Chương 821: Giết Khô Mộc
Chương 821: Giết Khô MộcChương 821: Giết Khô Mộc
Sát khí giăng bốn phía.
Ba lỗ hổng được mở ra, trong phút chốc đã làm rối loạn phe cánh Thần Tiên Môn. Ba người Ninh Cốc đều là cấp bậc Hóa Tượng, cực kỳ mạnh mẽ lao về phía trước.
Trong tình huống này hẳn Thần Tiên Môn phải có biện pháp ứng phó sẵn. Nhưng qua một hồi lâu, lực lượng ẩn núp của bọn họ vẫn không hề có dấu vết xuất động, ngược lại ba người Ninh Cốc đã vọt đến sườn núi, tụ họp cùng Tiêu Dương.
- Cha.
Một tiếng kêu kích động vang lên.
Tuy nói là không màng sinh tử, nhưng trong giây phút sinh tử lại gặp được người thân của mình, như thế nào lại không kích động chứ?
- Con trai giỏi lắm.
Lúc này, Từ Hồng Tôn Tọa cười to một tiếng:
Quả thật là một con mãnh thú.
- Quả nhiên là vậy. Đại bản doanh của Kiếm Tông nhất định là gân đây. Tối nay ta sẽ giết các người trước, sau đó san bằng Kiếm Tông.
Nhưng điều khiến cho Diệp Tang kinh sợ là ở phía sau. Nước tiểu văng trúng đám người Thần Tiên Môn, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng thân ảnh ngã xuống.
Chung quanh ngọn lửa cao tận trời. Bên trong lều vải, một thân ảnh bay ra, rơi thẳng xuống người Tiêu Dương, sẵng giọng nói:
Trong đoạn đường chiến đấu, Diệp Tang không ít lần bị đánh lén, có lúc không rảnh bận tâm tiểu khả ái trên vai. Nhưng lúc đó nó lại bắn nước tiểu ra ngoài.
Hành động lần này lấy Tiêu Dương làm đầu não.
- Không làm mất mặt Kiếm Tông chúng ta.
Cả người Khô Mộc trưởng lão bắn ra khí tức vô cùng cường đại.
Bị dọa sợ đến nỗi đái ra quần?
Còn Diệp Tang thì khiếp sợ nhìn con vật khả ái giống như chưa bao giờ làm hại người khác trên vai mình.
Thỏ Tử Tinh cố gắng bày ra gương mặt hồn nhiên nhất cho Diệp Tang thấy.
Trên đời này, luận cấp bậc Hóa Tượng, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Tiêu Dương mới dám đối chiến với cường giả Tâm Lôi Kiếp.
Lúc này Diệp Tang mới hiểu được vì sao Tiêu Dương lại bảo cô mang theo tiểu khả ái.
Hai người đã vượt qua Phản Vũ cảnh, Tiêu Dương có được Hám Đạo Thuật, lại càng khủng bố hơn.
Sắc mặt Từ Hồng Tôn Tọa khẽ biến, nhìn vê phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương vẫn bình tĩnh. Hắn cũng chẳng còn là thằng ranh mới bước vào Hóa Tượng. Khô Mộc trưởng lão được xem là cường đại hơn Minh Tiên tam lão. Nhưng cho dù vậy cũng không bằng Trường Đào Tôn Tọa, chỉ là Tâm Lôi Nhị kiếp mà thôi.
- Trùng kiến huy hoàng trăm năm? Đúng là người si nói mộng. Giống như một lời tuyên ngôn, chấn triệt linh hồn.
Khô Mộc trưởng lão nhẹ nhàng vung tay, sát khí tận trời:
Mũi kiếm trong tay nhẹ nhàng giơ lên:
Sức mạnh thuộc tính giả.
Tiêu Dương mỉm cười. Hắn cười Khô Mộc trưởng lão chẳng biết gì cả.
- Kiếm Tông lại có thuộc tính giả cường đại như vậy.
