Chương 768: Một mình cô độc trên đất khách
Chương 768: Một mình cô độc trên đất kháchChương 768: Một mình cô độc trên đất khách
Thái tử đích thân tới!
Lời này khiến hai mắt Tiêu Dương trừng lớn.
Mặc dù hắn chưa từng gặp mặt vị Thái tử thần bí của tiểu đội Thiên tử bao giờ nhưng lúc trong Thiên Tử các đã từng nghe nói rất nhiều truyên kỳ về người này!
Gã được xưng là thiên tài trẻ tuổi xuất sắc nhất Viêm Hoàng!
- Thái tử thần bí cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.
Tiêu Dương lẩm bẩm:
- Tuy nhiên Thất Sát bên cạnh gã thực lực cũng chẳng đến đâu.
- Tiêu Dương, Thái tử là một đối thủ cạnh tranh cậu tuyệt đối không thể coi thường.
Tiêu Dương nhăn trán, hỏi:
Tiêu Dương khẽ gật đầu.
Lam Chấn Hoàn nói:
- Thiên Tử các chính là của nhà họ Dịch! Thực lực của lão tổ nhà họ Dịch hiện nay theo lời đồn đã đạt đến cảnh giới Tiên nhân.
Lam Chấn Hoàn nói cho Tiêu Dương nghe về tất cả những tư liệu mình biết vê Thái tử.
Tiêu Dương rất mong đợi thời khắc chạm mặt với tên Thái tử thân bí kia. Đương nhiên đến khi đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận va chạm tóe lửa.
Lam Chấn Hoàn biết giữa Tiêu Dương và tiểu đội Thiên Tử có mâu thuẫn, nghiêm giọng nói:
Thiên tài mạnh nhất thế hệ của Viêm Hoàng? Rốt cuộc mạnh đến đâu? Viêm Hoàng không giống với quốc gia súng đạn như Đảo Quốc.
- Thực ra mấy năm trước, Thái tử đã mất tích một cách thần bí. Nghe nói có vị cao nhân nào đó nhìn trúng thiên phú của Thái tử nên đã nhận làm đồ đệ.
- Thực lực của Thất Sát, Hồ Uy, Mục Thừa Đẳng bên cạnh Thái tử đã là rất khá rồi. Đương nhiên chừng đó vẫn chưa là gì với cậu tuy nhiên không thể đánh đồng thực lực của đám Thất Sát với Thái tử. Đó tuyệt đối là một sai lầm lớn!
- Gia thế của Thái tử có gì đặc biệt?
Tiêu Dương cúp điện điện thoại.
- Với gia thế của Thái tử lại đi bái người khác làm sư phụ, chứng tỏ thực lực của người kia vô cùng kinh khủng.
Tiểu đội Tinh Anh lo lắng nhìn Tiêu Dương.
- Vậy tiên bối hãy sắp xếp nhanh một chút, tôi quyết định sẽ tham gia nhiệm vụ Tử Vong Cốc.
- Còn nữa, đây là nhiệm vụ của cá nhân tôi. Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho tiểu đội Tinh Anh về nước.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu, nói với mọi người:
- Đúng vậy sư phụ, không thì hãy để tất cả bọn tôi đi cùng sư phụ tới đó. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì có mọi người hỗ trợ chẳng phải tốt hơn sao? Tiêu Dương cười khẩy, nói:
- Sư phụ, Tử Vong Cốc ở Mỹ rất nguy hiểm, nếu như mạo hiểm tới đó...
Tiêu Dương vẫy tay, nói:
Trương Kiều Trí lo lắng lên tiếng:
- Hì hì, mọi người cứ đi ngủ trước đi, tôi với Thiên Hồ đi ra ngoài một chút.
Nhệm vụ Tử Vong Cốc cụ thể thế nào Tiêu Dương chỉ cần chờ thông báo của Lam Chấn Hoàn là được.
- Ngay mai đi chơi một hôm thật vui vẻ, ngày kia sẽ quay về Viêm Hoàng.
