Chương 745: Trận pháp hiển uy, bạch y chiến thần!
Chương 745: Trận pháp hiển uy, bạch y chiến thần!Chương 745: Trận pháp hiển uy, bạch y chiến thần!
Khí thế liếc nhìn thiên hạ tràn ngập bầu trời đêm. Đêm đen mưa lớn dồn dập rơi xuống, mà bạch y kia vẫn đứng sừng sững giữa trời đất, đứng chắp tay. Đôi mắt hắn sáng như sao đang quan sát khắp mặt đất, điện quang tràn ngập, khiến trong lòng ba mươi hai Thiên Hoàng vệ bất giác nảy sinh một tia hoảng hốt. Tuy nhiên, đây chỉ là cảm giác thoáng qua, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Ba mươi hai Thiên Hoàng vệ liếc nhìn nhau, đều nhận được tia tự tin từ người khác.
Buồn cười!
Giờ ở đây có ba mươi hai Thiên Hoàng vệ, mỗi một Thiên Hoàng vệ dẫn theo một trăm tinh anh Thần điện, quy mô mấy ngàn người, lẽ nào thật sự lại bị kẻ trước mắt quét hết, một người địch ngàn quân?
Nếu đúng như vậy thì đây đúng là một câu chuyện cười.
- Cho dù có dùng chiến thuật biển người cũng có thể biến hắn thành đống thịt xay rồi.
Wakayama Chiryu cười lạnh nanh ác, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương đang đứng giữa không trung, cánh tay vung lên.
- Lên đấu với hắn nào!
Thế như chẻ tre, sử dụng sức mạnh mạnh mẽ tuyệt đối, nắm tay đánh mạnh xuống.
Thấy Tiêu Dương tung quyên tung cước, khí thế ngập trời, đám người Tiểu đội Tinh Anh vô cùng kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía trước. Người đàn ông này cường đại như một vị thần vậy.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên một tia chớp, đột nhiên giơ nắm đấm, thân thể như một cỗ máy phóng xiên đi, nắm tay đấm ầm một cái. Ngay lập tức một bóng người bị bắn ra xa hơn mười mét, hộc ra máu tươi ngay trên không trung, khi ngã xuống đất đã không thể nào nhúc nhích được nữa.
Trong một nơi nào đó của "Thượng cổ hồng hoang", đám người Tiểu đội Tinh Anh căn bản không hề biết mình đang ở đâu, nhưng trước mắt họ là một quả cầu đứng giữa không trung. Trên quả cầu chiếu ra những hình ảnh phía trước khách sạn.
Sát khí như khói bụi hồng trần cuồn cuộn cuốn đến.
Âm ầm ầm!
- GiếtIII
- Giết!
Đoàn quân trăm người chen chúc tiến lên.
Tiếng hò hét vang lên, sát khí ngập cả bầu trời.
- Tiên Sơn Quyền, đây mới là uy lực cường đại thực sự của Tiên Sơn Quyên!
Không một ai tránh được.
Đồ sát một phíal
Chiến y màu trắng phục cổ phiêu dật quanh người Tiêu Dương thậm chí không dính chút bụi trần, giống như thần linh nhân gian tuyệt thế. Tiêu Dương gầm lên một tiếng, thân thể nhảy lên, đứng giữa không trung, ánh mắt như điện nhìn ba mươi hai Thiên Hoàng vệ, kiêu ngạo nói.
Tiếng chém giết vang vọng khắp trời.
Thân ảnh Tiêu Dương đến đâu, tinh anh Thần điện chỗ đó thực sự không thể chịu nổi một đòn. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, quân đoàn một trăm người xông lên đầu tiên đã bị đánh ngã hết trên mặt đất.
- Chiến thuật biển người?
Bốn Thiên Hoàng vệ dẫn theo mấy trăm tinh anh Thần điện khởi động, bốn trăm người giống như thủy triều sâu lao về phía Tiêu Dương. Lúc này, thủy tiễn đầy trời soạt soạt bắn ra.
- Trận chiến này, Tiêu Dương tao muốn làm rung chuyển nên móng Thần điện Đảo Quốc bọn mày!
Ánh mắt ba mươi hai Thiên Hoàng vệ âm u, không nói nửa lời, lại hạ lệnh xuống.
Sát khí bắt đầu dâng lên trong mắt.
- Thiên Hoàng vệ Đảo Quốc, hãy cho tao thấy thực lực của bọn mày. Đám lâu la này không cần cử lên chịu chết nữa đâu.
- Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận!
Cánh tay hắn phất lên, lập tức mười mấy trận kỳ màu vàng lăng không bay xuống, phạm vi cực lớn, bất ngờ bao phủ toàn bộ bốn trăm người xông về phía hắn.
- Giết chóc thực sự bây giờ mới bắt đầu.
Hai cánh xông về phía Tiêu Dương, bóng dáng gào thét vang trời.
