Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 761 - Chương 765: Đến Lúc Rồi!

Chương 765: Đến lúc rồi! Chương 765: Đến lúc rồi!Chương 765: Đến lúc rồi!

Thành phố Nagoya, Nhật Bản. Mưa gió của thiên nhiên vừa mới ngừng lại, bão tố do con người tạo ra lại bắt đầu bùng lên, hai thứ đan xen vào nhau suốt cả một đêm.

Lực lượng cảnh sát quân đội được điều động đến, kích thích thần kinh của những người nhạy cảm.

Trời bắt đầu sáng.

- Báo cáo, không có tin tức.

- Báo cáo, phát hiện ra tên trùm buôn thuốc phiện quốc tế.

Vô số tin tức truyền về, Nagoya hiện tại do Chúc Hỏa sứ giả nắm quyền quyết định.

Đêm qua sau khi lão đưa Thần điện chi tử vê chữa trị, mặc dù bảo vệ được tính mạng nhưng lại nhận được một tin tức, Thần tử bởi vì bị thương quá nặng nên rất khó khôi phục lại được thực lực ban đầu.

Đối với Chúc Hỏa sứ giả mà nói, đây chính là tin tức kinh khủng nhất.

- Cho dù là dùng cách gì cũng phải tìm được bọn chúng! Còn nữa, phong tỏa tất cả các con đường! Mỗi một người đi qua đều phải kiểm tra cẩn thận, chỉ cần có bất cứ điểm nào bất thường lập tức bắt về!

Vẻ mặt Chúc Hỏa sứ giả đen thui, nói:

- Khốn kiếp!

- Không cần để ý tới bọn họ.

Là hắn đã hại Thần điện chi tử thành ra như vậy. Nếu muốn làm cho Thần điện chỉ tử khôi phục lại như ban đầu có lẽ chỉ có hắn mới có cách.

Người kia hét lớn nhận lệnh sau đó xoay người rời đi.

Bên trên đã có lệnh phải lập án truy nã người gây ra chuyện này.

- Tùy tiện lấy một cái cớ nào đó, kéo dài được ngày nào hay ngài đó.

Thế nhưng, cả một đêm tìm kiếm gần như đã đào tung từng ngóc ngách ở thành phố Nagoya lên vẫn không tìm được tên huấn luyện viên đó. Thay vào đó là tìm ra không ít trùm buôn thuốc phiện nằm vùng ở Nhật Bản dẫn đến tình hình loạn hết cả lên, thậm chí còn xảy ra bạo động. Thành phố Nagoya suốt cả một đêm không một giây phút nào được yên tĩnh.

Huấn luyện viên đến từ Trung Quốc!

- Báo cáo sứ giả, sau khi cấm vận các chuyến bay qua lại giữa hai nước, phía bên bộ ngoại giao Trung Quốc đưa ra chất vấn...

Ngày hôm nay vốn là ngày tổ chức thi đấu tinh anh bảy nước, các nước châu Á đều tập trung nhìn vào thành phố Nagoya, Nhật Bản. Không ai biết được vì sao mới chỉ một đêm mọi chuyện lại biến thành thế này.

Chúc Hỏa sứ giả nổi giận, quát:

Tiểu đội Thiên Hoàng của Nhật Bản, một đội trong tỉnh anh bảy nước trong vòng một đêm bị tiêu diệt.

- RõI

Hành động của Nhật Bản không chỉ khiến Trung Quốc mà còn tất cả các nước khác trên thế giới dậy sóng.

- Chúng ta thử tìm kiếm xung quanh xem, biết đâu lại tìm được vật báu. Bọn họ cùng tổ chức Huyết Dạ đã ký kết hiệp nghị, vốn định dành giải quán quân trong trận đấu tinh anh bảy nước lần này. Nhưng không ngờ trận đấu giờ lại không được tổ chức nữa, tất cả mọi chuẩn bị của bọn họ đều tan thành bọt nước.

Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở Nhật Bản tuy nhiên chuyện Nhật Bản phong tỏa đường bay giữa hai nước đồng thời tiểu đội Tinh Anh đã mất tích khiến bọn họ phát ra chuyện này có liên quan đến nhau. Bởi vì không thể tùy tiện quyết định nên bọn họ lập tức đi gặp Tiêu Kỳ.

Cuộc thi đấu tinh anh bảy nước lần này đương nhiên không thể tiếp tục tổ chức nữa. Mà hiện tại mọi người cũng không thể tùy tiện rời khỏi thành phố Nagoya nửa bước. Trong trận sóng gió này, với tư cách là người xem, bọn họ đều cảm thấy vô cùng thú vị.

- Nhật Bản làm lớn chuyện lên như vậy chứng tỏ bọn họ vẫn chưa tìm được tiểu đội Tinh Anh. Hiện tại liên hệ giữa hai nước đã bị cắt đứt, chúng ta cũng không thể tùy tiện hành động, chỉ có thể yên lặng qua sát biến cố ở bên đó.

Tiểu đội Tinh Anh của Trung Quốc toàn bộ mất tích.

Lam Chấn Hoàn lo lắng nói:

Ba các lão đồng loạt sửng sốt.

- Yên lặng quan sát biến cố?

Đương nhiên không bao gồm Huấn luyện viên của Hàn Quốc.

Tiêu Kỳ đích thân gọi Tiêu Dương về Thiên Tử các, mọi người không ai biết nguyên nhân là gì. Tuy nhiên hiện tại Lam Chấn Hoàn không còn cách nào khác đành phải tới tìm Tiêu Kỳ xin giúp đỡ.

- Chuyện mấy ông nói tôi đã biết.

Tiêu Kỳ nhàn nhạt nói:

Điều quan trọng nhất chính là 'Bồ Tát xử thai kinh đã bị mất.

Các lão của Thiên Tử các như Lam Chấn Hoàn, Âu Thái cùng nhau đi gặp Tứ trảo Thiên Long Vệ - Tiêu Kỳ.

Trung Quốc.

Không ít người có cái suy nghĩ này.

- Nhưng...

- Cứ yên tâm đi.

Tiêu Kỳ cười lớn, nói:

- Tên nhóc Tiêu Dương đó không phải đèn cạn dầu đâu. ...

Bên trong 'Thượng cổ Hồng Hoang, Tiêu Dương ngồi khoang chân dưới đất, đôi mắt hắn chậm rãi mở ra, thân thái sáng láng. Hắn bỗng nhiên nhảy lên.

Trong mấy tiếng vừa rồi, Tiêu Dương vẫn luôn cố gắng khôi phục lại lực Họa Đạo.

Kiếm đạo lực trải qua trận đánh hôm qua đến hiện tại gần như không còn. Muốn khôi phục lại Tiêu Dương cần phải có một thời gian nhất định. Hiện tại mọi hoạt động của hắn đều diễn ra trong 'Thượng cổ Hồng Hoang'. Nếu không có việc gì cần phải đi hay cần tiêu hao lực Họa Đạo, Tiêu Dương đều ngồi một chỗ cố gắng tích tụ lực Họa Đạo.

Mọi người trong tiểu đội Tinh Anh đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Cho dù bọn họ ở trong 'Thượng cổ Hồng Hoang' thêm mấy ngày nữa cũng không thành vấn đề. - Hửm?

- Không sao, không sao...

Tiêu Dương giật mình bước tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Khanh Thành, khẽ vỗ vai an ủi cô:

AT tiếng hét chói tai vang lên.

Bạch Khanh Thành trả lời theo bản năng nhưng đột nhiên hai mắt cô trừng lớn. Quay đầu lại, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười nhìn mình.

- May là không có ai.

- May là cái gì?

- Thì ra mình đã bị bắn chết...

Bạch Khanh Thành khẽ cử động thân thể, cảm giác sau lưng đau nhói.