Phong Dương cũng tán thành:
- Tuy nói giữa tôi với tiểu đội Thiên Tử đúng là có ân oán thật nhưng dù sao nơi này cũng là nước Mỹ, Thái tử sẽ không đối phó với tôi đâu.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Dương đã quyết định rồi bọn họ cũng chẳng thể làm gì.
- Mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi.
Bạch Khanh Thành cùng Lam Hân Linh cũng lo lắng nhìn hắn.
- Huống hồ chi, cũng phải chỉ có một mình tôi tới đó. Khi nãy Lam tiền bối đã nói vì đợt giải cứu đầu tiên thất bại nên Mỹ đã dẫn đầu các nước mở rộng đội ngũ giải cứu lên đến hơn một trăm người! Tôi chẳng qua cũng chỉ là đi theo đội giải cứu vào trong Tử Vong Cốc mà thôi. Hơn thế nữa chúng ta còn có Thái tử cũng tới nữa mà.
Tiêu Dương tự tin cười, nói:
- Mấy người không cần nói thêm gì nữa, chẳng qua chỉ là Tử Vong Cốc thôi mà, có thể làm khó được sư phụ của mấy người sao?
Phong Dương khoác vai La Thiên Hồ, khuôn mặt tươi cười gợi đòn.
- Bọn tôi đi tìm gái!
Ngoài Phong Dương cùng La Thiên Hồ ra tất cả những người khác đều tự động về phòng của mình.
Tiêu Dương về phòng sau đó lập tức đi vào 'Thượng cổ Hồng Hoang'. Vừa mới bước vào hắn đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng kinh dị...
Giát Giát cùng Tiểu Cửu đang ngồi dưới đất cùng nhau uống rượu.
Đúng là được mở rộng tâm mắt.
Xem ra sự kiên trì đánh mãi không chết của Giát Giát đã chinh phục được Tiểu Cửu.
- Ha ha, Cửu Dương tiền bối, rượu này ngon đúng không?
- Thật vô vị!
Khuôn mặt xinh đẹp hơi ủ rũ, tựa như hoa lê ngậm nước, đôi mắt lóng lánh nhìn về phía hồ nước nhân tạo trước mặt.
Tất chân màu đen bao bọc đôi chân dài miên man, mái tóc đen mượt khẽ tung bay theo gió. Cô gái tựa như một đóa hoa hồng đen, đẹp bí ẩn mà đầy quyến rũ.
Trong vườn cây của một trường đại học nào đó, dưới bóng cây có một chiếc ghế dài. Ngọn đèn chiếu lên người một cô gái xinh đẹp, trong miệng cô gái khẽ phát ra tiếng thở dài. Mỗi khi trời đẹp lại nhớ nhà.
- Một mình cô độc trên đất khách,
Ngẩng đầu nhìn lên, một thanh kiếm sắc bén khổng lồ sừng sững lơ lửng trong không gian. Thanh kiếm phát ra ánh sáng mang theo hơi lạnh khiến người khác rùng mình.
Xung quanh thanh Kim kiếm là Kim đao, Kim thương cùng Kim phủ bay lơ lửng.
Thần binh thông linh.
Khiến người ta thèm thuông muốn có được.
- Đáng tiếc, không biết phải làm thế nào mới khiến cho thứ này chịu nhận chủ.
Tiêu Dương oán hận lắc đầu. Hắn chỉ cần tới gần Kim kiếm ngay lập tức sẽ bị nó tự động tấn công.
Tiêu Dương khoang chân ngồi xuống.
Trong phạm vi bao phủ của kiếm ý, Tiêu Dương tu luyện kiếm pháp càng thêm thuận lợi hơn.
Ban đêm ở Los Angleles, Mỹ đặc biệt tĩnh lặng.
Tiêu Dương không muốn nhìn thêm cảnh này nữa, xoay người biến mất sau đó lại xuất hiện ở một khu vực bao la rộng lớn khác.
- Tôi nhổ vào! Tiểu tử nhà cậu muốn gạt được đồ tốt trên người tôi chứ gì?...
- Lão Cửu này, làm người không nên keo kiệt quá!
