Chương 790: Đại chiến nổ ra
Chương 790: Đại chiến nổ raChương 790: Đại chiến nổ ra
Thánh Long Vương!
Diệp Tang âm thầm nhớ kỹ cái tên này.
Đôi mắt Kỷ Ly tiên nhân từ ái nhìn Diệp Tang, tuy nói với Diệp Tang như vậy nhưng thực ra lão cũng không dám hy vọng xa vời Diệp Tang sẽ tìm được Thánh Long Vương.
Mà cho dù tìm được, lão quái vật kia chưa chắc đã chịu đến cứu lão.
Diệp Tang xoay người đi.
Kỷ Ly tiên nhân nhìn bóng lưng cô biến mất ngoài cửa, đôi mắt trong suốt hiện lên tình cảm si mê. Ký ức đã phủ bụi cả trăm năm đột nhiên trỗi dậy...
Bóng lưng xinh đẹp ấy muốn quên cũng không quên được.
- Phi, em sống có tốt không?
- Tà Vương nói trước khi cánh cửa Thân linh mở ra, bọn họ sẽ phá vỡ trận pháp phong ấn đoạn kiếm, tới lúc đó Tam Xích lệnh...
- Tang Tang, cháu múa lại kiếm pháp học được một lần nữa đi.
- Tà Vương vốn là một trong các cường giả của Thần bảng Viêm Hoàng, hơn thế nữa thực lực cũng không hề kém. Không ngờ lão ta lại gia nhập tà giáo Huyết Dạ! Làm tay sai cho tà giáo!
- Vậy phải xem thủ đoạn của bọn chúng cao siêu được đến đâu.
- Tà Vương đã khóa cửa rồi, nếu cháu muốn ra ngoài chỉ có thể chờ lão ta tới mở cửa.
Bên trong phòng giam, kiếm quang của Diệp Tang bay múa. ..........
Tiếng thì thào vang lên, đôi mắt tràn đầy tình ý nhưng cũng có cả đau thương.
Nếu Diệp Tang không thể ra ngoài vậy Kỷ Ly tiên nhân có thể chỉ điểm thêm cho cô một vài chiêu kiếm pháp.
Ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân lóe lên tia hận ý.
Một lúc sau, Kỷ Ly tiên nhân ngẩng mạnh đầu lên, thấy Diệp Tang quay lại, lắc đầu nói:
Kỷ Ly tiên nhân cười lạnh:
Tiêu Dương cùng Thái tử Dịch Hàn ngồi đối diện nhau cùng thưởng thức trà.
Diệp Tang im lặng đứng trước mặt Kỷ Ly tiên nhân, sau đó như nghĩ đến chuyện gì lo lắng nói:
- Dùng trà ngộ đạo, Dịch huynh đệ đúng là một người nho nhã.
Được Tiên nhân chỉ điểm là một chuyện rất may mắn. Hơn nữa Kỷ Ly tiên nhân lại vốn là tiên bối Kiếm Tông, nắm rất rõ về kiếm pháp của Kiếm Tông.
Ánh bình minh chiếu xuống Tử Vong Cốc, sa mạc phủ một màu vàng óng.
Lúc này, thế cục bàn cờ của Dịch Hàn với Tiêu Dương đã dần hình thành. Thái tử cầm quân cờ trắng, Tiêu Dương hạ xuống một nước cờ đen sau đó cờ trắng của Thái tử cũng hạ xuống theo đồng thời lạnh nhạt nói:
Giát Giát hưng phấn hỏi:
- Aiya, mấy người chậm chạp quá đấy, nhanh lên, tập hợp! Mãi cho đến khi Dịch Hàn lên tiếng hấp dẫn sự chú ý của y.
Cả đám người không ai nói gì, tất cả đều coi Giát Giát như không khí.
Tiêu Dương khẽ cười, Giát Giát ngồi bên cạnh chẳng biết lấy đâu ra được mấy bình rượu, bộ dạng người từng trải than thở trước thế đời cô đơn ngồi uống rượu.
- Cao tay!
Cứ như thế Giát Giát đi đến đâu cũng bị xua đuổi, cuối cùng xám xịt quay về chỗ Tiêu Dương với Dịch Hàn. Lúc này trên bàn cờ chằng chịt quân cờ, Giát Giát ra vẻ hiểu biết nhìn mấy lượt sau đó giơ ngón cái lên tán thưởng:
Cái tên này lắm chuyện thật.
- Tối qua năm thế lực lớn đã đưa ra quyết định cuối cùng, ngày hôm nay sẽ phát động tổng tấn công vào Tử Vong Cốc.
Giát Giát vừa xuất hiện đã bày ra dáng vẻ của thủ trường, đám đặc công tưởng y là giáo quan thật nên cắm đầu làm theo lời y. Nhưng một lát sau, thân phận của Giát Giát bị bại lộ lập tức bị đám người chửi sấp mặt.
- Nhanh lên đi!
- Mấy người rề rà như thế biết đến bao giờ mới có thể vào Tử Vong Cốc?
- Thời gian cụ thể là lúc nào?
