Chương 730: Gió táp mưa sa, số mệnh gõ cửa!
Chương 730: Gió táp mưa sa, số mệnh gõ cửa!Chương 730: Gió táp mưa sa, số mệnh gõ cửa!
Cuồng phong tùy ý càn quét trên đỉnh núi, tóc Tiêu Dương tung bay, vẻ mặt lạnh lùng. Sau khi vuốt nhẹ bộ lông "thỏ tinh", tim hắn lập tức bình tĩnh đến cực điểm.
Hai cô gái Bạch Khanh Thành và Lam Hân Linh đã thoát khỏi nguy hiểm, tiếp theo là ân oán giữa mình và Thần Tiên Môn.
Tiêu Dương giương mắt, nhìn chằm chằm Trường Đào Tôn Tọa mặc áo bào xanh phía trước.
Nếu lão không ra đòn sát thủ với mình, mình càng có cơ hội dùng hết tất cả thủ đoạn.
Bóng người đạp xuống, rồi đột nhiên xông thẳng lên trời.
Nhảy cao hơn mười mét, hai chưởng đột nhiên mở rộng, như đại bàng giương cánh, khí thế mênh mông, cuồn cuộn mãnh liệt, bóng đêm phía chân trời gần như dần dần dâng lên ánh sáng, báo hiệu thần binh xuất thế.
- Bách kiếm, tề phil
Soạt soạt soạtI
Khó có thể tin được!
Nếu như có thể thu trăm thanh Thần kiếm nhận chủ này vào trong túi...
- Trăm thanh thần kiếm nhận chủ!
Rung động có thừa, trong đôi mắt Trường Đào Tôn Tọa lóe lên tia sáng nóng bỏng, tham lam.
Như phượng hoàng cùng cất tiếng gáy.
- Thiên lý truy hồn!
Kiếm quang đầy trời ngay lập tức lan ra khắp trời đất!
- Thằng ranh, đừng giấy giụa vô íchI
Một trăm thanh Thiên Hoàng kiếm, ngay lập tức xoay tròn trên đỉnh đầu Tiêu Dương.
Thiên Hoàng kiếm màu bạc chói mắt, kiên cường phủ phục dưới đám mây, xoay tròn dồn dập, chấn động bầu trời.
Thần binh nhận chủ! Một trăm thanh, cả một tông phái chưa chắc đã có được nhiều như vậy, vậy mà thằng nhóc trước mắt, một mình sở hữu, hơn nữa tất cả đều đã nhận chủ.
Cánh tay Tiêu Dương đong đưa, tập hợp sức mạnh của trăm thanh Thiên Hoàng kiếm, lập tức soạt soạt soạt, trăm kiếm tụ tập, tạo ra một đóa hoa sen màu sáng ngọc, nở rộ ra.
Trường Đào Tôn Tọa thật sự chấn động, ánh mắt mở to cực điểm.
- Đây là...
Dưới uy thế của trăm thanh Thần kiếm nhận chủ, Trường Đào Tôn Tọa cũng không né tránh, mà một tay phất lên, lập tức một luông sáng vàng kim lấp lóe, sợi roi dài xuất hiện lập tức soạt một tiếng vang vọng bâu trời.
Bóng roi ngay lập tức tràn ra đến trước mặt Tiêu Dương.
- Là Thanh Liên Kiếm Cal
Mặc dù Kiếm tiên mạnh nhất, mạch Kiếm tôn không còn xuất hiện Thanh Liên Kiếm Ca nữa. Nhưng uy áp khủng bố của Kiếm tiên mạnh nhất trấn áp Thế gia Hộ Long vẫn còn ăn sâu trong linh hôn Thế gia Hộ Long.
- Phá tiên liên!
- Thanh Liên Kiếm Cai
Là một tên tiểu bối Hóa Tượng hia mươi tám biến lại có thể gây áp lực cho mình. Trong lòng Trường Đào Tôn Tọa đã dậy sóng lớn. Thiên tài yêu nghiệt như vậy, nếu không diệt trừ, chắc chắn sẽ thành họa lớn.
Trường Đào Tôn Tọa khiếp sợ tái mặt.
