Chương 789: Kiếm tiên sỉ tình Kỷ Ly!
Chương 789: Kiếm tiên sỉ tình Kỷ Ly!Chương 789: Kiếm tiên sỉ tình Kỷ Ly!
- Nếu còn bước thêm một bước nữa cô sẽ phải chết.
Giọng nói nhẹ nhàng tựa như cơn gió thoảng qua nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương.
Giọng của người đó không lớn nhưng lại có thể xuyên thấu qua màng nhĩ của Diệp Tang.
Bị giam giữ suốt một trăm năm nhưng khí thế của bậc cao thủ tuyệt thế vẫn không hề suy giảm.
Diệp Tang khẽ run lên ngày sau đó bất ngờ quỳ xuống, giọng nói nghẹn ngào kính trọng cất lên:
- Đệ tử đời sau của mạch Kiếm Tôn, Diệp Tang xin bái kiến Sư thúc tổi
Người bị giam trong căn phòng này là tiền bối hàng Tổ của mạch Kiếm Tôn hiện nay.
Lời của cô vừa dứt, xích sắt va chạm liên tục vang lên tiếng động. Người kia ngẩng phắt đầu lên, hai mắt tựa như có nguồn điện nhìn xuyên thấu qua lồng giam tựa như tia sét đánh thẳng về phía trước. Dáng vẻ đó tự như dã thú sống trong rừng hoang nhe răng giương vuốt trông rất đáng sợ.
Chắc có lẽ Tà Vương đã rất nhiều lần dùng chiêu lấy thân phận truyền nhân của mạch Kiếm Tôn để lừa lão.
- Kỷ Ly Tiên Nhân ta cả đời thanh bạch, tuyệt đối không giờ gia nhập vào tổ chức tà phái lại càng không có chuyện bán đứng linh hồn của mình. Nếu muốn giết vậy thì cứ trực tiếp ra tay!
- Ha ha! Tà Vương! Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, lão vẫn còn dùng chiêu thức ngây thơ này sao?
Giọng nói của sư thúc tổ mạnh mẽ vang dội.
Lúc này Diệp Tang mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của Sư thúc tổ, ngoại trừ râu che gần hết mặt ra thì còn có đôi mắt sắc bén là hai đặc điểm vô cùng nổi bật.
- Người chính là Sư thúc tổ Kỷ Ly Tiên Nhân! Vị Tiên Nhân duy nhất của Kiếm Tông dùng tình nhập đạo, sau khi sáng tạo ra 'Si tình kiếm' liền bước vào đại đạo?
Một tràng cười vang lên.
- Kỷ Ly Tiên Nhân?
Tuy nhiên vì bị giam trong phòng tối cả trăm năm, hai tay hai chân bị xiêng xích chói chặt, nên trông có phần hơi nhếch nhác.
Mái tóc dài bay loạn.
- Nhóc con, cút đi, nói với Tà Vương đừng chơi cái trò con nít này nữa.
Ánh mắt Kỷ Ly không giấu nổi sự kinh ngạc!
Sư thú tổ cười lớn, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường, khí thế bất khuất kiêu ngạo.
Ánh mắt như chứa điện nhìn chằm chằm Diệp Tang.
Diệp Tang khiếp sợ biến sắc, kích động nói:
Sỉ tình kiếm!
- Xem ra, tổ chức Huyết Dạ quả nhiên tinh thông thiên địa, đến cả chuyện bản tiên dùng tình nhập đạo cũng điều tra ra được.
Càng nhớ đến lại càng đau.
Nói rồi Diệp Tang bay thẳng lên không trung cổ tay khẽ rung lên, thần kiếm lập tức xuất hiện. Tình sil
Khi màn múa kiếm kết thúc, đôi môi Kỳ Ly Tiên Nhân khẽ run rẩy.
Tà Vương biết lão là người của mạch Kiếm Tôn nhưng không biết chuyện lão dùng tình nhập đạo.
Lão đã tin tám phần rồi!
Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy truyền nhân của mạch Kiếm Tôn. Cái cảm giác thân thiết này, cảm xúc kích động này không lời nào có thể diễn tả.
Vùi mình trong cô tịch suốt một trăm năm, nào ai hiểu thấu!