Sắc mặt Khô Mộc trưởng lão biến đổi, trở nên âm trâm:
Bên trong màn đêm, một thân ảnh Hóa Tượng chín trăm biến xuất hiện, bí mật mang theo sức mạnh cường thế, đánh sâu vào phe cánh Thần Tiên Môn.
- Tôi nói cho ông biết, từ hôm nay trở đi, Kiếm Tông sẽ trở lại giai đoạn huy hoàng trăm năm trước đây.
- Giết hết cho ta.
Sát.
Trong chớp mắt, bốn phương tám hướng lóe lên hào quang ngũ sắc.
Đám người Thần Tiên Môn xung quanh liên chấn động, một lát sau, từng trận cười nhạo vang lên.
Thực lực của Tiêu Dương, ông ta liếc mắt một cái liền biết rõ. Với thực lực như vậy, lấy tư cách gì mà cuồng vọng trước mặt ông ta?
Khô Mộc trưởng lão cười to, ông cười cho cái sự cuồng vọng của Tiêu Dương.
- Ngươi có biết cường giả Kiếm Tông trăm năm trước mạnh bao nhiêu không? Không phải cũng suy sụp sao? Kiếm Tông các người hiện tại cũng chỉ có một Tâm Lôi Nhất Kiếp thôi.
Lúc này, cường giả Tâm Lôi của chín nước còn chưa ra tay. Bằng không, sợ rằng Khô Mộc trưởng lão sẽ còn rúng động hơn. Hiện tại chỉ là khiếp sợ, nhưng không phải e ngại. Ông ta cười lạnh nhìn Tiêu Dương:
- Nạp mạng đi.
Bàn chân đạp mạnh xuống đất, thân hình vốn tưởng rằng yếu ớt đột nhiên hóa thành một ngọn hỏa tiễn bắn về phía trước, trường tiên đánh ra, khí thế ác liệt ngập trời, hung hăng lao đến chỗ Tiêu Dương.
- Nạp mạng?
Tiêu Dương cười, không hề lùi bước mà còn tiến lên, một kiếm xuất ra, huyễn hóa thành một đóa kiếm hoa bay về phía trước.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đồng tử đám người Từ Hồng Tôn Tọa đều co rụt.
Thất thanh kêu to:
- Đối phương là cường giả Tâm Lôi, không thể ngạnh kháng.
Trong nháy mắt, Tiêu Dương và Khô Mộc trưởng lão đụng vào nhau.
Một kích phá sóng, cánh buồn giương lên.
- Thừa phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải!
Chỉ lưu lại một vệt sáng ngời.
Bóng kiếm rơi xuống.
Thanh Liên Kiếm Ý đóng băng linh hồn mọi người. Nhất thời, tất cả đều bất động, ngơ ngác nhìn bóng kiếm phát ra ánh sáng chói mắt. Một đóa hoa sen tuyệt mỹ xen lẫn bóng đêm trong khoảnh khắc phóng ra.
Âm ầm.
Một chiêu mạnh mẽ nhất cũng là một chiêu duy nhất.
Là át chủ bài Tiêu Dương dùng để đối phó với cường giả Tâm Lôi Kiếp.
Nói về thực lực và chiến lực, Tiêu Dương không thể so với cường giả Tâm Lôi Kiếp. Cái hắn dựa vào chính là một kích nghịch thiên này.
Một chiêu là đủ.
Một kích là có hiệu quả.
Trong nháy mắt, Khô Mộc trưởng lão ôm đầu kêu thảm thiết, giống như đang thừa nhận lửa địa ngục thiêu đốt, thân ảnh co quắp trên không trung, chẳng khác nào vạn tiễn xuyên tâm.
Vù.
Kiếm quang vẽ ra một đạo hình vòng cung, ngân hà lóng lánh.
Lực kiếm đạo bén nhọn kéo dài không ngớt, xuyên qua không khí vô hình, đánh vào đầu Khô Mộc trưởng lão.
Hám Đạo Thuật tầng thứ ba, Băng thiên diệt hồn.
