Chương 818: Phúc ấm ngàn năm
Chương 818: Phúc ấm ngàn nămChương 818: Phúc ấm ngàn năm
Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Diệp Tang đã biến mất.
Cô cũng hiểu vì sao Tiêu Dương vừa rồi không nói ra trước mặt nghĩa phụ. Bởi vì biện pháp này quá mơ hồ.
Hồng Trân Hồi Tố Đan vô cùng mờ mịt.
- Thương thế của cha nuôi, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Tiêu Dương không đành lòng nhìn biểu hiện tuyệt vọng của Diệp Tang, liên vỗ nhẹ tay cô an ủi:
- Có lẽ còn có biện pháp khác.
Diệp Tang nhẹ nhàng gật đầu.
- Tiêu Dương, cảm ơn anh.
Trong kế hoạch của hắn, an trí Thượng cổ hồng hoang có hai mục đích.
- Không biết La đại ca độ kiếp như thế nào rồi?
Trong lòng Diệp Tang dâng lên tình ý ấm áp.
Hai, là chỗ ẩn thân khi có biến cố ngoài ý muốn xuất hiện.
Tiêu Dương mỉm cười búng mũi của cô:
Một bích đàm rộng lớn có phải là nơi tuyệt hảo để an trí Thượng cổ Hồng hoang hay không?
Cô biết, nếu hôm nay không gặp được Tiêu Dương, sợ rằng động lực sống sót của cha nuôi cũng không còn. Từ ánh mắt của cha nuôi, Diệp Tang cảm nhận được một trận tử khí.
Tiêu Dương nắm tay Diệp Tang bay vút đi.
- Quan hệ giữa hai chúng ta còn muốn nói lời cảm ơn?
- Cô bé ngốc.
Một, để cho đệ tử Kiếm tông có nơi để tu luyện.
Hai người thi triển khinh công bay đến.
Ở sâu trong u cốc, hai người vòng quanh ngọn núi một vòng, nhưng Tiêu Dương vẫn không tìm được nơi thích hợp để an trí Thượng cổ hồng hoang.
Thủy đàm nằm ở một nơi sâu nhất trong u cốc. Khu vực núi non này cực kỳ u tĩnh, thích hợp cho đệ tử Kiếm Tông tu hành.
Bích đàm.
- ĐI.
Tiêu Dương hỏi.
Tiêu Dương tiến nhập vào Thượng cổ hồng hoang.
- Ta và Diêm Dương tiên nhân đã thỏa thuận với nhau. Ta sẽ giam giữ ông ta một năm. Một năm tới, ông ta sẽ không quấy rối nữa.
Tiêu Dương đứng trước thủy đàm, ánh mắt đảo quanh bốn phía, cuối cùng lựa chọn một vị trí gân thạch bích. Kim phủ lóe ra, tam lão hóa thành trạng thái Tiên Thần Tâm tiến vào kim phủ. Sau đó Tiêu Dương một lần nữa cất vào trong đan điền.
Huống hồ, thủy đàm cách căn cứ Kiếm Tông chỉ vài phút mà thôi.
Là "con thỏ tinh" đã lâu không thấy. Lúc này đã khôi phục thần thái, đứng lên vai Tiêu Dương, cọ cọ vào đầu hắn.
Khi Tiêu Dương chuẩn bị rời đi, một bóng dáng nhảy lên vai hắn.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Tang Tang, đợi anh một lát.
Tiểu Thất nói:
- Sau một năm, Tiêu Dương cậu phải nghĩ biện pháp thôi.
Tiêu Dương gật đầu.
- Ba vị tiền bối, tôi sẽ lập tức sắp xếp Thượng cổ hồng hoang, không biết các người...
Ngoại trừ Kim kiếm, Tiêu Dương cũng đem thông linh bên ngoài thu vào trong đan điền.
- Kỷ Ly sư phụ đã dặn dò, chúng ta phải đi theo bên cạnh cậu mới có cơ hội đoạt xá. Ba người chúng ta sẽ tiến vào không gian thông linh thần binh mà đi theo cậu.
Thần sắc của Ngũ, Thất, Cửu tam lão vẫn không thay đổi, giống như tất cả đã nằm trong dự liệu. Tiểu Thất nói:
Tiêu Dương mỉm cười vuốt ve con mãnh thú thời thượng cổ:
- Thỏ Tử Tinh, ngươi cũng muốn ra ngoài sao?
Thỏ Tử Tinh gật đầu thật mạnh.
- Được, để ta mang ngươi ra ngoài.
Rống.
Cù Như.
Vừa dứt lời, lập tức có hai thanh âm vang lên.
Chim Cù Như và đại hổ cùng phi đến.
Lúc này, Thượng cổ hồng hoang của Tiêu Dương chỉ sáng tạo ra được ba loài này, rất thông hiểu linh tính.
Tiêu Dương quát khẽ một tiếng, trong phút chốc bức tranh bay lên, nhanh chóng mở rộng, che phủ cả bầu trời.
