Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 756 - Chương 760: Gói Mang Về!

Chương 760: Gói mang về! Chương 760: Gói mang về!Chương 760: Gói mang về!

Đồ thần!

Đôi mắt Tiêu Dương sắc lạnh, một chiêu Băng Thiên Diệt Hồn đã lấy đi tất cả lực Kiếm Đạo của hắn. Một chiêu đó đã làm vỡ nát linh hồn của Thần điện chỉ tử khiến y cảm nhận được cảm giác bị cơn đau hành hạ. Cơ hội chỉ đến một lần duy nhất, Tiêu Dương không chút do dự lập tức vung kiếm chém xuống.

Xét vê tốc độ Phong kiếm là nhanh nhất.

Nhanh như chớp, một kiếm chém xuống bao trùm lên khoảng không rộng lớn, hoàn toàn không cho Thần điện chi tử cơ hội chuyển mình.

Thức thứ ba, Thần Kiếm Như Tuyết.

Nếu như Thần điện chi tử tự nhận mình là thân tiên vậy đêm này Tiêu Dương sẽ giết thần.

Giết chết Thần điện chỉ tử!

Kiếm hạ xuống!

Phong Kiếm mạnh nhất chính là tốc độ.

- Hóa Tượng phụ ảnh?

Không muốn đánh lại thì thôi, một khi đã đánh sẽ phải có người chết.

Khi kiếm quang bắn tới trên người Thần điện chỉ tử đột nhiên hiện ra một cái ảo ảnh.

Kiếm ý của Tiêu Dương phủ khắp bầu trời, tựa như bông tuyết rơi xuống làm lòng người lạnh lẽo.

Ở phía sau, khí tức của Chúc Hỏa sứ giả đang tới gần...

Cảm giác lạnh lẽo khiến Thân điện chi tử kinh hãi. Y hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn. Ngay lập tức một cơn đau ập đến, cả người bay ra sau...

Tiêu Dương kinh ngạc biến sắc.

Vùi

Lúc này, bên trong mật thất vang lên tiếng gầm tức giận. Khí tức mạnh mẽ thẩm thấu ra cả bên ngoài, tuy nhiên nước xa không thể cứu được lửa gần.

Một luồng sáng lóe lên...

Tiêu Dương cảm nhận được hơi thở của Chúc Hỏa sứ giả, hô hấp đột ngột nhanh hơn, ánh mắt lạnh lùng, bức tranh trong đầu khẽ động:

Hai mắt Thần điện chi tử trợn ngược, y có nằm mơ cũng không ngờ được mình lại có ngày hôm nay. Đạo lực bị diệt, trong thời gian ngắn không thể phục hồi lại được. Nói thì chậm và xảy ra thì nhanh, kiếm quang của Tiêu Dương trong nháy mắt đã xuất hiện.

- Hám Đạo Thuật, Tích Thủy Xuyên Thạch!

Vẫn biết thực lực của Thần điện chi tử cao hơn hắn vì vậy mới mượn cơ hội dùng Băng Thiên Diệt Hồn giết chết y. Thế nhưng hắn không ngờ trên người y lại có Hóa Tượng phụ ảnh. Hóa Tượng phụ ảnh lớn mạnh tương đương với thân binh phòng ngự.

Nếu không ra tay bây giờ về sau sẽ không còn cơ hội nữa!

- Dừng lại! Nếu còn tiến đến, tôi sẽ giết ông tal Kiếm quang của Tiêu Dương rung lên, mũi kiếm bén nhọn chỉ thẳng vào huyệt vị trên người Thần điện chỉ tử. Khi mũi kiếm đâm tới, máu lập tức bắn ra, sắc mặt Thần điện chi tử trắng bệch, cả người đau đớn, cơ thể không thể nhúc nhích. Ngay giây tiếp theo cảm nhận được trước mắt lóe lên một cái, kiếm của Tiêu Dương đã đặt bên cổ y.

Chúc Hỏa sứ giả đã chứng kiến toàn bộ trận đấu vừa rồi.

Cảnh giới lực Họa Đạo chẳng qua chỉ là Nhập vi trung kỳ, dùng Tích Thủy Xuyên Thạch đã là cực hạn rồi. Chỉ có duy nhất cơ hội lần này, nếu không thành công Tiêu Dương cũng không dám tiếp tục dùng Họa Đạo lực nữa. Nếu như dùng hết Lực Họa Đạo chỉ e hắn sẽ không thể vào "Thượng cổ Hồng Hoang, đây mới là tuyệt cảnh kinh khủng nhất.