- Băng thiên diệt hồn.
Lúc này, một thanh âm ác liệt vang vọng bầu trời, mang theo sấm sét khắc nghiệt.
Đám người Kiếm Tông trợn mắt như muốn nứt ra.
Có nhắc nhiều cũng không kịp nữa rồi.
Kiếm Tông bất bại.
Tiêu Dương đã dùng kiếm để bảo vệ tín niệm của đệ tử Kiếm Tông.
Kiếm Tông bất bại, mà Tiêu Dương chính là Kiếm tiên bất bại của Kiếm Tông.
Sát.
Phụt.
Máu tươi chói mắt. Một thân ảnh chập chờn hóa thành hư ảnh rơi xuống.
Tượng trưng cho một sinh mệnh.
Sinh mệnh của Khô Mộc trưởng lão.
Trên bầu trời, một cái đầu lâu bay lên, không ngừng quay cuồng, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy đôi mắt chết mà không nhắm của nó.
Có thống khổ, có khó thể tin, có khiếp sợ...
Hết thảy đều theo đầu lâu rơi xuống, hóa thành tro bụi.
Hiện trường vô cùng tĩnh lặng.
Thần Tiên Môn quả thật đã bày ra thiên la địa võng, nhưng bọn họ vốn tưởng rằng át chủ bài lớn nhất để dựa vào chính là Khô Mộc trưởng lão với thực lực Tâm Lôi Kiếp. Bọn họ tự tin, Kiếm Tôn nhất mạch hôm nay, cho dù có dốc hết toàn lực cũng không đối phó được Khô Mộc trưởng lão. Huống chi, Kiếm Tôn nhất mạch có thể vì sáu đệ tử thiếu niên mà xuất động sao?
Bọn họ cho rằng tuyệt đối không thể. Không ai biết, trước khi Khô Mộc trưởng lão chết, ông ta muốn phát ra một tín hiệu như thế nào. Không phải cầu cứu mà là thông báo. Ông muốn nói cho những người của Thần Tiên Môn biết.
Ngàn vạn lần không nên khinh thường Kiếm Tông.
Một tông tộc sừng sững trăm năm trên đỉnh núi, bất luận có suy tàn đến cỡ nào cũng không phải hạng người lương thiện.
Đáng tiếc, lĩnh ngộ này đã trễ rồi.
Lĩnh ngộ đau đớn đến cỡ nào.
Đầu lâu rơi xuống, mất mạng hoàn toàn.
Tiêu Dương một kiếm chỉ thiên, phát ra hiệu lệnh.
- Sát.
Một kiếm phá trời cao, hàn khí bao phủ mặt đất.
Cường giả chín nước đang ẩn núp tại một nơi bí mật dốc hết toàn lực, bắt đầu giết chóc.
Một khắc Khô Mộc trưởng lão chết đi, tất cả đệ tử Thần Tiên Môn cũng không còn tâm trí chiến đấu, đều lựa chọn quay đầu bỏ chạy.
Tiêu Dương vận dụng sức mạnh cường đại như vậy, mục đích tất nhiên là tiêu diệt toàn bộ địch nhân.
Mặc dù năm sáu chục người này phân tán chung quanh, nhưng không một ai có thể trốn thoát.
Bao gồm Thạch Vinh Tôn Tọa, bị một kiếm Ninh Cốc phân thay.
Máu tươi tràn ngập bầu trời đêm.
Ánh mắt sôi trào, Ninh Cốc giương kiếm, máu bắn đầy toàn thân, nhưng dường như y vẫn chưa phát giác ra.
Giết đến thống khoái.
Đêm nay, Thần Tiên Môn tự nuốt quả đắng, mang đá đập vào chân mình.
- Khiêu khích thì phải trả một cái giá lớn.
Tiêu Dương nói:
- Đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Đêm mai, La Thiên Tôn Tọa sẽ thành công vượt qua Ma Lôi Tứ Kiếp. Kiếm Tông sẽ càng có lực lượng phản kích lớn hơn.
