Chương 750: Cục gạch trong tay, thiên hạ có tôi!
Chương 750: Cục gạch trong tay, thiên hạ có tôi!Chương 750: Cục gạch trong tay, thiên hạ có tôi!
Âm ầm ầm!
Tiếng nổ từ bốn phương tám hướng vang lên liên tục như thuốc nổ bị châm ngòi. Xung quanh biệt thự vốn là một mảng hết sức yên tĩnh, trong khoảnh khắc đã trở nên hỗn loạn.
Đám Thiên Hoàng vệ đang đứng trên tường xông ra ngoài, còn đám người bên ngoài thì lại xông vào trong, trong khoảnh khắc nổ ra những màu sắc đẹp đế như pháo hoa.
Nhất là Thiên Hoàng vệ bị tạt nước tiểu, cả người như sắp nổi điên, gương mặt dữ tợn liều mạng tấn công một người. Đối phương cũng bực bội, tuy ông đây ẩn nấp xung quanh, nhưng người ẩn nấp đâu chỉ mình ông, sao mày liêu mạng đánh ông, cứ như ông đây giết cha mày, ngủ với vợ mày vậy. Đã vậy, ông đây sao có thể nhịn được nữa, thế là người này cũng ra sức phản kích. Dưới chiến hỏa lan tràn, trận loạn chiến đã hoàn toàn bùng nổ.
Bên tai vẫn còn vang lên tiếng kêu la thảm thiết của vị bị đâm hoa cúc kia, ánh mắt Tiểu Cửu mang theo chút kiêng ky, nhẹ nhàng che phía sau của mình. Công phu bỏ đá xuống giếng của thằng nhãi này đúng là quá âm hiểm!
- Đơn giản chỉ đâm một cái, vấy một bịch nước tiểu, mà hậu quả kinh người đến vậy.
Tiêu Dương than vẫn.
- Đáng tiếc, Thỏ tinh vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Dương lắc đầu xúc động.
Rõ ràng tên này muốn mượn đao giết người, mượn sức mạnh tụ hội xung quanh đánh vào biệt thự Đảo Quốc, còn mình thì làm ngư ông đắc lợi.
Khóe miệng Tiêu Dương khẽ nhếch lên, thở dài nói.
Tiểu Cửu đứng bên yên lặng khinh bỉ.
Trong lòng Tiêu Dương thầm tính toán, có nên để "Thỏ tinh" đặc huấn cho thằng nhóc công tử bột Bạch Húc Húc một đợt không.
Tiểu Cửu không kìm được xúc động.
Nếu không, có nước tiểu của "Thỏ tinh", kết quả chắc chắn đặc sắc hơn nhiều.
Đại chiến nổ ra, trong biệt thự Đảo Quốc, thỉnh thoảng lại có từng bóng người cường đại nhảy ra. Những đòn tấn công hoa mỹ như pháo hoa nở rộ. Có đủ các loại công kích, thủy tiễn biển lửa tràn ngập cả bầu trời đêm, tiếng rống lên giận dữ, tiếng kêu gào thảm thiết, miên man bất tận.
- Ông nhìn kìa, họ đánh đã quái
- Nếu không có thằng nhóc công tử bột Húc Húc kia ở đây cũng được.
Tiêu Dương khế cau mày.
- Tôi đúng là người tốt, biết họ nhịn lâu quá, chắc chắn sẽ nhịn quá sinh bệnh. Chẳng qua tôi chỉ giúp họ phát tiết. Tiền chữa bệnh tôi cũng đâu có thu của họ.
- Đánh như vậy, e là không ép được tên Thần điện chỉ tử ra.
- Rốt cuộc Đảo Quốc coi trọng "Bồ Tát xử thai kinh" đến nhường nào. - Đặc công các nước cử đến vô cùng cường đại, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai có thể tiến công vào biệt thự.
- Kẻ thần bí kia không tệ. Đến mấy tên Thiên Hoàng vệ bốn sao thực lực không yếu mà cũng không phải đối thủ của lão. Ø? Khí tức quen thuộc quá...
Vẫn chưa đến thời điểm tử chiến thật sự.
- Thực lực Phản Vũ hậu kỳ, chỉ cách Tâm Lôi Kiếp một sợi chỉ nữa thôi.
Tiểu Cửu trâm giọng nói.
Tuy nhiên, năm Thiên Hoàng vệ vây công lão thực lực dĩ nhiên cũng không tệ, đều là những kẻ xuất sắc trong Thiên Hoàng vệ bốn sao, thực lực đều vượt quá Phản Vũ trung kỳ. Họ cùng liên thủ công kích, dù nhất thời rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn chưa đến nỗi thua.
- Vẫn có người còn chưa ra tay.
- Ngũ Đài Sơn...
Trận đấu của cấp bậc Hóa Tượng là phổ biến nhất, những đòn tấn công ầm ầm nổ ra giữa trời đất.
Binh đấu binh, tướng đấu tướng!
- Những cường giả thật sự e là đang chờ cơ hội hành động.
Tiêu Dương gật đầu.
