Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 759 - Chương 763: Sen Tử Mẫu

Chương 763: Sen tử mẫu Chương 763: Sen tử mẫuChương 763: Sen tử mẫu

Tiên giới trong suy nghĩ những người tu hành là một thánh địa hư ảo. Trong lịch sử có vô số người thành tiên cuối cùng biến mất một cách thần bí, có người đoán bọn họ đã đến một thế giới thần bí nào đó.

Tuy nhiên không ai có thể chứng thực chuyện này.

Hôm nay mọi người đang đứng ở trong một thế giới vô cùng kỳ lại, trong tiêm thức cho rằng đây chính là Tiên giới trong truyên thuyết. Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ khi mọi người kinh ngạc trước một nơi huyền ảo như thế này, thực lòng chẳng mấy ai tin.

- Chàng trai ném gạch đó rốt cuộc đã đưa chúng ta tới nơi nào vậy?

Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên.

Grừi!

Tiếng hổ gầm vang vọng khắp không gian.

- Hổ?

Phù!

Khí phách khiến người ta không dám tới gần.

Mọi người lập tức căng thẳng.

Có người kinh ngạc kêu lên, mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía đó. Ở đăng xa, trong lớp sương mù dày đặc, một con hổ to lớn đang chạy về một phía.

Đám người trợn mắt, tiếng hổ gâm vang vọng khắp bốn phía khiến bọn họ không thể xác định được vị trí chính xác của nó. Đám người vội vã liếc mắt tìm kiếm xung quanh, sau đó có người nói:

Môi khẽ run run.

- Âm thanh lớn thật, sức mạnh của nó e là sắp đạt đến Hóa Tượng rồi.

Điều làm mọi người kinh hãi chính là phía trên lưng hổ có một ông lão trên người tỏa ra tiên khí, khuôn mặt hiền lành khẽ mỉm cười. Dưới chân lão dẫm lên một đám mây bay về phía trước...

- Tiếng hổ gầm càng lúc càng gân...

- Nghe nói màn hài kịch tại khu khách sạn đêm nay là do một con hổ gây nên, sau đó con hổ kia đột nhiên biến mất, chẳng lẽ đó chính là con hổ này?

- Nhìn bên kia kìal

Đám người không dám thở mạnh, tất cả đều thu hồi khí tức, vẻ mặt cung kính cúi đầu, sợ sẽ đắc tội với Tiên nhân.

Với thực lực của bọn họ đấu với một con hổ không phải vấn đề chỉ là đột nhiên xuất hiện tiếng hổ gâm ở nơi kỳ là này khiến bọn họ có cảm giác sợ hãi.

Tiên nhân!

Mọi người ngẩn ngơ đứng nhìn.

- Cưỡi mây! Là cảnh giới Tiên nhân!

Yêu cầu của Giát Giát đã giảm xuống rất nhiều so với ban đầu, đầu ngẩng lên trời đến độ cổ muốn rút gân nhưng ông trời vẫn chưa cho một cô vợ nào rơi xuống trước mặt y. Giát Giát phẫn nộ chửi thề, theo bản năng nện một quyền lên tảng đá bên cạnh. Mà ở phía xa xa, nơi những người kia không nhìn thấy, bên cạnh một tảng đá phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt có một hòa thượng đầu trọc đang thành tâm cúng bái trời cao, miệng lẩm bẩm:

Cả người Giát Giát tỏa ra ánh sáng vàng rực, tay câm trượng Kim Cang Hàng Ma xông lên, vẻ mặt quyết tâm liều chết.

Tiên nhân nhẹ nhàng bày đi...

Ngay sau đó Giát Giát biến sắc, người trước mặt lại cưỡi mây, là dấu hiệu của Tiên nhân!

Bọn họ mặc dù đã bắt đầu độ kiếp nhưng mới chỉ đạt Tâm Lôi Nhất Kiếp, vẫn còn cách xa cả nhìn trùng vạn lí mới sánh được với Tiên nhân.

- Hì hì, hòa thượng, kinh ngạc đúng không?

Trong không gian của đại ca còn có cả tiên nhân sao?

