Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 814 - Chương 819: Không Lỗ

Chương 819: Không lỗ Chương 819: Không lỗChương 819: Không lỗ

- Bình tĩnh.

Tiêu Dương nắm lấy cánh tay người nọ, trâm giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Thanh Liên Tôn Tọa.

Người nọ thở gấp nói:

- Huynh đệ hôm nay ra ngoài tuân sơn đã bị Thần Tiên Môn bắt giữ. Hơn nữa còn tuyên bố, trong vòng một canh giờ, nếu không người nào ở Kiếm Tông đến nhận, bọn họ sẽ lăng trì xử tử huynh đệ của chúng ta.

Lăng trì xử tử.

Tương đương với phanh thây xé xác, đao đao cạo xương.

- Giết người bất quá chỉ bằng cái gật đầu. Bọn họ lại sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, thật sự là tiểu nhân tỉ tiện mà.

Lúc này, Kiếm Tông cần có người chủ trì đại cục.

- Đúng là loại người ác độc.

Người nọ chần chừ nhìn Tiêu Dương.

Dẫn xà xuất động.

Kiếm Tông có hai phe đối lập nhau gần trăm năm nay. Cho dù La Thiên Tôn Tọa có muốn phá vỡ ngăn cách này cũng rất khó.

Ánh mắt Tiêu Dương bắn ra sắc lạnh.

La Thiên Tôn Tọa đang chuẩn bị độ ma lôi kiếp. Còn đám người Hồng Lăng Tôn Tọa thì đang ở bên trong Thượng cổ hồng hoang.

Muốn dùng tính mạng của đệ tử Kiếm Tông bức Kiếm Tông chui đầu vào lưới. Nếu Kiếm Tông không để ý đến, nhất định sẽ dao động quân tâm.

Đây rõ ràng là ý đồ của Thần Tiên Môn.

- Các Tôn Tọa đang nghị sự ở chủ điện. Nhưng có sáu vị Tôn Tọa không đến.

Kiếm Tông phải thống nhất thì phải làm được đại sự.

Sát khí bắt đầu chuyển động trong mắt Diệp Tang.

- Thanh Liên Tôn Tọa.

Tiêu Dương cũng không muốn khinh động bọn họ, vội vàng lao về phía trước, rất nhanh đã đến trước chủ điện. Lúc này, chung quanh đã có không ít đệ tử Kiếm Tông. Ở thềm đá phía trước, một đám Tôn Tọa người nào cũng nhăn mày nhăn mặt, nhỏ giọng nghị luận, nhưng rõ ràng là đang chia thành hai phe.

Đây cũng chính là nguyên nhân La Thiên Tôn Tọa muốn lập tông chủ.

Thanh Mộc Tôn Tọa trâm giọng đáp:

Tiêu Dương bước đến, lên tiếng hỏi:

- Đúng đấy, nếu không lấy đại cục làm trọng, làm sao thành đại sự được?

Không ít đệ tử Kiếm Tông kêu lên, ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Dương. Thanh Liên Tôn Tọa vừa mới trở về, thực lực dĩ nhiên là bọn họ nhìn không thấu.

- Thanh Liên Tôn Tọa đã đến.

- Đối phương khẳng định người của Kiếm Tông chúng ta nhất định đang ở gần đây, nên không ngừng kêu to. Nếu lát nữa chúng ta không triển khai hành động cứu đệ tử, bọn họ sẽ lăng trì đệ tử chúng ta.

Thanh Mộc Tôn Tọa lắc đầu, cau mày nói:

- Sáu đệ tử rơi vào tay đối phương, nhưng chúng ta không biết thực lực của đối phương là như thế nào.

- Thanh Mộc sư thúc.

Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua, thanh âm nghị luận nhất thời không tự chủ được mà ngừng lại.

Những người vừa lên tiếng cũng chấn động, giống như bị một thanh lợi kiếm cắt đứt da tay.

Âm thầm hít một hơi khí lạnh nhìn Tiêu Dương.

- Tình huống cụ thể ra sao?

Một vị Tôn Tọa bên trái lạnh giọng nói.

- Hừ, nếu không phải đêm qua các người tự tiện hành động, như thế nào lại khinh động địch nhân chứ? Bây giờ lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

- Một nén nhang trước, đệ tử tuần sơn bên ngoài của Kiếm Tông chúng ta rơi vào tay đệ tử Thần Tiên Môn. Tổng cộng có sáu người, đang bị trói tại khu rừng trên sườn núi. Đây cũng chính là đội ngũ đã đi theo ta diệt Thân Tiên Môn tối hôm qua.

- Làm sao bây giờ? Không thể trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết được?

Tâm trạng của một vị Tôn Tọa dường như rất kích động. Trong sáu người bị bắt, có một người là con ruột của ông.

- Chúng ta có thể ra tay sao?

Một thanh âm phản bác nhất thời vang lên:

- Một khi ra tay, nhất định sẽ bại lộ đại bản doanh của Kiếm Tông ngay lập tức. Bây giờ Thần Tiên Môn chỉ là đang đoán mò. Nếu chúng ta thật sự xuất hiện, Kiếm Tông rất có khả năng rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục.