Vù! Vùi Vùi
Mặc dù xung quanh thân thể Tiêu Dương có không ít thủy tiên bắn đến, nhưng toàn bộ đều bị cản lại. Tiếng âm ầm vang lên, tất cả đều vỡ nát trở thành những giọt nước mưa rơi trên mặt đất, lập tức biến mất tăm.
Trong lòng bàn tay Tiêu Dương một trận kỳ màu vàng xuất hiện.
Trong bốn trăm tinh anh của Thần điện, hầu hết đều là thuộc tính giả Thủy.
- Tao muốn xem thử, Đảo Quốc có thể xuất ra bao nhiêu Thuộc tính giải
Đôi mắt hắn bắn ra một tia lạnh.
Khóe môi Tiêu Dương khẽ nhếch lên, cười lạnh. Hắn hiểu ý những kẻ này, dù biết đánh không lại mình, nhưng sức người có hạn, chỉ cần tiêu hao gần hết sức mạnh của mình, đến cuối cùng, ba mươi hai Thiên Hoàng vệ ra tay sẽ không cần phải tốn quá nhiều sức lực.
- Khốn kiếp! Sát sát sát!
Đám tỉnh anh Thần điện Đảo Quốc liều mạng muốn giết chết Tiêu Dương. Nhưng trong chốc lát, vẻ mặt của mọi người đột nhiên ngẩn ra.
Khí trời sao đột nhiên khô ráo vậy?
Ngây người.
Rõ ràng một giây trước còn mưa tâm tã, bây giờ không khí xung quanh hoàn toàn khô ráo, căn bản không cảm nhận được chút vết tích nào của nước mưa.
Những gì người bên ngoài nhìn thấy là một mảnh thần kỳ.
Lấy Tiêu Dương làm trung tâm, xung quanh xuất hiện một cái lông vô hình, ngăn cách nước mưa bên ngoài.
Bốn trăm người, tất cả đã tiến vào trong phạm vi đại trận của Tiêu Dương.
Tiêu Dương giống như thiên thần nắm giữ hình pháp, ánh mắt như băng, lạnh lùng thốt lên. Dưới ngũ lôi nổ vang, dường như không chừa đường sống cho bất cứ ai.
Giống như một cổ máy treo cổ.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Tiêu Dương lại có thủ đoạn kinh khủng đến như vậy.
Ba mươi hai Thiên Hoàng vệ bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng hít sâu một hơi lạnh.
- Kinh khủng! Quá kinh khủng!
Trong phạm vi Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận là thế giới của lôi điện, tia chớp kinh khủng màu bạc giăng khắp nơi âm ầm đánh xuống. Khí thế mạnh mẽ đó khiến người ta run rẩy. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, bốn trăm người đã chết hơn phân nửa.
Âm ầm...
- Sấm sét à?
Một người không kìm được giương mắt, và đã nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời mình...
Tia chớp màu bạc sặc sỡ, lôi điện đánh xuống, bất ngờ rót thẳng xuống, nện lên đầu gã.
Không kịp hét lên một tiếng đã lập tức tắt thở ngã trên mặt đất, trở thành một đống than rồi.
Chết rồi.
Đây chẳng qua chỉ mới mở màn thôi...
Uy năng to lớn của Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận đã được mở ra.
Âm! Ầm! Âm!
Lúc này, bọn họ cảm thấy dường như mình chỉ là một hạt bụi nhỏ bé nhất dưới gầm trời. Thiên thần ở tít trên cao, chỉ cần khẽ động tay động chân cũng có thể biến họ thành bụi phấn.
Đương nhiên là đang nói bốn trăm người ở trong sát trận Ngũ Lôi Tuyệt.
Áp lực vô hình tràn ngập, khiến người người biến sắc.
Một chữ "sát" như quanh quẩn mười dặm trong bầu trời đêm, chấn triệt trời xanh.
Sát! Sát! Sát!
- Ngũ Lôi Tuyệt Sát! Ngũ Lôi Oanh Động!
Trong lòng, khí lạnh dâng lên.
Trong mắt họ, dưới lôi điện đan xen đầy trời, đám người bên dưới liều mạng muốn giãy giụa, trốn tránh, nhưng cứ từng người từng người ngã dưới lôi điện.
- Uy năng của trận pháp! Đây mới thật sự được xưng là uy năng cường đại của trận pháp!
Trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, tất cả mọi người đều kích động.
Đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vị chiến thần áo trắng hùng vĩ bên ngoài.
- Đời này, tôi chỉ cân có một phần mười... không một phần một trăm sức mạnh của thầy, chắc chắn có thể ngạo thế quần hùng rồi!
Phong Dương thì thào sợ hãi.
Không ai lên tiếng nữa, trong lòng đều vô cùng chấn động.
Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận đã để lại ấn tượng sâu sắc không thể nào phai nhạt trong lòng họ.
Uy lực hình phạt lôi điện giờ khắc này được bày ra vô cùng rõ ràng. Âm ầm!
