Chương 823: Vũ Văn công tử
Chương 823: Vũ Văn công tửChương 823: Vũ Văn công tử
Mặc dù cách Thất ẩn trận khá xa, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được một cổ áp lực không thể thở nổi.
Bịch bịch bịch.
Tất cả đều vội vàng lui về phía sau, ánh mắt rúng động nhìn ra xa. Khí lực của La Thiên Tôn Tọa vô cùng to lớn, bị mây đen bao phủ vẫn tản ra khí tức cường đại.
- Khi La Thiên đại ca còn ở Ma Lôi Tam Kiếp, so về sức mạnh, sợ rằng không thua kém Tà Vương Tâm Lôi Ngũ Kiếp.
Tiêu Dương cảm thán. Luồng khí tức này tản ra khiến cho tim của hắn đập nhanh, giống như bị một luồng sức mạnh đè ép, cả người kịch liệt rung động.
Nhưng La Thiên Tôn Tọa ở chính giữa vẫn không thay đổi sắc mặt.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Mây đen che trời, sức mạnh phát ra càng lúc càng lớn.
Thiên lôi trực tiếp đánh xuống bả vai La Thiên Tôn Tọa, chui vào trong cơ thể, đảo mắt biến mất.
Lôi kiếp đánh xuống, ẩn chứa không ít quy tắc vận chuyển thiên đạo. Sau một lần độ kiếp, rất có ích cho việc tu hành của bản thân. Tiêu Dương liền đem kim phủ từ đan điền dời đến mi tâm.
Đột nhiên, trong bóng đêm, một luồng thiên lôi đánh thẳng xuống.
Không chỉ có Tiêu Dương, lúc này Hàn Động tam lão bên trong kim phủ của hắn cũng giật mình.
Xích Kiếm Tôn Tọa có cảm giác khi nói chuyện cũng phải cố hết sức.
- Lại chuyển sang tu thể?
Đám người Tiêu Dương đã lui lại phía sau gân năm mươi thước.
- Người này...
Âm.
- Thiên Lôi Tứ Kiếp của đại ca còn mạnh hơn cả Thiên Lôi Tam Kiếp lúc trước.
- Dùng cơ thể để chống đỡ thiên lôi?
Tiêu Dương ngẩn ra.
Âm.
- Không dựa vào bất kỳ binh khí gì, chỉ dùng cơ thể để phá vỡ gông cùm xiềng xích trong thiên địa, chính là sức mạnh thuần túy nhất.
Tiểu Ngũ kinh ngạc:
- Tu thể?
- Tu thể quả thật rất kinh tâm, tùy thời rất có thể bị tan xương nát thịt.
Tiểu Cửu thì thào:
Âm ầm.
- Nhưng từ xưa đến nay, có thể dựa vào tu thể để tu thành tiên, quả thật là phượng mao lân giác. Tại sao La Thiên lại chuyển sang tu thể? Ngũ tạng lục phủ của La Thiên Tôn Tọa bị xáo trộn, sau đó một lần nữa khôi phục nguyên trạng, rồi lại bị xáo trộn, cứ thế lặp đi lặp lại.
Tiểu Ngũ đáp:
Chín đạo thiên lôi trở nên dài dằng dặc.
Cả người La Thiên Tôn Tọa giống như đang chịu liệt hỏa đốt cháy, nhưng không rên một tiếng, cắn chặt hàm răng, khống chế lôi kiếp trong cơ thể, rèn luyện khí lực linh hồn cho mình.
- Dẫn lôi.
- Ngũ ca, huynh không cảm thấy, thể chất của y quả thật được sinh ra để tu thể sao?
Từng đạo lôi điện đánh xuống người La Thiên Tôn Tọa.
- Trên đời này không có bất kỳ một loại sức mạnh nào có thể vượt qua được sức mạnh của lôi kiếp. Cho nên, hãy dựa vào lôi kiếp mà rèn luyện khí lực. Đây chính là Dẫn lôi quyết.
Thanh âm vẫn quanh quẩn trong đầu La Thiên Tôn Tọa.
- Nhưng y học được pháp môn cao thâm như vậy ở đâu?
Âm!
Tiêu Dương cảm thấy rất lo lắng, âm thâm cầu khẩn, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Tiểu Thất cảm thán.
Bên ngoài, mọi người nhìn thấy đều kinh tâm động phách, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Uy lực thiên lôi thật sự quá lớn.
Âm ầm.
Cảnh đêm bên ngoài cũng trùng hợp có mưa giông xảy ra.
Dòng nước trên một con sông chảy xiết, cuốn tất cả đá vụn hai bên bờ về phía hạ du.
Trên mặt hồ, dưới ánh đèn của mấy chiếc thuyên đánh cá, hàng ngàn giọt mưa rơi xuống mặt hồ.
Tia chớp xẹt qua.
Vù vù vù.
Mấy đạo thân ảnh nhẹ như chim, giãm trên mặt hồ, quỷ mị lướt đi, sau đó đáp xuống ngư thuyền.
