Chương 764: Cả thành phố chìm trong mưa gió
Chương 764: Cả thành phố chìm trong mưa gióChương 764: Cả thành phố chìm trong mưa gió
Sắc mặt mọi người lập tức tái đi, khóe môi run run. Đặc biệt là người dẫn đầu' muốn đi ra ngoài, lúc này hai chân run rẩy suýt ngã. Nếu như lúc này chạy ra ngoài lại vào trận pháp phong ấn thế có khác gì tự tìm đường chất.
Tuy nhiên trong lòng y vẫn có chút nghi ngờ. Hiện tại bọn họ đang đứng ở một nơi thần kỳ như vậy, làm sao có thể vẫn còn trong trận pháp được chứ.
Chẳng lẽ người này cố ý lừa mình?
Người này vẫn đang suy đoán thì Tiêu Dương đã mở miệng cắt ngang:
- Hay là để tôi đưa ông ra ngoài xem xét tình hình, tìm một nơi đẹp một chút để đáp xuống.
Tiêu Dương thở dài vung tay lên, thoáng một cái trước mắt mọi người xuất hiện một cái lỗ hổng, hình ảnh ánh lửa bập bùng hiện ra.
Quả nhiên đúng là trận pháp phong ấn Chúc Hỏa.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đám người, Tiêu Dương khẽ cười lạnh, muốn qua cầu rút ván sao? Quả nhiên không có mấy người thật lòng muốn đi theo hắn.
- Ờ... anh bạn nhỏ, chuyện của tôi vẫn có thể trì hoãn thêm một thời gian nữa, không cần phải gấp lắm đâu.
- Vậy còn mọi người thì sao?
- Vị trí phía sau núi giả cũng khá tốt, ít nhất sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Tiêu Dương cố ý kéo dài giọng, ánh mắt đồng thời liếc sang những người khác:
- Vậy... ông muốn xuống chỗ nào?
Đám người sợ đến mặt mũi trắng bệch.
- Xem tôi có dọa chết mấy người không?
- Không vội, chúng tôi cũng không vội.
Tiêu Dương tốt bụng cho ý kiến:
Tiêu Dương có khả năng điều khiển mọi thứ trong 'Thượng cổ Hồng Hoang, muốn tạo ra một hình ảnh giả về trận pháp phong ấn Chúc Hỏa quá đơn giản với hắn.
-Ồ...
Tiêu Dương híp mắt hỏi:
Nghe vậy, vẻ mặt người này lập tức đau khổ nhìn Tiêu Dương, ấp úng một lúc sau mới miễn cưỡng nở nụ cười nhưng nụ cười của y còn khó coi hơn khóc.
- Có phải mấy người cảm thấy đi theo tôi là một sự sỉ nhục thân phận cùng địa vị của các người đúng không?
- Tôi chẳng có chuyện gì cần phải làm cả.
Tiêu Dương cười lạnh sau đó hừ lạnh một tiếng. Mọi người lập tức yên lặng, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tiêu Dương, dường như họ đang rất lo lắng.
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt hít sâu. - Không lừa mấy người người, đây là một không gian do sư tôn của tôi đích thân tạo ra.
- Lão cũng không có gì đặc biệt, không cần phải nhắc đến lão.
- Mọi người nhất định rất tò mò muốn biết đây là đâu đúng không?
Vậy mà lại tình nguyện ở trong này làm một nô bộc.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lo lắng sợ hãi, không người nào dám lên tiếng đáp lời.
Tiêu Dương xua tay, sắc mặt bỗng nhiên lạnh băng, nói:
- Thôi không nhiều lời nữa.
Mọi người nhìn sau, trong lòng kinh hoảng.
Tiêu Dương lạnh nhạt cười, nói:
Mọi người cảm thấy đáy lòng lạnh run.
' Lão nô bộc' mà Tiêu Dương vừa nói khiến mọi người nhớ tới lão Tiên nhân bay qua lúc nãy.
Đường đường là một Tiên nhân, dù ở bất cứ quốc gia nào cũng được tôn sùng lên địa vị cao nhất.
