Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 762 - Chương 766: Rời Khỏi Đảo Quốc!

Chương 766: Rời khỏi Đảo Quốc! Chương 766: Rời khỏi Đảo Quốc!Chương 766: Rời khỏi Đảo Quốc!

Nếu Chúc Hỏa sứ giả biết trong lúc mình thiết kế thiên la địa vọng chịu bao áp lực để bắt được Tiêu Dương thì hắn lại đang ung dung ngồi chơi mạt chược chắc hộc máu mà chết.

Lão cứ nghĩ mạng lưới tìm kiếm sát sao như vậy, bọn Tiêu Dương nhất định sẽ như đám chó cùng đường trốn chui trốn lủi. Mặc dù lão phải chịu áp lực rất lớn nhưng Tiêu Dương cũng không dễ dàng.

Chỉ là lão không hề biết rằng...

- Chết tiệt! Đồ chim thối!

Tiêu Dương đập mạnh quân bài xuống bàn, quát lớn:

- Mày tưởng mày có ba chân thì có thể đổi bài mà thần không biết quỷ không hay sao?

Cù Như cúi đầu. Như vậy mà cũng phát hiện ra được, mình thật quá thất bại.

Sau khi một trận quyết đấu kéo dài mấy canh giờ giữa một người một chim một thỏ và một hổ cuối cùng cũng đã có kết quả.

Trải qua một loạt thí nghiệm Tiêu Dương phát hiện ra cùng một loài vật nhưng những sản phẩm đầu tiên thường có linh tính vượt trội hơn các sản phẩm sau. Hiện tại Tiêu Dương đã tạo ra một loạt thỏ tinh, hổ cùng chim Cù Như. Những con khác đều rất sợ Tiêu Dương mặc dù không quá nghe lời nhưng lại không có linh tính được như ba con này.

Nhờ có thần y Tiêu Dương chữa trị nên vết thương của Bạch Khanh Thành khôi phục rất nhanh. Tiêu Dương sợ cô chán nên đã sắp xếp cho cô đến ở cùng tiểu đội Tinh Anh.

Tiêu Dương cười lớn đứng lên.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Thất tiền bối vẫn chưa tỉnh lại, Tiêu Dương chỉ có thể chờ. Mấy ngày này Giát Giát suốt cả ngày quấn quýt bên cạnh 'Cửu Dương tiên nhân...

Hổ khẽ gầm lên một tiếng, dường như rất không cam lòng, mắt trừng thỏ tinh, dường như muốn tố cáo thỏ tinh xảo quyệt.

Đường phố Nagoya mấy ngày nay liên tục gặp 'bão tố, lúc này có vẻ hiu quạnh hơn mọi khi. Trên đường cái có rất ít người qua lại, mọi người đều cố gắng đi thật nhanh...

Tiêu Dương dịu dàng vuốt đầu hổ, tủm tỉm cười nói:

Màn đêm yên lặng phủ xuống.

Thỏ lập tức trừng lại hổ, hổ chỉ đành phải xám xịt chạy về phía phòng bếp...

- Cậu bé ngoan, thua thì cứ nhận, mau đi làm cơm đi!

Hiện nay đang sống trong lòng địch Tiêu Dương phải nỗ lực tích lũy lực Họa Đạo nên không tiếp tục tạo thêm các loài khác.

Tiêu Dương điều khiển 'Thượng cổ Hồng Hoang'. Hai ngày nay hắn khôi phục khá tốt. Thành phố Nagoya mấy ngày nay cũng đã bị hành hạ đủ rồi.

Linh tính rất cao!

- Nhưng vẫn còn một chuyện...

Thế giới trong 'Thượng cổ Hồng Hoang' không phân biệt ngày đêm, nhưng bên ngoài lúc này thành phố đã lên đèn. - Đã đến lúc nên rời khỏi đây rồi.

- Không biết có ở lại đục nước béo cò không nữa?

