Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 806 - Chương 811: Ninh Cốc Đại Sư Huynh

Chương 811: Ninh Cốc đại sư huynh Chương 811: Ninh Cốc đại sư huynhChương 811: Ninh Cốc đại sư huynh

Ban đầu Tiêu Dương nhất thời cao hứng, đem Hắc Long kiếm hòa tan, dung nhập Khổng Tước kiếm, vô tình khiến cho Khổng Tước kiếm có hai loại kiếm bí.

Trong Kiếm Tôn nhất mạch, ngoại trừ Kim Văn Tôn Tọa, không người nào biết được chuyện này.

Hai loại kiếm bí, chỉ cần vận dụng thích đáng là có thể phát huy tác dụng xuất kỳ bất ý. Ví dụ như tối nay, sau khi Kim Du Uyển sử dụng Khổng Tước kiếm bí, Hồng Nhân Tôn Tọa đã mất hết cảnh giác. Đây cũng là thái độ bình thường. Nhưng Khổng Tước kiếm lại không phải bình thường. Hắc Long kiếm bí vừa xuất hiện, nhất thời xuyên thủng ngực Hồng Nhân Tôn Tọa.

Một kiếm mất mạng.

Nếu như Hồng Nhân Tôn Tọa sớm biết được loại kiếm bí thứ hai của Khổng Tước kiếm, tuyệt đối sẽ không rơi vào kết quả như vậy. Đáng tiếc, trên đời này không có hai chữ nếu như.

Được làm vua thua làm giặc.

Sức mạnh cả người Kim Du Uyển như bị trút hết, chỉ nhờ Khổng Tước kiếm chống đỡ cơ thể, không còn hơi sức để tái chiến.

- Hồng Nhân.

Rơi xuống chỗ một số sát thủ Cừu Ưng.

Bình Thông Tiên kêu lên, cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân, đánh ra một roi ngăn cản một kiếm của Đàm Dũng, cố gắng chạy ra xa.

Một sơ hở đủ để trí mạng.

- Sư huynh.

- Ngũ hành Thanh mộc sát.

Trận chiến tối nay là đánh lén, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào của Thần Tiên Môn còn sống rời đi.

Chiến trường bên này rơi vào tâm mắt mọi người, trong phút chốc, thanh âm bi thương của Bình Tê Lâm vang lên.

Một đạo kiếm quang trực tiếp chém xuống, xuyên thấu mi tâm Bình Thông Tiên.

Trường kiếm đột nhiên đâm thẳng, sát ý lóe ra trong kiếm quang.

Roi pháp xuất hiện dấu hiệu rối loạn.

Kiếm quang chợt lóe, đầu Bình Tê Lâm rơi xuống.

Chiến đấu dẹp loạn.

Thanh Mộc Tôn Tọa tay cầm kiếm xuyên thẳng bên dưới, đâm trúng mệnh căn của Bình Tề Lâm. Bình Tề Lâm hét lên một tiếng, máu bắn ra, thân ảnh nhất thời bay ra ngoài.

Thanh Mộc Tôn Tọa thu hồi trường kiếm, ánh mắt đảo qua. Trận chiến này đã giết chết gần hai mươi người của Thần Tiên Môn, bao gồm luôn cả Bình Tê Lâm. Còn Cừu Ưng, ngoại trừ một người chết dưới ngọn roi của Hồng Nhân Tôn Tọa thì không còn thương vong gì cả.

Thanh Mộc Tôn Tọa.

Nhất là, khi Thanh Mộc Tôn Tọa nhìn thấy Khổng Tước kiếm của Kim Du Uyển có được hai loại kiếm bí. Bí mật này đối với Kiếm Tông, đối với Kim Du Uyển càng thêm hữu ích.

Nhưng không ai hối hận.

Kiếm Tông báo thù, nhất định phải lấy máu tươi làm bạn. Sinh ly tử biệt tuyệt đối là phải có phát sinh.

Đàm Dũng bước đến trước mặt Kim Du Uyển, ân cần nói.