Tạo ra không gian!
Tiêu Dương khoát tay, nói:
- Không gian này bình thường chỉ có một lão nô bộc ở thôi.
Nếu đạt đến cấp độ Tiên nhân muốn tạo ra một không gian cũng không phải chuyện khó khắn. Nhưng người có thể tạo ra một không gian rộng lớn chứa đầy tiền khí như vậy không những thế còn để đệ tử của mình mang theo. Loại bản lĩnh nghịch thiên này khiến người ta khâm phục.
- Nếu như tôi không thể chắc chắn rằng các người tuyệt đối trung thành với tôi vậy giữ các người ở lại cũng không các tác dụng gì. Tất cả chuẩn bị đi, tôi sẽ lập tức đưa mọi người ra ngoài!
Mọi người kinh hãi.
Có người lập tức mở miệng:
- Không không, tôi muốn ở lại.
- Anh bạn nhỏ...
Người kia với mới mở miệng Tiêu Dương đã đưa tay lên cắt ngang:
- Đừng lôi kéo quan hệ với tôi.
Mọi người nhao nhao nói muốn ở lại.
Sắc mặt người nào người nấy tái mét, ai cũng sợ hãi giây tiếp theo mình sẽ bị đưa ra ngoài. Nếu như vậy bọn họ chết là cái chắc.
- Chỗ hạt sen này không có độc tính, đây là sen tử mẫu. Tôi đã ăn sen mẫu giờ còn lại những hạt sen tử, người nào cam tâm tình nguyện đi theo tôi thì ăn vào. Trong vòng ba năm này nếu như các người có lòng riêng, tôi sẽ là người đầu tiên phát hiện ra.
Tiêu Dương nhìn những người trước mặt, lạnh nhạt nói:
- Tôi có thể nói cho mọi người biết.
Tiêu Dương mỉm cười, trong hơn hai mươi người này chỉ có một người duy nhất cho hắn ấn tượng tốt là Ba Uy đến từ Thái Lan. Thực lực gã cũng rất khá.
- Thiếu gia! - Không cần gọi chủ nhân, gọi Thiếu gia là được rồi.
Một người lướt lên, trực tiếp nhận một hạt sen sau đó ném vào trong miệng nuốt xuống.
Chỉ chốc lát sau, y sửng sốt rồi cung kính khoanh tay đứng bên cạnh Tiêu Dương.
Đó là một gã tán tu đến từ Thái Lan, một trong số cường giả chín nước.
Tiêu Dương giật mình, hắn còn chưa nói tác dụng của hạt sen, người này đã trực tiếp nuốt vào bụng.
- Tên là gì?
- Ba Uy!
Giọng nói sang sảng vang lên, thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Dương, Ba Uy mỉm cười nói:
- Ba Uy tôi không phải loại người bán tín bán nghi, chẳng qua chỉ là ba năm thôi mà. Trong ba năm này, cậu chính là chủ nhân của Ba Uy tôi.
Tiêu Dương vung tay lên:
Bụp!
Suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là những hạt sen này chắc chắn có độc, Tiêu Dương muốn dúng nó để khống chế bọn họ...
Hắn vừa dứt lời, những người kia lập tức nhăn mặt.
- Người nào đồng ý ở lại và đi theo tôi ba năm thì hãy ăn hạt sen trong này.
Tiêu Dương lạnh lùng đưa tay ra, một đóa hoa sen tử mẫu trong suốt long lanh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Tiêu Dương đã nuốt hạt sen lớn nhất, lúc này hắn lạnh lùng nói:
- Muốn ở lại cũng được thôi.
Tiêu Dương không nói hết, hắn không những có thể phát hiện ra mà còn có thể lấy mạng của bọn họ bất cứ lúc nào.
- Lúc này vận mệnh nằm trong tay các vị, hãy tự mình nắm lấy. Tôi cho mọi người thời gian một phút để suy nghĩ.
Tiêu Dương ném sen tử mẫu về phía trước, bông hoa xoay tròn trong không trung trước mắt đám người.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Một người bước lên lấy hạt sen nuốt vào.
