Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 771 - Chương 775: Nhân Quải

Chương 775: Nhân quải Chương 775: Nhân quảiChương 775: Nhân quải

Toàn thân mất hết sức lực!

Dường như cả đứng cũng không đứng nổi, độc tính trong nháy mắt ăn mòn gần như toàn bộ cơ thể. Có lẽ Teneto cũng không thật sự muốn lấy mạng gã mà chỉ muốn gã thay đổi quyết định.

- Lý Bảo Bình, không thể phủ định rằng anh là một nhân tài trong kinh doanh chỉ tiếc là vẫn chưa gặp được cơ hội.

Teneto mở cửa xe, lạnh lùng cười bước xuống, ánh mắt từ trên nhìn xuống Lý Bảo Bình, nói:

- Là anh em với nhau, tôi giúp anh tìm được một cơ hội tốt như vậy nhưng anh lại không biết nắm bắt.

Teneto lắc đầu thở dài:

- Anh thật sự đã làm tôi quá thất vọng.

Khuôn mặt Lý Bảo Bình nhăn nhó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Teneto, khinh miệt nói:

Lý Bảo Bình thu lại vẻ chán nản, cười lạnh trừng mắt nhìn Teneto, nói:

Teneto lắc đầu cười nói:

Teneto không trả lời lại mà chỉ đừng nhìn Lý Bảo Bình dường như muốn tạo áp lực cho gã. Một lúc sau Teneto mới lạnh lùng nói:

- Không cần vội.

Em gái gã tới Nhật Bản du học, gã không nói lời nào cũng chạy tới Nhật Bản lập nghiệp chăm sóc em gái. Thế nhưng trong lúc hồ đồ lại đi tin lời của Teneto, từ bỏ sự nghiệp vất vả lắm mới gây dựng lên được ở Nhật Bản, chạy tới nước Mỹ xa xôi.

- Teneto! Nếu mày dám động vào em gái tao, tao nhất định sẽ băm thây mày thành vạn mảnh!

- Chỉ trách Lý Bảo Bình tôi nhìn nhâm người! Quân tử yêu tiên nhưng phải là đồng tiền chân chính, Lý Bảo Bình tôi cho dù là nghèo cả đời cũng không bao giờ làm những việc trái với lương tâm.

- Bảo Bình, tôi biết anh sẽ không dễ dàng thuận theo tôi. Nhưng tôi biết em gái anh nhất định sẽ nghe lời.

Khi gã nghĩ sự nghiệp của mình có thể mở rộng ra khắp thế giới thì Teneto lại nói cho gã biết bọn họ tới đây là để kinh doanh buôn bán và sản xuất thuốc phiện cùng súng ống.

Lý Bảo Bình vô cùng hối hận.

- Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ không còn người bạn Teneto nào nữa.

- Quả nhiên là một người anh trai thương em gái. Chậc chậc, anh yên tâm, tôi làm sao có thể động vào cô ấy được? Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đón cô ấy sang đây sau đó chăm sóc tốt cho cô ấy. Chúng ta trở thành người một nhà chẳng phải là chuyện tốt sao.

- Anh vẫn còn cơ hội chọn lại.

Hai mắt Lý Bảo Bình như muốn phun lửa, không biết gã lấy đâu ra sức mạnh bất ngờ vùng dậy tung quyền đánh về phía Teneto.

Nghe vậy Lý Bảo Bình giật mình, lập tức lửa giận ngút trời gâm lên:

Teneto cười lớn, nói:

Teneto huýt sáo ra hiệu cho hai gã đàn ông áo đen trong xe đi ra. Tất cả dường như đều quen thuộc đến mức không buồn để ý đến nữa.

Lý Bảo Bình không cam lòng!

Teneto giơ chân lên đạp một cú, Lý Bảo Bình bị đá bay ra sau mấy mét.

Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Bịch!

Teneto nhe răng cười nhìn về phía trước, người khác không biết nhưng gã lại biết rất rõ, Lý Bảo Bình là một kỳ tài kinh doanh. Chỉ có điều thiên phú của người này chưa có người nào phát hiện ra mà Lý Bảo Bình cũng không có cơ hội thể hiện. Hơn thế nữa Lý Bảo Bình còn có thuộc tính không gian hỗ trợ, nếu như Lý Bảo Bình đồng ý hợp tác với gã, nhất định có thể tạo nên một đế chế khổng lồ.

Nhưng đáng tiếc... lực bất tòng tâm.

Gã muốn chạy trốn!

Có rất nhiều người đi đường chú ý tới bên này tuy nhiên đây là một khu vực hỗn loạn, đừng nói là động tay động chân đánh nhau cho dù là động đao động súng cũng là chuyện bình thường.

Hận!

Bản thân mình gặp chuyện không sao như không thể làm liên lụy đến em gái.

Nhưng nếu như mình rơi vào trong tay của Teneto, gã nhất định sẽ phái người tới Nhật Bản đưa em mình tới đây...

