Chương 769: Tiêu Lục Lang?
Chương 769: Tiêu Lục Lang?Chương 769: Tiêu Lục Lang?
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tuy nhiên vào lúc này trong lòng Lý Bảo Bình còn lạnh hơn.
Gã vốn dĩ chỉ là một nhân vật bé nhỏ rời khỏi quên hương sang Đảo Quốc làm việc để nuôi em gái đi học. Thời gian trôi qua, Lý Bảo Bình vô tình phát hiện trong cơ thể mình ẩn giấu một loại năng lực kỳ lạ. Gã dường như có thể tạo ra một số không gian lập thể hơn thế nữa lại chỉ có mình gã mới khống chế được.
Sau nhiều năm nghe ngóng, Lý Bảo Bình kinh ngạc phát hiện năng lực này của gã được gọi là thuộc tính 'không gian.
Vì sợ mọi người sẽ nhìn mình với ánh mắt nhìn quái vật nên Lý Bảo Bình chỉ nói cho rất ít người biết bí mật này, trong số đó có Teneto. Người này là một trong số những người bạn tốt nhất của gã ở Đảo Quốc.
Bởi vì Teneto cũng là một Thuộc tính giả có thuộc tính 'tiễn!
Lý Bảo Bình có nằm mơ cũng không ngờ được Teneto lại lợi dụng thuộc tính không gian của mình để tiến hàng giao dịch súng ống với thuốc phiện.
Nếu sử dụng thuộc tính không gian để vận chuyển những sản phẩm hàng cấm nay quả thực vô cùng có lợi.
Nhưng...
Khuôn mặt Lý Bảo Bình vặn vẹo nhăn nhó, một lát sau vẫn kiên quyết lắc đầu.
Lý Bào Bình xoay người bước đi.
- Không phải anh vẫn luôn mong có thể đưa em gái áo gấm vinh quy về nước hay sao? Chẳng phải anh rất muốn cả nhà được sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc sao? Đây chính là cơ hội để anh thực hiện ước muốn của mình. Hãy nhìn cuộc sống xa hoa ở bên dưới kia đi, chỉ cần anh có thật nhiều tiền, tất cả những thứ đó đều thuộc về anh. Đến lúc đó anh chắc chắn có thể áo gấm vinh quy, người nhà nhất định sẽ tự hào về anh.
- Đúng là tôi muốn có tiên nhưng tôi muốn kiếm tiền dựa trên chính đôi tay của mình chứ không phải là như vậy. Loại hành vi phi pháp này tôi không thể chấp nhận được, xin lỗi cậu Teneto.
- Bảo Bình à, đừng suy nghĩ quá nhiều.
- Loại chuyện này, chúng ta không làm cũng sẽ có người khác làm. Tại sao chúng ta lại có thể từ chối bước đi trên con đường đầy tiên ở ngay trước mặt chứ?
Lý Bảo Bình chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ làm những chuyện như vậy.
- Bảo Bình.
Teneto mỉm cười võ vai Lý Bảo Bình, phóng ánh mắt bao quát cảnh đêm ở Los Angeles, nói:
Điều này là làm trái lương tâm của gã.
Lý Bảo Bình ngẩng đầu nhìn vào mắt Teneto, hít một hơi thật sâu sau đó dẹp những suy nghĩ ma quỷ kia sang một bên, nói:
Cuối cùng Lý Bảo Bình vẫn lắc đầu.
Giọng nói của Teneto tựa như âm thanh dụ dỗ của ma quỷ vô cùng hấp dẫn người nghe. Gã không ngừng kích thích thần kinh cùng giá trị quan của Lý Bảo Bình.
Gã đương nhiên biết con đường này trải đầy tiền tài vật chất nhưng nếu một khi bước trên con đường này sẽ tựa như đi xuống vực sâu, một đi không thể trở lại. Hai mắt Teneto chợt lóe lên, chậm rãi nói:
Lý Bảo Bình dừng bước tuy nhiên không hề quay đầu lại.
- Tôi đang đứng trên đất khách quê người, tôi không thể làm tổ quốc mất mặt được!
- Chính bởi vì nơi này là nước Mỹ.
