Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 763 - Chương 767: Tin Tức Ngọc Tỷ Truyền Quốc.

Chương 767: Tin tức Ngọc tỷ truyền quốc. Chương 767: Tin tức Ngọc tỷ truyền quốc.Chương 767: Tin tức Ngọc tỷ truyền quốc.

- Khu dân cư phía tây xảy ra bạo động, mau đi xem thế nào!

Bóng người bay vút đi.

Hiện tại trong thành phố Nagoya, thần kinh của mọi người lúc nào cũng căng lên. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, trong nháy mắt cười giả Thiên Hoàng Vệ tựa như châu chấu phủ đầy trời bay đến...

- Là tổ chức Huyết Dạ, người của tổ chức Tà phái.

- Bắt tất cả lại!

Mở màn bằng một cảnh gió tanh mưa máu, trận huyết chiến trong nháy mắt bùng nổ.

Lúc này Tiêu Dương đang ở bên trong 'Thượng cổ Hồng Hoang'. Hắn đã thông báo với mọi người trong tiểu đội Tinh Anh, bọn họ chuẩn bị về nước.

Tất cả đều hân hoan vui mừng.

Càng đến gần sân bay, phong tỏa lại càng thêm nghiêm ngặt. Đồng thời Tiêu Dương cũng phát hiện ra ở đây có không ít khí tức của cường giả Thiên Hoàng Vệ.

Tiêu Dương nhìn xuyên qua 'Thượng cổ Hồng Hoang' thấy có một đôi nam nữ, nam là người da vàng. Nghe ngôn ngữ mà bọn họ dùng để nói chuyện với nhau, chắc hẳn là người Viêm Hoàng.

Đáng tiếc đối với Tiêu Dương mà nói, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Bỗng nhiên nghe thấy có người nói tiếng Trung.

Trời sáng.

- Bảo Bình, anh tới rồi, máy bay đã chuẩn bị cất cánh.

Mặc dù nơi này còn đẹp hơn cả tiên giới, linh khí tràn ngập khắp mọi nơi, là thánh địa tu luyện tuy nhiên lại thiếu đi con người. Bọn họ cả ngày chỉ quanh quẩn ở nơi này, cuộc sống có chút đơn điệu.

Nam thanh niên cầm theo hành lý mỉm cười chào tạm biệt em gái sau đó bước vào trong sân bay. Thế nhưng người đó hoàn toàn không biết rằng lúc này Thượng cổ Hồng Hoang' đã hóa thành hạt bụi bám trên quần áo của gã.

Tất cả các con đường trên đất nước Đảo Quốc đều phong tỏa.

Còn về hai mươi tám vị anh em mới thu nhận ở bên kia, Tiêu Dương không có ý định để bọn họ ra ngoài. Hắn để bọn họ trong 'Thượng cổ Hồng Hoang' tương đương với sở hữu một lực lượng mạnh mẽ có thể mang theo bên mình.

- Anh, sau khi tới nơi nhớ phải gọi điện cho em đấy.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

"Thượng cổ Hồng Hoang' hóa thành hạt bụi bay đi theo gió, bay về phía sân bay Nagoya.

Lúc này Tiêu Dương nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên ngồi một bên nghe hai người nói chuyện.

Một gã người nước ngoài tóc vàng tới đón, dùng tiếng Trung thành thục nói:

Người thanh niên này tên là Lý Bảo Bình. Gã gật đầu sau đó đi cùng tên tóc vàng tới đằng trước.

Không ngờ người này lại muốn tới Mỹ.

Tới... Mỹ? Tiêu Dương nghe cuộc đối thoại của Lý Bảo Bình với nam thanh niên tóc vàng có cảm giác có chút quái dị. Hắn đặc biệt không thích cậu thanh niên tóc vàng kia, mắt chuột mày trộm trông rất đê tiện. Thông qua cuộc nói chuyện giữa hai người Tiêu Dương biết cậu thanh niên tóc vàng tên là Teneto.

