Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 815 - Chương 820: Kiếm Tông, Bất Bại

Chương 820: Kiếm Tông, bất bại Chương 820: Kiếm Tông, bất bạiChương 820: Kiếm Tông, bất bại

Vẫn luôn mâu thuẫn với nhau, nhưng bởi vì xảy ra sự việc ngày hôm nay nên vô tình đi chung một con đường với nhau. Mà Tiêu Dương chính là sự ràng buộc của cả hai bên.

Lời nói của Tiêu Dương khiến cho đệ tử hai cánh rất tin phục. Bọn họ tự hỏi, nếu giờ phút này người bị bắt và sắp bị lăng trì là mình, chẳng lẽ bọn họ không thể hy vọng có người trong tông phái đến cứu sao? Chỉ là không người nào có đủ dũng khí gánh trách nhiệm cho đến khi Tiêu Dương đứng ra.

Trong nháy mắt, rất nhiều đệ tử đã xin được xuất chiến.

Tiêu Dương cũng không nghĩ đến tình huống lại đột nhiên chuyển biến như vậy, không khỏi sửng sốt, khế cau mày.

Nhiều người cũng không phải là chuyện tốt.

Hắn lựa chọn đi một mình, không phải nhất thời hành động theo cảm tính.

Thần Tiên Môn bày thiên la địa võng ở sườn núi, càng thêm nhiều đệ tử Kiếm Tông thực lực yếu đi cứu, chỉ biết tạo thêm thương vong mà thôi. Hắn tuyệt không cho phép tình huống này xuất hiện. Nếu không sẽ như lời Thánh Hỏa Tôn Tọa nói, cứu sáu người nhưng số người hy sinh lại quá nhiều. Món lỗ này không thể gánh nổi.

Tiêu Dương khoát tay chặn lại, hiện trường lập tức yên tĩnh xuống.

- Thanh Liên Tôn Tọa, thêm một người thì thêm một phần sức mạnh.

- Trận chiến này của chúng ta không thể giống trống khua chiêng quá được. Nhiều người cũng không phải là chuyện tốt.

Tiêu Dương võ ngực, cao giọng nói:

Tiêu Dương nhẹ giọng nói:

Tiêu Dương mỉm cười:

Lúc này, ba người Ninh Cốc, Diệp Tang và Từ Hồng Tôn Tọa vẫn kiên định đứng bên cạnh. Tiêu Dương há miệng định nói, nhưng sau đó liền gật đầu:

Vô hình, uy tín của Tiêu Dương trong hai phe ở Kiếm Tông tăng đến một trình độ nhất định.

Tiêu Dương khoát tay, nói tiếp:

- Trong lòng Tiêu Dương tôi, Kiếm Tông không hề có sự ngăn cách giữa hai phe phái. Chỉ cần là đệ tử Kiếm Tông, tôi đều tôn trọng như nhau, và cũng sẽ bảo vệ như nhau. Sáu vị huynh đệ ở sườn núi xin cứ giao cho tôi.

- Các huynh đệ, xin bình tĩnh lại.

Có đệ tử vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tiêu Dương xoay người bay nhanh ra khỏi u cốc.

- Mọi người hãy chờ tôi chiến thắng trở về.

Ba người Ninh Cốc liên theo sát.

- Cứ theo như lời tôi nói.

- Xuất phát.

Ban đêm, thân ảnh tiêm hành. Hai mươi tám người, người nào cũng đã trải qua một đêm huyết chiến với Thiên Hoàng Vệ. Ai cũng có át chủ bài để bảo vệ tính mạng của mình.

- Tiểu khả ái, lát nữa sẽ rất nguy hiểm. Mày nhớ phải né tránh đấy.

Cường giả các nước do Ba Uy suất lĩnh.

Sườn núi, gió lạnh thổi qua.

Các đệ tử Kiếm Tông còn không chú ý đến có một đội ngũ đã chạy ra khỏi u cốc.

Gió lạnh thổi qua mặt sáu người.

Trên đỉnh núi, sáu thân ảnh bị trói chặt. Bên cạnh là những bóng người lạnh lùng, một tay cầm dao nhọn, bên hông cột trường tiên.

Đuốc sáng tận trời.

Là át chủ bài Tiêu Dương tạo nên.

Diệp Tang ôn nhu vuốt ve lỗ tai thỏ Tử Tinh.

Nguy hiểm?

Tiêu Dương nổi cả da gà, liếc nhìn thỏ Tử Tinh nhìn qua giống như chẳng làm hại ai bao giờ.

Tiêu Dương không phải mãng phu. Muốn cứu người mà chỉ dựa vào sức mạnh của một mình hắn thì không thể. Hắn từ chối sự giúp đỡ của đệ tử Kiếm Tông bởi vì trong tay hắn còn có một lực lượng còn cường đại hơn đệ tử Kiếm Tông hiện nay. Hơn nữa, có lực lượng này tồn tại, Thần Tiên Môn tuyệt đối sẽ không ứng phó được.

