Chương 809: Trăng sáng nhô cao
Chương 809: Trăng sáng nhô caoChương 809: Trăng sáng nhô cao
Tiêu Dương đã biết việc này qua miệng Diệp Tang. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Tam Xích Lệnh, tinh thần Tiêu Dương không tự chủ được mà run lên, nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài. Ánh sáng màu xanh trong suốt tản ra khí tức thần thánh.
- Tam Xích Lệnh.
- Chính là Tam Xích Lệnh.
Ánh mắt của những người còn lại đều tập trung đến. Ở đây đều là những lão tiền bối, nhãn lực kinh người, lập tức nhận ra được đây chính là Tam Xích Lệnh.
Tiêu Dương bước lên phía trước, cúi người nhặt lấy Tam Xích Lệnh.
Trong tích tắc Tam Xích Lệnh xuất hiện trong tay Tiêu Dương, một cảm giác mát lạnh tràn vào trong lòng, nhất thời dễ chịu vô cùng.
- Đây chính là Tam Xích Lệnh làm cho tất cả cường giả trên toàn thế giới phải thèm thuồng?
Tiêu Dương nắm chặt lòng bàn tay, trong đầu nhớ đến câu chuyện Thần Linh cảnh mà Diệp Tang đã nói với hắn.
- Đợi Thần Linh môn mở ra, nó sẽ chỉ dẫn cho cậu tiến vào Thần Linh cảnh. Đến lúc đó, nếu có kỳ ngộ, phải nhìn xem cậu có thể bắt được nó hay không. Cho dù có Tam Xích Lệnh, cũng có khả năng tay không mà về từ Thần Linh cảnh.
- Để ta bàn điều kiện với tên gia hỏa Diêm Dương xem sao. Lấy một năm làm hạn định. Sau một năm, ta sẽ thả ông ta ra ngoài. Chỉ cần có hy vọng sinh tồn, ta nghĩ, ông ta sẽ không dám vọng động.
- Cậu nhất định phải mang theo Tam Xích Lệnh bên mình.
Diêm Dương Vương đang tồn tại bên trong Thượng cổ hồng hoang, chẳng khác nào một tai họa ngầm. Nếu Diêm Dương Vương lựa chọn tự bạo, đồng quy vu tận, sợ rằng sẽ khiến cho Thượng cổ hồng hoang biến thành mảnh nhỏ. Đến lúc đó, đám người Kỷ Ly tiên nhân cũng sẽ phi hôi yên diệt bên trong Thượng cổ hồng hoang. Sau khi nghe Tiêu Dương nói về vấn đề này, Tiểu Thất trâm ngâm cả nửa ngày rồi nói:
Võ học mạnh mẽ hay còn gọi là cái nôi của sức mạnh thuộc tính.
Giữa trưa hôm sau, Tiêu Dương và Tiêu Dương lên máy bay trở lại Vân Nam.
Tam Xích Thần Minh Điện.
Kỷ Ly tiên nhân cũng lựa chọn ở lại bên trong Thượng cổ hồng hoang.
Tiêu Dương vô cùng chờ mong.
Long thần nhất mạch.
Tiêu Dương gật đầu.
- Tiểu Giát Giát thật sự muốn ở lại thủ đô tán Dịch Quân Nhi sao?
Kỷ Ly tiên nhân trịnh trọng dặn dò:
Diệp Tang cau mày.
Bởi vì linh khí ở đây còn đầy đủ hơn bên ngoài rất nhiều. Mặc dù Kỷ Ly tiên nhân bị phong tỏa sức mạnh, nhưng dù sao ông cũng đã khôi phục khá nhiều ở đây.
Trước đó đã gọi một cuộc điện thoại cho hòa thượng Giát Giát. Giát Giát rất nghiêm túc mà nói rằng sẽ ở lại thủ đô làm đại sự. Sau đó sẽ họp mặt với Tiêu Dương ở Minh Châu.
Tử Vong cốc, cát vàng đầy trời.
Diệp Tang nói:
- Hóa thành tro bụi, hết thảy đều không còn.
- Tên hòa thượng rượu thịt này xem ra đã động tâm hoa, chuẩn bị phạm sắc giới rồi.
- Giáo chủ, đoạn kiếm Tam Xích Lệnh đã rơi vào tay một thằng ranh tên Tiêu Dương của Viêm Hoàng. Đám lão giả bị nhốt trong nhà lao, còn có Tà Vương cũng mất tích một cách thần bí.
Tiêu Dương có chút dở khóc dở cười:
- Tiêu Dương? Thông báo cho tổng bộ Viêm Hoàng, giết Tiêu Dương, đoạt lại Tam Xích Lệnh.
- Dựa theo phản ứng của từng nước, việc chúng ta bắt cường giả của nước họ cũng không hề bị tiết lộ ra ngoài.
Một người lên tiếng:
- Nhưng Dịch Quân Nhi này cũng không dễ chọc.
Giọng nói không hề có sinh cơ, trong phút chốc lửa giận ngập trời.
- Một trụ sở gây dựng hơn trăm năm, trong nháy mắt liền bị hủy diệt. Diêm Dương đâu? Đường đường là tiên nhân, tại sao lại mất tích vô cớ như vậy?