- Vì sáu người mà hy sinh cả tông, không đáng.

Một số người kiên quyết lắc đầu, khiến cho ánh mắt của vị Tôn Tọa kia càng tuyệt vọng. Ông thuộc về đội ngũ Tôn Tọa cánh tả, Từ Hồng Tôn Tọa. Mà sáu người bị bắt này cũng thuộc đội ngũ cánh tả. Bây giờ đám người cánh tả phản đối hoạt động này, Từ Hồng Tôn Tọa làm sao mà không tuyệt vọng được. Chẳng lẽ còn trông cậy vào người cánh hữu giúp đỡ sao?

Cả người Từ Hồng Tôn Tọa kịch liệt run rẩy, nắm chặt nắm đấm. Đó chính là con ruột của ông. Ông không thể nhẫn tâm nhìn con trai bị lăng trì xử tử.

Nhưng...

Tiêu Dương nghiêm mặt nói.

- Nhân mạng cao bằng trời, há có thể là trò đùa?

- Thật sao?

Cả người Từ Hồng Tôn Tọa run rẩy:

- Cứu... cứu người. Ánh mắt Từ Hồng Tôn Tọa hiện lên sự khó có thể tin, ngơ ngác nhìn Tiêu Dương, không thể tin nổi vào lỗ tai của mình.

- Ta chính là thiên lôi Thanh Liên Tôn Tọa sai đâu đánh đó.

Nói xong, tất cả mọi người đều xôn xao.

Ninh Cốc là ai.

Là đại sư huynh cánh hữu Kiếm Tôn nhất mạch, có được thiên tư trác tuyệt, lại còn là một trong những ứng cử viên cho chức Tông chủ. Rất nhiều người chờ mong sau khi Tiêu Dương trở lại sẽ có một trận kịch chiến với Ninh Cốc. Nhưng không ngờ đến Ninh Cốc lại nói ra câu nói này.

Chẳng phải nói y thấp hơn Tiêu Dương một cái đầu sao?

Tiêu Dương cũng sửng sốt, nhưng sau đó mỉm cười. Tâm ma của Ninh Cốc đã được giải. Tâm cảnh xác thực tăng lên không ít, thông suốt được rất nhiều chuyện.

Y đã thốt ra, cần gì phải để ý người khác nói gì.

Tiêu Dương trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói:

- Tôi cho rằng cứu người quan trọng hơn.

Khuôn mặt Ninh Cốc hiện lên chút lạnh nhạt:

- Đại sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?

Lúc này, Tiêu Dương nhìn thấy Ninh Cốc một tay cầm kiếm, bình tĩnh đứng một bên, vẫn không lên tiếng, liền hỏi:

Mắt mở to như muốn nứt ra.

Một trọng trách đặt lên vai Từ Hồng Tôn Tọa, khiến cho ông có cảm giác không thở nổi.

Vì tông tộc.

- Không được.

Thánh Hỏa Tôn Tọa của cánh tả lạnh giọng nói:

- Hiện tại thực lực của địch nhân không rõ, hơn nữa còn có thể bày ra thiên la địa vọng. Nếu chúng ta tùy tiện đến đó, sợ rằng sẽ không cứu được người, lại còn mất đi thêm nhiều sinh mạng nữa.

Diệp Tang cau mày:

- Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết mà không làm gì sao?

- Hy sinh sáu người để đổi lại sự an toàn cho Kiếm Tông, có gì không đáng chứ?

- Con đường báo thù của Kiếm Tông, tại sao lại phải an toàn?

Ánh mắt Tiêu Dương ác liệt nhìn một số Tôn Tọa cánh tả, nói:

- Chúng ta không cần phải phô trương hoành tráng, nhưng con đường báo thù của chúng ta nhất định sẽ không được bình yên. Chúng ta vì Kiếm Tông quật khởi mà cố gắng, thì cũng nên bảo vệ tính mạng cho từng vị huynh đệ trong tông của chúng ta. Tôi chỉ biết là, nếu chúng ta không cứu bọn họ, bọn họ chết là không thể nghi ngờ. Nhưng nếu cứu, bọn họ sẽ có hy vọng sống sót.

Ánh mắt Thánh Hỏa Tôn Tọa phát lạnh:

- Hừ, nhất thời xúc động chỉ là cái dũng của nhất phu, chỉ càng đẩy Kiếm Tông vào vòng nguy hiểm. Ta tuyệt không đồng ý. - Tổn hại đệ tử trong tông, làm sao để đệ tử trong tông lòng quy vê một mối chứ?

Tiêu Dương cũng nổi giận, nhìn chằm chằm Thánh Hỏa Tôn Tọa.

- Kiếm tông quy một lòng cũng không phải chỉ dựa vào sự kích động nhất thời.

Thánh Hỏa Tôn Tọa cười lạnh. Ông đường đường là tiền bối trong tông phái, còn Tiêu Dương chỉ là một người vừa mới được phong Tôn Tọa, lại chống đối ông như vậy. Điều này khiến cho Thánh Hỏa Tôn Tọa tức giận trong lòng:

- Tất cả đệ tử Kiếm Tông nghe lệnh, bắt đầu từ lúc này, không được rời khỏi đại bản doanh nửa bước.