Hai người tiếp tục đánh cờ, Giát Giát chán không buồn chết chạy ra ngoài đi dạo sau đó lại chạy đến chỗ tập trung đội ngũ.
Cạch! CạchI
- Đang triệu tập đội ngũ, chắc trong vòng một tiếng nữa sẽ xuất phát.
Sau đó lập tức ngồi xuống bên cạnh.
Một trong hai sư đệ của Thái tử không nhịn được xích lại hỏi Giát Giát:
- Hòa thượng, kỳ nghệ của Tiêu Dương với Thái tử vô cùng cao siêu, cậu có thể nhìn ra hai thắng ai thua không?
- Đương nhiên là nhìn ra rồi.
Giát Giát ra vẻ cao sâu khó lường.
Trên thực tế đến quy tắc chơi như thế nào y còn chẳng biết.
- Nước cờ này vô cùng cao thâm. Uầy, thiếu chút nữa đánh cho quân địch không còn mảnh giáp.
Người này bị lời của Giát Giát làm cho kinh hãi, ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm Giát Giát. Tên hòa thượng này mặc dù tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại trên cơ hai người bọn họ thậm chí cả kỳ nghệ cũng vô cùng uyên bác, đúng là bậc kỳ tài xuất chúng.
Bội phục, bội phục.
- ẶC...
Ánh mắt vị sư đệ kia nóng rực nhìn Giát Giát.
- Hay là... chúng ta... tiếp tục đánh ván cờ này, nhờ cậu chỉ cho tôi vài chiêu được không?
- Ừm, cho tôi mấy ngày để nghiên cứu. - Hòa thượng, cậu nói xem ván này ai thắng?
Sau khi Thái tử đi ra ngoài, Tiêu Dương ngồi tại chỗ điều khí. Giát Giát với vị sư đệ của Thái tử có thể nói là không đánh không biết nhau, lúc này cả hai đang ngồi nghiên cứu bàn cờ của hai người.
Đột nhiên có một ngời tóc vàng mày rậm lao đến nói u oa cái gì đó rồi xoay người rời đi.
- Cuộc chiến cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Thái tử vứt quân cờ trong tay đi, ván cờ này đã định sẵn kết quả rồi, không cần phải đánh tiếp nữa.
- Năm nhóm kia mời chúng ta tới bàn bạc lần cuối cùng, chắc hẳn bọn họ đã chuẩn bị xong hết rồi.
Thái tử liếc mắt nhìn Tiêu Dương, hắn cười ha ha, lắc đầu nói:
- Mấy chuyện bàn bạc kiểu này tôi không có hứng thú tham gia, tôi chỉ thích chiến đấu thôi.
Máu chảy trong cơ thể dường như đang gào thét.
Hiện tại việc duy nhất hắn muốn làm là mượn sức mạnh của năm nhóm thế lực kia tấn công vào Tử Vong Cốc, còn hắn sẽ nhân lúc loạn lạc đi cứu Tang Tang sư muội.
Hắn muốn chiến đấu ngay lập tức.
Vùi
- Thật lợi hại! Không ngờ lại có thể dùng một quân cờ xoay chuyển cả ván cờ, quả đúng là một nước cờ định càn khôn.
Vẻ mặt lạnh nhạt thường thấy của Dịch Hàn lúc này có phần nặng nề, gã cúi đầu nhìn ván cờ, một lúc sau thở dài, nói:
- Một nước cờ định càn khôn.
Tiêu Dương mỉm cười đặt một quân cờ xuống, hai mắt tựa như sao sáng nhìn Thái tử, nói:
Cạch!
Giát Giát mặt không đổi sắc, gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
- Vậy tôi quân đen, tôi đánh trước. Hì hì, chiêu này gọi là chiêu vây Ngụy cứu Triệu.
Vị sư đệ này có vẻ cũng biết đôi chút.
- Vây Ngụy cứu Triệu?
Giát Giát tỏ vẻ khinh thường, cầm quân cờ trắng dùng hết sức bình sinh đập lên một quân cờ đen. Khí thế ngút trời, sát khí đằng đằng, trong nháy mắt đạp nát quân cờ thành bụi phấn.
- Chiêu này gọi là bắt giặc phải bắt vua trước.
Vô cùng khí phách.
Sư đệ Thái tử câm nín.
Lát sau, một tiếng rống bi phẫn vang lên tựa như thiếu nữ bị cướp mất trinh tiết.
- Cậu rốt cuộc có biết đánh cờ không đấy?!
Sư đệ uất nghẹn, tên này rõ ràng mù tịt vê cờ vây vậy mà còn ra vẻ nhà nghề chuyên ngiệp lắm. Mất công khi nấy mình còn sùng bái cái tên này chứi.........
Khoảng nửa tiếng sau, Dịch Hàn quay vê. Tiêu Dương đứng bật dậy, đối mặt nhìn Thái tử.
- Cuộc tổng tấn công chuẩn bị bắt đầu.
