Chương 810: Kiếm của Tiêu thúc thúc
Chương 810: Kiếm của Tiêu thúc thúcChương 810: Kiếm của Tiêu thúc thúc
Hơn mười người ngồi vây quanh. Một lão giả ánh mắt âm lệ ngồi ở chính giữa, chính là Bình Tê Lâm. Bên cạnh ông ta là người đã khiến cho Tiêu Dương phải lánh mặt ở Minh Châu, Bình Thông Tiên. Nhưng, đó là chuyện của nhiều ngày trước. Khi đó Tiêu Dương chỉ là thằng ranh Thật Khí. Còn bây giờ hắn đã là Hóa Tượng hơn bốn trăm biến, còn Bình Thông Tiên chỉ là Hóa Tượng tam biến.
Tư chất và kỳ ngộ khác biệt nhau hoàn toàn.
Bình Thông Tiên đã gần đến cái tuổi xưa nay hiếm mới đạt được cảnh giới này, nói rõ tư chất thật sự có hạn.
- Sư huynh, ta kính huynh một chén.
Bình Thông Tiên cười ha hả, giơ chén rượu hướng Bình Tê Lâm:
- Mấy ngày trước huynh lập được công lao lớn. Khi trở về tuyệt đối sẽ được tưởng thưởng.
Người chung quanh đều nhao nhao phụ họa.
- Đúng vậy, trận chiến đó thật thống khoái.
- Chỉ sợ bọn chúng không đến mà thôi.
Một thân ảnh cầm theo bầu rượu, lảo đảo hướng về phía sườn núi.
- Haha, bọn họ dám đến?
Trăng sáng từ từ chếch lên.
Khóe miệng Bình Tê Lâm nhếch lên. Nghe mọi người khen tặng, ý cười trong mắt Bình Tê Lâm càng tăng lên, nhẹ giọng nói:
- Mẹ kiếp, đêm nay lại là ca trực của lão tử. Chẳng vui gì cả.
- Con rùa đen rụt đầu Kiếm Tông rốt cuộc cũng đã bị chúng ta bắt ra. Hơn nữa còn đánh cho bị thương. Chỉ tiếc là gã Tôn Tọa dẫn đầu đã bỏ chạy.
- Này, Tiểu Bạch, gió lạnh lắm. nào, để anh rót cho cậu chén rượu làm ấm cơ thể nhé.
- Mọi người đừng khinh thường. Nếu tin tình báo chúng ta nói không sai, đại bản doanh của con rùa rút đầu Kiếm Tông đang ở gần ngọn núi này. Có lẽ là đã phát hiện được chúng ta cũng không chừng.
- Hừ, trúng một roi Âm hàn thần tiên của sư bá, cho dù không chết cũng tương đương như đã chết rồi.
Một vòng chè chén.
Người nọ tiếp nhận bầu rượu, ngửa đầu rót vào miệng.
- Đến thì sao? Đến nhiều giết nhiều, đến ít giết ít.
Vù.
Một thân ảnh đang cuộn mình trên sườn núi, ánh mắt tỏa ra bốn phía, sau đó mỉm cười nhảy xuống:
- Này, không phải đã mang rượu cho cậu uống sao?
Đêm khuya, mười mấy đạo thân ảnh vẫn đang uống rượu.
Mà người đưa rượu cũng ngã xuống đất.
- Có địch tập kích, mọi người cẩn thận.
Sờ xuống yết hầu, cảm thấy máu tươi nóng hổi, mạng sống trong nháy mắt biến mất, miệng mấp máy, dường như muốn nói câu gì đó trước khi chết, nhưng lại vô lực.
Đối với vũ khí súng ống bình thường này, Thật Khí Nhị Vân rất khó mà ngăn cản.
Bỗng nhiên cảm thấy yết hầu nóng lên, bầu rượu trong tay rơi xuống, bị một đạo bóng đen bắt lại.