- Khẳng định chứ?
Cổ trưởng lão kinh hãi:
- Mất tích toàn bộ?
Một thanh âm lên tiếng.
- Bẩm trưởng lão, phụ trách cứ điểm tại sơn trang trong rừng, Khô Mộc trưởng lão cùng với thuộc hạ dưới trướng đã mất tích toàn bộ.
Thần sắc Cổ trưởng lão lạnh như băng.
- Cổ trưởng lão, đêm nay phái nhiều thủ hạ đến đây, xem ra là có chuyện muốn xử lý.
Người thanh niên lạnh lùng lên tiếng:
- Muốn giúp đỡ gì sao?
Cổ trưởng lão lắc đầu: - Không có gì ngoài chuyện đám dư nghiệt Kiếm Tông gây sự, làm sao dám làm phiền Vũ Văn thiếu gia đại giá.
Vũ Văn công tử nhấp một ngụm rượu, nhẹ gắp thức ăn:
- Nếu ông lo lắng thì cứ xử lý chuyện riêng của ông trước.
Cổ trưởng lão gật đầu, cáo lui ra ngoài, bước đến đầu thuyền. Lúc này, mấy thân ảnh của Thần Tiên Môn đã đứng sẵn, nước mưa không chạm vào.
- Có chuyện gì?
Có thể làm cho hai đại cường giả của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông phải cung kính, có thể thấy được thân phận chàng thanh niên này bất phàm.
Hai người mặc trường bào màu xanh đứng đằng sau đều là cường giả nhất đẳng.
Người thanh niên thu lại khí tức, nhìn không thấu thực lực, lộ ra vài phần thần bí.
Cổ trưởng lão của Thần Tiên Môn và Hoàng Sư Tôn Tọa của Lưu Tinh tông đang bí mật gặp nhau. Hai người này đều là cường giả Tâm Lôi Kiếp. Nhưng trên chiếc thuyền này cũng không phải do hai người câm đầu. Chính giữa hai người còn có một thanh niên đầu chít khăn, mắt sáng mày kiếm, mũi ưng lãnh khốc. Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa cực kỳ tôn kính người này.
Trên ngư thuyền, những bóng đen đứng thẳng tắp, lộ ra một cái bàn có mấy người ngồi vây quanh.
Im lặng một lát, sau đó lại có vài thân ảnh lăng không đạp sóng mà đến.
Trong tình huống trước mắt, mất tích đồng nghĩa với tử vong.
Khô Mộc trưởng lão có thực lực Tâm Lôi Nhị Kiếp. Cường giả dưới trướng không ít, nhưng lại vô thanh vô tức biến mất.
- Chắc chắn một trăm phần trăm.
Ánh mắt Cổ trưởng lão lóe ra tinh mang, nhìn về phía xa:
- Xem ra, trong khoảng thời gian bị đè nén, Kiếm Tông đã không nhẫn nại nổi, muốn phá phủ trâm thuyên mà bắn ngược ra đây.
Mặc dù sức mạnh Kiếm Tông bộc phát hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của Cổ trưởng lão, nhưng ông ta vẫn không khỏi vui mừng:
- Sợ nhất là bọn chúng vẫn lựa chọn bất động. Chỉ cần bọn chúng có dũng khí ngóc đầu lên, mặc kệ bọn chúng có bao nhiêu hung mãnh, chúng ta sẽ tiêu diệt hết tất cả.
- Thông báo cho các cứ điểm lớn, cứ hai cứ điểm họp lại với nhau, tùy thời liên lạc, tăng cường đề phòng.
Khóe miệng Cổ trưởng lão hiện lên nụ cười lạnh. Thảm kịch bị Kiếm Tông đánh lén lúc đầu tuyệt đối sẽ không tái diễn.
- Tạm thời lấy bất biến ứng vạn biến. Để ta xử lý chuyện của Vũ Văn công tử xong, lại quay sang thu thập bọn chúng.
- Kiếm Tông sống lê lết suốt trăm năm cũng nên bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.
Cổ trưởng lão cười lạnh, phất tay nói:
- Hãy chú ý hết thảy mọi tin tức về Kiếm Tông. Hang ổ của bọn chúng rất có khả năng ở gần khu rừng kia. - Vâng.
Từng đạo thân ảnh rất nhanh bắn đi trong màn mưa.
Cổ trưởng lão thu liễm sát khí, điều chỉnh lại hơi thở, bình tĩnh quay lại. Vừa mới ngồi xuống, Vũ Văn công tử đã lạnh nhạt nói:
- Tôi đã thảo luận xong xuôi với Hoàng Sư Tôn Tọa, không biết ý của Cổ trưởng lão như thế nào?
Cổ trưởng lão quay sang nhìn Hoàng Sư Tôn Tọa.
Hoàng Sư Tôn Tọa gật đầu.
Cổ trưởng lão liên mỉm cười gật đầu:
- Có thể giúp được cho Vũ Văn công tử chính là phúc phận của Cổ mỗ. Cổ mỗ rất vui mừng.