Với thực lực của tiền bối Tiểu Cửu, thực lực của những kẻ trước mặt không ai có thể che giấu được ánh mắt ông.
Phản Vũ hậu kỳ có thể xếp hàng đầu trong số những cường giả xuất hiện tối nay rồi.
Tiêu Dương cũng cố gắng kìm nén, đứng thưởng thức trận loạn chiến này.
Giọng Tiểu Cửu vang lên, nói.
- Là cao tăng Ngũ Đài Sơn.
Tiêu Dương khế cau mày nghi ngờ.
Tiêu Dương nhìn một người mặc đồ đen thần bí, trong đầu không khỏi nhớ đến cái đầu trọc của lão, không kìm được bật cười.
Ánh mắt Tiểu Cửu tràn đầy nghi ngờ nhìn Tiêu Dương. Ông quả thực không nghĩ ra, xem chiến đấu có gì buồn cười?
- E rằng có liên quan rất lớn đến Đại sư Huyền Thiên xuất hiện dưới chân núi Thần điện Nagoya tối đó.
Tiêu Dương suy đoán, ánh mắt cũng di chuyển đến vòng chiến còn lại.
Một người dùng kiếm, hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Dương.
Chính là một trong những người đến từ Nhà họ Dịch bên cạnh Thái Tử mà vừa nãy Tiêu Dương thấy nấp trong chỗ tối. Kiếm ý vô cùng âm nhu, như linh xà múa lượn, đôi mắt nhỏ hẹp như lá liễu, híp thành một tia âm lạnh. Dưới kiếm quang bay múa, thực lực Hóa Tượng hơn trăm biến có thể áp chế được Thiên Hoàng vệ có thực lực không tương đồng...
- Chẳng lẽ người này là một trong hai người mạnh nhất trong Thất sát tướng bên cạnh Thái tử?
Cánh tay trái cánh tay phải của Thái tử, thực lực hai người này nghe nói rấ mạnh mẽ.
Người trước mặt Hóa Tượng hơn trăm biến, rất phù hợp với thân phận này. - Xem ra, vẫn phải phá vỡ cục diện bế tắc này rồi.
Dù công kích như cuồng phong bạo vũ, nhưng vẫn bị cản bên ngoài biệt thự.
Số người tác chiến hôm nay gần như tương đối. Nhưng mấy cường giả "lính hỗn tạp" đang bị Thiên Hoàng vệ cường đại của Đảo Quốc kêm chế, hơn nữa, những người này đều tự chiến đấu, trong lúc loạn chiến có vài người tạm thời liên minh, đối phó Thiên Hoàng vệ Đảo Quốc, về độ ăn ý không thể nào so được với Thiên Hoàng vệ Đảo Quốc.
Tiêu Dương khẽ nhíu mày.
- Vẫn là Thiên Hoàng vệ chiếm thế thượng phong.
Truy kích đầy trời.
Giống như một tín hiệu, rất nhanh, trận chiến xung quanh biệt thự, huyết vụ liên túc tràn ra. Trong phút chốc, không ít người đều đã nhuốm đầy máu tươi, tiếng kêu rên vang vọng bầu trời.
- GiếtI
- Xông vào, cướp Phật môn chí bảo!
Tiếng gầm gừ vang lên, có vài người giết người đến mù quáng đang tức giận rống lên.
Đám Thiên Hoàng vệ càng thêm tức giận.
Đây là Đảo Quốc, để đám ngươi đến từ nước ngoài này quấy rối, sao có thể nhịn được.
- Giết sạch đám xâm lược!
Mệnh lệnh quả quyết, ánh mắt đằng đằng sát khí ngập khắp trời đất.
Kiếm ảnh đao quang, thuộc tính ngũ quang thập sắc tấn công, như thác, như khói lửa, như rừng rậm, như gai đâm...
Trận chiến tới lúc này, cuối cùng đã bắt đầu nhuốm máu rồi.
Bỏ mạng ngay tại chỗ.
Một đạo máu tươi, một cái đầu bay lên.
Hộc!
Tiêu Dương lẩm bẩm. Đột nhiên, ánh mắt hắn dời sang một bên.
- Thật tò mò không biết Thái tử là người như thế nào.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên, dường như đang tính toán gì đó.
Tiểu Cửu bên cạnh dè dặt đứng cách xa mấy bước.
Ông đoán ra, giờ chắc chắn Tiêu Dương chẳng có lòng tốt gì đâu.
- Hì, hì...
Tiêu Dương đột nhiên bật cười, khiến Tiểu Cửu càng rợn tóc gáy.
- Tối nay mình giết nhiều người Đảo Quốc như vậy rồi, giờ chắc chắn không thể lộ mặt.
Tiêu Dương dám khẳng định, giờ chỉ cần mình lộ mặt, chắc chắn sẽ bị Đảo Quốc dồn lực tấn công.
- Nếu đã vậy, chi bằng núp trong chỗ tối, đánh lén mấy cái.
Tiêu Dương cười hì hì, cổ tay khẽ xoay, một chiếc côn lớn xuất hiện trong tay hắn.
- Tiểu Cửu, ông cảm thấy thế nào? Tiêu Dương vô cùng khiêm tốn xin chỉ bảo, chợt tự lắc đầu.