Tên thanh niên tóc vàng tươi cười, nói:

Tiêu Dương âm thầm lắc đầu. Bản thân hắn căn bản cũng không hiểu hai người muốn đàm phán cái gì, cho dù muốn thuận tay giúp Lý Bảo Bình nhưng cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Hình như hai người này muốn đi đàm phán kinh doanh.

Lưu Gia Ny kinh ngạc, rõ ràng cô đang ngồi trên ghế sao tự nhiên nhoáng cái đã...

Máy bay hạ cánh, Tiêu Dương điều khiển 'Thượng cổ Hồng Hoang' yên lặng bay tới một chỗ vắng vẻ không người. Thời điểm Tiêu Dương hiện thân, bên cạnh hắn bất ngờ xuất hiện một cô gái trẻ xinh đẹp.

- Chúc anh may mắn.

- Sau khi tới Mỹ đàm phàn thành công vụ làm ăn này, nửa đời còn lại của chúng ta sẽ không cần phải lo lắng chuyện cơm áo nữa rồi.

Hắn có cảm giác ánh mắt Teneto rất xảo trá.

Tiêu Dương cảm thấy rất có khả năng Lý Bảo Bình sẽ bị Teneto lừa.

Đáng tiếc trong mắt Lý Bảo Bình lại trần đây mong đợi.

Bên trong "Thượng cổ Hồng Hoang), Tiêu Dương trợn tròn mắt nửa ngày sau đó vuốt mũi chán nản đứng dậy. Lúc mới đầu Tiêu Dương cứ tưởng Lý Bảo Bình sẽ bay về Viêm Hoàng nên mới làm 'Thượng cổ Hồng Hoang' bám vào quần áo của gã.

- Vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới tận Mỹ chỉ vì một cuộc giao dịch thôi sao?

Nhưng bên Đảo Quốc vẫn quyết tâm muốn bắt được tiểu đội Tinh Anh cùng Tiêu Dương.

Tuy nhiên Tiêu Dương như vậy cũng không tính là quá xui xẻo, bởi vì cho dù hắn lên chiếc máy bay nào cũng không thể quay về Viêm Hoàng. Bởi vì cho đến hiện tại các chuyến bay giữa Đảo Quốc với Viêm Hoàng vẫn bị cấm vận, hai bên đã đàm phán không ít lân vì chuyện này.

- Lưu tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền.

Tiêu Dương mỉm cười hỏi:

- Cô có biết đây là đâu không?

Lưu Gia Ny vẫn chưa hết sửng sốt, cô nhìn xung quanh, khi nhìn thấy sân bay ở phía xa xa liền kinh ngạc thốt lên:

- Sân bay Los Angeles? Hả! Sao chúng ta tự nhiên lại tới Mỹ vậy?

Bọn họ ở bên trong 'Thượng cổ Hồng Hoang' nên hoàn toàn không biết gì.

Mặc dù ở bên trong đó một thời gian nhưng bọn họ vẫn không biết được sự huyền ảo của 'Thượng cổ Hồng Hoang.

- Lưu tiểu thư, trước kia cô nói cô từng làm việc ở Mỹ, vậy chắc cũng từng tới... Los Angeles rồi đúng không?

Lưu Gia Ny gật đầu, cô vẫn chưa hết khó tin khi mình đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

Trương Kiều Trí đưa điện thoại cho Tiêu Dương, nói:

- Mặc dù nơi này là nước Mỹ xa xôi nhưng tiểu đội Tinh Anh chúng ta hiện nay đang là mục tiêu chú ý của cả thế giới. Mọi người ra ngoài nhất định phải chú ý khiêm tốn một chút.

Tiêu Dương dặn dò:

- Mọi người ra ngoài nên khiêm tốn một chút, tốt nhất là nên hóa trang thành người khác.

Tất cả cùng nhất trí đi ra ngoài dạo phố.

Mọi người dường như đã tìm được tự do, người nào cũng hết sức vui vẻ.

- Sao chúng ta tự nhiên lại tới Mỹ?

