Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 766 - Chương 770: Rượu Vang Không Cay!

Chương 770: Rượu vang không cay! Chương 770: Rượu vang không cay!Chương 770: Rượu vang không cay!

Gió lạnh thổi qua khiến người ta run rẩy.

Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, trong không khí tựa như vang lên tiếng chuông trong trẻo giòn tan ngân vang. Tuy nhiên Tiêu Dương rất không thích cách xưng hô này, mà trong thiên hạ này cũng chỉ có một người gọi hắn như vậy.

- Tiếu Tiếu?

Vẻ mặt Tiêu Dương sửng sốt, dừng bước cảm thấy rất khó tin. Trên đất khách quê người gặp được đồng bào đã vui lắm rồi huống chỉ lại còn gặp được người quen. Nhất là khi Tiêu Dương vừa mới tạm biệt tiểu đội Tinh Anh, đang lúc nhớ nhà lại gặp được người quen.

Tiêu Dương xoay người, quả nhiên trước mặt là bóng dáng xinh đẹp mặc trên người bộ quần áo năng động, toát lên sức sống của tuổi trả. Mà lúc này ánh mắt Tiếu Tiếu cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.

Bốn mắt nhìn nhau.

- Tiếu Tiếu!

Tiêu Dương kích động chạy tới dang hai tay ra tựa như chim vồ mồi, chuẩn bị ôm Tiếu Tiếu.

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Tiếu Tiếu rồi thở dài nói:

Im lặng một lát sau.

- Tiêu Lục Lang, anh muốn làm gì?

Nghe vậy Tiếu Tiếu lại càng thêm cảnh giác, còn lâu cô mới tin Tiêu Lục Lang thuần khiết.

Lúc này Tiêu Dương chỉ đứng cách cô khoảng một bước chân.

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Tiếu lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác, hét lên:

Hai người cùng đồng thanh nói:

Tiếu Tiếu lui ra sau từng bước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

- Dừng!

- Tôi chỉ muốn hai ta có một cái ôm 'thuân khiết' thôi mà.

Tiếu Tiếu mở miệng nói trước:

Hình tượng 'Lục Lang' trong lòng Tiếu Tiếu vẫn vô cùng kém. Nói thật, có thể gặp được người Phục Đại ở nơi này, Tiếu Tiếu rất vui nhưng vui là một chuyện, cô không thể để 'Lục Lang' có cơ hội sàm sỡ mình.

- Sở giáo dục tổ chức cho trường chúng ta kết hợp với trường này triển khai một số hoạt động liên kết hữu nghị. Trường của bọn họ cử một nhóm sinh viên sang Phục Đại, trường chúng ta cũng cử một nhóm sang bên này tiến hành trao đổi trong vòng một tháng.

- Sao cô/anh lại ở đây?

Gần sân bóng có một chiếc ghế đá dài, hai người đi tới ngồi xuống.

- Đúng vậy.

- Những loại hoạt động kiểu này, số người được đi chắc cũng chỉ có hạn thôi đúng không? Tiếu Tiếu tức đến đau tim.

Ánh mắt tham tiền của Tiêu Dương lộ ra vẻ ghen ăn tức ở.

- Hừ! Điểm tiếng anh của cao nhất nhóm đấy!

- Thích thế, được đi du lịch miễn phí, vậy đêm nay cô mời tôi đi ăn đêm đi.

Tiếu Tiếu theo bản năng đắc ý nói:

- Xem ra sắp đuổi kịp tôi rồi.

Tiêu Dương kinh ngạc, không dám tin nhìn Tiếu Tiếu, nói:

Lời này là có ý gì?

Cái gì gọi là với khả năng của tôi? Bản tiểu thư khả năng kém cỏi lắm sao?

Nếu không phải vì ở đây khó tìm người nói chuyện, Tiếu Tiếu nhất định đã bóp chết Tiêu Dương rồi quay người bỏ đi. Cái đồ mồm thối chết tiệt!

Tiếu Tiếu không nghĩ ngợi đáp:

- Với khả năng của cô... chắc cô đã bỏ ra không ít tiền để giành được cơ hội này đúng không?

Tiêu Dương dùng ánh mắt quái dị quan sát Tiếu Tiếu vài lần, một lúc sau liền thở dài, nói:

- Đương nhiên!

Vừa nói xong mới cảm thấy không ổn lắm, lời của Lục Lang' chẳng phải muốn nói là cô không bằng sao. Cô nhìn kiểu gì cũng cảm thấy 'Lục Lang' không phải người biết ngoại ngữ.

- Cũng khá đấy.

Tiêu Dương tán thưởng Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu bĩu môi, nói:

- Lần trao đổi này đại đa số đều là các anh chị năm tư tham gia. Nếu không phải vì có cô Tô dẫn đoàn sinh viên năm nhất bọn tôi cũng chẳng có suất đi đâu.

- Cô Tô?

Tiêu Dương nhảy dựng lên, hỏi:

- Cô Tô nào?

Tiêu Dương nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi.

- Giờ này mà vẫn chưa ăn xong sao?