Kiếm phá roil
Trong ánh mắt lạnh băng của Trường Đào Tôn Tọa lóe lên tia may mắn. Nếu mình chỉ cử đệ tử đến, chưa chắc đã có thể khắc chế được yêu nghiệt này.
- May là bổn tọa đích thân ra tay.
Những lão cổ đồng của các Thế gia Hộ Long sống càng lâu, càng hiểu rõ sự kinh khủng của Thanh Liên Kiếm Ca.
Bóng dáng Tiêu Dương lắc lư, trường kiếm phá không, ngăn cản đòn tấn công của sợi roi dài.
Âm!
Kiếm khí đầy trời đan xen, trong lòng Trường Đào Tôn Tọa ngầm dâng lên một tia áp lực.
Sự sợ hãi trong tiềm thức!
Người này toàn thân đều toát ra sự thần bí.
Trường Đào Tôn Tọa cứ nghĩ mãi không ra, chỉ là một thằng nhóc Hóa Tượng hai mươi tám biến, sao có thể phá hỏng được Tiên Lô của Hàn Tiên tiên nhân. Giờ, ông đã không còn cảm thấy kỳ quái nữa.
Trường Đào Tôn Tọa hít sâu một hơi lạnh, nhìn Tiêu Dương. Kẻ trước mặt, rốt cuộc có lai lịch gì.
Trong thời gian này Tiêu Dương luôn khổ luyện "Phá tiên liên" của Thanh Liên Kiếm Ca, lúc này đã có tác dụng tuyệt đối. Mặc dù tiên pháp của Trường Đào Tôn Tọa kỳ diệu cao thâm, nhưng, đúng như lời đồn, Thanh Liên Kiếm Ca sinh ra là để khắc chế Thế gia Hộ Long.
Nói về chiêu thức, mỗi một chiêu của Tiêu Dương đều có thể áp chế chặt chẽ tiên pháp của Trường Đào Tôn Tọa.
Nhưng thực lực của Trường Đào Tôn Tọa cao hơn Tiêu Dương quá nhiều. Cho dù Tiêu Dương có thể phán đóan được hướng đi vị trí roi của lão, nhưng vẫn bị khí tức mà sợi roi đánh ra làm bị thương. Đánh lâu dài, khóe môi Tiêu Dương dần chảy máu tươi...
- Đầu hàng đi!
Ánh mắt Trường Đào Tôn Tọa nhìn chằm chằm Tiêu Dương, lộ vẻ khinh thường.
Thực ra trong lòng ông sớm đã kinh hãi than thâm. Trong đồng bối, Trường Đào Tôn Tọa tìm khắp cả Thần Tiên Môn, e rằng cũng không ai có thể địch nỗi dư nghiệt mạch Kiếm Tôn trước mặt mình.
Tiềm lực của Kiếm Tông thực sự quá lớn.
- Nghiêng trời lệch đất!
Tay trái Trường Đào Tôn Tọa đột nhiên lật lại ép xuống, dưới chưởng phong đánh ra, cơ thể Tiêu Dương xoay chuyển mạnh.
Dưới sự kinh hãi, Trường Đào Tôn Tọa vội vàng vận khí, phụ ảnh Hóa Tượng tuôn ra, bảo vệ thể phách. Không kịp nghĩ nhiều, gần như nhảy sang một bên theo bản năng... Nhưng vẫn có vài giọt nước dính lên trường bào của lão, lập tức ăn mòn thành mấy cái lỗ.
Lão không thể ngờ trên đỉnh đầu đột nhiên lại xuất hiện đòn tấn công như thế này.
- Đây là gì?
Trường Đào Tôn Tọa kinh ngạc,
Mưa như thác đổ trút xuống bầu trời, dịch nước màu bạc trút xuống, ngay lập tức bao trùm phạm vi xung quanh thân ảnh Trường Đào Tôn Tọa.
Một tiếng hét dài.
Nếu Trường Đào Tôn Tọa trực tiếp vận khí hộ thể, chưa chắc Tiêu Dương đã phá được. Nhưng Trường Đào Tôn Tọa không có mặt mũi làm vậy. Một tiểu bối sao có tư cách ép mình đến nước đó?
Thân ảnh phóng lên!
Hống!!
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu, một tiếng gầm rú rung động bầu trời đêm.