Nửa tiếng sau.
Tiêu Dương khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi điều tức.
Khi Tiêu Dương xuất hiện, Diệp Tang liền nhìn thấy một con thỏ trên vai Tiêu Dương. Lại thêm một cô gái thiện lương bị bê ngoài của con thỏ Tử Tinh này lừa gạt. Tiêu Dương bĩu môi, thỏ Tử Tinh này nhìn thì đáng yêu, nhưng sự đáng yêu của nó hoàn toàn chẳng liên quan đến tính cách của nó. Lúc này, thỏ Tử Tinh đã nhảy lên bàn tay Diệp Tang, Diệp Tang liền vui vẻ mang thỏ Tử Tinh sang một bên chơi đùa.
- Con thỏ đáng yêu thật.
Cảnh giới họa đạo của hắn quá kém, tạm thời phải tích cóp từng chút một. Đến lúc đó, nếu có thể sáng tạo ra được mười mãnh thú thượng cổ, nhất định sẽ chấn nhiếp bát phương.
Tiêu Dương mở to mắt, vô cùng khiếp sợ.
- Ngươi cũng có thể sao?
Hắn quay sang hỏi Cù Như. Không đợi hắn dứt lời, cánh tay của hắn đã xuất hiện hình xăm con chim.
Tiêu Dương quay sang nhìn thỏ tinh. Thỏ Tử Tinh cũng gật đầu.
- Những con thỏ khác cũng vậy sao?
Tiêu Dương hỏi dò, nhưng thỏ Tử Tinh lập tức lắc đầu.
- Xem ra, mỗi một loài đều có đặc thù trời sinh của chủng loài mình.
Tiêu Dương vui vẻ, nhưng đồng thời cũng có chút buồn bực. Cơ thể của hắn lúc này là một sự hỗn tạp. Cọp, chim, hổ, kim phủ kim đao, hơn nữa còn có ba lão đầu. Cũng may là không thể chuyển vào trong bàn mạt chược, bằng không bọn họ có thể đánh mạt chược bên trong cũng không chừng.
Tiêu Dương cũng không nôn nóng sáng tạo ra quá nhiều mãnh thú thượng cổ.
- Ngươi có thể dùng phương thức như vậy tồn tại trong cơ thể ta sao?
Tiêu Dương sửng sốt, lập tức kéo ống tay áo xuống xem. Trên cánh tay bất ngờ có một hình xăm con hổ, nhìn qua rất tinh xảo.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên cả người con cọp phát ra quang mang, phút chốc biến thành từng mảnh vỡ ánh sáng, sau đó hóa thành một mũi tên bắn thẳng vào cánh tay Tiêu Dương, biến mất vô tung vô ảnh.
- Các ngươi quá đặc biệt, không thể tùy tiện xuất hiện.
Tiêu Dương lắc đầu, xoa đầu con chim và con hổ:
- Mang thỏ tinh ra ngoài thì còn được.
Cảnh tượng này rất nhanh kinh động đám người Hồng Lăng Tôn Tọa ở đằng xa.
Họa quyển trong đầu Tiêu Dương liền rung lên.
Thượng cổ hồng hoang là biến dị trong quá trình vẽ tranh. Lúc này, điều Tiêu Dương muốn làm chính là tách Thượng cổ hồng hoang ra.
Quá trình nói thì đơn giản, nhưng Tiêu Dương làm đến tối cũng chỉ mới hoàn thành được một phần.
Âm ầm.
Núi non xung quanh rung lên, giống như nghênh đón một đại thế giới phủ xuống.
Nước trong đầm cũng bắt đầu sôi trào.
Rầm rầm rộ rộ.
Màn đêm phủ xuống, chỉ khí trong thiên địa dâng lên.
Tiêu Dương mở mắt, thân ảnh nhảy dựng lên.
Rốt cuộc cũng hoàn thành rồi.
Thở hắt ra một hơi.
Vù vù vù.
Lúc này, đám người Hồng Lăng Tôn Tọa mới bay đến.
- Tiêu Dương, cậu sắp xếp nó ở đâu vậy? Xích Kiếm Tôn Tọa không thể chờ đợi được mà lên tiếng.
Tiêu Dương chỉ vào thạch bích đằng trước.
Xích Kiếm Tôn Tọa bật cười:
- Hảo tiểu tử, lại còn biết tạo ra chướng nhãn pháp nữa chứ?
Nói xong, đầu Xích Kiếm Tôn Tọa giống như có cái gì đó cốc vào, liền quay đầu lại, kêu thảm một tiếng.
- Chưa từng tu hành à?
Hồng Lăng Tôn Tọa mắng cho một câu:
- Gấp cái gì.
Tiêu Dương mỉm cười lấy ra vài khối lệnh bài. Lệnh bài nhìn qua rất đơn giản, nhưng định thần nhìn lại, bên trên có khắc mãnh thú thượng cổ, phát ra khí tức hàn băng.
