Chương 817: Hồng Trần Hồi Tố Đan
Chương 817: Hồng Trần Hồi Tố ĐanChương 817: Hồng Trần Hồi Tố Đan
Xích Kiếm Tôn Tọa nói xong, tâm trạng của Tiêu Dương nhất thời không thể bình tĩnh.
Tình tiết phức tạp rồi.
Vốn định tìm ra được người thần bí đã ra lệnh cho Diệp Tang chấp hành nhiệm vụ, khi đó hắn sẽ dạy cho người đó một bài học. Nhưng lúc này, Tiêu Dương lại khó có thể dâng lên sự phẫn nộ.
Nghễ Trần Tôn Tọa sai rồi sao? Hay ông chỉ muốn tranh đấu một tia hy vọng cuối cùng cho mình?
Mặc dù ông trở nên quái dị, nhưng không phải không để ý đến đại cục.
Ông nắm giữ tuyến tình báo của Kiếm Tôn nhất mạch, hoàn toàn có thể không để ý đến mà phái lực lượng Cừu Ưng đến Tử Vong cốc. Mặc dù hy vọng thành công không lớn, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với việc phái Diệp Tang một mình đơn độc đến đó. Nhưng một khi ông làm vậy, lực lượng Kiếm Tôn nhất mạch tích cóp trong trăm năm sẽ bị hủy trong nháy mắt.
Con người không phải cỏ cây, không thể vô tình được.
Duy Diệp Tang là dưỡng nữ duy nhất của ông, không có quan hệ huyết mạch, nhưng có thể tưởng tượng được, khi Nghễ Trần Tôn Tọa đưa ra quyết định này, trong lòng cũng phải do dự rất nhiều.
Diệp Tang cúi đầu, chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt của cha nuôi.
Thậm chí ngay cả Tiên nhân cũng thèm muốn.
Diệp Tang quỳ trên mặt đất, cắn chặt môi nói.
Tam Xích Lệnh đã rơi vào tay Tiêu Dương. Diệp Tang không thể mở miệng hỏi xin được. Bởi vì Tam Xích Lệnh rất quý trọng.
Núi non trùng điệp, trong một thạch động thâm sơn.
Chán nản, thất vọng.
- Đệ muốn gặp Nghễ Trần Tôn Tọa.
Yên lặng một hồi, nhưng vẫn không nghênh đón cuồng phong xuống đầu.
- Cha, là con gái vô năng.
Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn Xích Kiếm Tôn Tọa.
Tính tình của cha nuôi rất cổ quái. Nhưng nếu không có cha nuôi, cô đã sớm chết cứng ở đầu đường rồi. Diệp Tang chỉ có mình ông là người thân. Ông có đánh cô thì như thế nào?
Nhưng trong lòng vẫn thấy may mắn.
Trên một hòn đá trơn nhẫn phía trước, một thân ảnh bị thời gian bào mòn, mái tóc rối loạn không nhìn rõ dung mạo. Nghe Diệp Tang nói xong, thân hình khẽ run lên.
Nghễ Trần Tôn Tọa nhìn Diệp Tang, toát ra sự nhu hòa đã lâu không thấy. Một khắc hy vọng bị chặt đứt, đột nhiên Nghễ Trần Tôn Tọa từ trong trạng thái cô tịch bừng tỉnh lại. Tính cách của ông vốn hiền lành. Nếu không, năm đó ông cũng không ôm Diệp Tang ở bên vệ đường về nuôi.
Diệp Tang không khỏi ngẩng đầu lên. Lúc này, xuyên qua mái tóc tán loạn, một chút tuyệt vọng xẹt qua đôi mắt rồi biến mất, thay vào đó là sự buồn bã vô tận.
Tam Xích Lệnh là hy vọng cuối cùng của ông đã tan biến.
- Cha... Lời nói đến cổ họng nhưng lại không thốt được ra miệng.
