Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 736 - Chương 739: Chân Đạp Cù Như! Ngự Phong Lao Đi!

Chương 739: Chân đạp Cù Như! Ngự phong lao đi! Chương 739: Chân đạp Cù Như! Ngự phong lao đi!Chương 739: Chân đạp Cù Như! Ngự phong lao đi!

Tim rơi xuống đáy vực.

Đối mặt với áp lực cực lớn của Đảo Quốc, có thể thủ ở đây đã cực kỳ khó khăn rồi chứ đừng nói là lao ra ngoài!

Quả thật là khó như lên trời.

Nhưng giờ Bạch Khanh Thành đang trong cơn nguy hiểm, nếu như không lập tức tìm một bệnh viện tốt để phẫu thuật, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Làm sao bây giời

Làm sao bây giời

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên Trương Kiều Trí, đợi anh ta đưa ra lựa chọn.

Tín hiệu thông tin đã bị ngắt, cơ bản không thể thông báo cho bên ngoài, chỉ có thể dựa vào bản thân họ.

- Trận đấu hai bên kia thế nào rồi?

- Hầu hết đã bị chúng ta đánh lén rồi, những kẻ còn lại, đều bị giam trong trận pháp.

Không thể do dự thêm được nữa.

Lý Tiểu Phong tay cầm côn gỗ cứng rắn, mở miệng nói.

Trong lòng bọn họ đều đang mong chờ.

- Lưu tiểu thư, với thực lực chúng ta hiện nay, muốn lao ra ngoài thực sự quá khó khăn. Nhưng chúng ta chưa cùng đường!

- Nếu có thầy ở đây thì tốt rồi.

- Tiếp tục giữ chắc.

Thầy có thể làm được mọi việc, có hắn ở đây, với thủ đoạn của hắn, chắc chắn có thể thong dong ứng phó với tình huống trước mắt.

Mọi người đều lo lắng.

- Đám xông lên đầu tiên của Đảo Quốc trừ Thuộc tính giả dẫn đầu còn lại đều là quả hồng mềm thôi.

Lưu Gia Ny chần chừ.

Trương Kiều Trí suy nghĩ, trâm giọng nói.

- Phải lao ra, nhưng tuyệt đối không thể lỗ mãng lao ra.

Trương Kiều Trí gật đầu, xoay sang nhìn Lưu Gia Ny, vẻ mặt trịnh trọng.

- Ý của anh là...

Trương Kiều Trí lạnh lùng nói.

Mọi người sửng sốt.

- Tôi không thành vấn đề.

- Đàm phán với họ.

- HừI

Giọng Trương Kiều Trí lạnh lùng nói. - Nói với hắn, chúng ta muốn đàm phán với bọn hắn.

Sắc mặt của kẻ cầm đầu tiểu đội Thần điện Đảo Quốc lập tức thay đổi, thân hình lui nhanh, khó khăn lắm mới né tránh được đòn tấn công của quả cầu lửa.

Cánh tay Trương Kiều Trí đột ngột vung lên, ngay lập tức, ánh lửa chợt lóe lên. Gần như trong tích tắc, ánh lửa chiếu rọi, trực tiếp đánh vào mấy kẻ trước mặt, những tiếng kêu rên lần lượt vang lên.

- Đàm phán?

Lưu Gia Ny gật đầu không chút do dự, đi nhanh về phía cầu thang, Trương Kiều Trí đi theo sát cô. Lúc này, một bên cầu thang, khói dày đặc, sương mù che phủ, Trương Kiều Trí bước về phía trước, vung tay lên giải trừ trận pháp, trong sương mù dày đặc, có vài bóng người Thần điện Đảo Quốc xuất hiện.

- Khốn kiếp!

Bị lạc trong sương mù lâu như vậy, giống như từ tăm tối vừa thấy lại được ánh sáng, tức giận mắng, ngay tức khắc công kích ầm ầm điên cuồng đánh về phía trước.

- Không sai, đừng quên trong tay chúng ta còn có mười con tin.

Vẻ mặt Trương Kiều Trí trịnh trọng nhìn Lưu Gia Ny, chỉ có cô ấy hiểu tiếng Đảo Quốc.

- Nhưng, đàm phán... chỉ có thể nhờ vào Lưu tiểu thư.

- Mười con tin này đều là những nhân vật tinh anh của lớp trẻ Đảo Quốc. Bọn họ chắc chắn đến từ các tông phái, gia tộc lớn của Đảo Quốc, chắc chắn có địa vị không thấp. Chỉ cần chúng ta biết nặng nhẹ, có lẽ sẽ có thể giúp Bạch Khanh Thành giành được một cơ hội sống.

Trương Kiều Trí lạnh lùng mở miệng.

Nhưng khi Lưu Gia Ny phiên dịch lại, vẻ mặt tên đàn ông cầm đầu tiểu đội Thần điện Đảo Quốc lập tức nở nụ cười khinh miệt.

Đàm phán?

Đám người này đúng là đang nằm mơ.

Trong mắt họ, chế phục đám người Viêm Hoàng này chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Chỉ một tiểu đội mà có tư cách đấu với cả nước à?