Thỏ Tử Tinh nghe Tiêu Dương nói vậy, cứ tiếp tục ôm lấy vạt áo Diệp Tang không buông.

- Bảo thỏ Tử Tinh tạm thời ở trên vai của em.

Thấy Diệp Tang vẫn cứ giữ thỏ Tử Tinh bên cạnh, Tiêu Dương không khỏi lên tiếng nhắc nhở:

Sáu người đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không nói một lời.

- Hừ, cho dù các người không nói, chúng ta cũng đã sớm điều tra được, sào huyệt Kiếm Tông các người đang ẩn núp trong khu vực rừng núi này.

Trước mặt sáu người, một dáng người cao lớn trâm giọng nói:

- Muốn tránh khỏi họa lăng trì, các người hãy mau nói ra. Bổn tọa sẽ cho các người chết toàn thây.

Sáu người nhìn thẳng vào thân ảnh đằng trước, hung hăng khinh miệt hừ một tiếng.

- Từ Vĩ Giang ta đã nói rất nhiều lần, hôm nay xem như xui xẻo, đụng phải đám hỗn tạp các người. Muốn giết thì giết, muốn làm gì cũng được. Ông đừng hòng moi được chuyện gì của Kiếm Tông từ miệng chúng tôi.

- Xử tử lăng trì? Haha, tôi còn chưa nếm thử qua, nhớ để cho tôi một bàn.

- Được một đám cháu con rùa hầu hạ khi chết, đúng là sảng khoái.

Nụ cười của người đằng trước trở nên cứng ngắc, thay vào đó là sự giận dữ, ánh mắt giống như độc xà đảo qua sáu vị thiếu niên, nhưng trong lòng cũng thâm kinh ngạc. Vốn tưởng rằng những thiếu niên mười bảy mười tám này sẽ dễ dàng áp bách, lại không nghĩ đến bọn chúng lại có ý chí cứng như thép. Ngay cả bị lăng trì cũng không sợ.

- Không cần.

- Hành động của chúng ta đêm nay có nên thông báo cho các trưởng lão còn lại không? Thạch Vinh gật đầu, sau đó có chút do dự hỏi:

- Vâng, trưởng lão.

- Bổn tọa muốn nhìn xem tính nhẫn nại của Kiếm Tông mạnh bao nhiêu.

Ánh mắt Khô Mộc trưởng lão đằng đằng sát khí, khuôn mặt dữ tợn vô cùng:

- Khô Mộc trưởng lão.

Gã Tôn Tọa khom người, nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt mang theo sự kính sợ.

Khô Mộc trưởng lão là một trong những cường giả Thần Tiên Môn phái đến khu vực Vân Nam để tìm kiếm Kiếm Tông, đồng thời cũng là sư tôn của Bình Tê Lâm.

Tối nay, Khô Mộc trưởng lão vì báo thù mà đến.

Ông kết luận, Kiếm Tông nhất định là ẩn núp gần đây.

- Còn chưa hỏi ra được gì sao?

Giọng nói Khô Mộc trưởng lão khàn khàn, thân hình giống như lão già bị tuế nguyệt bào mòn, hai tay khô kiệt, cả người tỏa ra sát khí chấn nhiếp, khiến cho gã Tôn Tọa không dám nhìn lâu.

- Sáu tên tiểu tạp chủng đó chết cũng không chịu nói.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

- Hừ, Thạch Vinh, hãy đi chuẩn bị, mười phút sau tiến hành lăng trì.

Cừu hận song phương không thể ngừng lại.

Đêm qua, tại nơi này, một mồi lửa đã đốt sạch hơn mười đệ tử Thần Tiên Môn, bao gồm luôn cả Bình Tề Lâm.

Bên trong lầu vải, một thân ảnh khô cằn đang đứng thẳng, trước mặt là một hủ tro cốt.

Phất tay một cái, gã Tôn Tọa tiến vào trong lều vải.

- Ta cũng muốn nhìn xem có ai đến cứu các người hay không?

Hừ lạnh một tiếng, gã Tôn Tọa lạnh lùng nhìn sáu người:

Khô Mộc trưởng lão khoát tay nói:

- Đêm nay chỉ là đòi chút tiền lời mà thôi. Kiếm Tông chưa chắc đã có đủ dũng khí lộ mặt. Huống chị, cho dù bọn họ có dốc toàn lực thì thế nào? Kiếm Tông hiện nay, ngay cả Tâm Lôi Kiếp cũng chỉ có một người, hơn nữa vừa mới độ kiếp. Những người còn lại căn bản không đủ dọa ai sợ.

Thần Tiên Môn đã có được không ít tin tình báo từ Kiếm Tông nhất mạch. Chẳng qua tin tình báo này lại xuất hiện chút sơ sót.

Đủ để trí mạng.

Sườn núi, ánh đao lóe lên.

Ánh đao thỉnh thoảng lóe lên, như muốn đóng băng trái tim của sáu vị thiếu niên.