Trăm năm trước, Nghễ Trần Tôn Tọa đã vượt qua Tâm Lôi Ngũ Kiếp.
Nghễ Trần Tôn Tọa ngẩng đầu nhìn đỉnh sơn động, không còn động tĩnh, cơ thể nằm trên phiến đá, vẫn không nhúc nhích, dường như trên đỉnh sơn động có cái gì đó không thể vứt bỏ được.
Tiêu Dương hạ thấp giọng nói.
- Con không có việc gì là tốt rồi.
- Cha, anh ấy là ... bạn trai của con.
Trong lòng Diệp Tang quặn đau, nắm chặt bàn tay Tiêu Dương, cắn môi nói:
Đẳng trước, Nghề Trần Tôn Tọa vẫn không phản ứng, vẫn si ngốc nhìn chằm chằm đỉnh sơn động.
Diệp Tang không tự chủ được mà chảy nước mắt.
Cừu nhân của ông cường đại là có thể nghĩ.
Một bóng người không một tiếng động bước tới bên cạnh Diệp Tang, nhẹ nhàng nâng cô dậy.
- Vấn bối Tiêu Dương, xin ra mắt Nghễ Trần Tôn Tọa.
Mặc dù cha nuôi giao cho cô một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, nhưng trong lòng Diệp Tang không bao giờ oán hận Nghễ Trần Tôn Tọa.
Nghễ Trần Tôn Tọa giật mình, một lát sau vẫn không lên tiếng.
- Con gái biết cha muốn khôi phục thực lực để báo thù. Chuyện mà người không làm được, con gái sẽ vì cha mà làm. Cha hãy nói cho con gái biết, cừu nhân của cha là ai.
Diệp Tang nghẹn ngào, quỳ tiến lên:
Vù.
Trong phút chốc, Tiêu Dương đột nhiên cảm giác một ánh mắt ác liệt bắn thẳng đến.
Mặc dù Nghễ Trần Tôn Tọa đã mất hết võ công, nhưng khí thế vẫn không giảm chút nào.
Tiêu Dương vẫn đứng thẳng, ngạo nghễ đối mặt với Nghễ Trần Tôn Tọa.
Một lát sau, Nghễ Trân Tôn Tọa quay mặt trở vê, ánh mắt mơ hồ như cũ.
Không nói nửa câu.
Trên thực tế, vừa nãy Nghễ Trần Tôn Tọa chỉ là muốn bảo vệ con gái. Nhưng ánh mắt, khí chất và thực lực tản ra từ trên người Tiêu Dương khiến cho Nghễ Trần Tôn Tọa rất hài lòng.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, Tiêu Dương đều cảm nhận được sự ngạo nghễ trong lòng Nghễ Trân Tôn Tọa.
Nếu hắn là địch nhân của Diệp Tang, sợ rằng đã bị Nghễ Trần Tôn Tọa đã tấn công rồi.
- Tam Xích Lệnh? Là Tam Xích Lệnh thật sao? Tại sao...
Một khắc này Nghề Trần Tôn Tọa hoàn toàn rúng động, ánh mắt bắn ra hàn mang chói mắt, ngồi bật dậy, một tay bắt lấy Tam Xích Lệnh, cả người run rẩy:
Âm.
Diệp Tang cắn chặt môi, không lên tiếng. Một tay Tiêu Dương vẫn thủy chung nắm chặt tay cô.
- Đây là Tam Xích Lệnh, xin tiền bối thu nhận. Cổ tay Tiêu Dương chuyển động, một lệnh bài trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó trôi nổi trước mặt Nghễ Trần Tôn Tọa:
- Cha, hãy để Tiêu Dương xem bệnh cho cha nhé.
Diệp Tang vội vàng lên tiếng.
Nghễ Trần Tôn Tọa cũng không để ý đến.
Trăm năm qua, biện pháp nào mà ông không thử qua. Tại sao có thể vì một câu nói của Tiêu Dương mà dấy lên hy vọng chứ?