Kêu lên vài tiếng khinh miệt.

- Hắn nói, muốn đàm phán, chúng ta không xứng.

Vẻ mặt Lưu Gia Ny cực kỳ khó coi.

- Có điều, con hổ này rất thông linh, nó sẽ không vô duyên vô cớ rống lớn lên như vậy.

Vẻ mặt Trương Kiều Trí ngưng trọng lắc đầu.

- Không biết.

Lý Tiểu Phong đứng bên cạnh Trương Kiều Trí, nghi hoặc mở miệng.

- Đội trưởng, con hổ này đang làm gì vậy...

Con hổ lớn bất ngờ mở to cái miệng như bồn máu, ra sức gào rít.

Sau khi Lưu Gia Ny nói xong, vẻ mặt tên đàn ông dẫn đầu hơi biến đổi, hung hăng nhìn chằm chằm Trương Kiều Trí. Tuy y rất không vừa mắt với tên Viêm Hoàng dám ra điều kiện với Đảo Quốc trước mặt, nhưng chuyện quan trọng, liên quan đến tính mạng mười người tiểu đội Thiên Hoàng. Y không dám tự quyết định, sau khi bỏ lại một câu tàn nhẫn, rồi lập tức quay đầu đi. Thân hình người này vừa biến mất, mày Lưu Gia Ny nhướn lên.

- Anh cảm thấy, Đảo Quốc có đồng ý với yêu cầu của chúng ta không?

Trương Kiều Trí cũng không nắm chắc, siết chặt nắm tay.

- Chỉ có thể thử thôi.

- Tôi quay về bảo Lam Hân Linh chuẩn bị, đưa Bạch Khanh Thành xuống.

Lưu Gia Ny xoay người trở lại phòng.

Lúc này, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

Hành lang dài đột nhiên vang lên một âm thanh như rồng ngâm.

Trong giọng nói, mang theo sát khí lạnh lùng.

- Bảo hắn cút xuống truyền đạt ý của chúng ta, trong vòng mười phút, nhất định phải cho một xe cấp cứu của bệnh viện đến trước cửa khách sạn, nếu không, cứ cách mười phút, chúng ta giết một con tin. Cho đến khi... không còn lại một ail

Vẻ mặt Trương Kiều Trí lạnh lùng.

- Nói với hắn.

Trương Kiều Trí không hề thấy bất ngờ, nếu Đảo Quốc lập tức đồng ý mới là chuyện lạ.

Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Tiếng hổ gầm chấn triệt cả khách sạn!

Cả khách sạn dường như đang run rẩy.

Nó thật sự sẽ không vô duyên vô cớ gầm rú. Lúc này nó đang cố gắng muốn cảm nhận được sự tồn tại của thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang". Nó ý thức được nguy hiểm, muốn thông báo cho chủ nhân quay về.

Nhưng giờ phút này, trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, Tiêu Dương đang mày mò tu luyện tâng thứ ba của Hám Đạo Thuật, đang bế quan. Không có sự khống chế của Tiêu Dương, căn bản sẽ không có chút khí tức nào lộ ra ngoài. Cho dù hổ có gào rít thế nào cũng vô dụng.

Linh khí dày đặc tràn ngập, như cá lội xung quanh Tiêu Dương. Dưới linh khí đây đủ, Tiêu Dương khoanh chân tĩnh tọa, trong đầu, từng tự phù rời rạc, tâm pháp tu luyện tâng thứ ba Hám Đạo Thuật thong thả chạy trong đầu Tiêu Dương...

- Tầng thứ ba Hám Đạo Thuật!

Đột nhiên, Tiêu Dương hét lớn một tiếng, hai mắt mở to, như một đạo thiểm điện xẹt qua. Ngón tay hắn nhanh chóng ngưng tụ ra một kết giới, hư kiếm trong đầu chấn động mạnh, một luồng sức mạnh thẩm thấu dọc theo cánh tay Tiêu Dương, nhưng lúc vừa đến cổ tay lại như đá chìm trong biển lớn, mất tăm mất dạng...

- Vẫn còn thiếu một chút nữa.

Tiêu Dương nhíu mày, thân thể đứng dậy, đi qua đi lại suy nghĩ.

- Rốt cuộc có chỗ nào không đúng?

- Khó, khó, khó.

Tiêu Dương cảm thán. Mình đã đạt đến cảnh giới Đạo phong mang, theo lý thuyết, có thể tu luyện được tầng thứ tư Hám Đạo Thuật. Vậy mà giờ tu luyện tâng thứ ba đã khiến mình cảm thấy phải cố gắng hết sức rồi.

Còn có ưu thế là có một nơi linh khí đầy đủ như thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang" đấy.

- Nghĩ không thông.

Tiêu Dương nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy hơi bất an.

- Chẳng lẽ xảy ra việc gì?

Tiêu Dương tự nói, đột nhiên ngồi khoanh chân, cổ tay khẽ lật, bảy đồng tiền xuất hiện trong lòng bàn tay.