- Ái, đau quá.

Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng chạm vào sau lưng, nói:

- Người chết rồi sao lại có cảm giác đau được nhỉ? Không đúng, áo của mình đâu rồi?

Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, hai mắt vội vã liếc nhìn xung quanh thấy không có người mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau lưng cô hở một mảng lớn, áo đã bị xé rách.

- May là...

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh Bạch Khanh Thành:

Bạch Khanh Thành hoảng hốt, nhớ lại lúc mình bị trúng đạn, đối mắt xinh đẹp buồn bã cụp xuống:

- Nơi này là... Thiên Đường sao?

Trước mắt cô là một khoảng không trắng xóa, sương mù lượn lờ tựa như tiên cảnh.

Hai mắt Bạch Khanh Thành khẽ giật giật sau đó từ từ mở ra...

Trong làn sương mù trắng xóa mờ mịit.

Tiêu Dương đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, bóng dáng nhoáng lên lập tức biến mất.

Bạch Khanh Thành vừa giận vừa xấu hổ.

†r

Vốn dĩ không sao, tại cậu tới nên mới thành có sao đấy.

Hơn nữa tên này có phải đang nhân cơ hội sàm sỡ mình không vậy?

- Cậu...

Bạch Khanh Thành nổi giận cúi đầu:

- Đây là nơi nào? Sao còn không mau đi lấy áo tới đây cho tôi?

- Áo?

Tiêu Dương sửng sốt theo bản năng liếc mắt nhìn sau lưng Bạch Khanh Thành. Làn da trắng nõn mềm mại hiện ra trước mắt, Tiêu Dương lập tức nhìn đi nơi khác, sau đó đưa tay lên biến ra một chiếc áo sơ mi màu lam.

- Nè. - Cậu không được xoay người lại đâu.

Bạch Khanh Thành lên tiếng nhắc nhở rồi mới nhận áo, cố nén đau đớn cởi bỏ cúc chiếc áo đang mặc...

Lúc Tiêu Dương xé áo sau lưng Bạch Khanh Thành đã xé luôn cả nội y.

Bạch Khanh Thành cảm thấy khó xử, hai má đỏ bừng, nội y không thể mặc được nữa, chẳng lẽ bảo cô thả rông sao? Bạch Khanh Thành khẽ cắn môi, nâng mắt lên sau đó giật mình phát hiện ra Tiêu Dương đang đưa tay về phía mình, trên tay hắn là một chiếc áo ngực gợi cảm...

Nháy mắt khuôn mặt Bạch Khanh Thành đỏ như trái cà chua chín, hận không thể chui vào cái lỗ nào đó.

Tiêu Dương cười cười, bình thản nói:

- Hì hì, chị hai thấy có được không?

Động tác của Bạch Khanh Thành rất chậm, lí nhí đáp lời:

- Đư. . Được.

Tiêu Dương xoay người, hai mắt sáng lên, nhìn Bạch Khanh Thành đang ngồi trước giường. Lúc này cô đã thay áo mới vào, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, dáng vẻ e lệ khiến người ta muốn phạm tội.

Hai má Bạch Khanh Thành đỏ bừng lên, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tiêu Dương đang nhìn mình. Đặc biệt ánh mắt đó còn không ngừng nhìn về phía ngực cô...

Nghĩ tới chuyện chiếc áo đang mặc là do Tiêu Dương đưa cho, Bạch Khanh Thành lại càng cảm thấy xấu hổ, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, có cảm giác Tiêu Dương dường như có thể nhìn xuyên qua cơ thể mình.

- Rất vừa người.

Tiêu Dương cười cười, sau đó còn lẩm bẩm:

- Xem ra em đã đoán đúng size của chị hai...

Trong loại tình huống này, Bạch Khanh Thành đành phải nhịn.

Nếu không phải vì bị thương không tiện động chân động tay thì cô đã cho tên lưu manh này một trận rồi.

