Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 807 - Chương 812: Linh Tê Nhất Chỉ

Chương 812: Linh Tê nhất chỉ Chương 812: Linh Tê nhất chỉChương 812: Linh Tê nhất chỉ

Thanh âm vang lên, quanh quẩn trong đêm tối.

Một khắc này khiến cho mọi người đều chấn động.

Chỉ có Kim Du Uyển.

- Tiêu thúc thúc... Tiêu thúc thúc...

Giọng nói đột nhiên cao hơn, ánh mắt Kim Du Uyển đảo qua bốn phía. Giọng nói vừa rồi có phải là của Tiêu thúc thúc mà cô ngày nhớ đêm mong hay không?

- Là ai2

Thần sắc Ninh Cốc lạnh lại, thần thức trải rộng.

- Tiêu Dương?

Tiêu Dương nắm tay Diệp Tang, chậm rãi bước tới.

- Tiêu thúc thúc... Tiêu thúc thúc...

Ánh mắt sáng như sao, vô thanh vô tức mà xuất hiện. Bên cạnh hắn là một cô gái dung nhan xinh đẹp, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận, tay cầm trường kiếm, chẳng khác nào nữ hiệp thời xưa.

Kim Du Uyển vốn đang kiên cường rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, thậm chí lảo đảo vọt tới, không để ý gì lao thẳng vào ngực Tiêu Dương, nghẹn ngào gọi:

Ánh mắt đồng thời liếc về cùng một phía.

Diệp Tang cầm tay Kim Du Uyển, cùng với Tiêu Dương bước đến gần Ninh Cốc.

Lúc này, Thanh Mộc Tôn Tọa cũng kịp thời phản ứng lại.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự cưng chiều, liếc nhìn Diệp Tang, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Kim Du Uyển, truyền vào một luồng sức mạnh, giọng nói vô cùng kiên định:

Ánh trăng điểm xuống, giống như một tấm lụa mỏng thần thánh, rơi xuống một thân ảnh áo trắng.

Vèo vèo vèo.

- Tiêu thúc thúc...

Tên Tiêu Dương này đã khiến cho trái tim của Ninh Cốc đại sư huynh sinh ra lãnh ý.

Chính là Tiêu Dương và Diệp Tang mời từ thủ đô trở vê.

Trong số những nhân tài trẻ tuổi của Kiếm Tôn nhất mạch, Ninh Cốc có uy vọng cực cao, có thể nói là đệ nhất nhân.

- Có Tiêu thúc thúc ở đây, sẽ không để Uyển nhi chịu chút ủy khuất nào đâu.

Sự xuất hiện của Tiêu Dương khiến cho Ninh Cốc đại sư huynh cau mày hẳn lên, ánh mắt bắn ra địch ý.

Thậm chí cả La Thiên Tôn Tọa, người mạnh nhất trong Kiếm Tôn nhất mạch hiện nay cũng dần đánh mất ý định lập y làm tông chủ.

Chọn lựa trong số những thế hệ tuổi trẻ đời thứ hai.

Y muốn nói cho tất cả người trong Kiếm Tông biết, ngoại trừ vị thiên tài trác tuyệt kia, không người nào có tư cách tranh đoạt chức vị tông chủ với y.

Hỏi thăm không khó, danh tiếng truyền nhân ngang trời xuất thế Tiêu Dương đã vượt qua y. - Đúng vậy.

Mấy năm rời khỏi Kiếm Tông ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thực lực của Ninh Cốc có thể nói là tăng nhanh. Lần này trở vê Kiếm Tông, Ninh Cốc vốn tưởng rằng mọi người phải tung hô y, nào ngờ, mặc dù người của Kiếm Tông vẫn mừng rỡ vô cùng, nhưng không hề xuất hiện tình huống mà y dự liệu.

- Xứng hay không xứng, hình như chưa đến lượt Ninh đại sư huynh bàn luận.

Ninh Cốc lên tiếng thì chính là châm chọc.