Nộ không thể át.
- Nổi tiếng công chúa điêu ngoa ở thủ đô. ...
Mấy đạo thân ảnh thần bí phá không mà đến, đáp xuống vị trí trụ sở của tổ chức Huyết Dạ dưới lòng đất, ánh mắt đảo qua.
Vù vù vù.
Hài cốt chất đống, rất nhanh bị cát vàng bao trùm. Một luồng khí tức thê lương bao phủ bên trong.
- Những kế hoạch khác cũng nên tiến hành nhanh hơn, tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài.
- Thần Linh môn sắp mở ra rồi. Lúc này, chúng ta đã tìm kiếm được không ít lệnh bài Thần Linh, nhất định sẽ nhận được tạo hóa nghịch thiên ở Thần Linh cảnh.
Vòi rồng từ xa lao đến, nhấc lên cát vàng phô thiên cái địa, chẳng khác nào tận thế.
Các thân ảnh đều biến mất. ...
Gia tộc Kenedy.
- William không thể chết một cách không minh bạch như vậy. Thù này nhất định phải báo.
- Thái tử Viêm Hoàng cuồng vọng như thế, đợi tiến vào Thân Linh môn, nhất định sẽ giết chết y.
- Theo tin tình báo, Tam Xích Lệnh đã bị Viêm Hoàng cướp đi, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy lại.
Đảo quốc, tổng bộ Thiên Hoàng Vệ.
- Đám nhân mã của Thần Tiên Môn đang hạ trại cách chúng ta không xa. Cơ hội như vậy, chúng ta không thể bỏ qua.
Ánh mắt Kim Du Uyển hiện lên sát khí:
Một gương mặt trẻ tuổi, trong tay nắm chặt vỏ kiếm, đi theo bên cạnh Kim Du Uyển. Người này tên Đàm Dũng, đệ tử của Xích Kiếm Tôn Tọa, cũng được coi là nhân tài một đời trong lớp trẻ của Kiếm tông nhất mạch.
- Uyển Nhi sư muội, Tôn Tọa không cho phép chúng ta tự tiện hành động.
Phía sau, hai đạo thân ảnh rất nhanh hộ tống.
Tổ chức sát thủ đệ nhất thế giới đến từ Kiếm Tông, Báo Thù Thương Ưng.
Trong cùng một đêm, toàn bộ thế giới như tiến nhập vào trời đông giá rét. Hàn khí lạnh thấu xương lan tràn cả thiên địa.
Sương mù bao phủ, hàn khí ăn mòn cả linh hồn.
Một dòng chảy ngâm mãnh liệt chảy bốn phía.
Ban đêm.
Một thanh âm đột nhiên vang lên trong khu rừng. Đàn chim đang ngủ gà ngủ gật giương cánh bay lên, trong nháy mắt liền biến mất phía xa.
Vù vù vù.
Bên trong cây cối um tùm bất ngờ xuất hiện hơn mười bóng đen, tốc độ bay rất nhanh, xuyên qua các tán cây.
Không hề lưu lại chút khí tức nào.
Cừu Ưng.
- Sau khi tàn sát Thiên Hoàng vệ của đảo quốc, lại có thể nghênh ngang rời đi. Mặt mũi của Thiên Hoàng đảo quốc thật sự mất hết rồi. Mặc kệ thế nào, Đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên vẫn phải chết.
- Ngày Thần Linh môn mở ra, Thần tử sợ rằng không thể tiến vào Thần Linh cảnh. Xem ra, kế hoạch kia phải bàn tính lại rồi.
- Thần tử lại bị phá hủy như vậy sao? Quả thật ghê tởm, tội không thể tha thứ.
Một bóng đen đang tức giận đến cả người run rẩy.
Thanh âm tức giận đập bàn vang lên.
Rầm.
- Nhưng nếu là bẫy...
Đàm Dũng lo lắng, muốn ngăn cản Kim Du Uyển.
- Cho dù là bẫy, tôi cũng muốn đến đó.
Kim Du Uyển giống như đánh một canh bạc, nhướng mắt, nắm chặt nắm đấm:
- Mấy ngày trước, cha của tôi bị đám cầm thú này thiết kế, đã bị trọng thương. Hôm nay tôi nhất định sẽ báo thù cho ông ấy.
- Uyển Nhi sư muội...
- Đàm Dũng.
Kim Du Uyển cắn răng:
- Anh đừng đi theo tôi nữa, trở về đi. Hành động lần này, Kim Du Uyển tôi sẽ chịu trách nhiệm một mình.
Gió lạnh thổi qua, làm rối loạn mái tóc của Kim Du Uyển.
Gương mặt vốn xinh đẹp giờ tràn ngập cừu hận. Hiển nhiên, Kiếm Tông thời gian này cũng không được yên ổn. Nghe cô nói, hẳn Kim Kiếm Tôn Tọa đã bị trọng thương.
Trong lòng Kim Du Uyển phải chịu sự dày vò kịch liệt.
