Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 817 - Chương 822: Kỳ Ngộ Của La Thiên

Chương 822: Kỳ ngộ của La Thiên Chương 822: Kỳ ngộ của La ThiênChương 822: Kỳ ngộ của La Thiên

Vung tay hoan hô, sức mạnh đệ tử Kiếm Tông được ngưng tụ.

Cho dù có ngăn cách lẫn nhau, nhưng đối ngoại là tuyệt đối nhất trí. Mỗi một người có suy nghĩ khác nhau, cách làm khác nhau, quan niệm khác nhau nhưng điểm xuất phát cũng là vì Kiếm Tông mà thôi.

Không có gì đáng giá hơn việc Tiêu Dương đã an toàn cứu sáu đệ tử Kiếm Tông trở về, càng khiến cho mọi người cao hứng hơn.

Sáu thiếu niên nhanh chóng đi theo Ninh Cốc, nhập bọn cùng với mọi người, hưng phấn kể về cuộc chiến tối nay, nhất là một kiếm của Tiêu Dương chặt đứt đầu Khô Mộc trưởng lão của Thần Tiên Môn.

Từng ánh mắt nóng bỏng rơi xuống người Tiêu Dương.

Tối nay, chẳng phân biệt được phe nào là phe nào. Tất cả đều cùng nhau ăn mừng. Bởi vì chẳng những cứu được sáu đệ tử Kiếm Tông, giết chết toàn bộ địch nhân, mà còn không tổn hại bất cứ đệ tử nào của Kiếm Tông.

Trái lại, các vị Tôn Tọa cánh tả thì không khỏi xấu hổ, biến mất chẳng thấy bóng dáng. Hiện trường vẫn do các vị Tôn Tọa cánh hữu chủ trì.

Sau khi kính rượu một vòng, Tiêu Dương trở về căn nhà trúc yên tĩnh.

Trong phòng vang lên tiếng ho khan.

- Để cho tôi.

Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lúc này, Kim Du Uyển đang quạt một chén thuốc nóng, thấy Tiêu Dương đẩy cửa tiến vào, ánh mắt hiện lên sự vui mừng:

Sau khi Tiêu Dương thi châm cứu Kim Văn Tôn Tọa, buổi tối hôm đó, Kim Văn Tôn Tọa đã tỉnh lại.

Diệp Tang mỉm cười nói với Tiêu Dương:

Bây giờ Kim Văn Tôn Tọa đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Dương cũng trêu đùa ông một hai câu.

Ánh nến chập chờn, một bóng người tóc dài ngồi trong phòng, lay nhẹ cây quạt trong tay, mùi thuốc nồng nặc bay lên.

Tiêu Dương bưng chén thuốc, đẩy cửa phòng, mỉm cười bước đến:

- Anh ở đây với Uyển Nhi nhé, em mang cơm cho cha nuôi đã.

- Anh vào đi.

- Cha, Tiêu thúc thúc đã đến.

- Đại ca cũng không bị thiệt mà. Lúc đó, đám súc sinh Thần Tiên Môn bao vây đại ca, cũng bị đại ca giết chết một vài đứa. Đại ca có chết cũng đáng mà.

- Tiêu thúc thúc, chú đến rồi sao?

- Cha, cha nói bậy gì đó?

- Kim Văn đại ca, sức khỏe của anh không được tốt sao?

Kim Văn Tôn Tọa mỉm cười. Mặc dù nằm trên giường, nhưng tinh thần đã tốt hơn:

- Tiêu thúc thúc, Uyển nhi xin phép đi luyện kiếm. Một đêm nay, Tiêu Dương ở trong phòng nói chuyện với Kim Văn Tôn Tọa. Hắn đem những phần đại lễ mà mình mang về cho Kiếm Tông nói cho Kim Văn Tôn Tọa biết, thỉnh thoảng trong phòng lại truyền ra tiếng cười hưng phấn của ông, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng ho khan.

Cho dù là mùa đông, buổi sáng có chút se lạnh, nhưng trán người nào cũng đổ đầy mồ hôi, bắt đầu luyện kiếm.

- Cha đừng ăn nói lung tung.

- Tiêu Dương sư thúc, cháu muốn luyện Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm.

Kim Du Uyển lay cánh tay Kim Văn Tôn Tọa, khẽ gắt một tiếng:

Một người phụ nữ trung niên vội tiến lên, định kéo cô bé lại, nhưng đã bị Tiêu Dương khoát tay ngăn cản.

- Phượng Phượng...

Đột nhiên, một giọng nói dễ thương vang lên bên tai Tiêu Dương. Một cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi, tóc tết đuôi ngựa đang kéo tay hắn.

Nhìn bộ dạng hậm hực của Kim Văn Tôn Tọa, Tiêu Dương không nhịn được phá lên cười.

- Thanh Liên Tôn Tọa.

- Chào buổi sáng, Thanh Liên Tôn Tọa.