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Lý Bảo Bỉnh cảm nhận được trong ngực đau đến không thở được, toàn thân không còn chút sức lực nào. Nhìn thấy hai gã kia đang tới gân mình, gã chống hai tay xuống mặt đấy, dùng hết sức có thể lùi về đằng sau. Tuy nhiên nhiêu đó chẳng đáng là gì, hai gã đàn ông kia đã chuẩn bị bước đến chỗ gã.

Hai gã đàn ông lạnh lùng bước tới.

- Nâng gã dậy, mang đi.

Vì vậy gã không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhất định phải ép Lý Bảo Bình đi vào khuôn khổ.

- Ai di đà phật, thế đạo nhân quả tuần hoàn, Bồ tát quả nhiên không lừa người.

Câu nói này không phải Phật ngữ và đương nhiên cũng phải được xuất phát từ đệ tử Phật môn.

Chỉ là Tiêu Dương tức cảnh sinh tình thốt ra.

Bóng dáng cao ráo thong dong nhàn hạ bước đi trên đường, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh.

Tiêu Dương nhờ có Lý Bảo Bình nên mới tới được nước Mỹ, tuy nói giữa hai người không có bất cứ quan hệ gì nhưng trong lòng Tiêu Dương, hắn coi như vẫn nợ Lý Bảo Bình một lần ân tình. Cũng có thể nói là hắn với Lý Bảo Bình rất có duyên.

Tối nay Tiêu Dương định tới đây để tiêu diệt Hắc Nguyệt Hội nhưng khi vừa tới nơi lại chứng kiến cảnh Lý Bảo Bình bị người ta ức hiếp.

- Mày là ai?

Sắc mặt Teneto tối lại, gã vẫn dùng tiếng Trung để nói chuyện với Lý Bảo Bình nên lúc này vẫn theo tiềm thức dùng tiếng Trung hỏi Tiêu Dương.

Động tác lấy súng!

Hai tên kia đồng thời đưa tay vào trong vạt áo... Teneto biến sắc, lập tức ra hiệu cho hai tên thuộc hạ.

- Đa tạ cao nhân!

Gã bật người đứng dậy nhìn hai nắm đấm của mình sau đó lập tức xoay người, khuôn mặt vui mừng xen lẫn sợ hãi nhìn Tiêu Dương, cảm kích nói:

Độc trên người mình đã hoàn toàn được giải!

Gã không muốn liên lụy đến người khác.

Lý Bảo Bình biết Teneto không phải người bình thường, thuộc tính tiễn của gã uy lực vô cùng lớn.

Tiêu Dương vẫn tiếp tục bước lên, sau đó ngồi xổm bên cạnh Lý Bảo Bình rồi đưa tay ra bắt mạch cho gã. Một lát sau hắn lắc đầu cười, nói:

- Chẳng qua chỉ là Nhuyễn cốt tán bình thường thôi.

Rẹt! Rẹt! RẹtI

Bỗng nhiên, Tiêu Dương ra tay nhanh như chớp, trên người Lý Bảo Bình đã xuất hiện ba cây ngân châm. Bụp một tiếng, Tiêu Dương đã đánh một chưởng vào sau lưng Lý Bảo Bình. Phụt' máu tươi bắn ra, đồng thời Tiêu Dương cũng rút ngân châm ra, nói:

- Xong.

Cả quá trình diễn ra không đến mười giây.

Lý Bảo Bình vẫn chưa kịp có phản ứng, cho đến khi phun máu ra ngoài, gã vẫn tưởng Tiêu Dương ra tay tấn công mình. Nhưng gã bất ngờ phát hiện ra toàn thân tràn đầy sức lực, thử nắm hai tay sau đó ánh mắt tràn đầy khó tin.

- Người anh em, cậu tốt nhất nên rời khỏi đây đi.

Lý Bảo Bình lo lắng khuyên Tiêu Dương:

Lý Bảo Bình quay đầu lại nhìn Tiêu Dương. Gã không ngờ trên đất Mỹ lại có người đứng ra giúp mình, hơn thế nữa còn là một người lạ.

- Thích quản chuyện thiên hạ.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Người không có việc gì.

Vèo! Vèo!

Trong bóng đêm, hai cây ngân châm phóng ra.

'Bụp' 'bụp' hai tiếng, ngân châm trực tiếp cắm thẳng vào cổ tay hai tên kia. Lập tức cả hai cùng ngã xuống kêu la thảm thiết.

Lý Bảo Bình càng thêm kinh ngạc, xoay người nhìn Tiêu Dương, ánh mắt không giấu được vui mừng xen lẫn sợ hãi. Đêm nay mình thật sự gặp được cao nhân chân chính rồi.

- Chết tiệt!

Chẳng biết từ lúc nào trong tay Teneto đã xuất hiện một cây cung, nhưng đây chẳng qua chỉ là dùng để che mắt những người bình thường đi đường. Thuộc tính tiên của gã thực chất có thể tạo ra mũi tên trong không khí, trực tiếp phóng thẳng vào người Tiêu Dương.

