Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 808 - Chương 813: Nhất Dạ Ngư Long Vũ

Chương 813: Nhất dạ ngư long vũ Chương 813: Nhất dạ ngư long vũChương 813: Nhất dạ ngư long vũ

Trong khu rừng Vân Nam, ánh sáng từ ánh trăng chiếu lệch khỏi ngọn cây, chiếu vào từng người.

Thấm vào lòng người, khiến lòng người cảm nhận được lãnh ý.

Trên một sườn núi, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Không ai lên tiếng.

Cách Tiêu Dương không xa, tay cầm trường kiếm của Ninh Cốc run lên.

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa nấy, Linh Tê Chỉ.

Ánh mắt rúng động.

- Tại sao lại như vậy? Tại sao...

Cùng một gốc sinh ra, làm sao có thể đốt lẫn nhau được?

Ninh Cốc phát triển hoàn toàn là dựa vào năng lực của y, cũng không có danh sư chỉ dẫn. Còn trẻ mà có thể đạt đến độ cao như vậy, nói rõ thiên phú của Ninh Cốc tuyệt đối là yêu nghiệt.

Còn ngược lại, Tiêu Dương sẽ rất vui. Một khi tâm ma của Đại sư huynh đã được giải, nhất định sẽ thông suốt và sẽ có thu hoạch.

Kiếp nạn trăm năm trước đã khiến cho Kiếm Tôn nhất mạch bị tan vỡ, những người còn sống rất ít. Trong số tám vị Tôn Tọa của Kiếm Tông, không một ai là cường giả Tâm Lôi Kiếp. Về sau mới có được La Thiên Tôn Tọa là nhập đạo.

Tiêu Dương bình tĩnh nhìn Ninh Cốc.

Nếu có thể trưởng thành hơn, Ninh Cốc tuyệt đối là một trong những trụ cột trong tương lai của Kiếm Tông.

Quầng sáng thiên tài trên người Ninh Cốc đột nhiên tan tành.

Y không giống Thái tử, có Thái Cực Vương Thánh Long Vương bồi dưỡng cẩn thận, cũng không giống Thần Tử Đằng của đảo quốc, có được tài nguyên của quốc gia hỗ trợ.

Nếu tâm ma không diệt, một lát sau, kiếm quang nhất định sẽ đâm hắn. Khi đó, hắn sẽ không khách sáo với Ninh Cốc nữa. Bởi vì khi đó Ninh Cốc sẽ rất có khả năng trở thành địch nhân của Kiếm Tông.

Lẩm bẩm trong miệng.

Hắn không muốn nhìn thấy đồng môn tranh đấu với nhau.

Từ xa, Kim Du Uyển nhìn chằm chằm vào Ninh Cốc, thì thâm:

Tiêu Dương càng chờ mong chính là vế sau.

- Đại sư huynh, Uyển Nhi rất hy vọng được nhìn thấy Đại ca ca mà Uyển nhi rất trân trọng.

Chỉ có thể dựa vào từng dấu chân của mình mà lịch lãm.

Là ma hay là tiên, đúng sai chỉ bằng một ý niệm.

Kiếm quang đột nhiên vung lên.

Vù.

Ninh Cốc quỳ gối, gương mặt anh tuấn xuất hiện nét buồn, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, giống như đã thấu triệt mọi chuyện. Bỗng nhiên, bên trong rừng cây vang lên tiếng chim hót.

Con đường tu hành, một bước sai là vực sâu vạn trượng.

Bên ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong đại hỏa đang thiêu đốt.

Tiêu Dương bước đến phía trước, nâng Ninh Cốc dậy:

- Có thể nói mình sai lâm, đích thật là một trượng phu.

Tiêu Dương mỉm cười, nụ cười phát ra từ nội tâm.

Đột nhiên chim vỗ cánh bay lên.

- Ninh mỗ sai rồi.

Lúc này, sau lưng Ninh Cốc cũng đổ mồ hôi lạnh.

Hồi tưởng lại một loạt chuyện trong tông trước kia, dường như y đã hoàn toàn vứt bỏ bản tâm của mình.

Ninh Cốc ngẩng đầu, ánh mắt ác liệt nhìn Tiêu Dương.

Bịch.

Thân kiếm xuyên thẳng vào mặt đất.

Leng keng.

- Đại sư huynh.

Ninh Cốc chấn động:

- Cậu không trách tôi chứ?

Tiêu Dương bật cười:

- Đại sư huynh khiêm tốn rồi. Mặc dù Tiêu Dương tôi còn chưa nói đến anh hùng, nhưng cũng được xem là đại trượng phu mà.

Ninh Cốc dường như bị nụ cười của Tiêu Dương làm cho vui lây, gương mặt cũng dần dần khôi phục thân thái ngày xưa.

Quang hoa sáng lạn.