Tiêu Dương chậm rãi bước đến, từng giọng nói cung kính vang lên, nhất thời trong thế hệ trẻ tuổi, danh tiếng Tiêu Dương đã nổi như cồn.

Sáng sớm hôm sau.

Gương mặt người nào cũng vô cùng tập trung.

Không khí trong sơn cốc tươi mát xen lẫn mùi hoa. Tại một khu vực đất bằng, kiếm quang bay múa. Từng đạo thân ảnh đều tự tìm một chỗ cho mình, bắt đầu luyện kiếm.

Việc luyện kiếm mỗi buổi sáng đã làm việc thường ngày phải làm của đệ tử Kiếm Tông.

Tiêu Dương ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt của cô bé:

- Tại sao cháu lại muốn học Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm?

- Để bảo vệ cha mẹ.

Ánh mắt cô bé mở to:

- Cha đã không đi được nữa rồi.

Nghe thanh âm nhu thuận cùng hiểu chuyện, mũi Tiêu Dương không khỏi cay lên.

- Cha của Phượng Phượng trong một lần kịch chiến với người của Lưu Tinh Tông đã bị chặt đứt hai chân.

Diệp Tang nhẹ nhàng lên tiếng.

Tuy cô bé còn nhỏ, bàn tay run rẩy trong gió lạnh, nhưng vẫn nắm chặt cây kiếm gỗ trong tay.

Sau khi dùng ma nhập đạo, sức mạnh trong người La Thiên Tôn Tọa nhanh chóng tăng lên. Thậm chí ông còn cảm giác được uy lực của nắm đấm còn mạnh hơn khi dùng kiếm.

Ở sâu trong u cốc, tại một nơi ánh mặt trời khó mà chiếu vào. Bên trong một thạch động được bao phủ bởi Thất Ẩn Trận huyền diệu, một dáng người khôi ngô đang khoanh chân tĩnh tọa, mái tóc màu đỏ rơi tán loạn, cả người căng lên, ngay cả quần áo cũng bị rách.

Tiêu Dương đứng lên. - Mọi đau khổ đã qua, bắt đầu từ hôm nay, tôi nhất định sẽ giúp cho mọi người lúc nào cũng cười. Nhất định.

Gương mặt trăng non, nụ cười pha lẫn chút non nớt thơ ngây của trẻ nhỏ.

Khi Tiêu Dương chuẩn bị đứng lên, cô bé đột nhiên chạy đến hôn một cái lên má của hắn, sau đó nở nụ cười trong vắt như tiếng nước suối.

Không người nào làm phiền bọn họ.

Ở xa, nước mắt mẹ của cô bé bắt đầu chảy xuống.

Một lớn một nhỏ, chăm chú vô cùng.

Ước chừng hơn một giờ, cô bé đã chảy mồ hôi ròng ròng, hai chân có chút run rẩy, hiển nhiên đã đến cực hạn của mình.

- Hôm nay đến đây thôi nhé.

Tiêu Dương thu kiếm, trả lại thanh kiếm gỗ cho cô bé, cười nói:

- Sau này Phượng Phượng nhất định sẽ trở thành nữ hiệp một đời.

Cô bé gật đầu thật mạnh, giọng nói vang lên:

- Cảm ơn Tiêu sư thúc.

Sáng sớm, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, một người mặc áo trắng, toàn thân tản ra mị lực đặc biệt đang thể hiện chiêu thức huyền diệu vô cùng. Bên cạnh hắn, một cô bé xinh xắn mở to đôi mắt đen nhánh, dõi theo từng động tác của hắn, rất chăm chú học tập.

Tiêu Dương đứng thẳng, kiếm gỗ khẽ động, đâm thẳng về phía trước.

- Nào, để sư thúc dạy cho cháu Ngũ Hành Phúc Thủy Kiếm nhé.

Nhẹ nhàng cầm lấy kiếm gỗ, hắn mỉm cười nói:

Tín niệm trong lòng Tiêu Dương lại càng thêm kiên định.

Cô bé muốn bảo vệ người thân của mình.

- Vũ khí tốt nhất trong thiên hạ chính là bản thân mình. Chỉ cần tu hành đến cực hạn, mỗi một bộ vị trên cơ thể đều có thể trở thành lợi khí giết người.

- Binh khí chính là trở ngại của việc tu hành.

- Dùng ma nhập đạo, ngươi sẽ gặp được may mắn. Chỉ cần rèn luyện khí lực, trong tương lai, ngươi chính là một nhân ma tiên kinh hãi thế nhân.

Một thanh âm thỉnh thoảng vang lên trong đầu La Thiên Tôn Tọa.

Sở dĩ La Thiên Tôn Tọa có thể tiến bộ thần tốc như vậy, ngoại trừ biến dị dùng ma nhập đạo bên ngoài, còn có một bí mật không người nào biết được.

Có một cường giả thần bí đang chỉ điểm cho ông.

