Chương 776: Đến Tử Vong Cốc!
Chương 776: Đến Tử Vong Cốc!Chương 776: Đến Tử Vong Cốc!
- Tối hôm nay gieo xuống một cái nhân, không biết ngày sau sẽ cho ra quả gì?
Giọng nói của Tiêu Dương lặp đi lặp lại trong đầu Lý Bảo Bình. Lúc này Lý Bảo Bình như bị hóa đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con số trước mắt, hoàn toàn không có cách nào rời mắt đi.
Nội tâm chịu một cú kích thích không hề nhẹ.
Một con số khổng lồI
- Mười... mười triệu!
Lý Bảo Bình có cảm giác như mình đang mơ, mọi thứ diễn ra không phải thật.
Một người xa lạ đột nhiên cho mình mười triệu? Lại còn là đô la!
Sao lại có thể thế được?
Thế mà lại có người trực tiếp ném số tiền khổng lồ này...
Lý Bảo Bình từ từ bình tĩnh lại, nắm đấm siết chặt cũng dần dần buông ra rồi giơ lên trước mặt véo má thật mạnh. Lúc này gã mới biết đây hoàn toàn là sự thật, ánh mắt bình tĩnh trong suốt nhìn về phía Tiêu Dương biến mất.
Lý Bảo Bình không dám tin trên đời này lại có người kỳ quái như vậy.
Không biết qua bao lâu, gió lạnh thổi tới vù vù.
Môi Lý Bảo Mình khẽ run run, toàn thân cũng không khống chế được mà run lên.
- Tối nay ân công gieo nhân, ngày sau Lý Bảo Bình tôi nhất định sẽ trả lại quả khiến ân công hài lòng.
Chuyện này chẳng khác gì một miếng bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống đáp ngay trước mặt gã. Lý Bảo Bình dụi mắt nhìn lại mấy lần xác định xem mình có nhìn lâm không.
Gã hoàn toàn không bị mười triệu đô la này dọa cho bất tỉnh.
- Chẳng lẽ chỉ vì một chữ 'nhân thôi sao?
- Mười triệu!
Nhưng làm sao mới nhận được 'quả đây?
Con rồng thương giới sau nhiều năm ngủ say, tối nay đã chính thức tỉnh dậy.
Giống như đang đi đường tự nhiên từ trên trời rơi xuống một bịch tiền, mà bịch tiền này có thể rơi vỡ đầu người.
Mà khi đó.........
Trong đầu vang lên tiếng cười sang sảng của Tiêu Dương, Lý Bảo Bình khẽ lẩm bẩm:
Chỉ trong vòng một đêm Lý Bảo Bình tựa như đã lột xác thành người khác.
Mà cũng không có ai nghĩ rằng sẽ có người to gan dám một mình xông vào tổng bộ của Hắc Nguyệt Hội, thế lực cái bang lớn nhất Los Angeles.
Tiêu Dương dừng bước, ánh mắt nhìn vào quán bar trước mặt, lúc này người người tấp nập ra vào.
Trong thời gian ngắn, hơn một trăm thành viên của Hắc Nguyệt Hội lập tức tập trung lại. Lúc này trong sàn nhảy, một chàng trai phương Đông ngôi lên 'chiếc ghế' được làm từ thành viên của Hắc Nguyệt Hội.
Những cường giả đến từ các quốc gia khác dưới trướng hắn trong tay đều có vài tấm thẻ ngân hàng. Chỉ có hai trong số hai mươi tám người giao thẻ cho hắn, con số đã vượt qua hàng trăm triệu. Số tiền này là từ trên trời rơi xuống nên đương nhiên Tiêu Dương tiêu mà không hề thấy xót.
- Coi như giãn gân giãn cốt một bữa.
Tiêu Dương tiếp tục đi về phía trước. chuyện của Lý Bảo Bình đã bị hắn đưa vào quên lãng. Đối với Tiêu Dương của hiện tại mà nói, mười triệu đô la Mỹ chẳng qua cũng chỉ là một con số.