- Năm nhóm thế lực đã cùng nhau bàn bạc quyết định mỗi nhóm cử ra một trăm người tào thành nhóm quân tiên phong gồm năm trăm người dẫn đầu xâm nhập vào Tử Vong Cốc.
Thái tử dừng lại một lát sau đó tiếp tục:
- Viêm Hoàng không thuộc bất kỳ nhóm nào nhưng ngoài chúng ta ra thì vẫn còn một số thế lực nhỏ lẻ với tán tu, tất cả có khoảng năm mươi người. Về phía bên chúng ta, người tham gia đội ngũ tiên phong...
Thái tử liếc mắt nhìn hai vị sư đệ.
Giát Giát sáng mắt xông lên tự ứng cử:
- Tôi... tôi!
Tiên phong!
Trong một cuộc chiến, đội quân tiên phong có nghĩa là được đi đầu!
- Ai di đà phật, đây mới thế giới cực lạc nhiệt huyết nhất.
Giát Giát lại bày ra dáng vẻ cao tăng đắc đạo.
Thái tử nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương khoát tay:
- Cứ để cậu ta đi.
Hắn biết cái tên hòa thường này nhất định không có chuyện chịu ngồi yên an phận thủ thường. Muốn y làm hậu cần thà giết y còn hơn.
- Hai đệ cũng đi cùng bọn họ đi, nếu có chuyện gì có thể hô ứng với nhau.
Thái tử phất tay nói với hai vị sư đệ, vẻ mặt gã có chút nặng nề.
Tiêu Dương nhìn ra điểm này, trong lòng có chút kinh ngạc. Xem ra Thái tử cũng đã biết chuyện về tổ chức Huyết Dạ. Lần này cả năm nhóm thế lực cùng đánh vào trong đó, nhìn sắc mặt của y có vẻ lo lắng.
- Sau khi đội quân tiên phong vào cốc, đội quân thứ hai cũng sẽ bám sát vào theo, là đội quân chủ lực của nhóm châu Âu! Ngay sau đó là đội quân nhóm châu Á và nhóm châu Mỹ cũng hình thành đội ngũ ra trận!
Thái tử nghiêm túc nói:
- Còn những cường giả mạnh nhất của cả năm nhóm sẽ ra tay tùy theo tình hình.
- Mục tiêu là căn cứ địa của tổ chức Huyết Dạ.
Vù! Vù ! VùiI
Đoàn người tập trung đứng gần khu vực miệng núi lửa.
Bình thường tất cả đều ẩn nấp trong các dãy núi ở xung quanh, hiện tại tập trung lại cùng một chỗ, nhìn qua rất có khí thế.
Tập trung tại nơi này đều là đặc công tinh anh của các quốc gia trên thế giới. Năm nhóm lớn, bình quân mỗi nhóm khoảng hai ngàn người, tổng tất cả khoảng mười ngàn người. Mỗi một nhóm được hình thành từ các quốc gia và các thế lực khác nhau.
So ra trong nhiệm vụ lần này Viêm Hoàng có phần khiêm tốn về nhân số hơn các nước khác. - Hơn mười ngàn người, tôi không tin không san bằng nổi Tử Vong Cốc!
- Các anh em, cuộc chiến sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải báo thù cho các anh em đã bỏ mạng tại nơi này.
- Sau khi vào trong Tử Vong Cốc, gặp một tên tà giáo giết một tên!
Sau hiệu lệnh của một vị cường giả, đội quân tiên phong lập tức xuất phát.
Trong số đó người tích cực nhất đồng thời hô hào cũng lớn nhất không ai có thế sánh được với Giát Giát.
Vùi! Vùi! Vùi
Đoàn quân xông vào trong cốc, khí thế bừng bừng. Tiêu Dương với Thái tử mặc dù chỉ đứng xem nhưng trong lòng vẫn có chút kích động.
- San bằng Tử Vong Cốc!
Ánh mắt Tiêu Dương vô cùng kiên định.
Trong nháy mắt sát khí dâng lên ngút trời.
Khoảng mười phút sau, tại lối vào cốc đã không còn bóng dáng người nào.
Thành phần ở lại bên ngoài là những người đứng đầu năm nhóm thế lực cùng với một hai người thân tín.
Sau đó đám người kể cả Thái tử Dịch Hàn đồng thời bay vút lên trời cao đến khu vực sa mạc đầy cát vàng.
Những người này mới là sức mạnh nòng cốt của cuộc chiến.
- Người đứng đầu năm nhóm?
Tiêu Dương đứng bên cạnh Thái tử, ánh mắt tò mò đánh giá đám người được gọi là lãnh tụ của năm nhóm thế lực. Khí tức của đám người này quả nhiên vô cùng mạnh, không kém hơn Thân điện chi tử bao nhiêu.
Vùi! Vùi! Vùi
- Xông lên!
Nhiệm vụ của đội quân tiên phong chính là... đánh đấm lung tung.
Bỗng nhiên xuất hiện một trận báo cát, ánh đao lóe lên.
- Quân địch tập kích!
- Quân tà giáo xuất hiện rồi! Giết! Giết hết bọn chúng!
Đại chiến nổ raI