Giọng nói của Chúc Hỏa sứ giả mang them sóng động tinh thần vô cùng mạnh mẽ phóng thẳng vào Tiêu Dương.

Hám Đạo Thuật rất có hiệu quả với những ảo ảnh Hóa Tượng phụ ảnh.

Thấy Tiêu Dương hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tấn công của mình, sắc mặt Chúc Hỏa sứ giả tối sâm.

Hắn đã cảm ngộ được hai đạo, Kiếm Đạo sắc bén nhất, Họa Đạo lại là phòng ngự tối ưu! Muốn dùng sức mạnh tỉnh thần tấn công hắn, chỉ dựa vào Chúc Hỏa sứ giả vẫn chưa đủ tâm.

Tiêu Dương nhếch môi khẽ cười, hoàn toàn không hề nhúc nhích.

Âm ầm tiêu diệt.

Nếu chỉ dựa vào thực lực tên nhóc này hoàn toàn không phải đối thủ của Thần điện chỉ tử, nhưng hắn lại đã phá tan phòng ngự Hóa Tượng phụ ảnh của Thân điện chi tử một cách vô cùng quỷ dị. Chúc Hỏa sứ giả vô cùng kinh ngạc. Hóa Tượng phụ ảnh ở trên người Thần điện chi tử vô cùng mạnh mẽ.

Thần điện chi tử đã đạt đến cảnh giới Tâm Lôi Tam Kiếp, không ngờ hôm nay lại trở thành con tim trong tay kẻ khác mà không thể phản kháng.

- Tiểu bối Viêm Hoàng kia, mau thả Thần tử ral

Ngẩng đầu nhìn lên thấy Chúc Hỏa sứ giả đang lao đến như một cơn gió, Tiêu Dương quát lớn:

Không ngờ Thần điện chỉ tử lại bại dưới tay một tên Hóa Tượng hơn ba trăm biến.

Chúc Hỏa sứ giả dừng lại giữa không trung, áo bào màu xám phập phồng trong gió, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Dương chằm chằm. Trong lòng lão có cảm giác kinh ngạc cùng khó tin.

VùI!

- Thả Thần tử? Vậy ai sẽ thả tôi?

Tiêu Dương híp mắt cười, thanh kiếm trong tay đặt trên cổ Thần điện chi tử đột nhiên không cẩn thận cứa một đường, ngay lập tức có máu chảy ra.

- Thần điện ch¡i tử đúng là da non thịt mềm!

- Cậu...

Chúc Hỏa sứ giả tức giận tiến lên.

- Dừng lại!

Tiêu Dương đột ngột quát lớn, giọng nói như sấm rền, khiến Chúc Hỏa sứ giả giật mình.

- Hì hì... Tiêu Dương tươi cười, nói:

Những người này đều là cường giả đến từ các nước trên thế giới, bình thường hơn phân nửa đều đi giao lưu với các nước khác. Với khả năng ghi nhớ đặc biệt của cường giả, bọn dễ dàng học thêm nhiều ngôn ngữ khác nhau. Biết Tiêu Dương là người Trung Quốc, bọn họ lập tức dùng tiếng Trung để nói chuyện với hắn.

- Em họ, tôi là anh họ của cậu này!

Cô gái ngoại quốc da đen lúc nãy vác đao đuổi giết Tiêu Dương vì bị hắn gọi là 'anh họ: cũng lớn tiếng hét lên:

- Người anh em, có thể tiện tay mang bọn tôi ra ngoài với được không?

Rất nhiều ánh mắt khát vọng cháy bỏng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Dương, thậm chí còn có người tích cực bắt quàng làm họ với hắn.

Nhưng hiện tại có thể dựa vào Tiêu Dương để thoát ra ngoài.

Thì ra có hai người muốn nhân cơ hội Tiêu Dương với Chúc Hỏa sứ giả giằng co len lén vào trong mật thất lấy 'Bồ Tát xử thai kinh. Thế nhưng bọn họ lại không hề biết Chúc Hỏa sứ giả căn bản không phải người bọn họ có thể qua mắt.