Cường giả này không hiện thân, chỉ thông qua truyền âm mà chỉ điểm cho La Thiên Tôn Tọa. Hơn nữa còn yêu cầu ông không được nói cho bất cứ người nào biết.

Cường giả thần bí đang truyền thụ một võ học thể tu cường đại cho La Thiên Tôn Tọa.

- Không cần bất cứ vũ khí gì, chỉ cần dùng hai tay, kích phá trời cao.

La Thiên Tôn Tọa nắm chặt nắm đấm: - La Thiên ta có thể sao?

- Ta nhất định có thể. Ta sẽ đem đôi tay này mang đến huy hoàng cho Kiếm Tông.

- Quyền phá thương khung.

Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa cực kỳ nóng bỏng, một quyền đánh ra, trong phút chốc vang lên tiếng kêu mãnh liệt.

- Ma Thần Biến.

Một khắc này, khí lực của La Thiên Tôn Tọa như muốn tăng lên mấy lần. Mỗi một bộ phận trên người tràn ngập sức mạnh vô cùng cường đại.

Sau một bộ quyền pháp, xung quanh bị vây trong cát bụi.

- Không tệ.

Trong thiên địa bỗng nhiên vang lên một giọng nói già nua.

- Tiền bối.

La Thiên Tôn Tọa thu quyên, thần sắc cung kính:

- Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy.

- Chỉ trong một thời gian ngắn, từ Tâm Lôi Nhất Kiếp tăng lên Tâm Lôi Tứ Kiếp, dùng ma nhập đạo, quả nhiên không tâm thường.

Giọng nói tán thưởng:

- Điều này nói rõ, lão phu đoán không sai.

La Thiên Tôn Tọa khoanh tay đứng thẳng, không lên tiếng, lẳng lặng nghe người kia nói.

Trong khoảng thời gian này, La Thiên Tôn Tọa xem như hiểu được tính cách của vị tiền bối thần bí. Thỉnh thoảng hay thở dài, lại còn nói vài câu quái gở. Nhưng mặc kệ ông hỏi thế nào, vị tiền bối kia cũng không hiện thân cũng như nói ra thân phận của mình. Trong đầu La Thiên Tôn Tọa nghĩ đến rất nhiều tiền bối cao nhân trước đây, nhưng không một người nào phù hợp.

- Ma Lôi Tứ Kiếp Thiên Lôi khoảng ba tiếng nữa sẽ đến. Ngươi hãy chuẩn bị đi.

Người thần bí lên tiếng:

- Nhớ kỹ, không được chống cự thiên lôi.

Nếu lúc này có bất cứ cường giả nào ở đây, nghe thấy câu này, sợ rằng không nhịn được mà cười rộ lên. Không được chống cự thiên lôi, vậy chẳng phải chịu chết sao?

Nhưng thông qua mấy lần độ kiếp trước đó, La Thiên Tôn Tọa đã cảm nhận được đầy đủ võ học cường đại mà vị tiên bối thần bí đã truyên cho ông.

Ngoại trừ đạo thiên lôi tôi hồn cuối cùng, để cho cơ thể được lột xác hoàn toàn, những đạo thiên lôi trước đó nhất định phải dùng cơ thể tiếp nhận. Thiên lôi sẽ không đánh nát cơ thể, nhưng sẽ trực tiếp tàn phá khí lực của mình, để thiên lôi có thể đánh sâu vào cơ thể hơn, việc lột xác sẽ càng cường đại hơn.

Mỗi một bước như vậy rất khó khăn. Không cẩn thận sẽ nhận lấy kết quả thịt nát xương tan.

Nhưng La Thiên Tôn Tọa không hối hận.

Cường giả thần bí trước khi truyên thụ cho ông đã từng nói qua, loại phương pháp này sẽ giúp cho con người trong thời gian ngắn trở nên cường đại, nhưng quá trình sẽ hung hiểm vô cùng.

Nhưng khi đó La Thiên Tôn Tọa đã dứt khoát đưa ra lựa chọn. Thời gian chậm rãi trôi qua, thanh âm thần bí theo gió biến mất.

Khoảng chừng hai tiếng, một vài đạo thân ánh phá không mà đến, là đám người của Hồng Đào Tôn Tọa.

Tất cả đều đứng bên ngoài Thất ẩn trận, ánh mắt nghiêm túc nhìn La Thiên Tôn Tọa đang khoanh chân tĩnh tọa đằng xa.

Mặc dù La Thiên Tôn Tọa cực kỳ tự tin, nhưng thiên uy thì không lường được. Chưa có người nào có dũng khí một trăm phần trăm vượt qua lôi kiếp.

Đại ca sắp độ kiếp rồi, bọn họ tất nhiên cũng phải đến.

Theo sau là Tiêu Dương và Xích Kiếm Tôn Tọa.

Khu rừng đột nhiên bị mây đen bao phủ.

Trong thiên địa, một cổ uy áp cường đại lao tới.
Bình Luận (0)
Comment