Thứ đó đã sớm biết mấy theo mây khói từ một trăm năm trước. Hôm nay đột nhiên lại có một đứa nhóc nhắc tới khiến ký ức trăm năm trước lại ùa về trong Kỷ Ly Tiên Nhân.
Khi kiếm quang lóe lên, hai mắt Kỳ Ly Tiên Nhân trừng lớn.
Diệp Tang múa kiếm sử dụng bộ pháp Quý Phi Túy Tửu . Đây là kiếm pháp chỉ có đệ tử chân truyên của mạch Kiếm Tôn mới được học.
Diệp Tang đang chứng minh thân phận của mình.
Một lát sau Kỷ Ly Tiên Nhân cười thê lương mà lạnh lẽo, mang theo chút điên cuồng nói:
- Sư thúc tổ, thứ cho Diệp Tang vô lễ.
Diệp Tang cung kính chắp tay, nói:
Kỷ Ly Tiên Nhân bị giam cầm một trăm năm làm sao có thể dễ dàng tin người như vậy?
Vùi
Diệp Tang dừng lại, cơ thể từ từ hạ xuống, khom người hành lễ với Kỷ Ly Tiên Nhân sau đó ngước mắt lên đọc một câu thơ:
- Thế gian bao kẻ tình si
Hận này đâu phải chỉ vì gió trăng.
Một câu thơ khiến Kỷ Ly Tiên Nhân không giấu nổi sự kích động.
Cả người run rẩy, đôi môi khẽ run, ánh mắt ác liếc ban đầu giờ đây đã trở nên dịu dàng vô bời
Nước mắt lăn dài trên má.
Một trăm năm rồi!
Kỷ Ly Tiên Nhân đã giam trong này một trăm năm, bị hành hạ suốt một trăm năm!
Kỳ Ly Tiên Nhân hỏi liên tục, trong lòng lão lúc này rất hoang mang. Lão sợ... sợ sẽ nghe được tin tức mình không thể chấp nhận được.
- Hiện nay Kiếm Tông thế nào rồi? Sau kiếp nạn năm đó mọi người ra sao?
Dẫu sao cũng là bậc Tiên Nhân, một lát sau Kỷ Ly Tiên Nhân đã kiềm chế được cảm xúc của mình, lão vội vã hỏi Diệp Tang:
Không ngờ được rằng lại có ngày rơi vào cảnh này...
Một trăm năm trước Kỷ Ly Tiên Nhân từng là vị tiên hiển hách một cõi của Kiếm Tông.
Cô có thể hiểu được cảm xúc của Kỷ Ly Tiên Nhân lúc này, đó là bản năng.
Câu thơ này ngoài truyền nhân của mạch Kiếm Tôn ra không một người nào biết. Lão đã hoàn toàn không còn nghi ngờ thân phận của Diệp Tang.
- Thì ra Mạch Kiếm Tôn vẫn còn truyền nhân!
Kỷ Ly Tiên Nhân khóc!
Khóc một cách thoải mái.
Lão đau khổ chịu đựng dày vò suốt một trăm năm qua chính là vì muốn biết sau trận chiến sinh tử năm đó mạch Kiếm Tôn thế nào rồi? Mạch Kiếm Tôn giải tán hay đã bị tiêu diệt rồi hay là...
Mạch Kiếm Tôn không thể không có truyền nhân!
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy truyền nhân của mạch Kiếm Tôn, Kỷ Ly Tiên Nhân có cảm giác mình chịu đựng giày vò suốt một trăm năm qua là đáng giá.
Diệp Tang cũng vô cùng kích động đứng trước mặt Kỳ Ly Tiên Nhân.
Đây là câu thơ lão để lại trên vách đá trong Kiếm trủng sau khi ngộ ra Si tình kiếm.
Hận này đâu phải chỉ vì gió trăng!
- Thế gian bao kẻ tình si
Môi mấp máy khẽ thì thào.
Thế nhưng giây phút này, lão không thể nào không chế được cảm xúc của mình.
Thế nhưng lão vẫn luôn đứng thẳng chưa một lần cúi mình, nước mắt chưa một lần này rơi xuống.
- Kiếp nạn một trăm năm trước...