Mãnh thú thượng cổ "Hống”" đang bạo phát!
Nó đã sớm nhảy khỏi bả vai Tiêu Dương, mượn lực nhảy lên cao, khi thân ảnh vẫn chưa hạ xuống, Trường Đào Tôn Tọa lại vừa hay nhảy lên...
Một tiếng rống chấn động trời cao, một đòn toàn lực của mãnh thú thượng cổ 'Hống”"
Ào ào...
Tốc độ kiếm có thể so với tia chớp, dường như đột phá giam cầm của không gian, trong tích tắc ép xung quanh Trường Đào Tôn Tọa. Không thể nhận ra được kiếm nào mới là chân thân, có lẽ đều phải, hoặc đều không phải.
- Phong Kiếm thức thứ nhất, Nhất thiểm như điện!
Tàn ảnh đầy trời bao vây Trường Đào Tôn Tọa, kiếm ý lần lượt thay đổi bay ngang, tấn công từ bốn phương tám hướng.
Thiên Thu Giai Nhân!
Gần một trăm tàn ảnh xuất hiện.
Soạt soạt soạtI
Giật mình ngẩng đầu nhìn chằm chằm "con thỏ', hai mắt đỏ bừng, đang nhe hàm răng nanh dài sắc bén vô cùng dữ tợn.
- Đầu tiên là một con hổ kỳ quái, giờ là một con thỏ thần bí.
Trường Đào Tôn Tọa tâm thần chấn động, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
- Bổn tôn muốn biết, trên người mày, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật.
Tiêu Dương rung tay, một thanh Thiên Hoàng kiếm rơi xuống, lưu quang lóe lên. Tiêu Dương giương mắt nhìn, hờ hững.
- Từ từ rồi ông sẽ biết.
Bóng dáng vừa động, trường kiếm đâm thẳng.
Hống! "Thỏ tinh" từ phía khác xông lên, cái miệng lớn như chậu máu há to, phun ra huyết dịch.
Soạt!
Chất lỏng đó có tính ăn mòn cực lớn, ngay cả Trường Đào Tôn Tọa cũng vô cùng kiêng ky.
Giải quyết nó trước!
Sợi roi dài trong tay vun lên, tiếng soạt soạt vang lên, như tia chớp rơi lên người mãnh thú thượng cổ "Hống".
Quá nhanh.
"Thỏ tinh" không có thân pháp tinh xảo như Tiêu Dương, hơn nữa thân hình đang phóng to như voi, căn bản không thể tránh được. Soạt một tiếng, trên bộ lông trắng như tuyết đã xuất hiện vết roi ngấn máu.
Rên rỉ kêu tol
Nhưng "thỏ tinh" không lui về sau, mà càng điên cuồng tấn công Trường Đào Tôn Tọa.
Miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm rú trâm lắng.
Tiêu Dương giữ chặt Thiên Hoàng kiếm trong tay, cùng "thỏ tinh" một trái một phải hợp sức tấn công Trường Đào Tôn Tọa. Hai mắt hắn hơi đỏ bừng! Hắn hiểu rõ ý nghĩa mấy tiếng gầm rú này của "thỏ tinh".
Nó bảo mình chạy trước đi!
Nhưng... ...
Không thể đi! Đi không được!
Mắt Tiêu Dương đỏ lên, nếu mình đi, Trường Đào Tôn Tọa sẽ như quả bom hẹn giờ, sẽ lại đến khách sạn bắt người uy hiếp mình. Mình có thể không để ý sao?
Không thểt
Chỉ có thể tử chiến!
Roetl
Nước máu tứ tung.
Dưới đòn tấn công cực mạnh, thân ảnh mãnh thú thượng cổ "Hống" bị đánh bay ra sau, ầm một tiếng rơi lên một tảng đá lớn, toàn thân máu chảy đầm đìa, trông vô cùng đáng sợ.
- Thỏ tinhI
Tiêu Dương hét to, hai mắt đỏ bừng, trường kiếm trong tay càng điên cuồng tấn công.
Gió mạnh vù vù quét qua đỉnh núi, bầu trời đêm đen tối, phía chân trời, dường như vang lên những tiếng ù ù, màu trời biến sắc.
Rầml!I!
Một cơn mưa lớn điên cuồng trút xuống.