Kiếm Tông muốn vững chân, nhất định phải quét sách thế lực địch nhân ở Vân Nam, khi đó mới có thể tiến thêm một bước.
Báo thù không hề có ngày nghỉ.
Lúc này, ánh mắt sáu vị thiếu niên cũng rơi xuống người Tiêu Dương, tràn ngập sự sùng bái.
Khô Mộc trưởng lão, cường giả Tâm Lôi Kiếp.
Nhưng lại bị Thanh Liên Tôn Tọa một chiêu giết chết.
Trong lòng thống khoái vô cùng.
Lúc này, tất cả đều xem Tiêu Dương giống như Kiếm tiên.
Bao gồm cả Từ Hồng Tôn Tọa, ánh mắt cũng hiện lên sự rúng động. Sau khi cuộc chiến sinh tử kết thúc, tất cả đều trở vê bên cạnh Tiêu Dương, ánh mắt hiện lên sự khó tin. Thanh âm chém giết xung quanh đã giảm bớt. Cường giả đến từ mỗi nước đều có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, khi đối phó với tàn binh Thần Tiên Môn, quả thật dễ như trở bàn tay.
Cuộc chiến chấm dứt.
- Ba Uy, hãy dọn sạch thi thể ở đây, tận lực xóa sạch dấu vất.
Tiêu Dương trầm giọng phân phó.
- Vâng, thiếu gia.
Ba Uy cung kính lui ra.
- Thanh Liên Tôn Tọa.
Lúc này, Từ Hồng Tôn Tọa bước lên, mang theo sự cảm kích, chắp tay nói với Tiêu Dương:
- Ơn cứu Từ nhi, Từ mỗ khắc ghi trong lòng. Bắt đầu từ hôm nay, bên trong Kiếm Tông, Từ mỗ sẽ như Thiên lôi sai đâu đánh đó của Thanh Liên Tôn Tọa.
Khi La Thiên Tôn Tọa cố ý muốn lập tông chủ, khoảng cách giữa đệ tử hai bên lại càng thêm rõ ràng. Cánh hữu, một phần ủng hộ Ninh Cốc, một phần ủng hộ Tiêu Dương. Còn cánh tả cũng có thiên tài cường đại của mình, đều là người đứng đầu trong cuộc tuyển chọn tông chủ. Từ Hồng Tôn Tọa dùng thân phận Tôn Tọa cánh tả đứng về phía Tiêu Dương, nói rõ ông ta coi trọng ân tình của Tiêu Dương đêm nay như thế nào.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:
- Từ Tôn Tọa khách khí rồi. Cứu đệ tử Kiếm Tông đều là trách nhiệm của mỗi người chúng ta.
Từ Hồng Tôn Tọa im lặng khoanh tay đứng một bên. Ông không cần nói gì nhiều, chỉ kiên định trong lòng. Một khi lập tông chủ, ông ta nhất định sẽ đứng về phía Tiêu Dương.
Nghỉ ngơi và hồi phục.
Tiêu Dương khoát tay nói:
- Quay về tông.
Sau đó cùng Diệp Tang sóng vai nhau mà đi. Từ Hồng Tôn Tọa mang theo sáu vị thiếu niên bay về u cốc.
Vừa mới quay về Kiếm Tông, Tiêu Dương ngoài ý muốn phát hiện, đệ tử tập trung ở u cốc không hề tản đi, mà đang trông ngóng chờ đợi. Nếu không phải có Tôn Tọa ở đây trấn áp cảm xúc của mọi người, sợ rằng đã có đệ tử lao ra ngoài rồi.
Chờ đợi đối với bọn họ mà nói là một sự thống khổ.
- Thanh Liên Tôn Tọa đã trở về.
- Đã trở về.
Thanh âm vui mừng lẫn sợ hãi liền vang lên.
Mọi người đều tập trung về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:
- Cũng may không làm nhục sứ mệnh.
Yên tĩnh nửa giây, sau đó tiếng hoan hô tràn ngập u cốc.