Chương 747: Mười tám tâng địa ngục!
Chương 747: Mười tám tâng địa ngục!Chương 747: Mười tám tâng địa ngục!
Ba mươi hai Thiên Hoàng vệ, sau lưng là ba ngàn hai trăm tinh anh Thần điện.
Mấy ngàn người đánh một trận, chết hơn phân nửa.
Toàn bộ Thiên Hoàng vệ đã chết.
Còn Tiêu Dương ở trung tâm cơn bão, mặt không biến sắc, vẫn thản nhiên như trước.
Dễ dàng đơn giản như bóp chết mấy con kiến vậy.
Đối mặt với thế tan tác trước mắt, ánh mắt Tiêu Dương cũng chẳng lộ vẻ thoải mái, chỉ lạnh lùng như băng nhìn vê phía Norimi Morishita.......
Món nợ tối nay vẫn chưa tính hết.
Nếu không phải sau khi Tiêu Dương đấu với Trường Đào Tôn Tọa, thực lực tăng vọt, e rằng lúc này không dễ dàng ứng phó với cục diện này như vậy. Giờ Tiêu Dương có tư cách để kiêu ngạo, dựa vào vô số thủ đoạn, cho dù có đối mặt với cường giả Tâm Lôi Kiếp, hắn cũng tự tin có thể đấu được trên trăm hiệp.
Nghe vậy, sắc mặt Norimi Morishita đột ngột biến đổi.
Mệnh lệnh hạ xuống, phong vân nổi lên.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm Norimi Morishita.
Mục đích của người đó, không chỉ vì con hổ rực rỡ kia, mà vì đã vừa mắt hai cô gái xinh đẹp tuyệt sắc ngồi trên lưng hổ, vì thế mới quả quyết hạ lệnh.
Trả thù!
- Lệnh là của tao.
Hươu chết về tay ai vẫn chưa thể nói trước được.
Chuyện càng lúc càng lớn, không thể nào cứu vãn được, cho đến cục diện như hiện nay.
- Tối nay, là ai ra lệnh!
Huống hồ, lúc này Tiêu Dương không có gì phải lo lắng nữa. Tất cả mọi người đã được hắn đưa vào trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”. Giờ Tiêu Dương chỉ cần thoải mái chiến đấu thôi.
Tất cả những chuyện tối nay, đúng là có một người đứng phía sau điều khiển.
Mày kiếm của Tiêu Dương dựng thẳng đứng lên, Đạo lực lan tràn, lập tức cảm nhận được sự khác thường của Norimi Morishita.
Chưa tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, chắc chắn Tiêu Dương chưa dừng tay.
Những lời này hơn phân nửa là giả.
Nhưng Norimi Morishita không dám tiết lộ tin tức người nọ cho Tiêu Dương, chỉ khẽ hừ một tiếng, giương mắt cười lạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, dùng tiếng Viêm Hoàng nói.
- Mày?
- Cứng như mai rùa nhỉ?
Leng keng!
Norimi Morishita gân như không chút do dự, trực tiếp quay đầu phóng đi.
Tiêu Dương cười lạnh, bóng dáng đột nhiên cử động. Năm trăm thanh Thiên Hoàng kiếm trên đỉnh đầu dường như ngưng tụ lại, chỉ còn lại một thanh cuối cùng, kiếm ảnh chồng lên nhau, đánh mạnh về phía Norimi Morishita.......
Một kiếm ngang trời lao đến, trực tiếp xuất hiện trước mặt Norimi Morishita.
- Xem ra người hạ lệnh thật sự không đơn giản.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng,
Norimi Morishita cực kỳ hoảng sợ, cơ thể nghiêng sang, chật vật lăn trên mặt đất, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm. Tốc độ của lão thực sự thấp hơn Tiêu Dương. Chỉ cần không cẩn thận, Tiêu Dương sẽ đuổi kịp và vung kiếm công kích lão.
Tốc độ quá nhanh.
Norimi Morishita sớm đã đề phòng Tiêu Dương, quát khẽ, toàn thân lập tức tràn ra một tâng kim quang. Thuộc tính giả Kiml
Mình căn bản không thể địch lại Tiêu Dương. Chi viện bên mình vẫn chưa tới, dĩ nhiên Norimi Morishita phải quyết đoán lựa chọn bỏ trốn rồi.
Chỉ cần chống đỡ đến khi chi viện đến thì không cần sợ đối phương nữa.
Vùi
Lợi kiếm đánh lên cánh tay màu vàng, bất ngờ bắn ra những tia lửa kịch liệt.
Không phải đối thủi
Sắc mặt Norimi Morishita đại biến, siết chặt tay, cảm giác cánh tay tê rần.
Tiêu Dương khẽ kinh ngạc, nhưng cũng chẳng thèm để ý. Một kiếm này hắn chỉ tùy ý đánh ra, ngay cả một nửa thực lực của bản thân vẫn chưa phát huy.
- Nói, ai ra lệnh. Nếu không, xuống mười tám tầng Địa ngục đi!