Mỗi lần cảm thấy trong lòng khác thường, Tiêu Dương đều muốn bói toán thử.

Đồng tiền vừa ném lên, liền rơi tứ tán trên mặt đất.

Tiêu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua.

- Không có gì khác thường?

Quẻ này Tiêu Dương tính cho mình, nhưng không tính được gì.

- Nhưng sao vẫn có cảm giác bất an.

Tiêu Dương trầm tư, không chút manh mối, một lúc sau, một thân thể bay về phía Tiêu Dương.

- Tiền bối Tiểu Thất.

Tiêu Dương cung kính mở miệng.

Mặc dù lúc nào Tiền bối Tiểu Thất cũng trong trạng thái tu luyện, nhưng mỗi ngày sẽ xuất hiện một giờ cố định để truyền thụ kiến thức trận pháp cho Tiêu Dương.

- Nghe Tiểu Cửu nói cậu vừa đánh bại một cường giả Tâm Lôi Kiếp Thần Tiên Môn?

Tiểu Thất vừa xuất hiện, mặt đã mang theo vẻ mong chờ hỏi Tiêu Dương.

Tiêu Dương gật đầu, khiêm tốn cười.

- Chỉ may mắn thôi.

- Phì, thằng ranh cậu, cậu cho rằng ta đang khen ngợi cậu à? Cậu... cậu, cái thằng đần!

Tiểu Thất gấp giọng nói.

- Giết được cường giả Tâm Lôi Kiếp kia, cậu có lục soát thi thể hắn không?

Tiêu Dương sửng sốt, lắc đầu.

- Tiểu Cửu đúng là đầu óc cũng u mê rồi, không nhắc nhở cậu.

Tiểu Thất hét lên nói.

- Cậu mau ra ngoài lục soát thi thể hắn đi. Cậu có biết trên người cường giả Tâm Lôi Kiếp, lúc nào cũng mang theo bảo bối, thân binh nhận chủ, linh đan diệu dược... Giờ mạch Kiếm Tôn chúng ta đang rất nghèo túng có biết không hả.

Gân xanh trên trán Tiêu Dương lần lượt mọc ra.

Nói nhiều như vậy, hóa ra muốn nhắc mình, sau này giết người, nhớ phải cướp hàng.

Nhưng...

Điều này cũng rất hợp ý Tiêu Dương.

Hai mắt lập tức tỏa sáng, không thể chờ đợi thêm lập tức bước ra khỏi thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”. Thân ảnh lóe lên, lập tức đứng trên đỉnh núi kia, bốn phía vẫn đen như mực. Cơn mưa to vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt, vẫn râm rầm rơi xuống...

Tiêu Dương vận khí hộ thể, ngăn cách nước mưa ngoài cơ thể, thân ảnh lao về vị trí Trường Đào Tôn tọa ngã xuống.

- Trên người cường giả Tâm Lôi Kiếp đến từ Thần Tiên Môn này có thật là có bảo bối không?

Tiêu Dương hơi mong chờ, phóng đi như tên bắn.

Thân ảnh vừa đến, đột nhiên, đồng tử đột nhiên chấn động!

Một ý niệm lượn lờ trong đầu Tiêu Dương trong một thời gian ngắn...

Có nguy hiểm!

Vẻ mặt Tiêu Dương đột biến,

- Là hổ truyền tin đến!

Con hổ đó do Tiêu Dương tạo ra, nên giữa hai bên có mối liên hệ như có như không. Tiêu Dương vừa ra khỏi thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, con hổ liên cảm nhận được khí tức của hắn, nên truyền tin cho hắn.

Tuy không thể biểu đạt rõ ràng, nhưng Tiêu Dương vẫn có thể nắm bắt được hai chữ "nguy hiểm'!

- Chẳng lẽ Thần Tiên Môn không chỉ có một người ở Đảo Quốc?

Sắc mặt Tiêu Dương đại biến.

- Gặp nguy hiểm! Chẳng lẽ hai cô gái xảy ra chuyện rồi?

Tiêu Dương không suy nghĩ nhiều, tay phất lên, lập tức thu thi thể Trường Đào Tôn tọa bị phủ bùn đất vào trong "Thượng cổ hồng hoang”.

- Chim Cù Như!

Tiêu Dương quát lớn một tiếng, lúc này, tiếng "cù như cù như” vang lên.

Trong thơi gian ngắn ngủi, chim Cù Như đã trưởng thành, hơn nữa dường như cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, lúc này thân ảnh xuất hiện giữa màn mưa như trút, không hề chịu chút ảnh hưởng, kêu lên một tiếng cù như, cánh rung lên, thân thể lập tức biến lớn, như một bức điêu khắc cực lớn chiếm cứ cả bầu trời.

Tiêu Dương nhảy lên, đứng trên lưng chim Cù Như, vẻ mặt lạnh lùng.

- Xuất phát!

Vùi

Thân thể chim Cù Như lao về phía trước như sao băng, giương cánh bay đi.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng như dao, nhìn bóng đêm phía trước.

- Hy vọng đến kịp.
Bình Luận (0)
Comment