- Nghe nói đêm nay mọi người có cuộc họp ở khách sạn, có lẽ họp xong ăn cơm xong rồi mới về.

Mãi một lúc sau, cô mới hậm hực nói:

Tiếu Tiếu chảy mồ hôi đầy trán.

Tiêu Dương lập tức chuẩn bị rời đi, vẫy tay nói:

- Có Tiểu San ở đây vậy tôi không ở đây nói chuyện với cô nữa, bye bye.

Bóng dáng Tiêu Dương nhanh chóng biến mất. Tiếu Tiếu hạ mồn trợn mắt một lúc sau mới tức giận dậm chân, mắng:

- Đồ háo sắc chết tiệtI

Biết có cô Tô ở đây liên bỏ rơi mình ngay lập tức, cái đồ không có nghĩa khí.

- Khụ khụ.

Bất ngờ lại thấy Tiêu Dương quay lại, hỏi:

- Ờ... Tiểu San hiện tại đang ở đâu?

- Ha ha, sao cô không nói sớm 2

Tiếu Tiếu gật đầu.

- Tô... Tiểu San?

Tiêu Dương chậm rãi nói:

- Anh đoán xem?

Tiếu Tiếu lườm Tiêu Dương, hỏi lại:

Tiêu Dương lập tức hỏi:

- Cô có biết ở đâu không?

Tên này chắc chắn muốn đi ăn chực đây mà.

Tiếu Tiếu âm thâm khinh bỉ Tiêu Dương trong tư tưởng. Tuy nhiên vì không chống lại được sự mè nheo của Tiêu Dương nên đành phải đồng ý đưa hắn tới nơi đó.

- Nhưng mà tôi nói trước, mặt tôi không dày như anh nên tôi chỉ đưa anh tới trước cửa khách thôi đấy!

- Ha ha, cô nhóc này thật là, tôi biết thừa suy nghĩ của cô đi. Có phải muốn tôi gói phần về cho không? Ok, không thành vấn đề!

Tiếu Tiếu không nói lời nào trực tiếp xoay người đi, Tiêu Dương lập tức đi theo sau.

- Chính là chỗ này.

Khách sạn cách trường học khá gần nhưng lại ngược hướng với khách sạn mà Tiêu Dương ở.

- Ô, là khách sạn 'Nhất Gian à.

Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn tòa khách sạn mang phong cách Trung Quốc này, trên tấm biển viết hàng chữ tiếng Trung, khách sạn Nhất Gian.

Hai người cất bước đi lên.

Lúc này ở trong một căn phòng bao ở trên tầng hai, trong phòng có một chiếc bàn tròn lớn bày đầy các loại thức ăn phong phú, mùi hương tràn ngập cả căn phòng.

Hơn mười người ngồi xung quanh chiếc bàn, trong đó có người nước ngoài cũng có cán bộ trường Phục Đại, Trung Quốc.

Trong số đó thân hình của Phó sở trường Điền Minh Kiến khiến người ta chú ý nhất.

Vẻ mặt Tô Tiểu San lạnh nhạt tựa như một đóa hoa hồng đen ngồi ở một bên. Giữa cô và Điền Minh Kiến cũng có một 'bông hoa, Tô Tiểu San tự nhiên trở thành tiêu điểm của cả bàn.

- Tiểu Dư, em ăn no chưa? Điền Minh Kiến đột nhiên mở miệng hỏi bông hoa' ngồi bên cạnh đang hăng say gặm cua. 'Bông hoa kia nghe vậy đầu tiên sửng sốt một chút sau đó lập tức gật đầu, đáp:

- Ăn no rồi, ăn no rồi ạ.

Điền Minh Kiến cười vui vẻ, vẫy tay nói:

- Nếu ăn no rồi thì đi tới ghế đằng kia uống trà đi, đừng vội về.

'Bông hoa' đương nhiên hiểu ý của gã, cô nàng đứng lên đi tới ghế salon ngồi xuống.

Điền Minh Kiến di chuyển ghế nhích lại gân Tô Tiểu San, mỉm cười nói:

- Cô Tô, mấy ngày nay cô vất vả nhiều rồi, tôi mời cô một chén.

Điền Minh Kiến giơ chén rượu lên đưa tới trước mặt Tô Tiểu San.

Tô Tiểu San nhẹ nhàng từ chối:

- Xin lỗi, tôi không uống được rượu.

Lúc này một gã đàn ông tóc vàng ngồi đối diện trêu ghẹo:

- Cô Tô, chẳng lẽ ngay cả lãnh đạo của cô mà cũng không nể mặt sao?

Tất cả mọi người đều bật cười sau đó lên tiếng khuyên bảo.

- Uống chút điI

- Điển sở phó, chén rượu này nếu cô Tô không uống thì ông không được để xuống đâu!

Điền Minh Kiến vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười nhìn Tô Tiểu San.

Nếu như Tô Tiểu San không chịu uống tức là không chỉ không nể mặt gã, mà còn không nể mặt tất cả mọi người.

- Cô Tô, coi như là nể mặt hiệu trưởng James, uống đi.