Nếu không phải bởi vì kiếm của Tiêu Dương đang ở trên cổ của Thần điện chi tử chỉ e Chúc Hỏa sứ giả đã đại khai sát giới rồi.

Nhiệm vụ quan trọng nhất của lão chính là bảo vệ Thần tử.

Xung quanh chỉ còn lại hơn hai mươi cường giả đến từ các quốc gia khác nhau, sắc mặt người nào cũng tái mét. Tất cả đều theo bản năng chạy về phía sau lưng Tiêu Dương. Vào thời khắc này dường như chỉ có vị trí này mới là an toàn nhất.

Tiêu Dương tươi cười không nói tiếng nào.

Chúc Hỏa sứ giả lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, một lát sau liên cúi đầu đưa ra điều kiện trao đổi:

- Nếu như cậu thả Thần tử ra, bản sứ giả sẽ để cậu rời khỏi trận pháp phong ấn Chúc Hỏa.

Vẻ mặt những người đứng sau lưng Tiêu Dương lập tức trở nên kích động, ánh mắt lộ rõ khát vọng mãnh liệt.

Bọn họ vốn dĩ một cơ hội sống cũng không có.

Ở phía mật thất, một tiếng nổ mạnh làm vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.

Âm!

Lão bỗng nhiên giơ tay lên, một ngọn lửa bùng lên 'vèo một phát bay thẳng về phía sau.

Chúc Hỏa sứ giả tức đến sôi máu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Dương chằm chằm.

Tiêu Dương tỏ vẻ ngại ngùng.

- Khí thế của tiên bối mạnh mẽ như vậy, nếu tới gần quá sẽ khiến vãn bối sợ. Mà vãn bối sợ thì tay sẽ run, kết quả là khiến Thần tử cao quý đây bị tổn thương, vậy... vậy thì ngại lắm.

Tuy sắc mặt Tiêu Dương không thay đổi nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn quay đầu lại tức giận gầm lên:

- Câm miệng hết đi!

Mọi người lập tức ngậm miệng lại.

- Thả tôi ra ngoài sao? Sau khi những người đằng sau yên lặng trở lại, Tiêu Dương mới dần dần khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh ban đầu. Hắn mỉm cười nhìn Chúc Hỏa sứ giả, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy lửa, cảm thán:

- Cảnh đêm ở nơi này thật đẹp, tôi thực lòng không nỡ rời đi chút nào.

Sắc mặt những người phía sau lập tức đen thui.

Tên này... chắc chắn chán sống rồi!

Người khác muốn chạy còn không được vậy mà tên này lại nói không nỡ rời đi!

Sắc mặt Chúc Hỏa sứ giả lạnh như tiền, ánh mắt như muốn giết người, chậm rãi hỏi:

- Cậu muốn thế nào?

- Ông hung dữ thế làm gì?

Tiêu Dương trừng mắt bĩu môi, nói:

- Vui vẻ nói chuyện không được sao?

Nghe hắn nói vậy, Chúc Hỏa sứ giả tức đến nỗi suýt chút nữa rơi từ trên không xuống.

Tức đến sôi máu!

Vui vẻ nói chuyện cái rắm! Ông đây với cậu có gì hay để mà nói? Nếu không phải vì cái đầu của Thần từ đang đặt gần cây kiếm của cậu thì ông đây đã băm vằm cậu ra rồi.

Thế mà tên nhóc này lại dám mở trừng đôi mắt long lanh trong suốt chớp chớp hai cái rồi tỏ vẻ quan tâm hỏi:

- Tiền bối sao thế? Tuổi già sức yếu nên không thể đứng lâu được sao?

Chúc Hỏa sứ giả câm nín, lão không muốn mình bị làm cho tức mà chất.

- Thật ra thì vãn bối cũng chẳng có yêu cầu gì cả.

Tiêu Dương bình thản nói:

- Chỉ là nghe nói đêm nay mọi người tụ tập ở đây rất náo nhiệt...

Những người đứng sau cảm thấy ớn lạnh, náo nhiệt? Rõ ràng là chém giết máu me be bét.

- Nghe nói là vì một bộ kinh thư.

Tiêu Dương tò mò trừng mắt, nói:

- Tiền bối, vãn bối vẫn còn đang tuổi đi học, tiên bối có thể cho vãn bối mượn kinh thư về đọc tham khảo không?