Lần lượt từng người cũng đi tới.
Cuối cùng toàn bộ tất cả hai mươi tám người đều ăn sen mẫu tử.
- Thần kỳ thật.
Tiêu Dương hờ hững nhìn đám người nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng cảm thán. Khi có một người ăn sen mẫu tử hắn đều cảm nhận được hắn với người đó bỗng nhiên xuất hiện một sợi dây gắn kết vô hình.
Lấy hạt sen làm khế ước.
Mà những người kia dường như cũng đã cảm nhận được sự thần kỳ của sen mẫu tử. Tất cả đều khoanh tay cung kính nhìn Tiêu Dương:
- Thiếu gial
Tiêu Dương gật đầu, khẽ mỉm cười. Chín cường giả Tâm Lôi Nhất Kiếp cùng mười chín cường giả Hóa Tượng mấy trăm biến.
Thực lực của đám người này tuyệt đối không hề kém.
- Mọi người tĩnh tâm tu luyện ở chỗ này một thời gian.
Tiêu Dương khoát tay nói:
- Hoàn cảnh tu luyện ở chỗ này tốt hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Tiêu Dương nói xong liền nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Bên trong 'Thượng cổ Hồng Hoang' Tiêu Dương đã tạo ra các khu vực khác nhau, các khu đều bị ngăn cách một một tâng sức mạnh vô hình. Đám người này chỉ có thể ở trong khu vực hắn chỉ định, cho dù có đi khắp mọi nơi cũng không gặp được những người khác.
Giây tiếp theo Tiêu Dương lại xuất hiện ở khu vực nơi tiểu đội Tinh Anh ở.
- Sư phụ.
- Huấn luyện viên Tiêu.
- Tiêu Dương.
Lam Hân Linh lo lắng nhìn Tiêu Dương, sau khi thấy hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong Dương cười hì hì liếc mắt nhìn Lam Hân Linh một cái sau đó nói:
- Nếu như sư phụ vẫn không chịu xuất hiện chỉ e ở chỗ này sẽ xuất hiện thêm một hòn đá vọng phul
Lam Hân Linh tức giận trừng mắt lườm Phong Dương, tuy vậy sắc mặt cô cũng đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Tiêu Dương cười cười lắc đầu sau đó nói:
- Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, Nhật Bản nhất định rất muốn truy bắt chúng ta. Tôi tới đây là để nói với mọi người tạm thời ở lại chỗ này, yên tâm chờ đợi. Tình hình cụ thể ra sao, về sau tôi sẽ thông báo cho mọi người.
- Tiêu Dương...
Lam Hân Linh do dự hỏi:
- Chị Bạch thế nào rồi?
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, nói:
- Yên tâm đi, chị ấy không sao.
Tiêu Dương không thể lại lâu, hắn còn có chuyện phải làm.
Đám thuộc hạ hắn mới thu nhận người kém nhất cũng là cường giả Hóa Tượng mấy trăm biến, một vài ngày không ăn không uống chắc không sao, tuy nhiên tiểu đội Tinh Anh không thể như thế được. Tiêu Dương lắc mình đi đến một khoảng không cách tiểu đội Tinh Anh mấy trăm mét, bởi vì sương mù dày đặc nên mọi người không ai nhìn hắn.
- Mởi
Bức tranh trong đầu Tiêu Dương rung lên.
Trong thế giới 'Thượng cổ Hồng Hoang, ngoài trừ con người ra thì hầu như tất cả mọi thứ Tiêu Dương đều có thể biến ra. Hiện tại hắn muốn tạo ra một căn nhà đơn giản, chuyện này vốn không khó khăn với hắn. Trong nháy mắt phía trước đã xuất hiện một ngôi nhà, Tiêu Dương chuyển ý nghĩ, xung quanh căn nhà lập tức nở đầy hoa cỏ. - Quả đúng là tiên cảnh chốn nhân gian.
