Chương 751: Cứu mạng với!
Chương 751: Cứu mạng với!Chương 751: Cứu mạng với!
Tiêu Dương tay cầm gạch đắc ý cười. Cái cảm giác câm gạch âm thầm đánh người thật tuyệt vời.
- Who are you?
Đúng lúc này một giọng nói kinh ngạc vang lên bên tai Tiêu Dương.
Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dương nháy mắt cứng ngắc, trong tay hắn vẫn cầm một viên gạch, nhất thời cảm thấy bối rối. Hắn chơi hăng quá nên quên mất phải quay lại "Thượng cổ hồng hoang, lúc này chỉ biết cười ngu.
Hắn đã là đắc ý quá trớn rồi.
Trước mặt Tiêu Dương là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang nghi ngờ nhìn hắn, vẻ mặt người đó có chút phức tạp. Đối thủ của gã rõ ràng là Thiên Hoàng Vệ của Nhật Bản, sao tự dưng lại xuất hiện một chàng trai phương Đông cầm gạch chạy tới, đã vậy hắn lại còn cười rõ là bỉ ổi...
Người đàn ông tóc vàng chợt thấy nổi da gà, dường như nghĩ tới cái gì đó, gã cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Who are you?
Không biết là tên khốn nào dấu đầu lộ đuôi chơi cái trò đánh lén này.
Dưới chân Tiêu Dương như bôi dầu, nhanh nhẹn lướt người về phía người có thực lực kém nhất trong đám người kia...
Tiêu Dương có cảm giác sát khí xung quanh đang ùn ùn kéo tới đây...
- Ối mẹ ơi, gì mà ghê vậy!
Tiêu Dương sửng sốt xua tay nói:
Có một tên bất chợt quát lớn:
Gã hỏi lại lân nữa.
- Ngăn hắn lại!
- Tôi không phải Dì, anh nhận nhầm người rồi.
- Hồ a di? (Dì Hồ)
Lúc này Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện đã vậy trong tay còn cầm theo viên gạch, lần này cả tang chứng vật chứng đều có cả! Ai thèm quan tâm cậu là dì Hồ hay ông Hồ, cường giả Thiên Hoàng Vệ bốn phía xung quanh gầm lên lao tới tấn công Tiêu Dương...
- Cuộc tàn sát ngày hôm nay là do hắn tạo ral
Mặc dù cuộc chiến vô cùng hỗn loạn nhưng đột nhiên có hai ba tên Thiên Hoàng Vệ bị đánh gục vẫn khiến không ít người chú ý. Nhất là các cường giả của Thiên Hoàng Vệ vô cùng phẫn nộ
- Bắt hắn lại, chém thành vạn mảnh!
Một giọng nói lạnh lẽo cùng phẫn nộ vang lên.
- Là huấn luyện viên của Tiểu đội Tinh Anh Viêm Hoàng!
- Tên đó vừa bị đuổi giết lại còn vừa tru tréo kêu la như vậy khác nào kích thích người khác đến bắt mình chứ. - Tên đó... rốt cuộc là ai?
Tiêu Dương quyết định lúc này chỉ có thể cắm đầu chạy rồi miệng thì gào ầm lên. Trong khi bị truy đuổi, Tiêu Dương thỉnh thoảng lại quay đầu lại, khi nhìn thấy một tên Thiên Hoàng Vệ thực lực khá yếu, hắn lập tức giơ tay lên."Bịch" một tiếng, viên gạch trong tay trực tiếp đáp xuống đầu của tên Thiên Hoàng Vệ kia.
Tình hình này chẳng khác nào đối đầu với kẻ địch thâm thù đại hận tám đời, chỉ hận không thể nuốt sống đối phương.
Mọi người đều trợn mắt há mồn nhìn cảnh này.
Tiếng nói phân nộ không ngừng vang lên, thậm chí một số người đang đánh nhau cũng dừng lại. Có không ít Thiên Hoàng Vệ bừng bừng sát khí vọt tới cản đường Tiêu Dương...
- Chẳng trách Thiên Hoàng Vệ của Nhật Bản lại hận hắn như vậy. Hắn đúng là đáng hận thật!
Có người dở khóc dở cười.
- Cái tên này... thật là...
Nhiều người tại hiện trường chỉ biết trợn mắt há mồn nhìn đám Thiên Hoàng Vệ cắm đầu đuổi theo Tiêu Dương.
Gã hét lên một tiếng sau đó ngã lăn ra đất.
- Khà khà, đừng có tưởng anh đây chỉ ăn chay thôi nhái
Tiêu Dương cười đắc ý sau đó võ mông chạy lẫn vào trong đám người ở phía trước. Hắn lợi dụng cây cối bên cạnh ngôi biệt thự che lấp liêu mạng bỏ chạy.
- Chẳng lẽ tên này đã đốt linh bài tổ tông của Thiên Hoàng Vệ hay sao vậy? Tại sao bọn họ dường như người nào cũng muốn giết chết hắn để hả giận?
Nơi này tập trung đặc công của các nước trên thế giới, người có năng lực đặc biệt cũng không phải hàng hiếm.