Diệp Tang hít một hơi thật sâu sau đó nói lại toàn bộ những chuyện mà các tiền bối đời trước kể cho các cô. Năm đó Kỳ Ly Tiên Nhân cũng tham gia trận chiến đó nhưng vì gánh trọng trách buộc phải rời đi nên không biết những chuyện về sau như thế nào.
Nghe được những lời Diệp Tang kể lại về một trăm năm tủi nhục tang thương của mạch Kiếm Tôn, đôi mắt già nua của Kỳ Ly không không chế được rơi nước mắt.
- Kỷ Ly ta thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông mạch Kiếm Tôn!
- Kỷ sư thúc tổ.
Diệp Tang vội nói:
- Hiện tại Kiếm Tông đang trong thời kỳ phục hưng, nếu như các vị Tôn tọa biết người còn sống, nhất định sẽ mừng đến phát điên.
Kỷ Ly khẽ run lên, lão ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng, trong lòng tích tụ hận thù mãnh liệt.
- Chỉ tiếc, mặc dù ta đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể ra khỏi căn nhà giam này nửa bước.
- Không đâu!
Diệp Tang siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nói:
- Tiêu Dương nhất định sẽ cứu được sư thúc tổ ra.
Kỷ Ly Tiên Nhân sửng sốt hỏi:
- Tiêu Dương là ai?
Nhắc đến Tiêu Dương, ánh mắt Tiêu Dương trở nên trìu mến hơn, cô lại kể cho Kỳ Ly Tiên Nhân nghe về Tiêu Dương cùng với những chuyện có liên quan đến mạch Kiếm Tôn...
- Không ngờ, mạch Kiếm Tôn chúng ta hiện nay đến cường giả Tâm Lôi Kiếp cũng không có... Kỷ Ly Tiên Nhân buồn bã, sau đó hai mắt chợt sáng lên, nói:
- Nhưng tiểu tử tên Tiêu Dương đó chính là hy vọng duy nhất giúp mạch Kiếm Tôn chúng ta phục hưng! Truyền nhân của Kiếm tiên! Được Kiếm tiên truyền thừa chẳng khác gì nhận được truyền thừa sau khi bước vào cánh cửa Thân linh!
Vừa đau lòng vừa kích động.
- Chỉ tiếc là, theo như lời cô nói thì Tiêu Dương cũng mới chỉ là Hóa Tượng, hắn không cứu được ta đâu.
Kỷ Ly Tiên Nhân lắc đầu thở dài, dùng hết sức giãy giụa mấy cái nhưng vẫn không thể thoát khỏi đống dây xích trên người.
- Dây xích này có tên là 'Tỏa Tiên, đừng nói là thực lực Hóa Tượng cho dù là Tiên Nhân cũng chưa chắc đã phá được nó.
Vẻ mặt Diệp Tang nặng nề.
Kỷ Ly Tiên Nhân hỏi:
- Đúng rồi, sao cô lại tới đây?
- Bởi vì làm nhiệm vụ ạ.
Diệp Tang không hề có ý giấu diếm, nói:
- Không dám giấu sư thúc tổ, Diệp Tang vốn là cô nhi may mắn được cha nuôi thu nhận nuôi dưỡng, mới gia nhập Kiếm Tông không lâu. Diệp Tang vốn là một thuộc tính giả huyễn, lần này cha nuôi lệnh cho Diệp Tang trà trộn vào đây tìm mọi cách lấy được thanh đoạn kiếm màu bạc!
- Thanh đoạn kiếm màu bạc?
Kỷ Ly Tiên Nhân kinh ngạc, một lúc sau thê lương cười, nói:
- Đó chẳng phải là bảo cô đi vào chỗ chết hay sao.
Diệp Tang khẽ cắn môi, cô biết nhưng người đó là cha nuôi của cô.
Diệp Tang cũng cảm thấy nghi hoặc, làm sao cha nuôi biết trong Tử Vong Cốc có một thanh đoạn kiếm màu bạc hơn nữa nó còn là của Sư thúc tổ? Nếu đã như vậy tại sao cha nuôi lại không biết Kỷ Ly sư thúc tổ đang bị nhốt ở đây?
Rất nhiều vấn đề khó hiểu.