Mắt y trợn trừng như muốn lòi ra ngoài.

Mọi người duy trì sự yên lặng.

Vùi

Đột nhiên có một người xuất hiện trực tiếp tóm lấy Giát Giát rồi vứt ra xa.

- Ông là ai?

- Con muốn có vợ, con chỉ cần một người vợ thôi!

- Mẹ kiếp! Đến một tảng đá mà cũng dám bắt nạt ông đây.

Bất ngờ xuất hiện tiếng nổ vang dội, Giát Giát không đề phòng liền bị bắn bay ra ngoài...

Âm!

Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện, cười nói:

- Vị này chính là Tiểu...

- Nói Tiên hào! Cửu Dương tiên nhân!

Tiểu Cửu cắt ngang lời Tiêu Dương định nói, bộ dạng tiên phong đạo cốt phiêu diêu trong gió.

Khóe miệng Tiêu Dương giật giật.

Lại còn Cửu Dương tiên nhân nữa, rõ ràng là Tiểu Cửu tiên nhân. Xem ra lão già này rất ưa thể diện nên đã tự đặt cho mình cái tên nghe có vẻ đẳng cấp một chút.

Quả nhiên vừa nghe thấy cái tên Cửu Dương tiên nhân, hai mắt Giát Giát lập tức sáng len, cung kính bái lạy Tiểu Cửu, nói:

- Bái kiến Cửu Dương tiên nhân.

Cửu Dương tiên nhân hài lòng gật đầu đáp lại:

Dừng lại một lát, ngay sau đó Tiêu Dương lại ỉu xìu nói:

- Nhưng tôi có thể ngược đãi chết bất cứ người nào trong số bọn họ.

Tiêu Dương nắm chặt tay, nói:

- Nói nhảm, thực lực của bọn họ người nào cũng trên cậu cả.

Tiểu Cửu trợn mắt nói:

- Hai mươi người này bởi vì tình thế cấp bách nên mới đồng ý đi theo tôi ba năm, hừ, e rằng trong lòng bọn họ chẳng có một ai cam tâm tình nguyện.

Hai mắt Giát Giát sáng lên, nói:

- Nếu không thì có thể giới thiêu cho con một vị Tiên nữ cũng được.

- CútI

Tiểu Cửu không thể nhịn thêm được nữa, bất chấp hình tượng lập tức nhảy khỏi đấm mây xuống túm lấy Giát Giát ném đi xa thật xa.

Tiêu Dương cười phá lên.

- Đây chính là hậu quả của việc ra vẻ ta đây.

Tiểu Cửu bĩu môi nhìn Tiêu Dương nói:

- Tôi đã làm theo lời của cậu cưỡi mây làm đám người kia khiếp sợ. Tiếp theo cậu định làm gì?

Tiêu Dương không cười nữa, im lặng suy nghĩ một lát sau đó nói:

- Cho dù không có bàn đào, dao trì, rượu ngon thì chắc phải có linh đan diệu dược.

Lão trừng mắt u oán lườm Tiêu Dương, quả nhiên huynh đệ của thằng nhãi này chẳng có gì tốt đẹp.

Tiểu Cửu suýt nữa rơi từ đám mây xuống dưới.

- À... Cửu Dương tiên nhân, lần đầu gặp mặt có phải... nên có quà gặp mặt không?

Một lúc sau, Giát Giát ngẩng đầu thấy Cửu Dương tiên nhân chẳng có hành động gì liền lên tiếng nhắc nhở:

-Ừ.

- Nhưng mà ngược đãi bọn họ cũng vô dụng, phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục tình nguyện đi theo tôi, đây mới chuyện quan trọng... Mẹ nó! Có phải tiền bối có chiêu gì vẫn chưa tung ra không?

Tiêu Dương đột nhiên phát hiện ánh mắt nửa cười nửa không của Tiểu Cửu đang nhìn mình, có vẻ như lão rất đắc ý. Hắn lập tức nhận ra điều gì, nhanh chân bước tới.

- Biết Cửu Dương tiên nhân tôi quan trọng rồi chứ gì?