Chiến loạn dường như có dấu hiện dừng lại, Tiêu Dương chạy như bị ma đuổi, vừa chạy vừa gào lên. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn. Hiện tại hắn không thể trực tiếp chui vào 'Thượng cổ Hồng Hoang' được. Nếu hắn chui vào đó chẳng may bị người ở đây nhìn ra được thì làm sao?
Một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
- Trong tình thế bị vây khốn như vậy mà còn tranh thủ lấy gạch chọi người khác, cái tên này...
- Mẹ nó! Không công bằng! Không công bằng!
Tiêu Dương gào lên, bất ngờ một cây thủy tiễn xuất hiện ở phía sau hắn. Tiêu Dương nhanh nhẹn lượn sang một bên né tránh thủy tiễn sau đó chạy sang một hướng khác. Vừa chạy Tiêu Dương vừa tức giận hét lên:
- Mẹ kiếp! Nhiều người như vậy đuổi giết một người tính gì anh hùng, có giỏi thì đừng có đuổi nữal
Phụt!
Sau khi Tiêu Dương hiện thân, Tiểu Cửu tiền bối ẩn mình ở mi tâm của hắn. Lúc này nghe hắn nói như vậy lão không nhịn được cười phá lên, cứ tưởng hắn sẽ nói có giỏi thì đánh tay đôi với hắn ai ngờ hắn lại... Tâm lý tên này cũng vặn vẹo thật.
- Đáng đời, ai bảo cậu nghĩ ra cái trò lấy gạch đập người ta chứ!
Tiểu Cửu hả hê nói: - Nếu cậu đường đường chính chính chiến đấu với bọn họ thì đâu có rước nhiều thù hận như vậy. Nhưng mà thế này cũng tốt, bị nhiều cường giả truy kích mặc dù áp lực nhưng sẽ có nhiều động lực hơn. Cứ chạy thế này biết đâu lại đột phá thì sao?
Dường như Tiêu Dương đã quyết định vứt bỏ hết lòng tự trọng của mình hay sao ấy. Hắn làm cho xung quanh trở nên loạn thành một đống, ngay lập tức hỗn chiến lại diễn ra. Thậm chí có không ít người không nhịn được phẫn nộ chuyển sang tấn công Tiêu Dương, đặc biệt trong số đó có một người phụ nữ trung niên da đen vô cùng hung hãn. Bởi vì tình huống cấp bách nên Tiêu Dương chạy tới chỗ người phụ nữ rồi hét lên: Anh họ cứu eml
Giọng nói thê lương đau đớn tựa như đứa trẻ bị người nhà vứt bỏ.
- Cứu cháu với!
- Dì Hồ! Chú Chu! Bác gì ơi, cứu cháu với!
Áp lực của Tiêu Dương giảm đi, dường như tìm được cách giải quyết khó khăn lúc này. Cứ chỗ nào có người là hắn chạy về phía đó, gặp người nào hắn cũng tay bắt mặt mình như đã tìm thấy người nhà thất lạc. Chỉ trong chốc lát xung quanh biệt thự trở nên hỗn loạn, cứ mỗi một nơi Tiêu Dương tới người xung quanh lại bỏ chạy tán loạn. Nhưng vì 'Bồ tát sử thai kinh nên mọi người đều không chạy quá xa chính vì thế đã tạo cơ hội cho Tiêu Dương giở trò.
Trong lúc chiến đấu, người kia khóc không ra nước mắt, nội tâm không ngừng gào thét.
Người bị Tiêu Dương bám lấy sửng sốt đến ngây người, hình như... gã không quen tên nhóc này thì phải.
Thế nhưng Tiêu Dương lạ cứ nắm chặt lấy tay gã, vẻ mặt đầy chân thành.
Người này bị ánh mắt của Tiêu Dương làm cho giật mình, gã còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm nhận được sát khí từ xung quanh ập tới.
Ngay lập tức hiểu ra chuyện gì, gã tức giận nghiến răng nghiến lợi rít lên:
- Ranh con nhà cậu dám kéo tôi xuống nước hả?
Hiện tại gã quả thực khóc không ra nước mắt, vốn dĩ chỉ định đứng một bên xem kịch vui. Nhưng lúc này đã bị Thiên Hoàng Vệ coi là đồng đảng của tên này, vì vậy đám người đó hoàn toàn không chút nương tay nhiệt tình tấn công gã.
Âm! Âm! Rầm!
Cường giả từ khắp bốn phía tấn công tới, người này là một tán tu đến từ Trung quốc. Thực lực của gã cũng không phải hạng tâm thường, cơ thể chợt nhoáng lên chống lại đợt tấn công của Thiên Hoàng Vệ. Trong tình huống này, giải thích đều là thừa thãi, ai bảo vừa rồi gã với thằng ranh kia thân thiết' quá mài
- Vô sỉ, đồ vô liêm sỉ!
Người này đến từ Trung quốc.
- Cứu tôi với, ôi, cuối cùng thì tôi cũng tìm được anh rồi.