Nhưng dưới sự lãnh đạo của Bình Tê Lâm, những người còn lại nhờ các chướng ngại vật xung quanh tránh né được. Mà thực lực của đám người Bình Tề Lâm lại là Hóa Tượng, đạn bắn không trúng. Trong phút chốc đã vọt đến chỗ phát ra tiếng súng.
Còn có mấy người bị thương.
Dưới cơn mưa đạn, Thần Tiên Môn rất nhanh tổn thất năm người.
Như thế nào lại không nghĩ ra, một bầu rượu lại đổi lấy mạng của gã.
Thình thịch thình thịch.
Nói xong, trong khu rừng đột nhiên phát ra tiếng súng.
Là tổ chức sát thủ đệ nhất toàn cầu, vũ khí của Cừu Ưng hiển nhiên không chỉ có vũ khí lạnh. Nơi này cách Tam Giác Vàng không xa, thông qua mối quan hệ với Hắc Thủy Quân, vận chuyển súng ống đến đây là không thành vấn đề. Đám người Thần Tiên Môn như thế nào cũng không nghĩ đến, tại sao trong lúc uống rượu lại có sát khỉ phủ xuống như vậy.
Vù vù vù.
Bình Tê Lâm tay cầm chén rượu, đang định đưa lên miệng uống, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Có người đột nhiên nhận ra tình huống khác thường.
- Tại sao lại không thấy lão Lục và Tiểu Bạch vậy?
- Bình lão tặc.
Một tiếng gầm vang lên, bóng kiếm chợt lóe.
Thanh Mộc Tôn Tọa đã sớm nhìn chăm chú vào động tác của Bình Tề Lâm. Mục tiêu của ông chỉ có một, chính là Bình Tê Lâm.
Bộp.
Kiếm ý thanh mộc trong khoảnh khắc tràn ngập bầu trời đêm, bao phủ Bình Tề Lâm.
Bộp.
Âm hàn thần tiên.
Một roi Bình Tê Lâm đánh ra, ẩn chứa sát khí, giống như trong sơn động u ám đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc, khiến kẻ khác không rét mà run.
Một kiếm một roi, trong khoảnh khắc kịch chiến xuất hiện.
Vù.
Đệ tử Thần Tiên môn tay cầm đạn phát tín hiệu chuẩn bị giơ tay lên, một đạo kiếm quang từ trên trời rơi xuống, trong phút chốc cắt đứt cánh tay.
- Chính là đám hỗn tạp Kiếm Tông. Mau phát tín hiệu.
Lúc này, Đàm Dũng cũng bắt đầu tấn công Bình Thông Tiên.
Âm.
Khổng Tước kiếm đâm thẳng về phía trước. Nhưng một giây này, Kim Du Uyển đột nhiên thừ người ra.
Đây là lần đầu tiên cô giết người.
Khi máu tươi văng ra, Kim Du Uyển có cảm giác muốn nôn mửa. Nhưng cô cố gắng áp chế lại.
Vèo.
Một đạo kiếm quang từ sau lưng Kim Du Uyển bắn ra đằng trước, đánh rơi ám khí của một người.
- Uyển nhi sư muội, trên chiến trường không thể phân tâm.
Đàm Dũng kêu lên một tiếng.
Cả người Kim Du Uyển run lên, gật đầu thật mạnh, nắm chặt chuôi kiếm:
- Uyển nhi không thể làm mất mặt cha được.
Máu tươi bắn ra. Với thực lực Hóa Tượng vừa mới đột phá, đệ tử Thật Khí bình thường của Thần Tiên môn nào phải là đối thủ của Kim Du Uyển cô.
Phụt.
Lúc này Kim Du Uyển đã vứt bỏ sự hồn nhiên vốn có của mình, chỉ còn lại tư tưởng báo thù.
Khổng Tước kiếm đã ra khỏi vỏ.
Kiếm quang rực rỡ chiếu sáng tận trời.