Bốn phương tám hướng, trận kỳ âm ầm nổ tung, năng lượng trận kỳ của Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận đặc biệt này nhanh chóng biến mất, biến mất sạch sẽ.
Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận biến mất, cơn mưa ào ào lại xối xuống.
Dường nó như đang giúp Tiêu Dương hủy thi diệt tích.
Bởi vì bốn trăm người bên dưới, lúc này ai nấy đều đã tắt thở.
Giết chóc kinh khủng, nhưng không hề có chút mùi máu tanh. Vì những thi thể này, tất cả đều đã bị lôi điện đánh thành tro than rồi.
Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động.
Nhìn chằm chằm chiến thần áo trắng Tiêu Dương đang đứng yên giữa không trung, không thể dùng bất cứ từ ngữ gì để miêu tả cảm giác lúc này.
Dưới chân, trăm vạn thi thể.
Cam tâm thành mai
Vì khanh điên cuồng!
Ánh mắt thâm thúy của Tiêu Dương lạnh lùng nhìn phía trước, giết chóc vẫn chưa dừng lại.
Đám người bao vây phía trước vẫn còn dày đặc, còn cả một lượng lớn những kẻ được gọi là tinh anh của Thần điện Đảo Quốc.
Giờ đã có bốn trăm người bị Tiêu Dương giết, nhưng chẳng qua chỉ là một phần tám sức mạnh nơi này thôi.
- Trận pháp cường đại này của hắn chắc chắn không thể chỉ dựa vào sức mạnh của mình hắn bố trí.
Một Thiên Hoàng vệ cường đại hét lớn.
- Nó chỉ dựa vào sức mạnh đặc biệt của trận kỳ, giờ trận kỳ đã hủy, hắn đã không thể bố trí trận pháp này nữal
- Lên! Ngàn người bày sát trận! Đem vinh quang về cho Thiên Hoàng, giết sạch kẻ địch!
Đám tinh anh Thần điện Đảo Quốc đang bao vây lại một lần nữa được đốt cháy lên.
Oa oa gào tít.
Âm ầm ầm!
Uy áp cực lớn đánh qua, như châu chấu dày đặc cả bầu trời, từ bốn phương tám hướng điên cuồng công kích. Khí thế đầy trời cuốn đến, ngưng tụ thành một dòng sông, mãnh liệt mênh mông, âm ầm trút qua.
Ngàn người tạo thành một đại trận đơn giản, khí thế ngập trời, uy thế tấn công thẳng về phía Tiêu Dương.
- Ngàn người bày trận?
Khóe môi Tiêu Dương nhếch lên. Chờ đoàn binh ngàn người này đến gần mình trong vòng năm mươi mét, cổ tay Tiêu Dương đột nhiên xoay chuyển, lại là trận kỳ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Soạt soạt soạtI
Đám người phóng về bên này ai nấy đột nhiên dừng bước, dường như vô cùng sợ hãi.
Nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt vô cùng e ngại nhìn chằm chằm trận kỳ màu vàng trong tay Tiêu Dương. Khoảnh khắc bốn trăm người ban nãy hồn phi phách tán giống như bóng ma quanh quẩn trong đầu họ.
Không dám tiến lên trước một bước.
- Ha ha hai
Giữa bầu trời đêm, Tiêu Dương cười tiêu sái, tay cầm trận kỳ, ánh mắt liếc nhìn phía trước.
- Đám giẻ rách Đảo Quốc, sợ ông mày chưa? Ha ha hai
Dựa vào những trận kỳ, trấn áp ngàn người.
Trong "Thượng cổ hồng hoang", đám người Tiểu đội Tinh Anh không thể kìm được nhiệt huyết sôi trào, hận không thể tự mình xông ra ngoài giết địch. Đương nhiên, trong lòng họ cũng rõ, đám người mình so với thây còn kém rất rất xa.
- Có người thầy như vậy, đúng là niềm kiêu ngạo của chúng ta. Ha ha hai
Phong Dương cười tự kỷ.
- Dốc hết sức địch ngàn quân, một mình ép ngàn quân, một mình kinh sợ ngàn quân!
Thống khoái!
Kích động!
Kiêu ngạo!
Đây chính là cảm nhận trong lòng của đám người Tiểu đội Tinh Anh giờ phút này.
Bên ngoài, mưa tâm tã, một người giằng co với ngàn quân.
Ngàn quân không dám động vào một người.
- Khốn kiếp!
Từ xa một tiếng hét phẫn nộ vang lên, chấn động trời đất.
- Tên Viêm Hoàng đáng chết này, chẳng qua chỉ hư trương thanh thế thôi!
- Xông lên! Giết hắn! Sát!
Tiếng quát lớn vang lên.
- Dùng máu của hắn để tế lá cờ Thiên Hoàng vĩ đại!
- Sát!
Ngàn người cùng nhau gầm lên, thân hình đang đứng lại lại một lần nữa lao về phía Tiêu Dương.
- Hư trương thanh thế?
Tiêu Dương nhẹ nhàng mỉm cười, cánh tay hơi giơ lên!