Sắc mặt Teneto tối thui, chậm rãi gật đầu.
Teneto vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng khuyên nhủ:
Teneto âm trầm lên tiếng:
- Tôi đã quyết định rồi.
Đồng thời họ cũng chính là đối tượng Teneto muốn hợp tác.
Hắc Nguyệt Hội làm một trong số các thế lực hắc bang lớn nhất Los Angeles.
- Thuộc tính không gian của gã rất quan trọng với chúng ta. Nếu như có thể thuyết phục gã gia nhập sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. À, cậu đã liên lạc được với Hắc Nguyệt Hội chưa?
- Nơi này là nước Mỹ! Anh sợ gì chứ? Kiếm được tiền là anh có thể quay về Viêm Hoàng rồi!
- Vậy có cần phải...
Ánh mắt của người nọ lập tức bùng lên sát khí.
- Đừng vội.
Ánh mắt Lý Bảo Bình lại càng thêm kiên định hơn, mỉm cười nói:
- Sao rồi? Tên nhóc người Viêm Hoàng đó không chịu làm cùng chúng ta sao?
Nháy mắt bên cạnh Teneto xuất hiện thêm một người, người đó dùng tiếng Anh nói chuyện:
Nói rồi bóng dánh Lý Bảo Bình lập tức biến mất.
Người kia trả lời:
- Trong vòng hai ngày tới có thể gặp mặt bất cứ lúc nào.
- Tốt lắm.
Đôi mắt Teneto đặc biệt lạnh lẽo.
- Nhất định phải chuẩn bị hàng cho tốt. Còn về phần Lý Bảo Bình...
Teneto cười lạnh nói:
- Tốt nhất là gã nên biết thời thế, nếu không... đừng trách tôi bất nhân bất nghĩa!..........
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau Tiêu Dương bị kéo ra khỏi ổ chăn. Cả nhóm người vui vẻ rời khỏi khách sạn bắt đầu một ngày mới.
Ngày hôm nay mọi người đều quên đi tất cả phiên muộn, muốn làm gì thì làm, đi dạo xung quanh. Bởi vì đã có tin tức của Lam Chấn Hoàn nên chín giờ tối nay sẽ có người tới đón tiểu đội Tinh Anh vê nước.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, hai bên hông truyên đến cảm giác đau nhói.
Tiêu Dương cười hì hì.
- Tuy nhiên... nếu như hai người hôn tôi một cái, tôi sẽ càng tự tin hơn.
Hai cô gái không nói lời nào.
- Hai người đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi không sao đâu. Hai người đừng quên tôn còn có một không gian vạn năng bên người nữa mà. Cho dù Tử Vong Cốc thực sự có nguy hiểm thì tôi cũng vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Tiêu Dương khẽ cười lắc đầu:
Ba người đi ra cửa khu trung tâm thương mại, bên trong các thành viên của tiểu đội vẫn đang điên cuồng mua sắm. Sáng sớm hôm nay Lưu Gia Ny đã tạm biệt mọi người nói có chuyện cần phải làm, qua một thời gian nữa sẽ tự mình về nước.
Tiêu Dương cùng hai cô gái tìm một chiếc ghế dài rôi ngồi xuống.
Tiêu Dương hỏi:
- Sao hai người có vẻ rầu rĩ không vui vậy?
- Tiêu Dương...
Lam Hân Linh muốn nói lại thôi, sau đó quyết định nói ra:
- Tôi đi cùng anh tới Tử Vong Cốc được không?
Cả ngày hôm nay hai cô gái đều lo lắng vấn đề này.
Bạch Khanh Thành khẽ cắn môi. Cô cũng chỉ là một người bình thường cho dù rất muốn đi cùng như Tiêu Dương nhất định sẽ không đồng ý.
Tiêu Dương mỉm cười cầm lên hai chiếc vòng ngọc tinh xảo lần lượt đeo cho hai cô gái sau đó hài lòng gật đầu. Hắn không đợi hai cô gái mở miệng đã quay sang nhân viên bán hàng nói gói lại rồi đi.
- Chị hai, Linh nhi, hai người thấy chiếc vòng ngọc này thế nào?