- Đây là Hồng Hoang lệnh.
Tiêu Dương nói:
- Đệ đã khóa cửa vào Thượng cổ hồng hoang. Chỉ có người cầm Hồng Hoang lệnh trong tay mới có thể tiến vào.
Tiêu Dương đưa lệnh bài cho đám người Hồng Lăng Tôn Tọa, sau đó dẫn đầu bước đi. Quả nhiên, có lệnh bài trong tay, thạch bích dường như cảm ứng được sự huyền diệu bên trong. Khi mọi người vừa mới tiến vào, liền cảm thấy hình ảnh trước mắt thoáng một cái, giống như được truyền tống, đảo mắt đã xuất hiện tại một nơi rộng lớn.
Thẩm thở ra một hơi.
- Đúng là động tiên dùng để tu luyện.
Ánh mắt Xích Kiếm Tôn Tọa tràn ngập sự phấn chấn.
- Linh khí bên trong này còn muốn nồng đậm hơn so với bên ngoài gấp mấy lần.
Lê Thiên Tôn Tọa không ngừng hít vào, dường như sợ linh khí nơi này bay đi mất.
- Ta dám khẳng định, cho dù hộ long thế gia cường đại nhất, Đao Tông cũng không có phúc tu luyện như thế này đâu.
Hai mắt Hồng Lăng Tôn Tọa đỏ bừng, kích động nói:
- Nơi này đủ lớn, linh khí lại đây đủ. Đệ tử Kiếm Tông đến tu luyện, tuyệt đối là làm chơi ăn thật.
- Là một nơi thật tốt.
Ai nấy đều kích động.
- Đệ sẽ nhanh chóng chế tạo một số Hồng Hoang lệnh.
Tiêu Dương dứt khoát nói.
- Có thánh địa tu luyện này, Kiếm Tông còn sợ không phát triển sao?
Xích Kiếm Tôn Tọa cười ha hả, nhìn Tiêu Dương:
- Hành động lần này của đệ chính là phúc ngàn năm của Kiếm Tông.
Một sự khen ngợi cực cao.
Nhưng mọi người lại không chút do dự mà gật đầu. Những gì Tiêu Dương làm cho Kiếm Tông quả thật rất nhiều.
Và mọi người cũng vì trùng kiến Kiếm Tông mà cố gắng.
Tiêu Dương xuất ra một lệnh bài đỏ như máu, trịnh trọng giao cho Hồng Đào Tôn Tọa:
- Nhị ca, huynh hãy nhận đi.
- Đây là...
Hồng Đào Tôn Tọa ngẩn ra.
- Khu vực này chẳng qua chỉ là một phần của Thượng cổ Hồng hoang. Tấm lệnh bài màu đỏ này, một khi bóp nát, sẽ phá hủy nơi này hoàn toàn.
Mọi người đều chấn động, khó hiểu nhìn Tiêu Dương.
- Đây chỉ là dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi.
Tiêu Dương trâm giọng nói:
- Nếu Kiếm Tông bị kẻ địch xâm lấn, sau khi các đệ tử rút về đây, nhưng vẫn còn bị địch nhân đuổi giết, trước hãy bóp nát lệnh bài này. Sau khi lệnh bài bị vỡ, sẽ xuất hiện một con đường khác thông đến Thượng cổ hồng hoang chính thức. Đồng thời, thời gian duy trì thông đạo sẽ do huynh khống chế.
Hồng Đào Tôn Tọa trịnh trọng tiếp nhận lệnh bài.
Tấm lệnh bài này là tính mạng thứ hai Tiêu Dương chuẩn bị cho các đệ tử Kiếm Tông.
Khi đến bước đường cùng, có thể thông qua lệnh bài, tránh được họa sát thân.
Giữ được rừng, còn lo không có củi đốt sao?
- Đương nhiên, đệ hy vọng tấm lệnh bài này sẽ không bị bóp nát.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
Hồng Đào Tôn Tọa gật đầu, ánh mắt hiện lên sự kiên định:
- Huynh sẽ đem hết sức thủ hộ địa phương này.
Sau khi an trí Thượng cổ hồng hoang xong, Tiêu Dương giống như trút được gánh nặng. Huống chi hắn còn phát huy được hiệu quả của Thượng cổ hồng hoang.
Mọi người đều ở lại Thượng cổ hồng hoang, hưởng thụ khoái cảm được tu luyện ở động tiên.
Tiêu Dương và Diệp Tang trở lại Kiếm Tông. Thỏ Tử Tinh đã "phản bạn", ngồi xổm trên vai Diệp Tang không chịu đi, thỉnh thoảng còn chọc Diệp Tang cười ngất.
Khi hai người vừa mới quay về Kiếm Tông, một thân ảnh rất nhanh bay đến, thần sắc lo lắng.
Giọng nói vội vàng vô cùng.
- Không ổn rồi, đã xảy ra chuyện rồi.