Tiêu Dương cười lạnh:

- Nếu tôi vẫn muốn cứu người thì sao?

- Cậu sẽ không gánh nổi trách nhiệm lần này đâu.

- Tiêu Dương tôi sẽ chịu trách nhiệm

Cổ tay Tiêu Dương run lên, một đạo kiếm quang xẹt qua ánh mắt mọi người.

Trong bóng đêm mông lung, Tiêu Dương tay cầm kiếm, lạnh lùng nhìn Thánh Hỏa Tôn Tọa:

- Người tôi nhất định phải cứu. Hết thảy hậu quả sẽ do một mình Tiêu Dương tôi chịu trách nhiệm. Tiêu Dương tôi nguyện ý tiếp nhận xử trí của tộc quy.

- Cậu...

Khuôn mặt Thánh Hỏa Tôn Tọa đỏ bừng, tức giận phất tay:

- Làm càn.

- Tôi chỉ là không muốn nhìn từng tính mạng mất đi trước mặt tôi.

Tiêu Dương lãnh đạm nói:

- Ông nói đúng, Thần Tiên Môn nhất định sẽ bày thiên la địa võng ở sườn núi. Phái đệ tử Kiếm Tông đi quá nhiều, sợ rằng hy sinh sẽ càng nhiều.

Mặc dù trong lòng Tiêu Dương rất giận, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo:

- Đã như vậy, tôi một mình một kiếm đi cứu người trước.

- Một người cứu sáu người. Không lỗ.

Tiêu Dương mỉm cười, nụ cười không pha lẫn tạp chất.

Không lỗ.

Tất cả mọi người đều im lặng. Phía trước là thiên la địa võng, vực sâu đen thâm, nhưng Tiêu Dương lại lựa chọn một mình xông vào long đàm, cứu sáu đệ tử hắn không quen biết.

Đơn giản, họ là đệ tử Kiếm Tông.

Không ít Tôn Tọa cánh tả không khỏi cúi đầu im lặng, gương mặt đỏ lên.

Sáu đệ tử là thuộc cánh tả.

Tiêu Dương là người của cánh hữu, nhưng trong thời điểm mấu chốt lại quyết đoán bỏ qua thành kiến. Tính cách này khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ.

Tiêu Dương cũng không cảm thấy mình làm chuyện gì quá vĩ đại. Trong lòng hắn, đây chính là nghĩa vụ hoặc có thể nói là trách nhiệm.

Hết thảy xuất phát từ bản tâm. Hắn không thể trơ mắt nhìn sáu đệ tử trong tông tiếp nhận cực hình lăng trì mà không để ý đến.

- Thiên la địa võng mà Thần Tiên Môn bày ra thì thế nào?

Tiêu Dương bình tính, sát ý tràn ngập:

- Tôi sẽ cho bọn họ nếm thử cảm giác lấy đá đập chân mình.

Thánh Hỏa Tôn Tỏa á khẩu không trả lời được Tiêu Dương.

Tiêu Dương thản nhiên cười, kiếm quang vẽ một vòng, một người một kiếm lao ra ngoài sơn cốc.

- Còn tôi nữa.

Một thân ảnh nhẹ lướt đến bên cạnh Tiêu Dương.

Khuôn mặt tuấn lãng không hề có chút biểu hiện gì, chỉ nói một câu, tay cầm vỏ kiếm, lập trường kiên định.

Ninh Cốc đại sư huynh.

- Em cũng đi.

Diệp Tang đuổi theo.

Từ Hồng Tôn Tọa mắt đỏ bừng, một câu cũng không nói ra, yên lặng bay đến phía sau Tiêu Dương.

Trong sáu người có con ruột của ông, ông không thể không đi cứu.

- Thanh Liên Tôn Tọa, hãy dẫn ba chúng tôi theo.

Trong đám người có một người hô to, một đệ tử cánh hữu tiến lên, nói:

- Chúng tôi không thể trơ mắt nhìn huynh đệ Kiếm Tông chết đi được. Hãy mang chúng tôi đi giết địch.

- Đúng vậy, mặc dù hai phe của chúng ta vẫn luôn mâu thuẫn với nhau, nhưng dù sao cũng là đệ tử Kiếm Tông, sao có thể để cho người bên ngoài khi dễ được.

Đệ tử cánh hữu đều lớn tiếng nói.

Bên phía cánh tả, khuôn mặt của một số Tôn Tọa trâm xuống như nước, còn đệ tử phía sau thì nhìn nhau, một lát sau có một người cắn răng đứng dậy.

- Đệ tử Đường Vân Địch, xin Thanh Liên Tôn Tọa mang chúng tôi xuất chiến.

- Xin Thanh Liên Tôn Tọa mang chúng tôi xuất chiến.

Có một người dẫn đầu, không ít đệ tử cánh tả đã sớm bị nghẹn liền đứng lên, ánh mắt mang theo khát vọng nhìn Tiêu Dương.
Bình Luận (0)
Comment