Tiêu Dương vung tay rất hào phòng, tất cả vật phẩm đều do mình hắn trả tiền, các thành viên của tiểu đội Tinh Anh cười đến không khép được miệng. Trong khi đó suốt cả một ngày Bạch Khanh Thành cùng Lam Hân Linh cứ lẽo đẽo đi theo Tiêu Dương, hai cô nàng dường như chẳng có chút hăng hái nào.
Tận hứng vui chơi hết mình.
Chỉ đáng thương cho thành phố Nagoya, Đảo Quốc vẫn còn chìm trong phong tỏa cùng cấm vận. Bọn họ dường như đã lật tung tất cả các ngóc ngách lên để tìm tiểu đội Tinh Anh.
Tình hình hiện tại rất đặc biệt nên tiểu đội Tinh Anh về nước tướng đối an toàn.
Tiêu Dương nhe răng trợn mắt hít thật sâu, sau đó không dám nói linh tinh nữa.
Chín giờ tối, Tiêu Dương đưa tiểu đội Tinh Anh tới một chỗ tương đối hẻo lánh.
Tới địa điểm đợi xe đã hẹn từ trước, Viêm Hoàng đã phái chuyên cơ tới đón tiểu đội Tinh Anh về nước.
Tiểu đội Tinh Anh xách theo túi lớn túi nhỏ chào tạm biệt Tiêu Dương.
- Sư phụ phải cẩn thận đấy.
- Hì hì, sư phụ, tôi tin Tử Vong Cốc nhất định sẽ là nơi để sư phụ tỏa sáng..............
Phía xa xa có một chiếc xe khách đang chạy về phía này.
Đèn xe nhấp nháy mấy cái đại biểu cho ám hiệu.
Tiêu Dương thu lại nụ cười vẫy tay ra hiệu cho chiếc xe, hắn quay lại nói với mọi người:
- Xe tới rồi, tất cả mọi người lên xe đi.
Mọi người lần lượt lên xe, chỉ còn lại Bạch Khanh Thành cùng Lam Hân Linh đứng bên cạnh Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua chiếc túi trong tay Lam Hân Linh sau đó dặn dò: - Sau khi về nước nhớ kỹ phải nhanh chóng đưa cho Lâm Tiểu Thảo ở phòng bảo vệ Phục Đại món đồ mà anh giao cho em.
Lam Hân Linh gật đầu.
- Được rồi, tạm biệt.
Lúc nói lời tạm biệt trong lòng Tiêu Dương chợt cảm thấy trống rỗng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thoải mái, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.
Hai cô gái nhìn nhau sau đó gần như là đồng thời kiễng chân lên hôn một cái lên mặt Tiêu Dương, sau đó cả hai tựa như một cơn gió phóng vụt lên xe.
Tiêu Dương sửng sốt đứng im tại chỗ.
Hắn không ngờ hai cô gái lại đột nhiên 'âu yếm' hắn như vậy.
Mãi một lúc sau...
Xe đã lăn bánh chạy đi...
Tiêu Dương tựa như vừa mới tỉnh lại sau cơn mơ, vội vã đuổi theo hướng xe chạy, miệng hét to:
- Khoan đãi! Khoan đã! Tôi còn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý... hôn lại một cái nữa... hôn cái nữa...
Trên đường phố nước Mỹ rộng lến xuất hiện một tên háo sắc chạy như điên...............
Cho tới khi chiếc xe biến mất khỏi tâm mắt Tiêu Dương mới dừng lại. Ngẩng đầu nhìn bầu trời ban đêm một lát, sau đó hắn khẽ thở dài một hơi, xoay người bước đi, ánh đèn đường chiếu xuống chiếc xuống để lại một chiếc bóng dài thật dài...
Trở lại khách sạn, Tiêu Dương định lên giường đi ngủ như làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Vốn đã quen với náo nhiệt giờ xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng khiến hắn tạm thời chưa thể thích ứng được.