Tiêu Dương trầm giọng nói:
- Tiền bối khổ tâm tìm kiếm Tam Xích Lệnh, chính là muốn tìm kỳ ngộ khôi phục thực lực của mình.
Tiêu Dương tiện đà nói:
- Nhưng tiền bối còn chưa khẳng định, cho dù có được Tam Xích Lệnh, tiến nhập Thần Linh cảnh, nhất định sẽ khôi phục thực lực sao?
- Nếu đúng như vậy.
Ở thủ đô, hắn còn có danh hiệu tuyệt thế thần y, y thuật dương danh Hoa Hạ.
Diệp Tang giật mình, sau đó mừng như điên. Tại sao cô lại quên Tiêu Dương vốn là một thần y chứ?
- Nghễ Trần Tôn Tọa, có thể cho vãn bối chẩn mạch cho người không?
Nhẹ giọng lên tiếng:
Tiêu Dương còn có lý do gì mà trách cứ người như vậy.
Tình thương của cha thì đều giống như nhau.
Nghễ Trần Tôn Tọa khó tin nhìn Tiêu Dương:
- Đây là Tam Xích Lệnh thật sao?
- Tất nhiên là thật.
Tiêu Dương thản nhiên nói.
Nghễ Trần Tôn Tọa nói:
- Cậu cũng biết ý nghĩa của Tam Xích Lệnh? Đây chính là thiên đại kỳ ngộ. Cậu...
Tiêu Dương thoải mái tặng cho Nghễ Trần Tôn Tọa, khiến ông thất thố, càng không thể tin được. Lại có người đem Tam Xích Lệnh là món ăn đem vứt sao?
- Không có Tam Xích Lệnh, Tiêu Dương cháu cũng có thể đạt đến đỉnh phong.
Tiêu Dương tự tin nói:
- Tiền bối còn cần Tam Xích Lệnh hơn cả cháu nữa mà.
Nghễ Trân Tôn Tọa run rẩy, hai tay nắm chặt Tam Xích Lệnh, một lát sau, đột nhiên đưa ra một quyết định bất ngờ, ném Tam Xích Lệnh về lại trong tay Tiêu Dương.
- Tiền bối...
Tiêu Dương sửng sốt.
- Hahah... Nghễ Trân Tôn Tọa ta uổng công sống hơn nửa đời người rồi.
Nghễ Trần Tôn Tọa ngửa đầu cười to, khiến cho Diệp Tang không khỏi căng thẳng trong lòng. - Cha...
- Cha không sao.
Nghễ Trần Tôn Tọa nhẹ giọng nói:
- Nghễ Trần, bễ nghễ trần thế. Thế mà lại phí mất trăm năm. Ta thẹn với Kiếm Tông, thẹn với vợ con đã mất.
Giọng nói Nghễ Trần Tôn Tọa trở nên khàn khàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương:
- Không nghĩ tới, tâm cảnh của ta lại bị một người còn trẻ nhìn thấu. Ta đã quá cố chấp khi đặt hết tất cả hy vọng lên Tam Xích Lệnh.
- Cậu nói không sai, cho dù ta có Tam Xích Lệnh, ta nhất định có thể khôi phục thực lực được sao?
Nghễ Trần Tôn Tọa tự giễu:
- Ta đã là phế nhân, tại sao lại lãng phí Tam Xích Lệnh vô cùng trân quý. Tiêu Dương, ta nhìn ra được, thiên tư của cậu rất trác tuyệt. Hôm nay có Tam Xích Lệnh, đợi một thời gian nữa, cậu nhất định sẽ trở thành Kiếm tiên.
Nghễ Trần Tôn Tọa thì thào, ánh mắt mang theo sự thành khẩn nhìn Tiêu Dương:
- Cậu có thể đáp ứng ta một điều kiện hay không.
- Xin tiền bối cứ nói.
- Sau khi cậu thành tiên, hãy thay ta giết một người.