- Chẳng lẽ bởi vì biết không thể cứu được sư thúc tổ ra nên mới nghĩ cách lấy Tam Xích lệnh về?
Diệp Tang nghĩ tới tính tình cổ quái của cha nuôi, sau khi nghĩ một lúc cũng không hiểu bèn im lặng không nói.
Kỷ Ly Tiên Nhân lo lắng nhìn Diệp Tang, dặn dò:
- Diệp Tang, nơi này rất nguy hiểm, cô phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây.
- Nhưng...
Diệp Tang khẽ cắn răng, không cam lòng rút kiếm ra dùng hết sức lực chém vào sợi dây xích.
Kengl
Một tiếng kêu chói tai vang lên.
Cơ thể Diệp Tang bị bật ngược trở lại.
- Vô dụng thôi. Kỷ Ly Tiên Nhân lắc đầu nói:
- Có cố nữa cũng không được gì đâu, cô mau rời khỏi đây đi. Còn nữa, cũng bảo cả Tiêu Dương nhanh chóng rời khỏi Tử Vong Cốc! Lực lượng của tổ chức Huyết Dạ tại tử vong cốc không đơn giản như bề ngoài của nó đâu. Nói không chừng... nơi này còn có Tiên Nhân tọa trấn đấy!
Diệp Tang biến sắc.
Cô cắn môi, hỏi:
- Vậy... phải làm thế nào mới cứu được Sư thúc tổ ra?
Thấy Diệp Tang cứng đầu muốn cứu mình, ánh mắt Kỷ Ly Tiên Nhân trở nên từ ái, mỉm cười nhìn Diệp Tang, nói:
- Năm xưa, cháu gái của ta cũng chạc tuổi cô bây giờ...
Trong nụ cười của lão mang theo đau khổ.
Trải qua kiếp nạn năm đó, chỉ e cháu gái của lão đã ngã xuống dưới mũi kiếm của kẻ thù rồi.
Diệp Tang cảm thấy xót xa, trong lòng dâng lên tình cảm mãnh liệt, cô bật thốt lên theo tiêm thức:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay Diệp Tang sẽ là cháu gái của người.
Nghe vậy Kỷ Ly Tiên Nhân sửng sốt, một lúc sau chợt phá lên cười.
Bộ dạng có chút kích động.
- Cháu gái của Kỷ Ly ta, được! Được! Tốt lắm!
- Như vậy là từ nay về sau ta sẽ không còn là người không thân không thích nữa rồi.
Hai người dường như rất có duyên phận, từ đây kết thành ông cháu.
Kỷ Ly Tiên Nhân kích động nói:
- Cháu gái của ta, Tang Tang, mau tới đây cho ông nhìn kỹ cháu nào.
Lúc này khuôn mặt của Diệp Tang đã khôi phục lại là của cô, Diệp Tang bước lên phía trước, trên mặt toàn là nước mắt. Cô vốn là trẻ mồ côi, mặc dù có cha nuôi nhưng những gì người cha nuôi cổ quái của cô cho cô đại đa phần là ám ảnh.
- Với sự xảo quyệt của Tà Vương, cháu khẳng định không thể lừa lão ta được lâu.
Kỷ Ly tiên nho lo lắng căn dặn lần nữa:
- Cháu nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Diệp Tang khẽ cắn môi.
Kỷ Ly Tiên Nhân biết cô đang nghĩ gì, lão yên lặng một lúc lâu sau đó thở dài một tiếng, nói:
- Nếu như cháu muốn cứu ông ra ngoài thì chỉ có thể... dựa vào một vài lão bằng hữu năm xưa của ông... thế nhưng...
Kỷ Ly tiên ngân cười thê lương, nói:
- Khi gặp khó khăn biết được có mấy người sẵn lòng đưa tay giúp đỡ mình? Huống hồ chi, đã trải qua một trăm năm, liệu còn có người nào nhớ đến lão già này nữa...
Căn phòng rơi vào yên lặng...
Cuối cùng Kỷ Ly Tiên Nhân thở dài, nói:
- Cháu cứ thử đi tìm Thánh Long Vương nói cho lão ta biết những chuyện ở nơi này. Có được hay không phải phụ thuộc vào ý trời.