- Tổ chức Huyết Dạ.

- Không có người nào sao?

Sau khi xác định phương hướng chính xác, Tiêu Dương liền phóng vụt đi.

Tiếng của Tiểu Cửu đột nhiên vang lên bên tai Tiêu Dương:

Trong đêm tối, Tiêu Dương yên lặng xuất hiện bên một gốc cây đại thụ.

Hắn vừa mới hiện thân đã có người phát hiện ra?

Tiêu Dương kinh ngạc.

- Có người theo dõi.

Trong một tòa biệt thự.

Tiêu Dương nhíu mày, sử dụng thần thức tìm kiếm xung quanh biệt thự tuy nhiên không phát hiện ra bất cứ hơi thở nào.

- Tất cả đều đi, xem ra tổ chức Huyết Dạ cũng cẩn thận đấy!

Tiêu Dương lắc đầu sau đó nhảy vọt qua tường bao trực tiếp phóng về phía trước...

Đôi mắt lạnh như băng của Tiêu Dương lóe lên:

Yên lặng đến kỳ lạ.

Tuy nhiên tối nay lúc Tiêu Dương tới đây bên trong biệt thự hoàn toàn yên tĩnh.

Đêm hôm đó Tiêu Dương đã đi theo dõi thành viên tổ chức Huyết Dạ đến tòa biệt thự này. Huyết Linh Sứ ba sao Khải Ân đã dẫn các thành viên của tổ chức Huyết Dạ tới đây trú đóng.

Thực lực của người theo dõi hắn chắc chắn cao hơn hắn.

Tiêu Dương yên lặng tăng tốc bay vút vào trong rừng cây rậm rạp phía trước.

Vùi

Quả nhiên ngay lúc đó sau lưng Tiêu Dương xuất hiện một bóng đen vọt theo hắn vào trong rừng.

Sau khi vào trong rừng, bóng đen khẽ biến sắc.

Hơi thở của Tiêu Dương hoàn toàn biến mất.

Người này thầm mắng:

- Thật xảo quyệt!

Trong một góc tối, Tiêu Dương đã trốn trong 'Thượng cổ Hồng Hoang, hai mắt khẽ phát sáng.

Hai mắt Tiêu Dương sáng lên.

- Tới đổi ca sao?

Khi Tiêu Dương không thể kiên nhẫn thêm định đi ra tẩn cho tên kia một trận thì bất ngờ xuất hiện một bóng đen lao vút tới. Ngay lập tức cái bóng đen trong căn biệt thự lập tức bật dậy.

Lại một đêm nữa.

Mặt trời mọc rồi lại lặn...

Tên kia tựa như một cái xác chết hoàn toàn không có bất cứ cử động nào. - Rõ ràng đã rút toàn bộ đi rồi tại sao lại để tên này ở lại?

Tiêu Dương cảm thấy khó hiểu.

- Chẳng lẽ tổ chức Huyết Dạ đoán ra được mình sẽ tìm tới tòa biệt thự đó?

Nhưng lúc tới biệt thự hắn hoàn toàn không làm kinh động đến bất cứ ai.

- Không cần nghĩ nhiều như vậy, trước tiên phải theo dõi tên kia đã.

Tiêu Dương yên lặng theo dõi ngược lại đối phương. Không ngờ bóng đen sau khi rời khỏi rừng liên quay về biệt thự sau đó không có bất cứ hành động nào.

- Tao xem mày có thể đợi được bao lâu.

Tiêu Dương ngồi xuống ghế miệng gặm bánh mì, hắn để ra một khe hở để tiện quan sát tên kia.

Một đêm trôi qua.

Điều Tiêu Dương nghỉ ngờ chính là...

Xét vê thực lực tên bán thi nhân này không phải đối thủ của Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm tên bán thi nhân kia, Tiểu Thu bên cạnh Lâm Tiểu Thảo cũng là như vậy.