Tiêu Dương mỉm cười. Hắn có thể tưởng tượng ra hiện tại Nhật Bản chắc chắn đã phong tỏa tất cả các con phố lớn ngõ nhỏ nhằm ép bọn họ xuất hiện. Tuy nhiên sẽ không ai ngờ được Tiêu Dương lại có món bảo bối ngịch thiên 'Thượng cổ Hồng Hoang'. Bọn hắn không cần phải chạy trốn vất vả, Tiêu Dương sáng tạo ra một thế giới tiên cảnh rồi sắp xếp mọi người qua đó ở, sau đó biến 'Thượng cổ Hồng Hoang' thành một hạt bụi xuất hiện trong thành phố.
Sau một đêm mưa gió bão bùng, không khí vô cùng thanh mái. Trong bóng đêm, khí lạnh dần dần lan ra khắp mọi nơi.
Trên ngã tư đường, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua.
Không khí lạnh lẽo bao trùm cả thành phố Nagoya.
Phong tỏa các con đường!
Phong tỏa sân bay!
Phong tỏa toàn quốc!
Từng mệnh lệnh được phát ra từ tâng chính quyền cấp cao của Nhật Bản, tựa như một hòn đá làm nổi lên vô số làn sóng, tiếng sấm sét làm vang dội cả đêm đen. Nhiều người dân Nhật Bản sau khi tỉnh dậy còn tưởng đêm qua xảy ra bạo động.
- Tất cả các chuyến bay đến Trung Quốc đều bị cấm vận!
Tin tức truyền ra suốt đêm khiến hai nước đồng thời bùng nổ.
Khó hiểu, suy đoán, kinh động.
Nhật Bản quyết tâm sống chết phải lập án truy nã tiểu đội Tinh Anh.
Trong đêm hôm ấy, cả thành phố chìm trong mưa gió.
- Chậc chậc, náo nhiệt thật!
Tiêu Dương ẩn mình ở một góc bí mật gần đó, mắt quan sát tình hình xung quanh. Có không ít quân nhân được điều động tới đây, thậm chí trên bầu trời thỉnh thoảng lại có máy bay trực thăng bay qua.
Tiêu Dương điều khiển 'Thượng cổ Hồng Hoang' cùng hắn xuất hiện trên cửa sổ của một siêu thị lớn.
Trong siêu thị đèn đuốc sáng rực, hai tên bảo vệ trong phòng trực hoàn toàn không có ý định đi ngủ. Bên ngoài tiếng còi xe cảnh sát rú lên ầm ï khiến toàn bộ thành phố Nagoya chẳng mấy ai được ngủ yên.
Xoảng!
Camera giám sát đột nhiên bị đập nát.
Hai gã bảo vậy lập tức biến sắc, vội vã câm côn điện chạy về phía siêu thị.
Kinh hoàng!
Khi bọn họ tới nơi, toàn bộ thực phẩm trong siêu thị đã không cánh mà bay. Hai người trợn mắt nhìn nhau sau đó rùng mình một cái rồi vội vã báo cảnh sát!
Báo cảnh sát!
Đêm nay không chỉ có một siêu thị gọi điện tới cục cảnh sát báo án.
Nào thì đồ gia dụng, ghế salon, bàn trà thậm chí là bồn tắm đều đồng loạt biến mất một cách thần bí. Hiện nay cả thành phố Nagoya loạn hết cả lên.
Kẻ khơi mào không ai khác chính là Tiêu Dương. Hắn có thể tự tạo ra được những thứ này nhưng quá nhiều thứ lặt vặt sẽ làm hao tổn lực Họa Đạo của hắn.
- Đại khái cũng đủng rồi.
Tiêu Dương biến 'Thượng cổ Hồng Hoang' thành một hạt bụi dính trên ban công của một nhà nào đó. Bóng dáng hắn xuất hiện trong thế giới toàn sương mù, khẽ mỉm cười nói:
- Trước tiên phải làm cho Nhật Bản bận rộn mấy ngày rồi tính tiếp.
Tiêu Dương khoanh chân lại, bước vào trạng thái tu luyện.