Ánh mắt Thanh Mộc Tôn Tọa rơi xuống vị sát thủ Cừu Ưng đã chết, hiện lên sự buồn bã, khoát tay nói:

Thanh Mộc Tôn Tọa đảo mắt qua những thi thể nằm trên mặt đất, trâm giọng phân phó:

Có thể nói là một trận đánh lén hoàn mỹ.

Thanh Mộc Tôn Tọa đốt một cây đuốc:

Hơn mười thi thể chất đống vào trong lều vải.

- Tập trung toàn bộ thi thể lại một chỗ.

- Mang cậu ấy về, hậu táng.

Kim Du Uyển đứng lên. Mặc dù nội khí vừa rồi đã tiêu hao hết, nhưng sau một lúc điều tức, đã khôi phục trở lại. Đứng vững cơ thể là không thành vấn đề.

Cất Khổng Tước kiếm, cô lắc đầu:

- Em không sao.

Ở đây, người nào cũng có được giác ngộ như vậy.

- Uyển Nhi sư muội, muội thế nào rồi?

Không hối hận.

Nợ máu trăm năm, bất cứ lời nói nào cũng không cách nào bổ khuyết, chỉ có trả bằng máu mà thôi.

- Đàm Dũng, con mang Uyển Nhi về trước đi.

Đàm Dũng gật đầu.

- Hừ, tùy ý làm bậy, tộc quy ở đâu chứ?

Đột nhiên trong bóng đêm vang lên một tiếng hừ lạnh, một thân ảnh bay đến, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn lãng, tay cầm trường kiếm, quần áo nhẹ nhàng, khuôn mặt ẩn chứa sắc lạnh, đảo qua đám người Thanh Mộc Tôn Tọa.

Kim Du Uyển cả kinh, gấp giọng nói:

- Ninh đại sư huynh, hành động đêm nay chỉ do một mình muội gây nên, không liên quan đến bọn họ.

Ninh Cốc đại sư huynh.

Được xem là thiên tài trẻ tuổi của Kiếm Tôn nhất mạch ngày nay.

Khi Tiêu Dương vượt qua khảo hạch, trở thành Tôn Tọa thứ mười ba trẻ nhất của Kiếm Tôn nhất mạch. Mà trước hắn thì có Ninh Cốc đại sư huynh cùng với Văn Nhân Lan sư tỷ. Khi đó hai người đều không có mặt trong tông, mà ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mấy năm liền.

Ninh Cốc đại sư huynh vẫn lạnh như băng, quay mặt sang một bên:

- Đại sư huynh.

Kim Du Uyển khóc to:

Ngân quang chợt lóe. Thanh Mộc Tôn Tọa vẫn bình tĩnh, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng rút ra khỏi vỏ.

- Xin đại sư huynh mở một con đường, tha thứ cho Thanh Mộc sư thúc.

Thanh Mộc sư thúc thảy cây đuốc vào trong lều vải. Ngọn lửa bốc lên, sau đó bước đến trước mặt Ninh Cốc đại sư huynh.

Thần sắc Ninh Cốc đại sư huynh lạnh như băng, ánh mắt đảo qua mọi người đang có mặt, lạnh lùng nói:

- Những người tham gia hành động đêm nay, toàn bộ năm mươi trượng.

Sau đó bước đến trước mặt Thanh Mộc Tôn Tọa, giọng nói vang hơn:

- Dựa theo tộc quy, Thanh Mộc sư thúc tự đoạn một tay.

Lời nói vừa dứt, Kim Du Uyển liền biến sắc, vọt lên phía trên, ánh mắt mang theo sự cầu khẩn:

- Chuyện này không liên quan đến Thanh Mộc sư thúc, là một mình Uyển nhi tự chủ trương. Nếu huynh muốn phạt thì cứ phạt Uyển nhi.

- Đại sư huynh, Đàm Dũng cũng có tội.

Đàm Dũng bước lên:

- Ninh Cốc, hành động tối nay là ta do làm.

Ninh Cốc đại sư huynh mang đến cho Kim Du Uyển cảm giác, y giống như một thanh thần binh lợi khí, ác liệt vô cùng.