Điền Minh Kiến đưa chén rượu đến gần sát miệng Tô Tiểu San, mắt híp thành một đường chỉ, nói:

- Yên tâm đi, là rượu vang, không cay đâu.

Tô Tiểu San nhíu mày, sâu trong mắt ẩn hiện cảm xúc chán ghét.

Điên Minh Kiến rõ ràng là muốn ép cô uống rượu, hơn nữa lại còn đưa chén rượu mà gã vừa mới uống đến trước mặt cô.

Tô Tiểu San khẽ nghiêng người ra sau, lạnh lùng nói:

- Tôi không uống rượu.

Gã hiệu trưởng .James thấy thái độ của Tô Tiểu San kiên quyết như vậy lại càng cười lớn hơn. Trên bàn ăn có thể thưởng thức mỹ nữ xinh đẹp như vậy còn chuyện gì tuyệt hơn.

James tươi cười nói:

- Điền sở phó, nếu như ông có thể mời cô Tô uống ba chén, chuyện mà ông vừa đề nghị tôi sẽ lập tức đồng ý.

Nghe vậy, ánh mắt Điền Minh Kiến lập tức sáng lên, gã quay sang nhìn chằm chằm Tô Tiểu San, nói:

- Cô Tô, cũng chỉ là ba chén rượu thôi mà. Nếu như hiệu trưởng James đồng ý đề nghị của tôi, ngành giáo dục ở Minh Châu chúng ta sẽ đạt được rất nhiều lợi ích.

Tô Tiểu San nhíu mày, chén rượu trong tay Điền Minh Kiến đừng nói là uống, chỉ nhìn thôi cô đã muốn nôn rồi. Ánh mắt cô hiện rõ chán ghét nhưng Điền Minh Kiến lại cố tình làm như không thấy. Cái đầu heo đầy thịt nhích lại gần chỗ Tô Tiểu San, hai tay cô run lên, cố gắng kiêm chế xúc động muốn tát vào cái bản mặt kia.

Nơi này không phải Minh Châu.

Tính tình của Tô Tiểu San vốn rất nóng nhưng hiện tại đang ở nước ngoài, không có chỗ nào để dựa vì vậy phải ép mình nhẫn nhịn.

Cộc cộc cộc!

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ.

'Bông hoa' đang uống trà ở ghế salon lập tức đứng lên đi mở cửa.

Ngoài cửa một nam một nữ trước sau đi vào phòng, cô gái phía sau có vẻ mặt không tình nguyện đi vào. Lý do chính là vì Tiêu Dương luôn miệng nói Tiếu Tiếu muốn hắn gói phần hộ, Tiếu Tiếu không muốn để tên này vào làm xấu mặt mình nên đành phải đi theo.

Tiếu Tiếu không nghe được đoạn hội thoại trong phòng bao nhưng Tiêu Dương lại hoàn toàn nghe rõ từng chữ một.

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía này, trong đó có cả Điền Minh Kiến.

Khi nhìn thấy Tiếu Tiếu liền nhận ra là sinh viên trường Phục Đại, gã nghiêm mặt nói:

- Hai em tới đây làm gì? Có chuyện gì vê trường học rồi nói.

Tô Tiểu San ngồi ở vị trí đối diện cửa nên không nhìn thấy người tới.

- Nhiều đồ ăn thật đấy.

Sau lưng cô vang lên tiếng nói thèm thuồng.

- Hì hì, Tiếu Tiếu, chúng ta đến đúng nơi rồi.

Tiếu Tiếu thật sự rất muốn khóc, cái tên này không thể bình thường một chút được sao? Mặc dù... đúng là đồ ăn ngon thật!

Lúc này, hai mắt Tô Tiểu San đã trừng lớn nhất có thể.

Cô bật người đứng dậy suýt nữa hất bay chén rượu trong tay Điền Minh Kiến.

Tô Tiểu San vội vã quay người tựa như giây tiếp theo thế giới sẽ hủy diệt...

Trước mắt cô là một khuôn mặt tươi cười xấu xa.

Khoảng khắc này, toàn thân Tô Tiểu San khẽ run, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, vẻ mặt vô cùng kích động.

Tiêu Dương mỉm cười bước tới nhìn vào chén rượu Điền Minh Kiến đưa tới trước mặt Tô Tiểu San. Sau đó hắn nhìn sâu vào trong mắt Tô Tiểu San, mỉm cười nói:

- Cô muốn làm gì thì làm đi.

- Thằng ranh hỗ láo này ở đâu ra vậy? Trong số sinh viên tới đây không hề có cậu.

Mặt Điền Minh Kiến tối sâm, định dùng quan uy để dọa hắn.

Tô Tiểu San đột nhiên bật cười.

Cô nghiêng đầu lại sau đó vươn tay ra nhận chén rượu Điền Minh Kiến đưa tới.

Rẹtl

Rượu trong chén toàn bộ tạt thẳng vào mặt Điền Minh Kiến.

- Yên tâm đi, là rượu vang, không cay đâu.
Bình Luận (0)
Comment