- Không được, cái côn này kệch cỡm quá.
Tiêu Dương xoay tay, một trọng chùy xuất hiện.
Với sức mạnh tạo vật của hắn trong "Thượng cổ hồng hoang”, chế tạo ra mấy thứ đơn giản này đương nhiên vô cùng dễ dàng. Huống hồ,'nhãn hiệu" Tiêu Dương tạo ra không đơn giản, mỗi thứ đều chứa đạo lực của hắn.
- Trọng chùy.
Tiêu Dương khua một cái, đương nhiên là về phía đầu Tiểu Cửu, khiến Tiểu Cửu toát mồ hôi lạnh.
- Vẫn không tiện lắm.
Tiêu Dương liên tục đổi mấy loại vũ khí, vẫn không tiện tay, cuối cùng liền đưa ra quyết định.
- Mẹ kiếp, dùng cách tấn công nguyên thủy nhất là được rồi.
Trong lòng bàn tay Tiêu Dương, xuất hiện một cục gạch!
Ước lượng sức nặng của cục gạch, Tiêu Dương khá hài lòng. Gương mặt hắn lại nở nụ cười, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
- Hòa thượng kia cũng không tệ, cục gạch nện trúng đầu trọc, âm thanh phát ra chắc chắn trong trẻo êm tai hơn.
Tiêu Dương đứng dậy, Tiểu Cửu cầm cục gạch nện lên đầu hắn.
- Thằng nhóc thối, cậu tỉnh lại đi, với thực lực của cậu mà muốn đứng sau ném đá cường giả Phản Vũ hậu kỳ à.
Đầu Tiêu Dương rất cứng rắn.
Ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt lập tức nhìn về phía một Thiên Hoàng vệ Hóa Tượng hơn tám mươi biến.
- Mày đi.
Tiêu Dương ước lượng sức nặng của cục gạch, thân thể đột nhiên biến mất.
Một giây kế tiếp, Tiêu Dương đã xuất hiện sau lưng Thiên Hoàng vệ đó, lập tức giơ tay đập cục gạch xuống.
Một tiếng rên vang lên.
Thiên Hoàng vệ này ban nãy đang định sử dụng đại chiêu đánh bại đối thủ trước mặt, nào ngờ đột nhiên đầu bị đánh mạnh, hai mắt lập tức nhắm lại hôn mê.
- Mẹ kiếp! Vô dụng thật!
Đối thủ của Thiên Hoàng vệ này là một cường giả đến từ môn phái thần bí của Viêm Hoàng, vừa nãy chuẩn bị sử dụng công phu uy vũ "Hầu Tử Thâu Đào', không ngờ còn chưa kịp ra tay, đối thủ đã ngã xuống, không kìm được than vẫn.
- Chẳng thú vị gì cả, đối thủ yếu quá.
- Ha ha! Đã ghiền, đã ghiền quái
Tiêu Dương khống chế thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, có thể im lìm xuất hiện ở bất cứ ngóc ngách nào xung quanh biệt thự. Dựa vào thực lực Hóa Tượng ba trăm hai mươi biến của hắn, luận cảnh giới cũng nằm ở tâm trung trong đám người này. Hắn muốn tìm mục tiêu để đập gạch lén thực sự quá dễ dàng. Bụp bụp bụp!
Gần như gạch rời khỏi tay, một Thiên Hoàng vệ thực lực tương đối yếu lại ngã trên mặt đất, sau ót bị đập sưng vù...
Dưới hành động gắp than bỏ lửa của Tiêu Dương, áp lực công kích của một bên vô hình trung đã giảm đi khá nhiều, bước tấn công dần nhanh hơn. Rất nhanh, cả đám đã đánh đến gần cửa biệt thự.
Chỉ cần xông vào biệt thự, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn lớn.
- Ha ha! Cục gạch trong tay, thiên hạ có tai
Tiêu đại gia không kìm được hăm hở, trong tư thái tay cầm gạch, vẫn có uy phong lẫm lãm. Tiêu Dương nhìn thấy không ít Thiên Hoàng vệ Đảo Quốc bị đánh cho hôn mê, liên cười toe toét.
- Tiểu Cửu tiền bối, ông muốn thử không?
Tiêu Dương đưa cục gạch cho Tiểu Cửu, quên mất rằng, Tiểu Cửu mà ra tay, thì lập tức sẽ gặp phải thiên lôi đánh xuống của Tâm Lôi kiếp...
Tiểu Cửu liếc nhìn Tiêu Dương.
- Người kiêu ngạo quá sẽ bị sét đánh.
- Hì hì! Không nói với ông nữa. Tôi đi đây.
Thân ảnh Tiêu Dương lại lập tức biến mất. Hắn lại tìm được mục tiêu mới rồi, bóng dáng lập tức di chuyển đến sau lưng người đó, tay phải giơ lên cao, sau đó đánh mạnh lên đầu người đó.
Tư thế hết sức thành thạo.
Thịch một tiếng, thân ảnh kêu lên rồi ngã xuống.
- Sướng quái
Xi
†r