Cha bị trọng thương, còn cô chỉ có thể đứng bên cạnh bất lực mà nhìn.
Tối nay biết được có một đội ngũ của Thần Tiên Môn hạ trại trong khu rừng gần đây, một khắc đó, Kim Du Uyển liên nung nấu ý chí trả thù.
- Muội là sư muội mà chúng ta yêu mến nhất. Đàm Dũng huynh làm sao để muội đi một mình mà không quan tâm được.
Đàm Dũng thấy Kim Du Uyển không có ý định trở về, chỉ có thể thở dài. Hai thân ảnh lướt về phía trước. Đàm Dũng bay đằng trước, có ý che chở cho Kim Du Uyển.
Đây là tình cảm thuần túy nhất giữa các sư huynh muội Kiếm Tông.
Nếu hành động đêm nay không thể tránh được, cho dù gặp phải thiên đại nguy hiểm, Đàm Dũng cũng phải chắn trước người sư muội.
Trong suy nghĩ của Đàm Dũng, đây chính là trách nhiệm của y.
- Chính là ở phía trước.
Kim Du Uyển nắm chặt Khổng Tước Kiếm trong tay, sát khí trong mắt bắt đầu khởi động.
Vù.
Đột nhiên, một đạo hư ảnh xuất hiện trước mặt hai người.
Sắc mặt Kim Du Uyển trắng bệch, thân ảnh run lên:
- Thanh Mộc sư thúc.
Người đến chính là Thanh Mộc Tôn Tọa.
Người kia chặn đường, lắc đầu than nhẹ:
- Các người...
- Xin sư thúc trách tội.
Đàm Dũng hổ thẹn, chủ động tiến lên nhận tội.
Dù sao, Tôn Tọa Các đã từng có quy định, nhất định không được tự tiện hành động.
- Các người đây là đi chịu chết.
Thanh Mộc lắc đầu:
- Uyển Nhi, khi còn chưa biết được rõ ràng thực lực của địch nhân, con lại tùy tiện đi như vậy, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Kim Du Uyển cắn chặt môi.
- Ta biết con rất muốn báo thù cho cha của mình.
Ánh mắt Thanh Mộc Tôn Tọa lóe lên quang mang:
- Ta cũng vậy.
Đàm Dũng và Kim Du Uyển đồng thời ngẩn ra.
- Hạ trại đằng trước chính là người của Thần Tiên Môn. Hơn nữa dẫn đầu chính là Bình Tê Lâm.
Nghe xong, ánh mắt Kim Du Uyển hiện lên ánh sáng thù hận. Bình Tê Lâm.
Một trong những Tôn Tọa tham gia vào việc bao vây cha của cô.
- Thanh Mộc sư thúc.
Hốc mắt Kim Du Uyển đỏ bừng.
- Đừng nói nhiều.
Thanh Mộc khoát tay, giọng nói trâm xuống:
- Đêm nay ta ra ngoài cũng không nói cho bất luận người nào biết.
Nói xong, hốc mắt của Thanh Mộc Tôn Tọa cũng có chút đỏ. Tình cảm của ông đối với Kim Kiếm Tôn Tọa không chỉ là tình huynh đệ mà còn vượt qua cả tình huynh đệ.
Hiện nay, Kim Kiếm Tôn Tọa thân chịu trọng thương, sinh tử chưa biết. Thanh Mộc Tôn Tọa hận không thể báo thù ngay.
- Địch nhân tổng cộng có hơn hai mươi người, lấy Bình Tê Lâm cầm đầu, Hóa Tượng bảy mươi sáu biến. Người này để ta ứng phó.
Thanh Mộc Tôn Tọa trâm giọng nói:
- Ngoài ra còn có một Hóa Tượng tam biến là Bình Thông Tiên. Đàm Dũng, người này giao cho con ứng phó.
Đàm Dũng trịnh trọng gật đầu.
Y nhận được chân truyền của Xích Kiếm Tôn Tọa, thực lực vượt qua Hóa Tượng tam biến.
- Gần đây, ngoài Thần Tiên Môn, còn có đội ngũ của Lưu Tỉnh tông vẫn thường xuyên xuất hiện.
Thần sắc Thanh Mộc Tôn Tọa ngưng trọng:
- Nơi này cách trụ sở Kiếm Tông chúng ta không xa. Không biết bọn họ có phát hiện dấu vết hoạt động của Kiếm Tông chúng ta hay không.
- Hành động đêm nay, nhất định phải giết chết hết đám người kia.
Bên trong màn đêm, từng bóng người nhẹ nhàng lướt đi.
Trăng sáng nhô cao, chiếu xuống một khu rừng nhỏ bên trên sườn núi. Một thân ảnh đứng trên sườn núi chịu trách nhiệm quan sát bốn phía, phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Có một số căn lêu được dựng trên một khu đất bằng bên cạnh sườn núi. Lúc này, mọi người đang đốt một đống lửa nướng thỏ hoang. Mười mấy đạo thân ảnh ngồi vây quanh một chỗ, hương rượu tràn ngập.
Tiếng cười thoải mái vang lên, thanh âm chén rượu chạm nhau.
- Nào, uống cạn đi.