- Chẳng trách có thể yên lặng theo dõi mình, bọn bán thi nhân vốn không hề có hơi thở.

Người theo dõi hắn lại chính là Bán thi nhân của tổ chức Huyết Dạ.

Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.

Hai bóng đen rủ rỉ nói thâm vào tai nhau cái gì đó rồi cái bóng đen ở đây hôm qua lập tức bay vút đi...

Tiêu Dương bám theo tên kia, Thượng cổ Hồng Hoang' hóa thành một hạt búi dính ở trên áo của y.

Tên này vô cùng cẩn thận, y vẫy một chiếc taxi sau đó đi một vòng Nagoya, dường như muốn xác định xem có người theo dõi mình không. Sau khi chắc chắn không có ai mới cho xe dừng lại trước một khu dân cư sau đó trả tiền xuống xe. Y bay nhanh về phía trước, tới một ngôi nhà dân nhìn hết sức bình thường sau đó trực tiếp nhảy vọt vào.

Sau khi đáp xuống sân, bóng đen cung kính quỳ xuống báo cáo với bên trong.

Bên trong truyên ra một giọng nói:

- Có tình huống gì không?

Tiêu Dương kinh ngạc. Mặc dù hắn nghe không hiểu hai người đó đang nói gì nhưng hắn nhận ra giọng nói này là của Huyết Linh Sứ ba sao Khải Ân.

- Bẩm báo đại nhân.

Bóng đen nói rất nhanh:

- Đêm qua có một người rất giống Tiêu Dương đột nhập vào biệt thự nhưng thuộc hạ còn chưa nhìn thấy rõ thì đối phương đã bỏ đi. Thuộc hạ đã cố gắng đuổi theo nhưng lại bị mất dấu.

- Giống Tiêu Dương?

Trong phòng, giọng của Khải Ân cao hơn vài phần, tức giận mắng vài câu sau đó lo lắng hỏi:

- Khốn kiếp! Lúc mày về đây có phát hiện có người theo dõi không?

Lúc này Khải Ân không dám có ý ra tay với Tiêu Dương bởi gã tự biết thực lực của mình kém xa hắn.

Trong trận chiến ở khách sạn bảy tầng có thể nói Khải Ân đã chứng kiến toàn bộ cuộc chiến. Thực lực của Tiêu Dương thực sự khiến gã vô cùng kinh ngạc. Bên trong phòng, hai mắt Khải Ân bỗng nhiên trợn trừng...

Bởi vì gã vừa mới dứt câu thì trước mắt bỗng nhiên hiện ra bóng hình của Tiêu Dương.

Lúc này, bóng đen bên ngoài vẫn không hay biết gì, tự tỉ nói:

- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ vô cùng cẩn thận. Cho dù là Tiêu Dương cũng không thể theo dõi thuộc hạ về đến đây.

Khải Ân nổi giận hét lên:

- Câm mồm!

Khải Ân bối rối nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt cứng ngắc miễng cưỡng nở nụ cười.

- Tiêu... Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười ngồi xuống trước mặt Khải Ân, hòa nhã chào hỏi:

- Khải Ân đại nhân, dạo này có khỏe không?

Từ trận chiến ở Phục Đại lần đó, Khải Ân đã chạy mất dạng.

Khải Ân run rẩy.

- Không cần phải quá căng thẳng.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Đêm nay tôi đến đây là muốn làm một cuộc giao dịch với đại nhân.

Khải Ân sửng sốt nhìn Tiêu Dương, hỏi:

- Giao dịch?

- Đúng vậy.

Tiêu Dương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi muốn toàn bộ số thuốc đại nhân dùng để khống chế đám bán thi nhân này.

Khải Ân biến sắc.

Mãi một lúc sau, gã mới nhăn nhó hỏi Tiêu Dương:

- Vậy cậu lấy cái gì để đổi?

Tiêu Dương mỉm cười đáp lại:

- Mạng của đại nhân.