Mươợn kinh thư!

Chắc chắn một đi không trở lại!

- Không ngờ lại còn dám nhòm ngó đến 'Bồ Tát xử thai kinh.

Chúc Hỏa sứ giả cười lạnh, nói:

- Cho dù đặt 'Bồ Tát xử thai kinh trước mặt cậu, nhưng cậu có bản lĩnh mang đi sao?

Chúc Hỏa sứ giả tự hỏi, có người nào có thể phá được trận pháp phong ấn của lão ta?

- Cái này...

Tiêu Dương suy nghĩ một lát sau đó nháy mắt với Chúc Hỏa sứ giả, nói: - Vậy trước tiên hãy đặt kinh thư trước mặt tôi đi đã.

Phụt!

Những người đứng sau đen mặt, xem ra thằng nhóc này vẫn chưa chịu buông tay.

- Cậu đừng tưởng bản sứ giả không giết được cậu.

Chúc Hỏa sứ giả giận dữ, siết chặt nắm đấm.

Tay Tiêu Dương lại khẽ run lên, trên cổ Thần điện chi tử lập tức xuất hiện thêm một đường máu nữa...

Chúc Hỏa sứ giả lập tức biến sắc, vội vã hét lên:

- Dừng tay!

- Tiền bối, con người vãn bối vốn nhát gan, tiền bối đừng làm vãn bối sợ.

Tiêu Dương nói:

- Nếu tiền bối còn dọa vãn bối nữa, tay vãn bối run lên, lỡ tay cắt đứt cái đầu này cũng không biết chừng.

Thần điện chi tử không thể chịu đựng thêm loại sỉ nhục này nữa, y tức giận gầm lên:

- Mày có bản lĩnh thì giết tao đi!

Tiêu Dương điểm vào huyệt đạo trên người khiến Thần điện chi tử không thể lên tiếng. Giọng nói lí nhí của Tiêu Dương tựa như tiếng ong vo ve vang lên bên tai Thần điện chỉ tử:

- Tôi chẳng có bản lĩnh gì cả, nếu như có bản lĩnh tôi đã tiễn ông lên tây thiên rồi. Chính vì không có bản lĩnh nên tôi mới phải bắt sống ông, haizz, chỉ trách tại tôi không có bản lĩnh đó...

Hắn cứ luyên thuyên một lúc đến khi Thần điện chỉ tử tuyệt vọng nhắm mắt, tức giận đến nỗi khóe miệng xuất hiện máu thì hắn mới dùng lại.

Chúc Hỏa sứ giả phẫn nộ quát lớn:

- Ranh con, cậu đừng có quá đáng quá mức!

'Ranh con lập tức nhắc nhở:

- Đừng nói chuyện lớn tiếng với tôi!

- Cậu...

Cả đời này Chúc Hỏa sứ giả chưa lần nào phải chịu uất ức như vậy, ngực phập phồng lên xuống, hai tay siết chặt, hai mắt phừng phừng lửa giận. Bỗng nhiên bóng dáng lão biết mất giữa không trung, chỉ trong thời gian nháy mắt sau đó lại xuất hiện...

Âm!

Một tảng đá phát ra ánh sáng màu vàng cao một mét rơi xuống trước mặt cách Tiêu Dương một khoảng.

Chúc Hỏa sứ giả lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn xuống, giọng nói lành lạnh.

- 'Bồ Tát xử thai kinh đang ở ngay trước mặt cậu đó, có bản lĩnh thì mang đi đi.

Sát khí bùng lên trong lòng lão.

Chúc Hỏa sứ giả thâm nghĩ: Chỉ cần Tiêu Dương có gan động vào 'Bồ Tát xử thai kinh, hắn nhất định phải chết!

- Vậy vãn bối không khách khí nữa.

Hai mắt Tiêu Dương sáng lên, nói: - Nó lớn thế này chỉ trong thời gian ngắn chắc chắn không thể xem hết được. Hay là gói lại mang về rồi †ừ từ xem?

Tiêu Dương đưa tay ra, bỗng nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh vô hình hút hòn đá vào trong, hòn đá biến mất ngay trước mắt mọi người.

Chúc Hỏa sứ giả ngẩn tò te.
Bình Luận (0)
Comment