- Được, hai vị đều là người sảng khoái, bổn công tử kính hai người một chén.
Vũ Văn công tử nâng chén, sau đó đứng lên, nhìn màn mưa qua cánh cửa sổ, khuôn mặt hiện lên sự chờ mong:
- Bổn công tử chỉ là ngẫu nhiên nhận được tin tức này, không kịp phái đệ tử tông phái đi trước. Phần trách nhiệm này, nhất định sẽ có công lao cho hai vị.
Hai người đồng thời chắp tay.
- Hồ nước này mặc dù không rộng nhưng cũng không tính là nhỏ. Muốn tìm được thần binh thông linh bên trong cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vũ Văn công tử nói:
- Tôi đã đả thông những con đường liên quan đến hồ nước này. Bắt đầu từ ngày mai, hồ nước sẽ bị phong tỏa, không cho phép bất cứ ngư dân cũng như bất cứ người nào không liên quan đến gần. Bổn công tử hy vọng có thể nhanh chóng tìm được thần binh thông linh, càng thêm chờ mong rốt cuộc nó sẽ là thần binh gì.
Gã Vũ Văn công tử có thân phận thần bí vì thần binh thông linh mà đến đây.
Mấy hôm trước có tin tức truyền ra, hồ nước này đột nhiên xuất hiện một sự kiện kỳ lạ. Một con cá lớn lóe ra quang mang màu vàng trong cơ thể.
Tin tức giống như mọc cánh, trùng hợp truyền đến tai Vũ Văn công tử.
Lập tức nghĩ đến thần binh thông linh.
Có lẽ thần binh thông linh là một thanh kiếm giấu trong người con cá.
- Xin Vũ Văn công tử cứ yên tâm.
Hoàng Sư Tôn Tọa tự tin nói:
- Chỉ cần thần binh thông linh thật sự ở trong hồ nước này, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực tìm cho Vũ Văn công tử, tuyệt không hai lòng.
Khuôn mặt gã thanh niên hiện lên nụ cười:
- Làm phiền rồi.
- Mấy ngày nay, tôi hy vọng hai vị sẽ đem trọng điểm đặt trong việc tìm kiếm thần binh thông linh. Về phần chuyện bị tiểu nhân quấy rầy...
Gã thanh niên lên tiếng: - Nếu cảm thấy không được, bổn công tử sẽ thay các người tiêu diệt chúng.
Kiếm Tông nhất mạch qua miệng gã thanh niên lại trở thành tiểu nhân. Hơn nữa sự sinh tồn hay diệt vong chỉ bằng một ý niệm.
Giống như nắm quyền sinh sát trong tay.
Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa đều vui mừng, gật đầu xem như toàn lực ứng phó.
Gã thanh niên uống cạn ly rượu trong tay, sau đó ném ly rượu ra ngoài cửa sổ, lặng yên bước đến đầu thuyền. Hai người mặc trường bào màu xanh theo sát đằng sau. Ba người biến mất trong bóng đêm.
- Đúng là mạnh thật.
Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa nhìn nhau, ánh mắt rúng động.
- Thật không hổ là...
- Có y tham gia, nếu Kiếm Tông nhất mạch lựa chọn phản kháng lúc này, quả thật đã bước lên con đường diệt vong.
Khóe miệng Cổ trưởng lão hiện lên nụ cười châm chọc, hơn nữa còn có chờ mong.
- Kiếm Tông nhất mạch muốn phản kháng?
Hoàng Sư Tôn Tọa hỏi lại.
Cổ trưởng lão đem tin tình báo nói cho Hoàng Sư Tôn Tọa nghe. Nghe xong, ánh mắt Hoàng Sư Tôn Tọa lóe lên lệ sắc:
- Quả thật là tự tìm diệt vong mà.
- Đừng nói đến bọn chúng nữa. Chỉ là một đám cùng đường mạt lộ mà thôi.
Cổ trưởng lão khoát tay, trâm giọng nói:
- Việc quan trọng trước mắt là tìm cách nào để tìm được thần binh thông linh trong hồ nước. Vũ Văn công tử đúng là cấp một nan đề cho chúng ta mà.
- Chuyện thân binh thông linh không phải chuyện đùa, mà cũng không phải là chuyện của một mình Vũ Văn công tử.
Ánh mắt Hoàng Sư Tôn Tọa hiện lên sự hưng phấn:
- Vũ Văn công tử nói, nếu như tìm được thần binh thông linh, công đầu sẽ thuộc về Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông chúng ta. Chỉ cần chúng ta nỗ lực, có thể Vũ Văn công tử sẽ tặng lại thần binh cho chúng ta.
- Thật sao?
Cổ trưởng lão vui mừng hỏi lại.
Thần binh của Lưu Tinh Tông và Thần Tiên Môn đã biến mất nhiều năm. Nếu lúc này có thể tìm về, công của bọn họ đúng là không hề nhỏ.