Tiểu Cửu cười đến rung cả ria mép, lão nói:

- Cậu không cần phải lo lắng chuyện làm sao khống chế hai mươi người đó. Loại chuyện như này, ở Hộ long thế gia rất thường thấy.

Tiêu Dương sửng sốt.

Tiểu Cửu giải thích:

- Mười tám Hộ long thế gia là thế lực tu hành đỉnh cao của Viêm Hoàng, đương nhiên sẽ có rất nhiêu người muốn ra nhập vào. Các gia tộc đều có các cách riêng để đảm bảo những người ra nhập trung thành tuyệt đối với mình. Mấy ngàn năm trước, Kiếm Tông chúng ta đã chế tạo ra 'sen tử mẫu.

- Sen tử mẫu?

Tiêu Dương ngẫm nghĩ về cái tên này, hắn dường như đã đoán ra điều gì lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Cửu.

Lúc này cánh tay Tiểu Cửu huơ qua một đường, một luồng tiên thần dày đặc tụ lại. Lớp sương mù trong không khí cuồn cuộn bay về phía phạm vi không chế của Tiểu Cửu rồi dân dần hình thành một đóa hoa sen.

Hoa sen nở ra, vô cùng thần thánh. Sau khoảng thời gian hết một nén nhang, cánh tay Tiểu Cửu khẽ rung lên.

Sương mù biến mất, đóa hoa sen khổng lồ thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay sau đó rơi xuống tay Tiểu Cửu.

- Đây chính là 'sen tử mẫu' Kiếm Tông chúng ta dùng thần lực tạo thành.

Tiểu Cửu đưa đóa hoa cho Tiêu Dương, hắn cúi đầu nhìn xuống, ở giữa đóa hoa có rất nhiều hạt sen, điểm đặc biết là những hạt sen này trong suốt long lanh, rất đẹp mắt.

- Đây là loại thủ đoạn không chế đặc biệt.

Tiểu Cửu nói:

- Trước tiên cậu ăn hạt sen lớn nhất, những hạt sen còn lại để những người đồng ý theo cậu ăn. Chỉ cần bọn họ ăn hạt sen tử mẫu, cậu với bọn họ sẽ hình thành một loại liên kết đặc biệt, cậu có thể khống chế bọn họ bất cứ lúc nào.

Hai mắt Tiêu Dương lập tức tỏa sáng.

Đúng là một bảo bối tuyệt vời.

Hai mươi người kia đến từ các nười khác nhau trên thế giới, nếu bảo bọn họ trung thành tuyệt đối với mình, Tiêu Dương nhổ vào, hắn tự nhận mình không có cái khí chất vương giả đó. Nếu vậy thì trực tiếp dọa cho đối phương sợ hãi làm bọn họ ngoan ngoãn phụ tùng hắn. Thế nhưng hiện tại lại có sen tử mẫu, hắn hoàn toàn có thể khống chế đám người đó.

- Tốt quá rồi!

Ánh mắt Tiêu Dương không ngừng liếc ngang liếc dọc trên người Tiểu Cửu. Lão già này có rất nhiều đồ tốt, không biết có còn giấu cái gì nữa không.

Tiểu Cửu bị Tiêu Dương nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy không được tự nhiên. Một lúc sao, lão nổi giận trừng mắt quát lên:

- Cậu nhìn đủ chưa?

Tiêu Dương xấu hổ cười hì hì.

Xem ra Tiểu Cửu tiền bối chính là một cái kho bảo bối, hắn nên chuẩn bị công tác đào bảo bối thôi.

Còn có cả Tiểu Thất.

Với Tiểu Ngũ nữa.

Tiêu Dương cười đến nở hoa, khiến Tiểu Cửu cảm giác lông gà lông vịt dựng hết cả lên.

- Đúng rồi, còn một thứ nữa rất hay.

Lời nói của Tiểu Cửu làm nụ cười trên mặt Tiêu Dương tan biến, lão chỉ vào tảng đá phát sáng, nói:

- Tảng đá này có rất nhiều trận pháp phức tạp, hay là chúng ta cứ chờ Tiểu Thất tỉnh lại rồi đối phó với nó Sau.