Ánh mắt Nghễ Trần Tôn Tọa bắn ra sát khí, tràn ngập cả sơn động.
Giết vợ giết con.
Cừu hận đời đời kiếp kiếp khó có thể tha thứ.
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu.
Nghễ Trần Tôn Tọa thống khoái mà cười, cơ thể lảo đảo lay động vài cái.
- Cha...
Diệp Tang vội xông lên.
- Cha không sao, không có việc gì đâu.
Nghễ Trần Tôn Tọa nói:
- Cha sẽ cố gắng mà sống, đợi được ngày nào hay ngày đó.
- Tiền bối...
Tiêu Dương tiến lên một bước, định mở miệng, Nghễ Trần Tôn Tọa đã giơ tay chặn lại, mỉm cười nói:
- Nếu không ngại lão nhân này già, có thể giống Tang Tang, gọi ta một tiếng cha không?
Nghe xong, sắc mặt Diệp Tang không khỏi đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Cha nói cái gì vậy?
Nghễ Trần Tôn Tọa bật cười. Khúc mắc đã được mở, lúc này ông đã đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người Tiêu Dương. Còn ông có thể vui vẻ mà an hưởng tuổi già cùng sự hiếu thuận của con gái. Sát ý trong lòng, một khi Tiêu Dương thành tiên, sẽ thay ông giải quyết nó.
Sau đó, Tiêu Dương đưa ra ý kiến chẩn mạch, ông cũng không từ chối. Sau khi chẩn mạch, Tiêu Dương và Diệp Tang rời khỏi thạch động. Diệp Tang vốn định đón Nghễ Trần Tôn Tọa trở về, nhưng ông chỉ muốn ở một mình, không muốn ra ngoài.
Diệp Tang thở dài trong lòng, rời đi.
Cô hiểu được tâm trạng của cha nuôi.
Võ công bị phế, ông trở lại Kiếm Tông thì như thế nào? Chỉ càng thêm thương tâm mà thôi.
- Tiêu Dương...
Diệp Tang nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi.
- Em muốn biết thương thế của cha nuôi?
Tiêu Dương hỏi. Diệp Tang liên gật đầu.
- Đan điền đã bị phế.
Đan điền là nơi quan trọng nhất của người luyện võ.
Lực thiên địa chính là dùng đan điền để chứa đựng.
- Đan điền của ông đã bị một sức mạnh cực kỳ mạnh phá hủy, biến nó thành một cái tổ ong, căn bản không cách nào tập trung nội lực.
Tiêu Dương than nhẹ. Đây chính là nguyên nhân Nghễ Trần Tôn Tọa đã bị phế hoàn toàn.
Đan điền bị hủy.
Diệp Tang trầm mặc không nói.
- Cũng không phải là không chữa được.
Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng.
- Có biện pháp sao?
Diệp Tang vội nắm chặt cánh tay Tiêu Dương, hỏi.
- Biện pháp thì có, nhưng có chút mờ mịt.
Tiêu Dương cười khổ:
- Vừa rồi anh không nói chính là không muốn để cha nuôi hy vọng quá nhiều rồi sau đó lại thất vọng. ông ấy không chịu nổi đả kích như vậy đâu. Muốn khôi phục đan điền đã bị đánh thành tổ ong chỉ có một loại thần đan, chính là Hồng Trần Hồi Tố Đan.
Tiêu Dương nói tiếp:
- Hồng Trân Hồi Tố Đan gần như chỉ tồn tại trong điển tịch, được cao nhân Dược Cốc nhiều năm trước luyện ra. Nhưng ngoại trừ điều này thì chẳng còn bất cứ tư liệu gì cả.
Ánh mắt Diệp Tang cũng không khỏi hiện lên sự tuyệt vọng.
Đồng thời, Dược Cốc cũng không còn tồn tại, đừng nói đến Hồng Trần Hồi Tố Đan.
†r