- Đại sư huynh, huynh trở lại rồi sao?

Kim Du Uyển cẩn thận lên tiếng hỏi.

Trợ giúp Ninh Cốc ngộ đạo.

Kiếm ca kiếm ý đan vào nhau, ẩn chứa kiếm đạo, tràn ngập xung quanh Ninh Cốc.

- Nhất dạ ngư long vũ.

Tiêu Dương nhìn Ninh Cốc, đột nhiên cổ tay khẽ động. Thanh kiếm đang cắm dưới mặt đất rơi vào lòng bàn tay của Tiêu Dương.

Ngọn lửa bên cạnh vẫn đang đốt lên.

Diệp Tang cũng mang theo Kim Du Uyển rời khỏi.

Trong đầu, hư kiếm mơ hồ hiện ra.

Kiếm đạo.

Đạo chi nhập vi.

Hóa Tượng ba trăm biến bắt đầu cảm ngộ, tuyệt đối thuộc về thế hệ thiên tài. Thấy Ninh Cốc đột nhiên hóa thạch, Kim Du Uyển định tiến lên, nhưng lại bị Diệp Tang kéo trở lại.

- Anh ấy đang ngộ kiếm đạo.

Tiêu Dương vui mừng nói:

- Mọi người về trước đi, để tôi thủ hộ cho Đại sư huynh.

Thanh Mộc Tôn Tọa gật đầu, biết lúc này Ninh Cốc không thể bị quấy nhiễu, liền bảo đám sát thủ Cừu Ưng lặng yên rút đi.

Sáng tỏ thông suốt, bản tâm đã quay trở lại.

Một tiếng gọi của Kim Du Uyển khiến cho Ninh Cốc có cảm giác gạt mây nhìn thấy trăng.

Mất đi bản tâm.

Xuất ngoại lịch lãm mấy năm, thế giới hồng trân đã làm cho tâm hồn vốn tinh khiết của y bị lấm tro tàn.

- Đúng vậy, huynh đã trở vê.

Ninh Cốc run lên, thì thâm:

Kiếm Tôn nhất mạch ngày nay có thêm được nhiều cường giả, tuyệt đối là chuyện tốt.

Một người múa kiếm, một người đứng im.

Trăng sáng nhô lên cao.

Khoảng chừng một nén nhang, ngọn lửa sắp sửa tắt đi. Từ xa đột nhiên vang lên thanh âm phá không.

Vù vù vù.

Một số thân ảnh nương nhờ bóng đêm phóng về phía này.

Tiêu Dương dừng múa kiếm, cau mày.

Người đến không có khí tức của Kiếm Tông.

Là địch không phải bạn.

- Xem ra nơi này không yên tĩnh rồi.

Tiêu Dương nhẹ giọng nói:

- Nếu lần này đã về, cũng không ngại trải bằng con đường trước mắt cho Kiếm tông.

Cổ tay Tiêu Dương vừa động, một kỳ trận màu vàng xuất hiện, không một tiếng động giăng khắp xung quanh Ninh Cốc, miệng đọc khẩu quyết:

- Bày ẩn trận.

Thiên địa ngũ hành, ẩn nặc hành tung.

Ninh Cốc đang trong giai đoạn rất quan trọng. Nếu bị quấy rầy, chỉ sợ sẽ lưu lại di chứng không nhỏ.

Thân ảnh Tiêu Dương chợt lóe, từng bước bước đến, trong nháy mắt đã chặn đường người tới.

Ánh sáng lạnh trong mắt nổi lên.

Đám người trước mắt, tay cầm trường tiên, khẳng định là người của Thần Tiên môn.

Tiêu Dương cũng không quên món nợ với Trường Đào Tôn Tọa của Thần Tiên môn. Khi hắn còn ở đảo quốc, Thần Tiên Môn đã phái người đến giết hắn.

Giữa hai bên xem như thủy hỏa bất dung.

- Người nào chặn đường? Người dẫn đầu là một trưởng lão của Thần Tiên Môn, cùng thân phận với Bình Tề Lâm. Lúc này đến đây là để tụ họp đội ngũ với Bình Tề Lâm.

Bên trong khu rừng u tối, một đạo kiếm quang đáp lại câu hỏi của y.

- Tiêu gia gia của ông.

Như con phượng hoàng bay lên không, xẹt qua đêm tối, một kiếm phá giải phòng ngự của trưởng lão chấp chưởng. Một đạo huyết quang nhuộm đỏ ánh trăng.

- Là cường giả Kiếm Tông.

- Trưởng lão chết rồi.

- Chạy mau.

Chung quanh hỗn độn, hoảng hốt tìm chỗ chạy trốn.

Ánh sáng phát ra từ kiếm ý hóa thành hơn mười đạo kiếm phong.

Vù vù vù.