Tiêu Dương nghi ngờ hỏi:

- Tiển bối không thể cưỡng chế phá nó ra sao?

Tiểu Cửu trừng mắt nói:

- Cưỡng chế phá ra? Cậu không muốn lấy 'Bồ Tát xử thai kinh' bên trong sao?

Tiêu Dương bị Tiểu Cửu mắng liên hậm hực rời đi đến chỗ hai mươi người kia tụ tập.

- Anh bạn nhỏ. - Anh bạn nhỏ không sao chứ?

Mọi người vậy lại, vẻ mặt mỗi người một kiểu.

Tiêu Dương nhìn thấy vậy, trong lòng cười lạnh. Đám người này chắc chắn thấy không còn nguy hiểm nữa nên có ý định đổi ý đây mà.

- Tôi không sao.

Tiêu Dương cười nói:

- Chỉ dựa vào Chúc Hỏa sứ giả còn chưa đủ bản lĩnh bắt tôi.

Không người nào phản bác lại lời này của hắn. Trên thực tế bọn họ biết nếu không có Tiêu Dương thì tất cả đều đã chết trong trận pháp đó rồi.

- Khụ, anh bạn nhỏ, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện.

Một người chân chừ lên tiếng, nhưng không nhịn được cuối cùng vẫn đứng ra, nói:

- Ở đây tôi có một tấm thẻ ngân hàng Thụy sĩ, bên trong có một trăm triệu đô la Mỹ, cậu cầm đi.

Mẹ kiếp, lại muốn dùng tiền để dụ dỗ tôi!

Trống ngực Tiêu Dương đập bùm bụp, lập tức đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ.

-Ờ...

Người kia do dự một chút rồi mới nói:

- Không giấu gì cậu, hiện tại tôi còn có chuyện rất quan trọng phải đi thực hiện gấp, cho nên...

Không ít người cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, bọn họ đều có chung suy nghĩ, chỉ cân người này thành công, bọn họ cũng sẽ dùng tiền để đổi lấy tự do. Mặc dù khả năng làm sự vật biến mất của Tiêu Dương rất cao siêu nhưng trong mắt bọn họ Tiêu Dương cũng chỉ là một tên nhóc Hóa Tượng ba trăm biến. Với thực lực của bọn họ, tại quốc gia bọn họ có địa vị khá cao, hiện tại lại vì tình thế hiểm nghèo mà phải đồng ý trở thành cấp dưới của người khác. Chuyện này không người nào có thể chấp nhận được.

- Ông muốn đi à?

Tiêu Dương trừng mắt nhìn thẳng vào người kia:

- Chẳng phải đã hứa là sẽ đi theo tôi ba năm sao?

Người kia thầm rủa trong lòng, tôi đưa cậu tiền thì cậu phải hiểu ý của tôi mới đúng chứ. Nếu đã nhận tiên rồi còn giả ngu cái gì?

Tuy nhiên ngoài mặt gã vẫn mỉm cười gật đầu nói:

- Mong anh bạn thông cảm cho.

- Thông cảm, đương nhiên là thông cảm chứ.

Tiêu Dương cười ha ha, nói:

- Chẳng phải ông muốn ra ngoài sao, đơn giản thôi, hiện tại tôi có thể đưa ông ra luôn.

Nghe vậy, mọi người lập tức sáng mắt.

Tất cả đều nhao nhao muốn tiến lên.

- Nhưng...

Tiêu Dương liếc mắt nhìn bọn họ, mỉm cười nói:

- Đừng nói tôi không nhắc nhở mọi người, nơi mà chúng ta đang đứng hiện nay vẫn còn trong phạm vi của trận pháp phong ấn Chúc Hỏa. Lúc này Chúc Hỏa sứ giả vẫn chưa thu hồi trận pháp... Tiêu Dương quan tâm võ vai người kia, nói: - Đi ra ngoài nhớ phải cẩn thận đó! Người kia tái mặt.
Bình Luận (0)
Comment