Giát Giát liếc mắt nhìn Tiểu Cửu sau đó vỗ võ vai lão, giọng điệu thâm thúy cất lên:
- Vãn bối nói này, tiền bối đường đường là một tiên nhân, sao chẳng có đồ gì tốt vậy!
- Rượu ngon.
Cô gái chậm rãi vươn vai, cơ thể lồi lõm cân xứng hiện ra làm người ta xịt máu mũi.
Tô Tiểu San, giáo viên dẫn đoàn trao đổi sinh viên đến từ đại học Phục Đại, Viêm Hoàng.
Một tháng trao đổi học tập thực chất cũng chỉ là một hình thức nhiệm vụ mà thôi. Mỗi ngày ngoại trừ mở một số cuộc họp đơn giản ra còn lại đều là để sinh viên tham gia một số hoạt động trao đổi với bên trường bạn, ngoài ra chẳng còn chuyện gì khác.
- Sớm biết thế này khi đó đã xin cho giáo viên khác tới đây.
Tô Tiểu San lẩm bẩm, khẽ nheo mắt nhìn về phía mặt hồ phản xạ ánh sáng đèn. Ở đằng xa xa bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông to béo đang bước nhanh vê phía này. Tô Tiểu San lập tức tỏ vẻ mặt chán ghét.
Một trong những nguyên nhân quan trọng làm cô hối hận khi tới đây chính là cái gã béo kia.
Điền Minh Kiến, Phó sở trưởng sở Giáo dục thành phố Minh Châu.
Là tổng phụ trách đoàn trao đổi sinh viên lần này.
- Ha ha, cô giáo Tô, thì ra cô ở đây à.
Điền Minh Kiến tươi cười, nói:
- Đêm nay tôi mời ban lãnh đạo nhà trường bọn họ đi ăn đêm. Cô giáo Tô, mọi người đều đang chờ cô đấy.
Nhìn thấy ánh mắt si mê của Điền Kiến Minh làm Tô Tiểu San lại càng thêm chán ghét hơn.
Cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng tốt nào về Điền Minh Kiến. Nghe nói, gã mới đến đây ngày thứ hai không biết dùng thủ đoạn nào mà đã lừa được một sinh viên đi vào khách sạn. Loại Sở Khanh như vậy... không, gã còn không bằng cả Sở Khanh, nói đồ con lợn háo sắc là đã nể mặt gã lắm rồi. Tô Tiểu San luôn giữ khoảng cách xa nhất có thể với người này, không thèm quan tâm nhưng cũng không nói lời đắc tội với gã.
Dù thế nào thì Điến Minh Kiến cũng là tổng phục trách của đoàn trao đổi sinh viên lần này. Không những thế gã còn là Phó sở trưởng sở Giáo dục Minh Châu, quyền lực nắm trong tay cũng không phải nhỏ.
- Tôi xin nhận ý tốt của Điên sở phó.
Tô Tiểu San đứng lên, vẻ mặt ủ rũ nói:
- Chỉ là hôm nay mệt nhọc cả ngày, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải triệu tập cuộc họp nữa. Xin lỗi vì không thể đi cùng mọi người được.
Nói xong Tô Tiểu San xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, Điền Minh Kiến có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt nhìn dán chặt lên người cô, oán hận nghiến răng nói:
- Rõ ràng là một người phụ nữ lẳng lơ lại còn giả vờ thanh tao, ông mày nhổ vào!
Trên khuôn mặt đầy thịt của Điền Minh Kiến rất khó phát hiện ra đôi mắt híp thành một đường chỉ đáng thương chỉ hé nổi một khe nhỏ.
- Không cần gấp, hành trình lần này mới trôi qua được có một nửa, ông đây vẫn còn một đống cơ hội vứt cô lên giường.
Toàn thân Điền Minh Kiến nóng rực vội vã xoay người lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại:
- Mary à, hì hì, nhanh như vậy mà đã quên anh rồi sao. .
Tô Tiểu San nhanh chân chạy về kí túc xá, sau khi vào phòng liền đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào cửa, ánh mắt chán ghét vẫn chưa biến mất.
- Đồ con lợn xấu xí mà cũng dám có ý đồ với bản cô nương đây! Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ biến ông thành thái giám!