Tiêu Dương cười ha hả, đương nhiên không thể nói mình không cẩn thận nên lên nhầm máy bay được. Với lại lúc trên máy bay hắn đã nghe thấy Lý Bảo Bình nói Đảo Quốc đã cấm vận tất cả các chuyến bay tới Viêm Hoàng. Tiêu Dương nói cho Lưu Gia Ny nghe tin tức mình biết sau đó mặt không đổi sắc nói:

- Tôi nghĩ mọi người đã không có cơ hội tham gia cuộc thi Tinh Anh bảy nước vậy chi bằng để mọi người đi tham quan thành phố lớn ở nước Mỹ. Chuyến này tôi sẽ bao hết!

Hai mươi mấy huynh đệ của hắn đưa cho hắn mấy cái thẻ trị giá hàng triệu đô, hiện tại hắn đã là đại gia rồi. Tiền tài từ trên trời rơi xuống nên Tiêu Dương hoàn toàn không có cảm giác xót lòng.

Hai người đi tới một khách sạn xa hoa trong thành phố.

Tiêu Dương cũng không keo kiệt, trực tiếp thuê hẳn hai mươi hai phòng, mỗi thành viên của tiểu đội Tinh Anh một phòng. Sau khi vào phòng Tiêu Dương thả tất cả tiểu đội ra, mọi người ai ai cũng kinh ngạc trợn mắt há mồn, một lúc lâu sau cũng chưa thể phục hồi lại.

Phong Dương líu lưỡi, gào lên:

- Oh my godl! Sư phụ biết biến ảo thuật sao? Sao chúng ta đang ở Đảo Quốc giờ đột nhiên biến thành Mỹ vậy?

- Ha ha! Mấy gã Đảo Quốc giờ này chắc vẫn cằm đầu đi tìm chúng ta.

Lưu Gia Ny không nhịn được liền hỏi:

Lúc này Lưu Gia Ny mới bình thường trở lại, nghe hắn nói vậy liên khẽ bật cười. Cô nhìn tài xế sau đó nói một tràng tiếng anh, tài xế gật đầu liếc Tiêu Dương một cái rồi mới quay người lái xe.

- Lưu tiểu thư, cô tới nói với tài xế đi, tiếng Anh của bác tài không được tốt lắm.

Tiêu Dương cố gắng phun ra mấy chữ tiếng anh vặn vẹo để diễn tả nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của tài xế đánh bất lực quay sang nói với Lưu Gia Ny:

Hai người bắt một chiếc taxi.

Rõ ràng cô đang ở Đảo Quốc, lúc đi ra lại phát hiện mình đang đứng trên đất Mỹ xa xôi. Chuyện này thực sự khiến người ta khó mà tiếp nhận được.

- Đã kết nối được với điện thoại trong nước rồi.

- Lam Chấn Hoàn, Thiên Tử các.

Đây là đường dây nội tuyến của Thiên Tử các do Lam Chấn Hoàn phụ trách.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Là tôi.

- Hả!!! Tiêu Dương!

Giọng của Lam Chấn Hoàn đột nhiên tăng cao mấy Đề xi ben. ông không kiêm chế được kích động hỏi: - Cuối cùng thì các cậu cũng xuất hiện rồi, mau nói cho tôi biết tình hình hiện nay của mọi người sao rồi? Có cần chúng tôi tới chi viện không?

Từ trong giọng nói của ông, Tiêu Dương cảm nhận được sự lo lắng cùng quan tâm của Lam Chấn Hoàn.

Lam Chấn Hoàn hỏi liên tục mấy câu hỏi, Tiêu Dương khụ một tiếng chen ngang, nói:

- Ờ... Lam tiền bối, bọn tôi đang ở Mỹ.

- Mỹ à? Được, tôi lập tức phái người... Cái gì? Mỹ?

Ở bên kia đầu dây, Lam Chấn Hoàn kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn điện thoại, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được.

Tiêu Dương tự tin cười, đáp lời:

- Tiền bối yên tâm đi, tất cả mọi người trong tiểu đội Tinh Anh đều an toàn đặt chân tới nước Mỹ. Tiền bối nghĩ chỉ dựa vào đám phế vật Đảo Quốc đó mà cũng muốn giữ được Tiêu Dương tôi sao?