Thấy Tiêu Dương có vẻ rất muốn đi sâu thảo luận vấn đề này, Bạch Khanh Thành liền vội vã chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi:

- Linh Nhi thì sao?

- Kích cỡ của cô ấy em không rõ lắm.

Tiêu Dương trả lời theo bản năng nhưng sau đó lập tức phát hiện ra mình đã lỡ lời vội vã ho một tiếng, sửa lại:

- À, chị yên tâm, cô ấy không sao.

- Chỗ này là chỗ nào vậy?

Lúc này trong Bạch Khanh Thành có rất nhiều câu muốn hỏi.

- Thế giới của em.

Tiêu Dương mỉm cười nhìn Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành e hèm một tiếng, nói:

- Đừng có đùa. Bởi vì nói đùa nhiều quá nên khi nói thật chẳng ai tin.

Tiêu Dương trả lời qua loa những câu hỏi của Bạch Khanh Thành.

- Chị cả, chị nhắm mắt lại đi.

Tiêu Dương cười cười tỏ vẻ thần bí nhìn Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành trợn trừng mắt nhìn Tiêu Dương chằm chằm.

Tiêu Dương cảm thấy dở khóc dở cười.

Bạch Khanh Thành không chịu nhắm mắt vì vậy chỉ đành phải nói với cô rằng hắn biết làm ảo thuật. Tiêu Dương làm bốn bức tường xung quanh bay lên, sương mù lượn lờ biến mất, thay vào đó là một căn phòng với một số vật dụng bài trí đơn giản không khác gì căn nhà ở khu nhà Thu Tâm.

-ỒI

Bạch Khanh Thành che miệng, hoàn toàn không dám tin cảnh tượng diễn ra trước mắt mình. Kinh hãi nhìn Tiêu Dương, hỏi:

- Làm sao cậu làm được vậy?

Tiêu Dương cười hì hì, đáp:

- Nơi này là thế giới của em nên đương nhiên em muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Đúng rồi, trong phòng bếp có đồ ăn, nếu chị đói thì có thể lấy ăn.

Hai ngày sau Tiêu Dương lại tiếp tục ngồi ở trên đỉnh núi, xung quanh tràn ngập linh khí.

Trước mặt Tiêu Dương là một con hổ sặc sỡ đang chạy nhảy, trên đầu là một con chim Cù Như ba chân đầu người sải cánh bay.

Con thỏ tinh bị trọng thương sau một thời gian hấp thụ linh khí trong 'Thượng cổ Hồng Hoang' dưỡng thương hiện tại đã khôi phục hơn một nửa. Lúc này con thỏ ngồi trên vai Tiêu Dương, vành mắt đã biến thành màu đen thẫm, cái đầu liên tục gật lên gật xuống.

Buồn ngủ đến rơi mắt.

Phù!

Tiêu Dương thở một hơi sau đó bật đứng dậy.

Mở mắt nhìn về đằng xa, khẽ lẩm bẩm vài tiếng, ánh mắt thâm thúy tựa như một vị tướng chuẩn bị xuất chiến. Gió thu khẽ thổi qua, dáng người cao ngất đứng sừng sững trong gió, Tiêu Dương cất giọng thế lương nói:

- Đến lúc rồi.

Vùi

Tiêu Dương nhún người nhảy xuống núi.

- Hổ, Cù Như, thỏ tinh!

Tiêu Dương hét lớn vọt tới phía trước, ngồi xuống vị trí phía nam hướng mặt về phía bắc, phong thủy khá tốt.

- Hôm nay ta đánh cho chúng mày không còn một mảnh giáp!

Grừi Cù Như!

Ba con mãnh thú thượng cổ lần lượt ngồi xuống. Con nào cũng khí thế bừng bừng!

Bạp bạp bạp!

Âm thanh lạch cạch vang lên.

- Đông Phong!

- Má nó! Thỏ tinh chết tiệt dám ngáng đường tai - Ù rồi, hố hố hốI!I
Bình Luận (0)
Comment