng con hổ đã biến mất.

Không để ý đến lời của Trường Đào Tôn Tọa, Tiêu Dương nhẹ nhàng vuốt lông "Thỏ tinh" trên vai, nhẹ nhàng nói.

- Nhóc con, cùng chiến đấu nhé!
Bình Luận (0)
Comment