Tiêu Dương tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy lẫn vào trong đám người sau đó chạy thẳng tới chỗ cường giả Hóa tượng hơn chín trăm biến. Khi chạy tới trước mặt người kia, Tiêu Dương chộp lấy cánh tay gã, trên mặt nước mắt nước mũi tùm lum, miệng gào lên:
- Theo tôi thấy cứ chạy thế này biết đâu lại bị nướng chín thì có!
Tiêu Dương có cảm giác mông mình nóng lên, suýt chút nữa thì bị trúng một đòn hỏa kích.
- Ôi má ơi! Người phụ nữ kia vừa hay lại hiểu tiếng Trung nên lập tức lửa giận ngập đầu!
Dám nói liều à?
Anh họ là từ cậu thích thì gọi sao? Điểm chết người ở chỗ người ta đường đường là một người phụ nữ vậy mà hắn cũng nhận nhầm được. Ngay lập tức Tiêu Dương bị một nữ đặc công da đen vác đao truy sát...
Âm ầm ầm!
Hỗn chiến lại bùng nổ, Thiên Hoàng Vệ đều tập trung truy bắt Tiêu Dương. Nhưng càng đuổi bọn họ lại càng điên tiết bởi vì năng lực trốn chạy của Tiêu Dương đúng là kinh người. Ba mươi lăm Thiên Hoàng Vệ cảnh giới Hóa tượng hơn sáu biến tạo thành một vòng tròn, những người thực lực cao lại tạo thành một vòng chặn nữa. Thế nhưng không ngờ vẫn để cho thằng ranh kia tìm được lỗ hổng rồi chạy mất.
Không chỉ những thế, trong lúc bỏ chạy hắn lại còn gào thét ầm ï lên. Đồng thời cơ thể hắn nhoáng lên một cái, viên gạch trong tay đáp thẳng vào đầu một tên Thiên Hoàng Vệ cảnh giới Hóa tượng hơn sáu trăm biến. Tên Thiên Hoàng Vệ kia chỉ cảm thấy đầu mình chợt ầm' một cái, nổi điên lườm Tiêu Dương.
- Ối mẹ ơi, đầu tên này cứng vãi!
Hắn để lại cho bọn họ một bóng lưng tiêu sái, tay vẫn còn cầm gạch, co giò chạy.
- Tên khốn kial
Tiếng gào thét đầy phẫn nộ, người kia vô cùng tức giận suýt chút nữa thì phun máu.
Cái tên oắt con chỉ cần một cánh tay đã đủ bóp kia chết lại dám dùng gạch tập kích gã. Hơn thế nữa với lực độ đó chỉ đủ làm người bình thường vỡ đầu chảy máu, đối với Thiên Hoàng Vệ thì đó chẳng đáng gãi ngứa.
Thế nhưng Tiêu Dương lại cố tình để lại câu 'đầu tên này cứng vãi' rôi mới bỏ chạy. Đây rõ ràng là cố tình châm chọc bọn họi
Bịch! Bịch! BịchI
Giữ vững tinh thần bất diệt, Tiêu Dương liên tục dùng gạch tấn công những người của Thiên Hoàng Vệ. Bóng dáng hắn lượn lờ ở khắp nơi, hắn đi tới chỗ nào là chỗ đó có gạch bay tứ tung khiến cả chiến trường tràn ngập tiếng oán thán cùng phẫn nộ ngút trời...
Vào lúc này người của Thiên Hoàng Vệ vẫn không hề phát hiện ra trong suốt quá trình đuổi bắt tên ranh này không biết là cố tình hay vô ý mà hắn vừa chạy vừa trốn thậm chí còn lôi kéo cả những người xung quanh. Dường như bọn họ càng lúc càng tới gần bức tường của biệt thự...
Bịch!
Một tên Thiên Hoàng Vệ tung quyền đánh vào ngực Tiêu Dương. Chỉ thấy hắn hét lên một tiếng thảm thiết sau đó cơ thể bay lên tạo thành một vòng cung rồi vừa vặn rơi vào bên trong biệt thự.
- Tôi đã đánh trúng hắn rồi hả?
Tên Thiên Hoàng Vệ kia kinh ngạc sau đó mừng như điên túm lấy tên bên cạnh, nói:
- Tôi vừa mới đánh trúng hắn đó! Tôi đã đánh trúng hắn rồi!
Những tên Thiên Hoàng Vệ khác đều nhìn tên này bằng ánh mắt hâm mộ...
Chuyện này quả thật không dễ dàng gì!
- Đồ ngu! Một đám ngu xuẩn! Hắn chạy mất rồi!
Một giọng nói phẫn nộ vang lên, lúc này mọi người mới giật mình ngộ ra, trong lòng thâm kêu không ổn. Bọn họ lập tức nhảy qua bức tường vào bên trong nhưng đã không còn thấy bóng dáng Tiêu Dương đâu nữa.
Hắn đã hoàn toàn biến mất.
Gần như là đồng thời, xung quanh bốn bức tường vây xuất hiện các cường giả đến từ tất cả các nước, đây là một cơ hội hiếm có dành cho bọn họi
Vùi! Vùi! Vùi
Tất cả tung người nhảy lên vọt vào bên trong biệt thự!