Trường kiếm nhắm thẳng, nhằm về bốn phương tám hướng, thu hoạch từng đạo sinh mệnh.

Vàèo.

Kiếm quang xẹt qua cổ một người, cảm giác lạnh lẽo khiến cho hai chân người này mềm nhữn, không thể nhúc nhích.

- Cứ điểm gần đây nhất của Thần Tiên Môn là chỗ nào?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Một khắc trước ánh trăng nhô cao, một giây sau mây đen đã kéo tới. Nửa đêm, gió lạnh thấu xương.

Mây đen lướt qua, gió qua mưa xuống.

Rầm.

Nước mưa xuyên qua cây cối.

Bên trong ẩn trận, không gian hoàn toàn yên tĩnh, ngăn cách khí tức với bên ngoài.

Mưa như những hạt châu sa bay đầy trời, kiếm quang màu bạc chợt phá vỡ bầu trời, mang theo sát khí lạnh như băng.

Thần Tiên Môn có lẽ đã điều tra được chuyện gì, nên đã thành lập một cứ điểm tạm thời tại một thôn nhỏ cuối khu rừng.

Người dân trong sơn thôn đã bị Thần Tiên Môn dùng một số thủ đoạn đuổi đi.

Nước mưa rơi xuống, dập tắt ngọn lửa.

Huyên náo đã qua, cả thôn trang rơi vào sự yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh của tiếng mưa rơi.

Kiếm quang chợt lóe.

Như sao chổi rơi xuống.

Âm.

Kiếm quang oanh tạc một nóc nhà chính giữa nhất, ngói bay lên.

Giết một cách công khai.

Thiên Hoàng kiếm, xoay tròn chớp động, kiếm ý phô thiên cái địa. - Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ.

Kiếm khí lần lượt thay đổi, cuốn đi tất cả các sinh mạng trong lúc mơ màng.

Cả thôn chớp trong chớp mắt liên bừng tỉnh.

Mọi người đang trong giấc mộng đẹp, đột nhiên bị kiếm khí ác liệt xẹt qua đầu.

Sát khí đầy trời.

- Kiếm Tông! Là người của Kiếm Tông đánh lén.

- Nghênh chiến, chuẩn bị nghênh chiến.

- Địch nhân quá mạnh, Đại trưởng lão đã một kiếm bị giết chết. Mau phát tín hiệu câu cứu.

Sấm chớp đánh xuống, chiếu ra từng gương mặt sợ hãi.

Bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy bóng người, chỉ cảm thấy kiếm ý không chỗ nào là không có. Ánh sáng màu bạc phô thiên cái địa, dễ dàng tước đi tính mạng của mình.

Gió lớn, mưa to.

Vù.

Kiếm ý rơi xuống, máu tươi văng lên.

- Bảo mã điêu xa hương mãn lộ, phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển."

Như một bức tranh duy mỹ.

Như một cảnh tượng say đắm lòng người.

Như một tiếng tiêu du dương.

Như ánh sáng thấm vào người từng chút mội.

Bóng người chung quanh bay tán loạn, nhưng lại không một tiếng động ngã xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất, chết không nhắm mắt.

- Nhất dạ ngư long vũ.

Kiếm vũ, vũ động muôn dân trăm họ.

Một đêm, Thiên Hoàng kiếm là chúa tể.

Quá nhanh, giết người không để lại dấu. Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đầu thôn đến cuối thôn, nhưng không ai nhìn thấy người ra tay.

Giống như một ma quỷ u linh. Không, như một con ngư long vũ động, lóe lên một cái, một tính mạng mất đi.

Thần Tiên Môn thiết lập cứ điểm tại sơn thôn này, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ lại dẫn đến một sát thần là Tiêu Dương.

Đối mặt địch nhân, hắn không nương tay.

Kiếm quang dần dần yếu đi.

Chỉ còn lại vài đạo thân ảnh đau đớn chống đỡ.

- Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Một kiếm xuyên thủng một trái tim.

Một thân ảnh bạch y phiêu dật bay xuống. Ánh mắt bình tĩnh mang theo sự lạnh lùng, trên thân Thiên Hoàng Kiếm trong suốt, từng giọt máu chảy xuống, hòa lẫn với nước mưa.

Kiếm vung lên, máu tươi bắn ra.

Thân ảnh cuối cùng ngã xuống.

Hai tiếng cười.

Thân ảnh bạch y lay động, một đạo thiểm điện trùng hợp xẹt qua, chiếu rọi một thân hình vô cùng chói mắt.

- Chúng nhân tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.

Một khúc Thanh Ngọc Án đã tái hiện cảnh tượng phồn hoa huyên náo, phủ lên chiến trường sát khí bốn phương. Kiếm ca này của Tiêu Dương lại được thăng hoa.

Sấm chớp, mưa lớn, gió to.

Nhất dạ ngư long vũ.
Bình Luận (0)
Comment