Bão táp mưa sal
Tiêu Dương như đã rơi vào trạng thái điên cuông, từng luồng kiếm quang như những tia chớp không ngừng bổ xuống trong màn mưa đêm.
- Thằng điên.
Thân ảnh của Trường Đào Tôn Tọa nhanh chóng chớp lóe, ánh mắt mang theo tia kinh ngạc nhìn Tiêu Dương. Lão không vội.
Có thể nhận ra, chỉ cần Tiêu Dương qua khỏi khoảng thời gian điên cuồng này, khí thế sẽ yếu xuống. Đến lúc đó mình muốn bắt sống hắn, dễ như trở bàn tay.
- Giết! Giết! Giết chết hắn!
Trong lòng Tiêu Dương không ngừng gào thét.
Cường giả trước mặt, cường đại như núi.
Trong tâm mắt, cơ thể thỏ tinh đang bị mưa xối xuống, máu chảy lai láng, thỉnh thoảng còn co giật...
Chắc chắn nó rất đau.
Tiêu Dương rống lên rồi huy kiếm, nhưng vẫn có cảm giác vô lực.
- Tỉnh táo, tỉnh táo đi
Chỗ mi tâm của Tiêu Dương vang lên một giọng nói lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, nếu không có tiền bối Tiểu Cửu bảo vệ tâm thần hắn, hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Lúc này, Tiểu Cửu không ngừng gào thét, cố gắng giúp Tiêu Dương tỉnh táo lại.
Tỉnh táo.
Tiêu Dương đã không thể tỉnh táo, kiếm quang bao cả trời đất, sức mạnh toàn thân trào ra, bị nội thương, nhưng gần như không chút do dự, ăn một viên Sinh linh đan, không ngừng tấn công ngọn núi lớn trước mặt.
Mức độ điên cuồng của Tiêu Dương, vượt xa sự tưởng tượng của Trường Đào Tôn Tọa.
Mưa không ngừng rơi, kiếm quang của Tiêu Dương như những tia chớp đan trong những giọt mưa lớn, cũng vô cùng vô tận.
- Khí thế của hắn không chút suy yếu.
Trong lòng Trường Đào Tôn Tọa không khỏi than thâm. Đêm nay e là một thiên tài tuyệt thế phải chết non trong tay mình rồi!
Trường Đào Tôn Tọa chỉ cảm thán, chứ không đau lòng. Vì thiên tài này là phe cánh của địch.
- Ai dám giết đại ca tôi!
Bỗng nhiên, trong cơn mưa, một đạo kim quang bắn đến.
Giọng hòa thượng Giát Giát trong tích tắc đã vang vọng...
Kim quang ngay tức khắc ép đến.
Hòa thượng Giát Giát thân mặc Kim thiền cà sa, lúc này vẻ mặt vô cùng tức giận, mang theo cả sự vì nghĩa quên mình.
Xông lên đỉnh núi!
- Giát Giát...
Trường kiếm trong tay Tiêu Dương lập tức khựng lại, một lúc sau, lập tức nổi giận hét lên.
- Cái tên lừa trọc đầu thối này, còn không mau cút đi cho tôi!
Tức giận mắng xong, trên khuôn mặt đầy nước của Tiêu Dương, không biết là nước mưa, hay nước mắt cảm động.
Lúc này kim quang đã đáp xuống đỉnh núi. Dưới trời mưa to, cái đầu trọc của hòa thượng Giát Giát vô cùng sáng bóng, mang vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi nhìn Tiêu Dương, - Hì hì, đại ca anh định bỏ rơi hòa thượng chiến đấu một mình à?
Vẻ mặt hòa thượng Giát Giát rất bất cần.
- Cậu...
Cả người Tiêu Dương run rẩy, càng siết chặt trường kiếm trong tay, vù một tiếng, kiếm kêu lên!
Vụt!
Kim Cương Hàng Ma trượng xuất hiện trong tay hòa thượng Giát Giát, mặc cho mưa tạt, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
- Có những người quen nhau cả đời nhưng chỉ có thể quen biết sơ sơ. Có vài người, một khi đã quen, sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ tình nghĩa đó. Đại ca, chúng ta không uổng đã gọi nhau một tiếng... anh em.