- Hừ, cậu cho rằng cậu xứng với hai chữ Thanh Liên sao?

Trước đó vài năm, Ninh Cốc đã biết được tin tức, Kiếm Tông chuẩn bị lập tông chủ, thống suất nghiệp lớn báo thù cho Kiếm Tông.

- Cậu chính là Thanh Liên Tôn Tọa?

Ninh Cốc lạnh lùng hỏi.

Tiêu Dương khẽ cười:

Với thực lực vốn có, Ninh Cốc cho rằng vị trí tông chủ nhất định sẽ thuộc về y. Nhưng vạn lần không nghĩ đến, một tên ở đâu từ trên trời rơi xuống đã chiếm hết vâng sáng của y.

Y muốn một lần nữa gầy dựng lại uy nghiêm của một Đại sư huynh.

Theo như Kim Du Uyển đã nói, Ninh Cốc cố ý trừng phạt Thanh Mộc Tôn Tọa, chính là vì lập uy.

Chỉ chấp chưởng hình phạt mà thôi.

Tiêu Dương vẫn cười lãnh đạm:

- Danh hiệu này do mọi người tán thành. Chẳng lẽ nói Ninh đại sư huynh không tin vào quyết định của bọn họ?

Ánh mắt Ninh Cốc chợt lóe lên, cũng không nói nhiều về vấn đề này.

Mặc dù y kiêu ngạo, nhưng vẫn không đủ tự tin siêu việt hơn Bát đại Tôn Tọa.

Tiêu Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấu thực lực của Ninh Cốc, Hóa Tượng ba trăm biến.

Trong Kiếm Tôn nhất mạch, có được một thanh niên mới hai lăm hai sáu tuổi nhưng đã có thực lực như vậy, quả thật có thể được xếp vào hàng thiên tài.

Đáng tiếc, trong mắt Tiêu Dương, thực lực như vậy vẫn chưa đủ nhìn.

Cũng chẳng có gì hơn hòa thượng Giát Giát. Mà hòa thượng Giát Giát còn phải chịu thua hắn.

Địch nhân mà Tiêu Dương đối phó thậm chí còn có Tiên nhân. Bây giờ nhãn giới đã cao rồi, hắn chẳng muốn nhiều lời với Ninh Cốc, liền bước tới trước mặt Thanh Mộc Tôn Tọa, hơi khom người thi lễ:

- Không cần.

Từ đảo quốc đến nước Mỹ, Tiêu Dương đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, trong lòng hắn có chút mệt mỏi, càng thêm không muốn nhìn đấu tranh nội bộ. Trong lòng có giận cũng phải nhịn xuống.

Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn xé rách da mặt với Ninh Cốc.

Tiêu Dương tự hỏi, với giao tình của hắn và La Thiên Tôn Tọa, muốn bảo vệ đám người Thanh Mộc Tôn Tọa là có thể.

- Nếu Ninh đại sư huynh không tin, chúng ta có thể đến trước mặt La Thiên Tôn Tọa để đối chất.

Tiêu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: Tiêu Dương quay sang nhìn Ninh Cốc:

- Tôi muốn hỏi, Thanh Mộc sư thúc đã phạm tội gì?

- Tổn hại tộc quy, tự tiện hành động.

Ninh Cốc trầm giọng đáp.

Tiêu Dương bật cười:

- Tự tiện hành động? Ninh đại sư huynh, huynh hiểu lầm rồi. Bọn họ đều là nhận mệnh làm việc.

Lời nói vừa dứt, tất cả đều giật mình.

Ninh Cốc cau mày đảo mắt qua đám người Kim Du Uyển, cười lạnh nói:

- Cậu tưởng tôi là tên ngốc à?

- Ồ?

- Tôi cũng không muốn truy cứu tội cản trở Hình đường chấp pháp của cậu.

Ninh Cốc lạnh lùng nói:

- Thanh Liên Tôn Tọa, bây giờ không phải là lúc cậu ôn chuyện.