Nghe vậy, Lam Chấn Hoàn sửng sốt, một lát sau liền cười phá lên, nói:

- Cái tên nhóc này thật làI

Ở trong nước không ít người của Thiên Tử các đều lo lắng cho sự an nguy của tiểu đội Tinh Anh nhưng không ai ngờ được bọn họ lại thân không biết quỷ không hay xuất hiện ở nước Mỹ.

Lam Chấn Hoàn đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Tiêu Dương, mọi người đang ở chỗ nào của nước Mỹ?

Tiêu Dương lập tức có dự cảm không ổn, buồn bực vuốt mũi hỏi:

- Los Angleles. Tiền bối... có phải lại có nhiệm vụ gì muốn tôi làm đúng không?

Lam Chấn Hoàn cười mằng:

- Cái thằng nhóc này...

Ông dừng lại một lát sau đó hít sâu nói:

- Los Anglele nằm trong tiểu bang California, thực ra đúng là Thiên Tử các có một nhiệm vụ bên đó. Mà chuyện này tôi đã từng nói với cậu rồi còn gì.

- Từng nói với tôi?

Tiêu Dương nghi ngờ nhớ lại sau đó đột nhiên hỏi:

- Ý tiền bối muốn nói tới Tử Vong Cốc?

Tử Vong Cốc!

Lời vừa dứt, mọi người trong phòng đồng loạt biến sắc.

Bọn họ cũng đã từng nghe nói tới nhiệm vụ Tử Vong Cốc.

Nhiệm vụ giải cứu một nhóm chuyên gia quốc tế hàng đầu trong các lĩnh vực.

Nhóm chuyên gia này sau khi đi vào Tử Vong Cốc không một người nào trở ra.

- Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu, Mỹ cùng các nước đã thành lập một nhóm cứu viện xâm nhập vào Tử Vong Cốc. Tuy nhiên kết quả cũng giống như nhóm chuyên gia kia, không một người nào quay lại.

Lam Chấn Hoàn nghiêm nghị nói:

- Phía bên Mỹ dường như đã hạ quyết tâm muốn cứu bằng được nhóm chuyên gia này. Hành động đợt hai đã được lên kế hoạch. Tiêu Dương cười lắc đầu, nói:

- Nếu vậy thì cứ để mấy tên nước ngoài đó đi.

Tiêu Dương không có hứng thú với vụ này.

Sau khi vào Tử Vong Cốc không một người nào trở ra.

Chuyện này chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta sởn da gà. Tiêu Dương không có lý do gì đi mạo hiểm tính mạng của mình.

- Nhưng...

Lam Chấn Hoàn nghiêm túc nói:

- Bọn tôi mới nhận được một tin tức rất quan trọng. Tử Vong Cốc có khả năng là căn cứ điểm của một thế lực nào đó! Khả năng lớn nhất chính là tà giáo thần bí, tổng bộ của tổ chứ Huyết Dại

Tổ chức Huyết Dạ trải rộng khắp toàn cầu, nhưng lại luôn ẩn giấu thân phận đằng sau lớp mạng che mặt.

- Bởi vì có tin tức xác thực truyền về, Ngọc tỷ truyền quốc mất tích của chúng ta đã bị mang vào bên trong Tử Vong Cốc!

Ngay lập tức đôi mắt sáng ngời của Tiêu Dương lóe lên.

- Ngọc tỷ truyên quốc đang ở trong Tử Vong Cốc?

Trên người Tiêu Dương tỏa ra hơi thở đáng sợ, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bóng dáng cao lớn thẳng tắp.

Ngọc tỷ truyền quốc!

Bốn chữ này đã hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Dương.

Hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên Ngọc tỷ truyền quốc.

Yên lặng trong chốc lát...

Tiêu Dương nghiêm túc hỏi:

- Thiên Tử các có từng phái người tới Tử Vong Cốc chưa?

- Có.

Lam Chấn Hoàn dừng một lát sau đó trầm giọng nói:

- Là tiểu đội Thiên Tử, Thái tử đích thân tới!!!
Bình Luận (0)
Comment