Tô Tiểu San từng có kỷ niệm khiến người bình thường biến thành thái giám. Khi đó bên trong tủ quần áo khách sạn cùng người đàn ông đó ma sát tạo ra lửa nóng mập mờ...
Cảnh tượng đó dường như lại tái hiện lại trong đầu khiến Tô Tiểu San đỏ mặt, miệng mắng:
- Cái đồ lưu manh thối tha...
Tuy nhiên trong mắt cô lại tràn đây mong nhớ.
- Anh... có khỏe không?
Những câu chuyện cũ dần dần ùa về.
Lần đầu tiên gặp nhau ở phòng bảo vệ Phục Đại.
Sau đó lúc ở nhà liên tiếp bị hắn nhìn thấy mình tắm rửa. ...
Tô Tiểu San ngồi trên ghế, cầm bút xoạt xoạt vẽ nên một bức tranh ký họa. Chỉ một lát sau, một khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười xấu xa hiện ra. Tô Tiểu San nhìn bức tranh một lúc lâu sau đó nhẹ nhàng vẽ thêm hai mắt kính to đùng trên khuôn mặt chàng trái, sau đó lại tiếp tục ngằm nhìn bức tranh rồi mỉm cười ngây ngốc.
Một đêm khó ngủ. Los Angeles là thành phố lớn thứ hai của Mỹ, sự sâm uất và phồn hoa của thành phố được xếp trong Top đầu của thế giới. Tuy nhiên bên trong bất cứ thành phố hoa lệ đẹp đẽ nào cũng tồn tại những góc khuất bẩn thỉu âm u.
Tại một khu vực tương đối hỗn loạn, hai thế lực xảy ra ẩu đả, thậm chí còn có cả tiếng súng vang lên.
Mãi cho đến khi có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cuộc chiến diễn ra ở nơi này mới dừng lại.
Tên thanh niên tóc vàng Teneto cầm chén rượu vang đỏ rực đứng bên khung cửa sổ mỉm cười thưởng thức, mắt nhìn xuống cuộc chiến diễn ra ở đầu đường. Bên cạnh gã là Lý Bảo Bình lúc này môi đã trắng bệch.
- Thấy gì chưa, đây mới chính là bộ mặt thật của thế giới này.
Teneto lạnh lùng cười sau đó lại ưu nhã tiếp tục thưởng thức rượu trong chén.
- Mỗi ngày đều có người chiến đấu vì tiền, vì phụ nữ, vì vinh dự... thậm chí chỉ đơn thuần là vì sinh tồn.
- Tenetol
Khuôn mặt Lý Bảo Bình tái nhợt, cắn răng nói:
- Không phải cậu nói chúng ta tới Mỹ là để bàn vê chuyện kinh doanh gỗ...
Trong mắt Lý Bảo Bình đầy sợ hãi.
Sau khi tới Mỹ, Teneto mới nói cho gã biết bọn họ tới đây không phải để đàm phán kinh doanh gỗ mà là... súng ống cùng thuốc phiện!
- Bảo Bình, tôi thấy anh là một nhân tài có thể đào tạo nên mới đưa anh tới đây làm giàu.
Teneto mỉm cười nhìn Lý Bảo Bình, khóe miệng nhếch lên cười châm chọc:
- Nếu chỉ là một đống gỗ thì bán được bao nhiêu tiên chứ? Súng ống cùng thuốc phiện không giống như vậy. Anh có biết không, trên thị trường hiện nay loại mặt hàng này vĩnh viễn không bao giờ bão hòa! Hơn thế nữa lợi nhuận mà nói mang lại nhiều gấp ngàn gấp vạn lần kinh doanh gỗi
- Chúng ta chỉ cần một khối óc thông minh nhanh nhẹn là đủ.
Teneto mỉm cười chỉ lên đầu mình sau đó nhìn sâu vào trong mắt Lý Bảo Bình, nói:
- Với năng lực của anh chỉ cần nắm được cơ hội lần này đánh thông con đường buôn bán, nửa cuộc đời sau này của chúng ta không muốn phát tài cũng khó.