Thậm chí trong đám người còn có Thuộc tính giả muốn đánh lén Tiêu Dương nhưng kết quả vẫn nằm đo ván dưới sàn.
Không một ai có chịu được nổi quyền của Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười lớn, cơ thể như một con mãnh hổ vồ mồi, đánh đâu thắng đó, sức mạnh như vũ bão không gì có thể cản nổi. Mỗi một quyền của hắn lại đánh ngã một người, bất luận là thành viên bình thường hay thành viên cấp cao đều được hưởng đãi ngộ như nhau.
- Hắc Nguyệt Hội.
- Mày là ai?
Tiêu Dương không hiểu bọn họ nói gì, hắn không nói lời nào lập tức lao vào chiến đấu.
Tiêu Dương khẽ nhếch miệng, lao lên như một mũi tên, miệng khẽ nói:
Không một ai chú ý đến một người bình thường đi vào trong quán bar.
Đám người xô đẩy chạy về phía cửa, tuy nhiên vẫn có một số người ngoảnh đầu lại liếc xem rốt cuộc kẻ nào dám xông vào tổng bộ của Hắc Nguyệt Hội.
Ngay lập tức cả quán bar liên tục vang lên tiếng hét chói tai.
Cho đến khi có mấy người mặc đồng phục của Hắc Nguyệt Hội bị vứt ra sàn nhảy.
Với thực lực hiện tại của Tiêu Dương, đối phó với một nhóm hắc bang chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu. Thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên, tiếng đao kiếm va chạm leng keng. Tiêu Dương trực tiếp giết sạch từ sàn nhảy tâng một lên đến tổng bộ ở tâng ba. Hắn tựa như một cỗ máy giết người không chớp mắt, khiến người người kinh sợ.
- Ma quỷ! Hắn là ma quỷ!
- Tên châu Á này quá kinh khủng, làm sao mà Hắc Nguyệt Hội chúng ta lại chọc phải hắn vậy?
- Hội trưởng bị hắn bắt sống rồi!
Hội trưởng của Hắc Nguyệt Hội là một người được mọi người tôn thời
Một gã Thuộc tính giả, cảnh giới Thực Khí tam vân hoàn chỉnh!
Trong thế giới bình thường, với thực lực như vậy quả thực đã đủ để xưng vương xưng bá một vùng.
Trong Hắc Nguyệt Hội, Hội trưởng được coi như một vị thần được tất cả các thành viên trong hội sùng bái!
Thế mà nay, vị thân ấy đã ngã xuống.
Hội trưởng Hắc Nguyệt Hội lúc này đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh, hai chân mền nhữn ngã ngồi xuống sàn nhà. Tinh thần bị dọa cho hoảng hốt đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Câu nói cuối cùng Tiêu Dương để lại thông qua người phiên dịch truyền đến tai Hội trưởng.
- Người châu Á thật kinh khủng!
Tổng bộ Hắc Nguyệt Hội hoàn toàn tan hoang. Mà bóng dáng Tiêu Dương cũng biến mất trong bóng đêm.
Tiêu Dương nhìn không chớp mắt, tay trái vung lên khẽ phẩy, vô số viên đạn lập tức hóa thành bụi phấn bay đi theo gió.
Không ít người quỳ rạp xuống đất, không dám đối đầu trực tiếp với chàng trai châu Á này.
Tiêu Dương thả Hội trưởng Hắc Nguyệt Hội ra sau đó xoay người. Bóng lưng cao lớn của Tiêu Dương hắt vào trong mắt gã Hội trưởng để lại cho gã một ký ức ám ảnh không bao giờ quên.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Hàng loạt tiếng súng vang lên...
Lúc Tiêu Dương chậm rãi đi ra bên ngoài, các tay súng của Hắc Nguyệt Hội cho rằng thời cơ đã đến, lập tức tập trung nổ súng.