Sát khí trùng trùng.
Norimi Morishita giật mình, ánh mắt dữ tợn nhìn Tiêu Dương, lại đột ngột bỏ chạy lần nữa.
- Nằm mơ giữa ban ngày.
Tiêu Dương giơ kiếm xuống, ánh kiếm lao thẳng lên chín tầng mây, kiếm mang cực dài chém thẳng xuống, phong tỏa tất cả lối đi của Norimi Morishita.
Norimi Morishita xoay người, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, kiếm mang chói mắt khiến lão không thể nào mở được mắt.
- Hóa Tượng phòng ngự!
Hét lớn một tiếng điên cuồng, Norimi Morishita dùng hết sức lực toàn thân, cố gắng phòng ngự.
BịchI
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Norimi Morishita.
- Hì hì, thằng ranh Viêm Hoàng, tất cả mệnh lệnh tối nay đều do tao ra lệnh.
Tim Norimi Morishita trầm xuống, trong chốc lát, liền nhắm hai mắt lại.
Giọng nói của Tiêu Dương như tấm bùa thôi miên vang lên bên tai Norimi Morishita.
- Ai ra lệnh?
Thần kiếm nọ đã vắt ngang trên đầu lão, chỉ cần Tiêu Dương nhẹ nhàng đè xuống, lão sẽ chết. Ánh sáng vàng kim quanh người Norimi Morishita tan dần.
Bị đẩy lùi!
Đất đai xung quanh đều bị xới lên, nổ mạnh.
Lúc này, Norimi Morishita cảm thấy mình ở rất gần cái chết, dường như chỉ cách một cọng chỉ.
Kiếm quang đã phá tan phòng ngự kim sắc của cơ thể lão, làm vỡ nát cả mặt đất.
Nhưng vẫn chưa giáng xuống hết.
Norimi Morishita run rẩy mở to mắt.
Môi run lên.
Trước mắt là mấy sợi tóc bị cắt đứt, đang tung bay...
Âm ầm ầm!
Phòng ngự đã bị phá rồi!
Ánh mắt tuyệt vọng.
Một âm thanh khe khẽ cuối cùng vang lên bên tai Norimi Morishita, giống như ngũ lôi đánh xuống, chấn động.
Rác-
Âm-
- Xem ra, thân phận người đó đáng để mày dùng tính mạng bảo vệ, không đơn giản.
Vẻ mặt Norimi Morishita đây châm chọc nhìn Tiêu Dương.
- Không phải mày muốn đưa tao xuống mười tám tầng Địa Ngục sao? Tao ở trước mặt mày đấy, sao còn chưa ra tay đi. Hahal
Biết chắc phải chết, Norimi Morishita cười to không kiêng nể. Đồng thời hét lớn.
- Thiên Hoàng, vạn tuế.
- Mười tám tầng Địa Ngục. Không sai... tao từng nói vậy.
Tiêu Dương đột nhiên thu kiếm, nhấc Norimi Morishita lên, vẻ mặt lãnh đạm.
- Tao đã cho mày cơ hội rồi.
Norimi Morishita cười dữ tợn.
- Tên Viêm Hoàng đê tiện, mày cho rằng chiến sĩ Đảo quốc tao sẽ sợ chết sao?
- Không sợ chết?
Tiêu Dương cười, hỏi ngược lại.
- Vậy mấy tinh anh ban nãy tháo chạy thì sao?
Norimi Morishita ngưng cười, đôi mắt lóe lên tia giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Dương.
- Tao thề, tối nay chắc chắn mày phải chết thảm!
Tiêu Dương híp mắt cười nhìn Norimi Morishita.
- Trước đó, tao sẽ tiễn mày xuống mười tám tầng Địa ngục.
Lời vừa dứt, Tiêu Dương đột nhiên nhấc cơ thể Norimi Morishita lên, hung hăng ném mạnh xuống. Vùi
Như tia chớp, cơ thể Norimi Morishita tung mạnh xuống mặt đất, âm một tiếng, khói bụi đều bị nước mưa xối đi...
Trên mặt đất, xuất hiện một miệng hố đen ngòm.
Vùi
Bóng dáng Tiêu Dương lắc mình xuống, một tay nhấc Norimi Morishita, nhảy lên, đứng giữa không trung.
Lúc này, vẻ mặt Norimi Morishita vô cùng đau đớn, khuôn mặt co giật, toàn thân có không ít chỗ xây xước, máu tươi chảy đầy...
- Thật không hổ là Thuộc tính giả Kim, cơ thể rắn chắc thật đấy.
Tiêu Dương tự nói.
- Tâng địa ngục thứ nhất, ngay cả xương cốt còn chưa gãy.
Lúc này, đồng tử Norimi Morishita đầy tia hoảng sợi
Như đã nhìn thấy vận mệnh bi thảm của lão, vẻ mặt hoảng sợ đến cực độ.
Tên trước mặt nói sẽ tiễn mình xuống mười tám tâng Địa ngục, tức là... cứ thế ném mình xuống sao?