Lý Bảo Bình kinh hãi hét lên:

- Cẩn thận. Lý Bảo Bình đã thức tỉnh thuộc tính không gian nhưng chưa từng học cách khống chế dử dụng nó nên không biết vận dụng thuộc tính vào trong chiến đấu.

Khi mũi tên bắn tới, Lý Bảo Bình chạy tới theo bản năng, gã muốn dùng cơ thể mình cản mũi tên cho Tiêu Dương.

- Tên này ngốc đến đáng yêu.

Tiêu Dương cười lắc đầu, đưa tay kéo Lý Bảo Bình nhảy ra chỗ khác, tránh thoát mũi tên.

Mặc dù hành động của Lý Bảo Bình vô cùng ngu ngốc nhưng Tiêu Dương lại vì thế mà càng có thiện cảm với người này hơn. Người như vậy mới đáng giá để hắn cứu.

Bụp!

Tiêu Dương bước lên, cơ thể lao tới như vũ bão. Hắn không cho Teneto bất cứ cơ hội nào.

Khi tới gân Teneto, tay trái Tiêu Dương vung lên đánh nát cây cung trong tay gã, tay phải nắm lại trực tiếp nện một đấm vào ngực gã. Cơ thể Teneto bay ra xa, bịch một phát, nặng nề rơi xuống đất, máu tươi bắn ra, mắt trợn ngược lên sau đó hoàn toàn bất động.

Sức mạnh vô cùng kinh khủng!

Khoảnh khắc này, Tiêu Dương trong mắt Lý Bảo Bình tựa như một vị thần với sức mạnh vô biên không kẻ nào địch nổi.

Rất xứng đáng để mình sùng bái!

Từ trước tới nay Lý Bảo Bình vẫn luôn nghĩ rằng Teneto vô cùng mạnh bởi gã có thể điều khiển thuộc tính tiễn. Thế nhưng không ngờ chàng trai này lại chỉ cần một quyền đã dễ dàng giải quyết Teneto.

Chẳng cần tốn mấy sức.

- Không chịu nổi một đòn.

Tiêu Dương lắc đầu xoay người. Bị trúng một quyên của hắn e là nửa đời còn lại của Teneto phải gắn bó với chiếc xe lăn. Tiêu Dương đã khống chế lực để không đánh chết Teneto nhưng lại bắt gã phải sống không bằng chết.

- Cảm ơn cao nhân đã cứu mạng tôi!

Lý Bảo Bình vô cùng cảm kích Tiêu Dương, đêm nay cứ ngỡ cuộc đời gã sẽ rơi xuống vực thẳm nhưng vị cao nhân này lại đột nhien xuất hiện cứu vớt gã.

Kích động cùng cảm kích trong lòng gã không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

- Lý Bảo Bình.

Tiêu Dương mỉm cười bước đến, nói:

- Anh quá dễ tin người.

Lý Bảo Bình ngạc nhiên, làm sao cao nhân lại biết chuyện của gã...

Tiêu Dương không để ý tới ánh mắt của Lý Bảo Bình, đột nhiên bật cười. Vừa mới cảm ngộ được một chút Phật đạo, lúc này trong đầu hắn toàn là Phật ngữ về nhân quả báo ứng.

- Quả của hôm nay có được được là từ nhân của ngày hôm qua. Không cần cảm ơn.

Tiêu Dương đột nhiên hỏi Lý Bảo Bình:

- Anh rất thích kinh doanh đúng không?

Lý Bảo Bình ngẩn ngơ, vị cao nhân này là gã chẳng hiểu từ đâu đến đâu. Tiêu Dương lật bàn tay, ngay lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ màu vàng. Ngay giây tiếp theo tấm thẻ đã xuất hiện trong tay Lý Bảo Bình.

- Mật mã là sáu số một.

Sau khi nói xong, không đợi Lý Bảo Bình kịp phản ứng, bóng dáng Tiêu Dương đã dần dần đi xa.

- Tối hôm nay gieo xuống một cái nhân, không biết ngày sau sẽ cho ra quả gì? Ha hai!

Phóng khoáng! Sảng khoái!

Đây là một loại cảm nhận của tâm cảnh.

- Giữ vững bản chất, có lòng đề phòng kẻ khác.

Đây là câu nói cuối cùng Tiêu Dương để lại cho Lý Bảo Bình.

- Giữ vững bản chất... có lòng đề phòng kẻ khác...

Lý Bảo Bình thì thào lẩm bẩm, cầm thẻ ngân hàng trong tay đứng ngơ ngác một lúc lâu. Khi ngẩng đầu lên Tiêu Dương đã không còn ở đây, gã hét về hướng Tiêu Dương rời đi:

- Xin hỏi quý tính đại danh của ân nhân?

Nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió lạnh thổi vù vù.

Một lúc sau.

Lý Bảo Bình chậm rãi cúi đầu nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay mình.

Gã đi đến một cây ATM, cho thẻ vào sau đó ấn mật mã...

Tít tít tít

Một dãy số dài ngoằng hiện ra trước mắt Lý Bảo Bình.

Lý Bảo Bình sững sỡ.
Bình Luận (0)
Comment