Tuy nhiên ngay sau đó trước mắt bọn họ lại diễn ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Vô số viên đạn khi bay đến gần phạm vi bán kính ba mét gần Tiêu Dương bất ngờ dừng lại. Dường như số đạn đó đụng phải một tấm chắn vô hình khiến chúng không thể tiếp tục phóng theo quỹ đạo của mình.
- Ôi chúa tôi, hắn có phải là người không vậy?
- Tối nay Hắc Nguyệt Hội không bị diệt là nhờ có hắn ban ơn.
Bụp! Bụp! Bụp!
- Các người nghe cho rõ đây. Bắt đầu từ hôm nay chở đi, trong vòng phạm vi bán kính một trăm mét quanh khu vực này, không cho phép bất kỳ một người Viêm Hoàng nào bị bắt nạt! Nếu như Hắc Nguyệt Hội không làm được, ông sẽ phải chết.
Tiêu Dương hờ hững cất lời:
- Hắc Nguyệt Hội lớn như vậy chắc hẳn phải có người biết tiếng Trung chứ?
Khoảnh khắc này, Hội trưởng Hắc Nguyệt Hội có cảm giác máu trong người đều đã bị đóng băng. Con ngươi co lại, ánh mắt hoảng hốt sợ hãi, cơ thể run như cầy sấy. Gã có thể cảm nhận được thực lực của chàng trai này không phải thứ mình có thể chống lại. Dường như giết người đối với hắn chỉ cân thời gian một lần hít thở là đủ.
Không thể nhúc nhích!
Vị thần của bọn họ không thể phản kháng hoàn toàn bất lực mặc cho chàng trai châu Á dùng một tay bắt sống...
- Là Viêm Hoàng!
Hội trưởng run lẩy bẩy đứng dậy, quyết đoán hạ lệnh:
- Phạm vi hoạt động của Hắc Nguyệt Hội đời đời kiếp kiếp chỉ giới hạn trong phạm vi bán kính một trăm dặm. Đồng thời tìm kiếm thông tin của những ai là người Viêm Hoàng trong khu vực này, vê sau nghiêm cấm bất cứ kẻ nào bắt nạt người Viêm Hoàng. Người nào vi phạm sẽ phải nhận sự trừng phạt tàn khốc nhất của Hắc Nguyệt Hội.
Tiêu Dương đã để lại bóng ma trong lòng Hội trưởng Hắc Nguyệt Hội.
Có lẽ lấy lòng người Viêm Hoàng như vậy, về sau biết đâu lại nhận được ưu ái của cường giả Viêm Hoàng.
Hội trưởng nghĩ đến điều này, trong lòng chợt có chút chờ mong. - Còn nữa, điều tra rõ xem mấy ngày nay rốt cuộc kẻ nào đã đối phó với người Viêm Hoàng.
Tai họa vô cớ ập xuống.
Chỉ trong chốc lát, tin tức được truyền về.
- Hiệu trưởng James từng muốn đối phó với một thanh niên đến từ Viêm Hoàng.
Sau khi đối chiếu tư liệu rút ra kết luận người thanh niên đó chính là cường giả vừa mới tới càn quét Hắc Nguyệt Hội!
- Tên James đáng chết!
Ánh mắt Hội trưởng lạnh như băng, phất tay ra lệnh:
- Bắt đầu từ hôm nay, Hắc Nguyệt Hội chính thức đoạn tuyệt quan hệ với James. Còn nữa... mang một chân của ông ta về đây cho tôi!
Đêm nay là một đêm kinh hoàng đối với rất nhiều người.
Còn Tiêu Dương lúc này đã về tới khách sạn.
Vào phòng thấy Tô Tiểu San đã ngủ, Tiêu Dương đi tắm xong liền nhẹ nhàng lên giường ngủ bên cạnh mỹ nhân.
Không biết ngủ bao lâu, đang lúc Tiêu Dương mơ màng chợt có cảm giác mặt mình hơi nhột. Hắn mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười tinh ranh, bàn tay nõn nà đang cầm một cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua mặt hắn.