Bốn phương tám hướng, đuốc được đốt sáng choang, chiếu sáng cả một vùng núi như ban ngày. Về nhân số, Thần Tiên Môn tối nay đến đây có ít nhất năm sáu chục người. Hơn nữa khí tức không hề yếu, không phải là một đám ô hợp.

Ngọn lửa tận trời, tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Lúc này sáu vị thiếu niên nhìn nhau, đột ngột cười to. - Haha, đến đây đi, đám tạp chủng. Nhiều ít bao nhiêu, ta sẽ ghi nhớ hết.

- Đợi đến lúc các người bị Kiếm Tông chúng ta giết chết xuống địa ngục, ta sẽ tìm các người hoàn lại.

Khuôn mặt Thạch Vinh vẫn âm trâm như trước. Sáu vị thiếu niên trước mắt căn bản không giống người có thể cạy miệng được, lãnh ý chớp động trong đôi mắt, cánh tay nhẹ nhàng giơ lên.

Trong phạm vi ba dặm đều có Thần Tiên Môn tuần tra, cũng không phát hiện được tăm hơi có địch nhân. Thạch Vinh cũng không muốn đợi nữa.

- Xuất đao.

Hô.

Ánh đao nhất tề vung lên, xẹt qua một hình vòng cung tuyệt đẹp.

- Thiên đao vạn quả, trảm.

Thạch Vinh nhe răng cười:

- Nhiều ít bao nhiêu đao? Để ta đếm giúp các người. Đao thứ nhất.

Vù vù.

Ánh đao trong nháy mắt hạ xuống.

Sáu người đồng thời mở to hai mắt, gào thét:

- Kiếm Tông, bất bại.

Tín niệm trong lòng chống đỡ cả một mảnh thiên địa.

Không!

Leng keng leng keng leng keng

Trong khoảnh khắc, sáu trường đao phóng ra, đồng thời sáu dây trói trên người cũng nổ tung.

- Cái gì?

Người đứng phía sau sáu thiếu niên đều phát ra tiếng kêu thảm, thân ảnh âm ầm ngã xuống.

Lúc này, một thân ảnh bạch y lăng không bay xuống, khuôn mặt mỉm cười:

- Kiếm thứ nhất.

Một kiếm chặt đứt sáu dây trói trên người sáu thiếu niên.

Sáu người định nhãn, giọng nói khó có thể tin:

- Thanh Liên Tôn Tọa.

Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra, người đến cứu bọn họ lại là Thanh Liên Tôn Tọa.

- Là ai?

Khuôn mặt Thạch Vinh hiện lên sự kinh sợ nhưng nhiều hơn là mừng rỡ. Sáu thiếu niên kia bất quá chỉ là con mồi nho nhỏ, vốn không ôm hy vọng có thể hả giận, không nghĩ đến có thể câu ra một con cá lớn.

- Thanh Liên Tôn Tọa? Quả thật cuồng vọng.

Thạch Vinh cũng hiểu được ý nghĩa của hai chữ Thanh Liên đối với Kiếm Tông.

Vù vù vù.

Trong nháy mắt, hỏa quang bốn phương tám hướng đột nhiên bay đến. Từng đạo thân ảnh vây đến, bao quanh Tiêu Dương lại. Thần kiếm trong tay Tiêu Dương vung lên, tạo thành một hình vòng cung thật đẹp:

- Sáu người vừa mới nói cái gì?

Sáu thiếu niên phía sau đồng thởi ngẩn ra, một lát sau liền kiên định mà nói.

- Kiếm Tông bất bại.

Thanh âm kích động, mang theo sự kiêu ngạo và lòng trung thành.

Trán Tiêu Dương nhẹ nhàng nhăn lại, mũi kiếm chỉ về phía trước, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, cao giọng Cười:

- Nói cho cùng, Kiếm Tông, bất bại.

- Tối nay, bản tôn sẽ nói cho thế nhân biết, cho ác tặc của Thần Tiên Môn biết, Kiếm Tông vĩnh viễn bất bại.

Vù.

Kiếm quang sắc bén đột nhiên cắt ngang bầu trời đêm, huyễn hóa ra mấy đạo kiếm hoa tuyệt mỹ. Không đợi Thạch Vinh ra lệnh, Tiêu Dương đã dẫn động công kích, kiếm ý như nước chảy mây trôi tràn ra.

Phía đông, phía tây, phía nam đều có kiếm quang phóng lên cao.

- Kiếm Tông đột kích.

- Đúng là có dũng khí chui đầu vào lưới.

- Giết bọn chúng đi.

Sát khí tận trời.

Tiêu Dương đứng sững sừng trên sườn núi, bảo vệ sáu thiếu niên. Mặt khác, Ninh Cốc, Từ Hồng Tôn Tọa và Diệp Tang thế như chẻ tre nhanh như điện chớp đánh tới.
Bình Luận (0)
Comment