Cả người co giật, giọng Norimi Morishita kinh hãi.
- Mày... mày giết tao đi!
Tiêu Dương nở nụ cười ôn hòa.
- A di đà Phật, tao có anh em làm hòa thượng, không thể dễ dàng sát sinh được.
Tiêu Dương cười ha hả, nụ cười vang lên bên tai Norimi Morishita sao mà nghe chói tai quá.
Lúc này, thậm chí Norimi Morishita muốn vận công tự cắt tâm mạch tự vẫn, nhưng lại phát hiện mình đang bị một sức mạnh quái dị khống chế, căn bản không chịu sự khống chế của bản thân.
- Đi xuống nào! Tầng địa ngục thứ hai!
Giọng Tiêu Dương lạnh lùng, chụp lấy Norimi Morishita, dùng sức ném mạnh xuống dưới.
Âm ầm!
Cùng một vị trí, có điều, miệng hố kia sâu hơn rồi.
Đúng như Tiêu Dương đã nói, đó là vị trí của Tâng địa ngục thứ hai.
- AII AII
Một âm thanh thảm thiết đau đớn tận xương tủy vang lên trong màn mưa. Nhưng lúc này, bốn phía chỉ có mình Tiêu Dương. Tinh anh thần điện bỏ trốn cách phạm vi hai người gân nhất cũng đã hơn ngàn mét rồi.
Không có ai dám đến gần.
Tiếng kêu la thảm thiết của Norimi Morishita vang vọng lượn lờ, kinh hoàng đến cực điểm.
Vùi
Thân thể Tiêu Dương lại hạ xuống, túm lấy Norimi Morishita phóng lên lần nữa.
Không nói nhiều.
- Đi nào! Tầng địa ngục thứ bai ÂmI!
Âm!
Âm ầm ầmIl
- Tầng thứ tư!
- Tầng địa ngục thứ năm!
- Tầng địa ngục thứ sáu!
Tiếng kêu rên vang vọng giữa trời đất.
Cả người Norimi Morishita giờ như một đống bùn, toàn thân loang lổ vết máu, cảm giác đau đớn khiến lão cảm thấy hít thở cũng đau.
Sống không bằng chết.
Kêu thảm, tuyệt vọng, cầu xin tha thứ...
Thậm chí lão muốn hôn mê cũng không được. Tiêu Dương đã dùng ngân châm khống chế cảm giác của lão, không thể hôn mê, không thể động đậy, không thể bỏ trốn. Lúc này, Norimi Morishita thật sự có cảm giác đang chịu sự hành hạ của Địa ngục.
- Giờ mới gãy chưa đến một trăm khúc xương mà.
Tiêu Dương than thầm.
- Cơ thể cứng rắn thật. Tâng địa ngục thứ mười một!
Lại dùng sức hung hăng ném xuống dưới một lần nữa.
Âm ầm!
Lần này lúc nhấc Norimi Morishita lên, cơ thể lão giờ phút này đã thấy rõ xương trắng, vết máu loang lổ, cả người run rẩy kịch liệt, trái tim đau đớn không thôi, giọng điệu yếu ớt, yếu ớt đến cực độ,
- Giết... giết tao đi.
Lão muốn chết, lúc này, lão thật sự muốn chết!
Ánh mắt Tiêu Dương không có chút nhân từ, lãnh đạm nhìn chằm chằm Norimi Morishita.
- Vẫn câu hỏi đó, ai ra lệnh.
- Cho tao... chết!
- Tầng địa ngục thứ mười hail
Tiêu Dương tàn nhẫn ném xuống.
- Mày có thể kiên trì được đến tầng địa ngục thứ mười tám thì có thể chết được rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng, lóe lên một tia điên cuồng.
- Ai ra lệnh!
- Tao...
- Tầng địa ngục thứ mười bai
Âm!
- Ai ra lệnhI
- Ai ra lệnh! Norimi Morishita cảm thấy mình đã hoàn toàn sụp đổ, thấy trước mắt vô cùng mơ hồ, cả người như người máu, trong lòng tâm niệm, cuối cùng khi đến tâng địa ngục thứ mười bảy, tất cả sức lực đã cạn kiệt.
Dù chỉ còn một lần nữa, lão cũng không thể kiên trì thêm.
Đau đớn, còn đau đớn hơn vạn con kiến cắn tim nữal
- Là... Thân điện chỉ tửI
Ánh mắt Norimi Morishita mang theo sự cầu xin nhìn Tiêu Dương,
- Cho tao chết đi!
- Thần điện chỉ tử.
Vẻ mặt Tiêu Dương hững hờ ghi nhớ bốn chữ này.
Tay giơ lên cao...
- Tâng địa ngục thứ mười tám, đi xuống đi.
Âm!
Trước khi Tiêu Dương thả tay đã vận lực, cắt đứt tâm mạch của Norimi Morishita. Lúc vung tay lên, thi thể của Norimi Morishita rơi thẳng xuống cái động sâu không đáy.
Im lặng không tiếng động.