- Tiểu yêu tinh này, có phải muốn bị phạt không?
Tiêu Dương nắm lấy cổ tay Tô Tiểu San, nhẹ nhàng lật người đè lên người cô. Lúc này nhìn ra bên ngoài mới phát hiện ra trời đã sáng.
Tô Tiểu San cảm nhận được bên dưới của Tiêu Dương đang dần dần biến đổi, trợn mắt la lên:
- Không được, hôm nay em còn phải lên lớp... Ưml
Miệng cô bị Tiêu Dương dùng miệng chặn lại.
Tô Tiểu San chỉ phản kháng mấy cái tượng trưng sau đó liền thuận theo dục vọng bị Tiêu Dương đết lên. Tiếng rên rỉ tràn ngập khắp căn phòng, áo ngủ bị cởi ra, bắt đầu cuộc chinh chiến trong buổi sớm mai.
Tiêu Dương tựa như dũng sĩ ra sa trường đánh giặc, đánh cho Tô Tiểu San không còn mảnh giáp phải liên tục cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên sau khi Tiêu Dương hạ màn, Tô Tiểu San mặt đỏ bừng, ngực phập phồng, vừa thở gấp vừa dùng ánh mắt câu hồn khiêu khích Tiêu Dương.
Tiêu Dương không chịu nổi khiêu khích, cơ thể lại lân nữa hạ xuống...
Cảnh tượng 18+ tiếp tục diễn ra...
Trong thời khắc sung sướng người ta sẽ quên đi dòng chảy của thời gian cùng mọi thứ trên đời. Sau khi chinh chiến liên tục mấy trận, Tô Tiểu San đã hoàn toàn quên mất chuyện mình còn phải lên lớp, đồng thời rất tích cực đón nhận tấn công của Tiêu Dương.
Suốt cả một ngày từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn hai người quấn quýt không rời. Mãi đến tối Tiêu Dương mới dắt tay Tô Tiểu San rời khỏi khách sạn.
Hai chân của Tô Tiểu San khẽ run rẩy, bước chân hơi tập tễnh, cô ngước ánh mắt u oán lên lườm Tiêu Dương, trách: - Tất cả đều tại anh hết!
Tiêu Dương phá lên cười.
Bảy giờ tối nay hắn phải rời khỏi đây.
Sau khi hai người ăn cơm trong khách sạn xong, Tiêu Dương dẫn Tô Tiểu San đi dạo, hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại.
Khi hai người đang ăn kem bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Tiêu Dương, người tới đón cậu đang đứng ở cửa khách sạn cậu ở rồi.
Là giọng của Lam Chấn Hoàn.
Tiêu Dương cười gật đầu.
Nếu là mấy ngày trước hắn chỉ hận không thể tới Tủ Vong Cốc ngay lập tức. Nhưng đến hôm nay, hắn lại có cảm giác không nỡ rời đi. Tiêu Dương nhẹ nhàng nắm tay Tô Tiểu San, mỉm cười dịu dàng nói:
- Anh phải đi làm nhiệm vụ rồi.
Tiêu Dương đã nói với Tô Tiểu San biết chuyện này từ trước, chỉ là không nói cho cô biết nơi này vô cùng nguy hiểm.
Tô Tiểu San khẽ cắn một miếng kem, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiêu Dương, khẽ nói:
- Thượng lộ bình an.
Tiêu Dương đưa Tô Tiểu San về trường, trước khi chia tay hắn hôn lên trái cô một cái.
- Về Minh Châu đợi anh.
Rồi sau đó bóng dáng Tiêu Dương biến mất trong gió lạnh.
Hai phút sau Tiêu Dương đã về tới khách sạn, một cậu thanh niên nhìn Tiêu Dương vài lần sau đó đi tới thử hỏi:
- Anh có phải là Tiêu Dương, đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên không?