Vốn định kéo Giát Giát ra ngoài nhưng tên kia lại cứ cố sống cố chết bám lấy 'Cửu Dương tiên nhân, hoàn toàn không thèm để ý đến Tiêu Dương, thậm chí còn tỏ vẻ thông cảm nhìn hắn rồi quảng lại một câu đầy thâm thúy:
- Đại ca, nếu như anh cảm thấy cô đơn thì đi ra cửa rễ trái biết đâu lại gặp được định mệnh của đời mình.
=........... HỊ
Hơn mười một giờ đêm.
Tiêu Dương đi ra khỏi khách sạn.
- Ra cửa rẽ trái?
Tiêu Dương xoay người đi về phía bên trái, dọc theo ngã tư đường chỉ có gió lạnh thổi qua.
Đúng là một hoang vu, trên đường thình thoảng có một vài cô gái trang điểm đậm ăn mặc mát mẻ nháy mắt phóng điện với Tiêu Dương. Dọc đường đi hắn chỉ cảm thấy da gà da vịt dựng hết cả lên, bước chân theo bản năng đi nhanh hơn.
- Trường****2
Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn khu khuôn viên bên cạnh, không hiểu mấy ký hiệu * kia nghĩa là gì. Sở dĩ hắn hiểu chữ trường là bởi vì hắn thấy nơi này rất giống một ngôi trường học.
Mặc dù hiện tại đã hơn mười một giờ tối nhưng khu vực gần trường vẫn vô cùng náo nhiệt, dường như đây là một khu phố chợ đêm. Tiêu Dương dừng chân suy nghĩ một lát sau đó quyết đị cất bước đi vào trong trường học.
Hắn chậm rãi bước đi không có mục đích, một lát sau đã đi tới sân bóng rổ, trên sân bóng đèn sáng choang, có một số nam thanh niên đang chơi bóng rổ. Âm thanh bóng đập xuống đất rất có tiết tấu.
- Hây!
Đột nhiên có tiếng gọi, lúc mới đầu Tiêu Dương không cho rằng đó là gọi mình. Bời vì sau khi tiểu đội Tinh Anh về nước, nơi này chỉ còn một mình hắn chẳng quen biết ai. Nhưng khi Tiêu Dương nhìn về phía sân bóng lại thấy có mấy người vẫy tay với mình sau đó còn chỉ vào quả bóng trong tay.
- Muốn... tôi chơi bóng cùng sao?
Tiêu Dương chỉ vào mình, ánh mắt mang theo nghi vấn.
Hắn nhìn qua thấy bọn họ có chín người nếu chia đôi ra vừa hay thiếu một người.
Thấy Tiêu Dương một mình đi ngang qua nên bọn họ lập tức gọi hắn vào cùng chơi.
- Ok! Không thành vấn đềI
Tiêu Dương vỗ ngực, tràn đầy tự tin bước vào sân bóng. Thậm chí còn rất chuyên nghiệp tung người nhảy lên rồi xuất hiện trước mặt đám người rồi gật đầu chào hỏi bọn họ.
Đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Chín người nhìn khí thế lẫm liệt của Tiêu Dương, gật đầu thâm khen người này có vẻ rất chuyên nghiệp.
Vài phút sau.
Bên trong sân đấu liên tục có tiếng rống giận!
Tiêu Dương vô tội đứng ở một góc, vẻ mặt mờ mịt nhìn đồng đội.
Lí nhí nói:
- Có gì không ổn đâu? Cậu ta không ném được bóng vào rổ, còn tôi ném được mài
Tiêu Dương còn chưa kịp đắc ý thì đồng đội đã nổi giận mắng té tát vào mặt.
Mãi sau đó hắn mới hiểu ra, người ném bóng vào rổ kia là thành viên của đội đối phương.
Lại mấy phút nữa trôi qua...
Con chim ngố Tiêu Dương chính thức bị đuổi ra ngoài, mặt hắn xám xịt chạy đi, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Thật mất mặt!
Tuy vậy lúc này tâm trạng Tiêu Dương lại vui hơn trước, nỗi buồn sau khi tiểu đội Tinh Anh rời đi đã không còn.
- Tiêu... Tiêu Lục Lang?
Lúc Tiêu Dương chuẩn bị rời khỏi trường học đột nhiên phía sau có giọng nói vang lên.