Xét về bối phận tôn ti, Tiêu Dương tự biết trong lòng.

- Thanh Mộc sư thúc.

Ninh Cốc lạnh lùng mở miệng:

- Nếu La Thiên Tôn Tọa đã giao cho tôi chấp chưởng hình phạt, chính là tuyệt đối tín nhiệm tôi. Nếu người nào ngăn cản, trị tội như nhau.

Ninh Cốc bước lên phía trước, cả người như một thanh lợi kiếm bắn ra hàn mang ác liệt.

Tiêu Dương cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì.

- Tiêu Dương, cậu không cần quan tâm đến chuyện của ta nữa.

Thanh Mộc Tôn Tọa cười khổ:

- Ninh Cốc cũng là theo quy củ mà làm việc.

Trong suy nghĩ của Thanh Mộc Tôn Tọa, Tiêu Dương và Ninh Cốc đều là những hy vọng trong tương lai của Kiếm Tôn nhất mạch, cũng không mong giữa hai người có mâu thuẫn.

- Quy củ?

Tiêu Dương đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Ninh Cốc:

- Anh nói, chính là quy củ?

Ánh mắt Tiêu Dương giống như xuyên thủng linh hồn, khiến Ninh Cốc không tự chủ được mà run lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Ở Kiếm Tông, y muốn tìm hiểu tư liệu về Tiêu Dương là không khó.

Khi còn ở thực lực Thật Khí Tam Vân, hắn đã đánh bại Hắc Bạch Tôn Tọa Hóa Tượng cửu biến.

Ở vực sâu Cung Trúc Tự, hắn đã ngăn cơn sóng dữ cứu lại Kiếm Tông.

Nhưng rốt cuộc, hắn cũng chỉ là Hóa Tượng mấy biến mà thôi, hơn nữa còn là kẻ đến sau, ai cho phép hắn nghi ngờ mình?

- Không sai. Ninh Cốc lên tiếng.

Mi mắt thoáng nhướng lên.

Ninh Cốc đột nhiên lui về sau mấy bước.

Bốp.

Một thanh âm vô cùng thanh thúy vang vọng trong đêm tối, giống như một quả pháo nổ vang trong lòng mọi người.

Sắc mặt Thanh Mộc Tôn Tọa lập tức biến đổi.

Định nhãn nhìn lại, thì ra là Tiêu Dương đã ra tay.

Một cái tát vô cùng dứt khoát.

Tinh thân Thanh Mộc Tôn Tọa nhất thời trâm xuống, sợ rằng hai tên thiên chi kiêu tử này sẽ không nhịn nhau nữa.

Ninh Cốc như phát mộng, gương mặt hiện lên sự khó tin:

- Cậu dám đánh tôi?

- Theo quy củ mà thôi.

Tiêu Dương trả lời.

Trong lòng Tiêu Dương đang thâm mắng, đúng là quy củ chó má.

Đêm nay, mặc dù hành động của đám người Thanh Mộc Tôn Tọa không được suy tính kỹ càng cho lắm, nhưng bọn họ đã thắng lợi tuyệt đối. Cho dù muốn trừng phạt, trách cứ vài câu là được, cần gì phải chặt tay?

Ninh Cốc vô cùng giận dữ, rút trường kiếm trong tay, cắt ngang đêm tối, phát ra ánh sáng màu bạc.

- Cẩn thận.

Sắc mặt Thanh Mộc Tôn Tọa đại biến, vội lên tiếng.

Ông hiểu rất rõ thực lực của Ninh Cốc, nhưng không biết thực lực của Tiêu Dương ngày hôm nay.

- Để tôi đích thân trừng phạt cậu.

Ninh Cốc huy kiếm, mắt lạnh nhìn Tiêu Dương:

- Đỡ được của tôi mười chiêu, chuyện đêm nay xem như không truy cứu.

Nói xong, cánh tay Ninh Cốc run lên, kiếm hoa sặc sỡ trong khoảnh khắc nở bung, kiếm ý phủ xuống, ngưng tụ thành một con sông, điên cuồng lao đến Tiêu Dương.