Hơn mười thân ảnh đen sãẫm như cừu ưng từ trên trời giáng xuống, trường kiếm trong tay vung lên, mũi kiếm nhanh chóng đâm thẳng đến địch nhân.
Mũi kiếm chợt lóe, lại thêm một tính mạng mất đi.
Giết một người sẽ không thoải mái, giết hai người sẽ khó chịu, giết ba người sẽ có cảm giác nổi gai ốc.
Đêm nay, Kim Du Uyển không cho phép mình nhu nhược.
Tuyệt đối không thể để cho Thần Tiên môn phát tín hiệu cầu cứu.
Cố tình đánh lén. Hơn nữa còn không thể cho đối phương có cơ hội hoàn thủ. Rất nhanh, Kiếm Tông đã khống chế được cục diện.
Hai đại Hóa Tượng của đối phương bị Thanh Mộc Tôn Tọa và Đàm Dũng thay phiên nhau chế trụ. Những đệ tử còn lại, dưới sự suất lĩnh của Kim Du Uyển, ung dung thu hoạch từng tính mạng.
Mắt thấy thế cục đã định.
Lúc này, khi một sát thủ Cừu Ưng đến gân lều vải, bên trong lều vải đột nhiên đánh ra một đạo trường tiên.
Roi ảnh nóng bỏng rơi trúng ngực sát thủ Cừu Ưng, thân ảnh lập tức bị đánh bay.
- Cẩn thận.
Kim Du Uyển cả kinh, cấp bách lao đến lều vải. Trong lều vải, một thân ảnh mềm mại mặc áo đỏ, tay cầm trường tiên đánh ra.
Cũng là thực lực Hóa Tượng.
- Uyển Nhi cẩn thận đấy.
Ánh mắt Thanh Mộc Tôn Tọa khẽ đảo, sắc mặt nhất thời biến đổi:
- Bà ta là phu nhân của Bình lão tặc, Hồng Nhân Tôn Tọa, Hóa Tượng thập biến. Bình Tê Lâm nhìn qua khoảng hơn bảy mươi, còn người phụ nữ trước mắt là vợ của ông ta, tuổi cũng không kém mấy, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ khoảng bốn mươi năm mươi là cùng.
- Lão yêu bà.
Ánh mắt Kim Du Uyển trong phút chốc hiện lên cừu hận.
Cha bị trọng thương là có Bình lão tặc tham dự. Nhưng nghe nói là do lão yêu bà trước mặt bày binh bố trận đẩy cha của cô lâm vào nguy hiểm.
Tuổi tác vĩnh viễn là nhược điểm của phụ nữ.
Nhất là khi bị gọi là lão bà.
Nghe xong, sắc mặt lập tức giận dữ, giọng nói bén nhọn đến chói tai:
- Tiểu nha đầu, ta nói cho cô biết, đêm nay lão thân sẽ hủy dung của cô, cho cô muốn sống không được, muốn chết cũng không yên.
Vù vù vù.
Roi ảnh liên tiếp xuất hiện, nhấc lên sóng to gió lớn, cuốn đến Kim Du Uyển.
Kim Du Uyển chỉ là Hóa Tượng nhị biến. Nói về thực lực, hiển nhiên là thua kém Hồng Nhân Tôn Tọa.
Thân ảnh bị bức lui vê phía sau.
Mặc dù Thanh Mộc Tôn Tọa và Đàm Dũng rất lo lắng, nhưng bọn họ đã chiến đấu gần đến hồi kết, sắp phân thắng bại, không dám phân tâm. Trong cuộc chiến sinh tử, một khi phân tâm, sợ rằng sẽ bị đối phương bắt được sơ hở, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Cuộc chiến cấp bậc Hóa Tượng, sát thủ Cừu Ưng không thể đến gần. Nhưng từ tiếng kêu thảm thiết vang lên, đệ tử Thần Tiên Môn cũng bị tàn sát hâu như không còn.
Vù.