Trước khi Ninh Cốc đại sư huynh rời đi, Kim Du Uyển chỉ là một cô gái mười ba mười bốn tuổi. Khi đó chỉ cảm thấy Ninh Cốc đại sư huynh rất lợi hại. Kim Du Uyển chẳng khác nào con khỉ con đu theo y, được Ninh Cốc đại sư huynh bảo vệ, cảm giác rất vui. Nhưng lúc này, khi Ninh Cốc đại sư huynh trở lại tông phái nắm giữ Hình đường, mỗi lần Kim Du Uyển gặp y đều có chút e ngại.

Kim Du Uyển bối rối như thế là vì Ninh Cốc đại sư huynh đang nắm giữ Hình đường ở Kiếm Tông, mà hành động tối nay chính là vi phạm quy tắc của Kiếm Tông.

Mỗi một phái đều có Hình Đường tồn tại.

Ninh Cốc đại sư huynh có được uy vọng cực cao, địa vị còn cao hơn cả Tôn Tọa.

- Đây là tộc quy.

Tộc quy thì không thể vi phạm.

Ninh Cốc trong Kiếm Tôn chịu trách nhiệm nắm giữ hình phạt.

- Uyển nhi, đừng cầu tình cho sư thúc nữa.

Thanh Mộc thản nhiên cười:

- Hành động đêm nay quả thật đã vi phạm nội quy của Kiếm tông. Nếu Ninh Cốc xử phạt, sợ rằng người khác sẽ không phục tùng.

Không tuân quy củ thì không được.

- Muốn trừng phạt thì nên trừng phạt Uyển nhi.

Kim Du Uyển cắn răng, rút kiếm Khổng Tước, định trảm xuống cánh tay của mình.

Leng keng.

Một thanh âm thanh thúy vang lên.

Kiếm khí vô hình từ trong tay Ninh Cốc đại sư huynh bắn ra, chấn rớt Khổng Tước kiếm trong tay Kim Du Uyển.

- Uyển Nhi sư muội.

Đàm Dũng đỡ lấy Kim Du Uyển, quay sang nhìn Ninh Cốc đại sư huynh:

- Đại sư huynh, trong thời khắc sinh tử tôn vong của Kiếm Tông lúc này, nếu tổn hại một vị Tôn Tọa, đối với Kiếm tông mà nói sẽ là một tổn thất rất lớn. Hãy để cho Đàm Dũng thay thế Thanh Mộc sư huynh tiếp nhận hình phạt này.

Ninh Cốc đại sư huynh hừ nhẹ:

- Bởi vì đây là thời khắc nguy hiểm, quy củ lại càng quan trọng hơn. Nếu đệ tử nào của Kiếm Tông cũng tùy ý như thế, Kiếm Tông của chúng ta mới đích thật rơi vào tình trạng sinh tử tôn vong.

- Thanh Mộc sư thúc.

Dừng một chút, Ninh Cốc đại sư huynh nhìn Thanh Mộc Tôn Tọa, trâm giọng nói:

- Đám người Uyển Nhi sư muội kích động, người nên ngăn cản mới đúng. Khu rừng này cách tông phái chúng ta rất gần, là con đường ra vào chủ yếu của chúng ta. Một khi chuyện tối nay bại lộ, rất có khả năng sẽ lộ ra căn cứ Kiếm Tông.

- Chúng ta đã tổn thất Cung Trúc Tự dưới vực sâu, nếu nơi này cũng bị phát hiện luôn, thiên hạ tuy lớn, nhưng còn chỗ nào cho chúng ta dừng chân.

Lời lẽ chính nghĩa của Ninh Cốc đại sư huynh khiến cho đám người Đàm Dũng không khỏi cúi thấp đầu xuống.

Đêm nay bọn họ đã quá kích động rồi.

Nhưng bọn họ không hối hận.

Nhất là Thanh Mộc Tôn Tọa.

Ông biết, cho dù đêm nay ông không đến, Kim Du Uyển chỉ sợ cũng sẽ tự tiện hành động. Đến lúc đó sợ rằng sẽ tao ngộ đại kiếp. Huynh đệ tốt của ông là Kim Văn Tôn Tọa còn chưa biết sống chết, Thanh Mộc Tôn Tọa sao có thể nhẫn tâm nhìn đứa cháu gái của mình mạo hiểm và tiếp nhận sự trừng phạt chứ?

- Thanh Mộc cam nguyện chịu phạt.