Khải Ân kinh hãi tái mặt.

Khải Ân siết chặt nắm đấm, xúc động muốn lao lên nhưng lý trí của gã đã cản lại. Gã tự biết thực lực của mình đến đâu, cho dù sử dụng phương pháp bí mật cũng vẫn không phải đối thủ của Tiêu Dương.

Nếu đánh nhất định sẽ chết!

Dùng tính mạng của mình để đổi lấy thuốc.

Cuộc giao dịch này rõ ràng là hành vi cưỡng ép trắng trợn.

Khải Ân nhăn nhúm mặt này, cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương sau đó đột nhiên cười nanh ác, nói:

- Cậu nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba sao? Nếu như tôi giao thuốc ra nhưng cậu lại lật lọng thì sao?

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lếo, hắn chống người đứng lên, nhếch môi nói: - Chẳng qua là tôi cảm thấy tò mò với cái chỗ thuốc đó của anh thôi. Nếu như anh không muốn giao vậy tôi cũng không ép.

Âm!

Khí thế trên người Tiêu Dương bỗng chốc bùng lên, con thỏ tỉnh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên vai hắn. Con thỏ vẫn trong trạng thái mơ màng ngủ gật nhưng tứ chi lại tự động bám chắc vào áo Tiêu Dương.

Bịch bịchI

Khải Ân cuống quýt lùi ra đằng sau, vẻ mặt hoảng hốt trắng bệch.

- Có lẽ... tôi giết anh rồi vẫn tự tìm được thuốc.

Tiêu Dương khẽ nói, dường như đang muốn ra tay.

- Khoan đãi

Giọng nói Khải Ân run run:

- Tôi đồng ý cuộc giao dịch này.

Trên mặt Tiêu Dương vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm.

Khải Ân không cam lòng nhưng vẫn xoay người mở tủ bảo hiểm, bên trong có hơn một trăm viên thuốc!

Gã vô cùng hối hận, sớm biết thế này đã cho người chia thuốc ra rồi giấu ở nhiều nơi khác nhau. Cho dù bị ép phải giao ra cũng không đến mức mất cả hơn trăm viên như vậy.

Tổ chức Huyết Dạ chế tạo ra loại thuốc này cũng không dễ dàng gì, thành phẩm có giá vô cùng cao!

Nhưng vì bảo vệ cái mạng này Khải Ân buộc phải cắn răng giao thuốc ra.

Sau khi xác định chắc chắn số thuốc này không có vấn đề gì Tiêu Dương lập tức nhận lấy. Hắn hài lòng mỉm cười khuôn mặt tái như gan lợn của Khả Ân, có vẻ như rất muốn liều mạng với mình.

- Đừng căng thẳng như vậy. Tôi đã lấy mạng của anh ra làm giao dịch thì tuyệt đối sẽ không giết anh.

Tiêu Dương xoay người vỗ đầu con thỏ tinh trên vai hắn:

- Đứng dậy đi tiểu đi!!

Dứt lời Tiêu Dương lập tức biến mất còn con thỏ trên vai hắn thì nhảy xuống...

Bắn ra một mũi tên bằng nước.

- AII

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian.

Tiêu Dương bước đi trên con đường yên tĩnh vắng người, chỉ chốc lát sau một bóng dáng nhỏ xinh chạy tới nhảy phốc lên vai Tiêu Dương.

Tiêu Dương nghiêng mặt hỏi:

- Giải quyết xong chưa?

Thỏ tinh nhe răng trợn mắt, dáng vẻ uy phong không ai sánh được.

- Đến lúc về rồi.

Tiêu Dương bước đi nhanh hơn, thành phố Nagoya đã không còn thứ gì đáng để hắn phải ở lại nữa.

Bóng dáng hắn yên lặng biến mất trong đêm đen. - Đến khi trời sáng chúng ta sẽ rời khỏi Đảo Quốc.
Bình Luận (0)
Comment