Khổng Tước kiếm huy vũ trong tay Kim Du Uyển. Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm như nước chảy đánh ra, nhưng lại bị Hồng Nhân Tôn Tọa dễ dàng ngăn cản.
- Khặc khặc, tiểu nha đầu, thực lực chênh lệch, bất luận kiếm thuật gì cũng không có cách vãn hồi.
Hồng Nhân Tôn Tọa đột nhiên vung trường tiên liên tiếp, vô cùng mạnh mẽ bức Kim Du Uyển vào khốn cảnh.
Vù vù.
- Hủy dung cho ta.
Tiếng cười vang vọng, lượn lờ cả bầu trời đêm.
Khí tức âm lãnh bao phủ Kim Du Uyển.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Kim Du Uyển vẫn không rơi vào thế hạ phong, ánh mắt ngược lại càng trong suốt, cắn môi, giơ cao Khổng Tước Kiếm, quang mang sặc sỡ bao phủ cả bầu trời, giống như một con Khổng Tước giương cánh bay vào bầu trời bao la.
- Khổng Tước kiếm bí.
Kiếm bí chính là chiêu bài duy nhất Kim Du Uyển có thể sử dụng lúc này.
Kiếm bí vừa ra, kiếm quang chói mắt, uy lực công kích tăng lên kịch trần.
Đây là một kích cuối cùng. Hồng Nhân Tôn Tọa không dám ngạnh kháng, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung, thân ảnh rời khỏi phạm vi bao trùm của Khổng Tước kiếm bí. Âm.
Vị trí Hồng Nhân Tôn Tọa đứng lúc trước bất ngờ xuất hiện một cái hố thật to.
- Thì ra là một cây thông linh kiếm.
Ánh mắt Hồng Nhân Tôn Tọa đảo qua, cười hắc hắc:
- Nếu cô có thể phát huy được thực lực của kiếm bí, vốn lão thân ta sẽ không làm gì được cô. Đáng tiếc, kiếm bí chỉ có cơ hội thi triển một lần.
Hồng Nhân Tôn Tọa từng bước một bước đến gần Kim Du Uyển.
Khóe môi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt mỹ của Kim Du Uyển, ánh mắt hiện lên sự đố ky.
Bà không thích phụ nữ nào đẹp hơn mình.
Phụ nữ đẹp hơn bà, tất cả đều đáng chết.
- Vận dụng kiếm bí, tất cả sức mạnh trong cơ thể đều sử dụng hết.
Hồng Nhân Tôn Tọa là người của Thần Tiên môn, hiển nhiên cũng có kiến thức trong đầu. Trong mắt của bà, Kim Du Uyển đã như con cừu non chờ bị xẻ thịt. Lúc này, Kim Du Uyển đang chống Khổng Tước Kiếm xuống mặt đất.
Hồng Nhân Tôn Tọa vung trường tiên lên:
- Hủy dung cho ta.
Rống.
Trên bầu trời đêm, một tiếng rồng ngâm cắt ngang đêm tối.
Một con cự long màu đen rít gào xuất hiện.
Khổng Tước Kiếm đang chống dưới mặt đất đột nhiên hướng lên trời, một kiếm xuyên thủng lồng ngực Hồng Nhân Tôn Tọa.
- Hắc Long kiếm bí.
Phụt.
Máu tươi bắn ra.
Thân ảnh Hồng Nhân Tôn Tọa cứng ngắc, trường tiên trong tay không kịp vung lên, gương mặt lộ ra thân sắc khó tin.
Máu tươi tràn ra khóe miệng.
- Tại sao... lại có hai loại... kiếm bí...
Bịch.
Thân ảnh Hồng Nhân Tôn Tọa âm ầm ngã xuống.
Ánh mắt Kim Du Uyển nhìn quang mang bảy màu lượn lờ trên Khổng Tước Kiếm, thì thầm nói:
- Đây là kiếm của Tiêu thúc thúc.
†r