- Tiêu thúc thúc?

Sắc mặt Kim Du Uyển trắng bệch. Trong mắt của cô, Tiêu Dương dường như đã bị kiếm ý vô tận bao phủ.

Kiếm của Ninh Cốc nhanh vô cùng.

Đỡ được mười chiêu, chuyện cũ bỏ qua?

Khóe miệng Tiêu Dương hiện lên hình vòng cung. Xem ra Ninh Cốc này cũng không phải là đuổi cùng giết tuyệt.

Mặc dù rất tâm cao khí ngạo.

Tiêu Dương có cảm giác, Ninh Cốc nhằm vào Thanh Mộc Tôn Tọa, chỉ sợ cũng là vì nhằm vào hắn. Đây chính là tâm ma của Ninh Cốc.

Muốn phá vỡ tâm ma của y, rất đơn giản.

Thống khoái đánh bại y.

Nhất định.

Vù vù vù.

Ánh mắt mọi người chợt lóe, kiếm quang đầy trời trong khoảnh khắc biến mất tăm.

Yên tĩnh.

Đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Gương mặt tuấn lãng của Ninh Cốc như muốn hóa thạch, thân hình cứng ngắc.

Đám người Thanh Mộc Tôn Tọa đều giật mình, há to miệng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Không thể tin nổi.

Cánh tay Ninh Cốc chỉ thẳng Tiêu Dương.

Còn Tiêu Dương thì đứng chắp tay, thân hình thẳng tắp, mũi kiếm dừng lại trước ngực hắn một tấc.

Mà thứ ngăn mũi kiếm lại chỉ là hai ngón tay của hắn.

Kiếm quang bao phủ, Tiêu Dương lại chỉ dùng hai ngón tay, trực tiếp kẹp lấy thân kiếm của Ninh Cốc.

Thoải mái hóa giải công kích của y.

Một kẹp này khiến cho kiếm của Ninh Cốc không cách nào nhúc nhích nửa phần.

Cảnh tượng trước mắt giống như Linh Tê Chỉ của Lục Tiểu Phụng trong tiểu thuyết. Cho dù kiếm của địch nhân có nhanh hơn nữa, một ngón tay cũng có thể phá giải.

Tiêu sái phiêu dật, nhưng lại không mất phong độ.

Leng keng.

Ngón tay Tiêu Dương bắn ra, thân kiếm của Thanh Mộc Tôn Tọa chếch đi.

- Một chiêu.

Tiêu Dương bình tĩnh nhìn Ninh Cốc:

- Ra chiêu tiếp đi.

Muốn phá giải mười chiêu, đối với Tiêu Dương mà nói, dễ như trở bàn tay.

Nhưng Ninh Cốc lại thừ người ra.

Lúc này, Tiêu Dương giống như đã tát vào mặt y một cái.

Cơn sóng trong lòng như dời sông lấp biển.

Chiêu thứ nhất.

Chỉ mới một chiêu, nhưng đối phương đã phá giải được kiếm của y.

Hơn nữa còn dùng phương thức không thể tưởng tượng nổi.

Kiếm của Ninh Cốc rất nhanh.

Nhanh như tia chớp.

Nhưng lại bị đối phương kẹp bằng hai ngón tay. Một khắc này, Ninh Cốc mờ mịt nhìn thanh kiếm của mình.

Tiêu Dương không lên tiếng.

Muốn phá tâm ma của Ninh Cốc, nhất định phải đánh bại y.

Trận đánh này, trước mắt Ninh Cốc bày ra hai con đường.

Cừu hận, không cam lòng, cùng với Tiêu Dương không chết không ngớt.

Hoặc là thông suốt, tâm ma tiêu tán.

- Ngay cả cái này mà cũng không kiểm soát được, anh không xứng làm Đại sư huynh Kiếm Tông. Tiêu Dương bình tính nói.
Bình Luận (0)
Comment