Lợi kiếm trong tay Thanh Mộc lóe lên, phát ra hàn quang chói mắt.

Nhẹ nhàng giơ tay trái lên, ánh mắt Thanh Mộc Tôn Tọa lộ ra sự quyết tâm.

Mũi kiếm hạ xuống.

- Đừng mà.

Kim Du Uyển bay đến, gạt bay mũi kiếm của Thanh Mộc Tôn Tọa.

Thanh Mộc Tôn Tọa cả kinh, vội vàng hướng kiếm phong sang chỗ khác, cắt đứt sợi tóc của Kim Du Uyển.

- Uyển nhi, không được hồ đồ.

Ninh Cốc đại sư huynh quát lạnh.

- Đại sư huynh, trước kia huynh không như vậy.

Kim Du Uyển nắm chặt cánh tay Thanh Mộc Tôn Tọa, giọng nói nghẹn ngào, ánh mắt cầu khẩn:

- Trước kia huynh rất yêu thương Uyển Nhi mà. Muội xin huynh, hãy tha cho Thanh Mộc sư thúc lần này. - Không tuân theo quy củ, không quản được người.

Ninh Cốc đại sư huynh lạnh lùng nói.

- Huynh...

Kim Du Uyển cắn chặt môi:

- Rõ ràng là huynh chỉ muốn lập uy.

Nghe xong, sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi.

- Không được nói bậy.

Ninh Cốc đại sư huynh tức giận nói:

- Uyển nhi, muội đây chính là khinh nhờn tộc quy.

- Huynh muốn trừng phạt muội đúng không?

Kim Du Uyển dường như thông suốt được điều gì, dùng thân hình nhỏ bé của mình chắn trước người Thanh Mộc Tôn Tọa, không cho phép ông tự đoạn một tay của mình, ánh mắt đỏ bừng nhìn Ninh Cốc đại sư huynh:

- Uyển nhi đứng đây, muốn chặt tay chặt chân, xin Đại sư huynh cứ ra tay.

- Muội...

Ninh Cốc đại sư huynh hơi giật mình, khuôn mặt hiện lên lãnh ý:

- Uyển Nhi, trước tộc quy không được hồ đồ.

- Uyển Nhi không phải hồ đồ.

Kim Du Uyẩnh lên tiếng:

- Hành động đêm nay là do một mình Uyển nhi tự tiện. Cho nên Uyển nhi sẽ tự chịu trách nhiệm một mình.

Dừng một chút, Kim Du Uyển nhìn Ninh Cốc đại sư huynh:

- Nếu đại sư huynh muốn lập uy, trừng phạt Uyển nhi không phải càng có sức thuyết phục hơn sao? Có thể thể hiện sự cứng rắn của huynh hơn chứ?

Gương mặt Ninh Cốc đại sư huynh co quắp lại, ngực phập phồng vì giận, vội thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói:

- La Thiên Tôn Tọa đã ký thác hy vọng lên người huynh, để huynh tiếp nhận Hình đường, huynh sao có thể cô phụ tín nhiệm của Tôn Tọa? Uyển nhi, nếu muội còn cứ hồ đồ, sư huynh sẽ phạt muội chặt tay cùng với Thanh Mộc sư thúc.

Nghe xong, gương mặt Kim Du Uyển hoàn toàn thất sắc, niềm tin trong khoảnh khắc sụp đổ.

Đại sư huynh đã không còn là người mà cô trân trọng lúc trước nữa.

- Ninh Cốc.

Thần sắc lạnh nhạt trên gương mặt Thanh Mộc biến mất, thay vào đó là sự giận dữ:

- Cậu trừng phạt ta, ta dĩ nhiên tiếp nhận. Nhưng Uyển nhi... cậu ngay cả Uyển nhi cũng muốn trừng phạt sao? Chẳng lẽ sau khi nắm giữ Hình đường, tim của cậu đã trở thành sắt?

Ninh Cốc đại sư huynh không lên tiếng.

Lúc này, trong bóng đêm u tĩnh, một thanh âm vang vọng hẳn lên. - Giỏi cho một Đại sư huynh Kiếm tông uy phong lẫm lẫm.
Bình Luận (0)
Comment